Chương 18: 🍓
Editor: Mứt Chanh
Sau cơn mưa mùa thu tối qua, thời tiết nhanh chóng lạnh hơn.
Ngu Vãn rất mẫn cảm với sự thay đổi của nhiệt độ không khí, sáng sớm thức dậy đã hắt hơi hai cái nên vội vàng thay đồng phục mùa thu.
Đến lớp, vào tiết tự học sớm, giáo viên chủ nhiệm Chu Bội cũng nhấn mạnh với mọi người: "Thời tiết sắp thay đổi, các em nên mặc quần áo nhiều thêm một chút, đặc biệt là con gái, đừng vì đẹp mà mặc váy đồng phục mùa hạ."
"Còn con trai, đừng nghĩ chơi cái trò giả vờ đẹp trai cool ngầu, không kéo khoá áo khoác đồng phục, một hai phải phanh ra."
Tầm mắt dạo một vòng lớp phòng học rồi nói tiếp: "Các em xem Giang Triệt, khóa kéo đồng phục học sinh của người ta đã kéo lên hết, chẳng phải vẫn đẹp trai như cũ à. Còn có Ngu Vãn, mặc đồng phục học sinh áo tay dài quần dài cũng rất đẹp."
Trong lớp học vang lên tiếng cười ha ha, còn có tiếng ồn ào mập mờ.
Có người nói chen vào: "Đó là do giá trị nhan sắc của hai cậu ấy vốn dĩ đã cao có được không ạ."
"Cô chủ nhiệm cô lấy hot boy hot girl trường chúng ta nêu ví dụ cũng không có sức thuyết phục cho lắm, người ta mặc cái gì mà không đẹp ạ."
"Phải đó phải đó, nếu em cũng như vậy, mỗi ngày mặc bao tải cũng được."
Thành tích của Giang Triệt và Ngu Vãn đều ưu tú, tính cách cũng tốt, nhân duyên trong lớp cũng không tệ, trong lúc nhất thời rất nhiều bạn học đều bắt đầu trêu chọc có thiện ý.
Đang đọc sách, Ngu Vãn đột nhiên bị điểm tên đỏ mặt.
Chu Bội cũng cười, hai học sinh này bà ấy đều rất thích: "Diện mạo là trời sinh, cái này chẳng còn cách nào cả, nhưng phúc hữu thi thư khí tự hoa (*), các em có thể lấy hai em ấy làm chuẩn trên phương diện học tập. Mười ngày sau chính là kỳ thi giữa kỳ, mọi người đều nắm chặt thời gian nào."
(*) Phúc hữu thi thư khí tự họa: 腹有诗书气自华: Được trích trong bài Hòa Đổng Truyền Lưu Biệt 和董传留别 là một bài thơ của Tô Thức (Tô Đông Pha) thời Đại Tống. Lúc Tô Thức nhậm chức ở phủ Phượng Tường, Đổng Truyền từng đi theo Tô Thức, lúc ấy Đổng Truyền sống trong cảnh nghèo khó, quần áo mộc mạc nhưng đọc đủ thứ thi thư, đầy bụng kinh luân, quần áo bình thường không che giấu được được tinh thần khí khái lạc quan của ông. Tô Thức một mặt ã ca ngợi chí hướng của Đổng Truyền ở trong thơ, đồng thời cầu chúc ông đề tên bảng vàng. (baidu)
Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người đều ỉu xìu.
Cho dù có thể được phân vào lớp A , thành tích cũng sẽ không chênh lệch nhưng thi cử ai mà thích cơ chứ.
Đồng Giai Nghê ríu rít: "Không phải cuối tuần trước mới thi tháng xong sao, sao lại tới giữa kỳ nữa, có để cho người ta sống không đây! Không được, tớ mệt mỏi, muốn tự bế luôn."
Nói xong thì nằm vật ra bàn, nỗ lực ngủ bủ một giấc để giảm bớt tâm trạng u uất.
Ngu Vãn ở bên cạnh nhắc nhở: "Tiết sau là tiết tiếng Anh, Giai Nghê cậu đọc thuộc phần reading chưa? Cô Từ nói cô vừa vào lớp sẽ kiểm tr.a tại chỗ."
Đồng Giai Nghê: "!!!"
Mí mắt Đồng Giai Nghê vốn dĩ đã khép lại, nghe vậy bệnh sắp ch.ết cũng ngồi bật dậy, sốt ruột hoảng hốt lật tung cặp sách tìm sách tiếng Anh.
Sắp đến kỳ thi giữa kỳ khiến bầu không khí học tập của một hai lớp đều trở nên khẩn trương.
Ngu Vãn bình thường học bài đến 11 giờ rưỡi, mấy ngày nay trễ thêm nửa tiếng nữa.
Điều này khiến ngày hôm sau cô tỉnh dậy trong cơn buồn ngủ, rót ly cà phê mới tỉnh táo.
Có một đêm, nửa đêm cô khát nước nên tỉnh, ly nước trên bàn đã cạn, Ngu Vãn mang dép lê vào mở cửa phòng ra.
Trên hàng lang, đèn trong phòng đối diện vẫn còn sáng, ánh sáng được hắt ra từ khe kẹt.
Ngu Vãn cho rằng Lâm Tri Hàn đã ngủ thiếp quên tắt đèn nên không nghĩ nhiều, lê dép lê đi xuống lầu rót ly nước uống.
Trở lên, cô vừa muốn vào phòng mình thì nghe thấy có tiếng lật sách truyền đến.
Rất nhẹ nhưng có thể nghe thấy rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.
Ngu Vãn hơi kinh ngạc, lúc cô tỉnh lại, cô tiện tay cầm lấy điện thoại bên gối đầu xem đồng hồ, đã là một giờ sáng.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô đi qua đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Lâm Tri Hàn quả nhiên còn chưa ngủ, đèn bàn sáng lên, trên bàn học trải đầy sách và giấy tính toán viết rậm rạp.
"Cũng đã muộn rồi, cậu còn chưa ngủ nữa hả?" Ngu Vãn quan tâm hỏi.
Lâm Tri Hàn nói: "Hai câu cuối cùng của đề toán tôi còn chưa giải ra, muốn giải xong sẽ đi ngủ."
Hai câu đề kia thật sự rất khó, Ngu Vãn suy nghĩ gần nửa tiếng mới nghĩ ra một câu trong đó.
Đối với câu hỏi còn lại, cô cảm thấy đêm nay mình suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được nên đã hỏi Giang Triệt trên WeChat.
Đã biết chung chung hướng giải đề, cô viết hơn hai mươi phút mới viết xong.
"Mình làm rồi, cậu muốn xem của mình không?"
Lâm Tri Hàn mấp máy môi, im lặng một lúc lâu mới nói: "Cảm ơn."
Ngu Vãn trở lại phòng mình lấy đề thi từ trong cặp, đi tới cửa lại vòng về cầm một hộp cà phê trong ngăn tủ.
Cô đặt hai thứ lên bàn cùng một chỗ: "Có cảm giác cậu thường xuyên thức khuya, cà phê này rất có tác dụng nâng cao tinh thần, cậu thử xem."
Nói xong cô trở về phòng ngủ.
Ánh mắt của Lâm Tri Hàn rơi xuống hộp cà phê kia, là nhãn hiệu cô ta chưa từng nghe qua, một hộp nho nhỏ được đóng gói tinh xảo.
Vừa thấy đã biết là rất đắt.
Cô ta nhét cà phê vào ngăn kéo, không đụng đến rồi vào phòng vệ sinh rửa sạch mặt bằng nước lạnh, sau đó cầm lấy bút tính lại bài toán.
*
Kỳ thi giữa kỳ dự kiến diễn ra vào thứ tư, tổng cộng chín môn, thi trong ba ngày liên tiếp.
Cuối tuần này thầy cô tăng ca thêm giờ sửa bài thi nên không cần học bù. Mọi người đạt được một cơ hội kéo dài hơi tàn nên đều khen ngợi trường học cuối cùng cũng có chút nhân tính.
Nhưng mà thứ hai đến trường, các bạn học ngây thơ đã chào đón một kích vào đầu.
Không chỉ công bố điểm thi của từng môn và xếp hạng mà top 100 nhiều năm liền cũng được dán lên.
Quả thực không chừa cho người ta một chút đường sống.
Vào lúc mọi người cho rằng trường học làm đến tình trạng này đã đủ đến đường cùng rồi thì trước giờ tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm lần lượt đến phòng học thông báo rằng buổi chiều ngày mai họp phụ huynh.
Vì thế buổi chiều thứ ba chỉ có một tiết, mọi người bắt đầu dọn dẹp lại đồ, chào đón phụ huynh lát nữa sẽ đến.
Đồng Giai Nghê bận rộn nhảy lên nhảy xuống, trong tay ôm một đống lớn tiểu thuyết ngôn tình lớn, album ảnh người nổi tiếng và nhiều vật lưu niệm tìm Ngu Vãn xin giúp đỡ: "Vãn Vãn, mấy thứ này tớ thả trước vào trong ngăn bàn của cậu nha, lần này tớ thi không tốt, mẹ tớ nhất định sẽ lục ngăn bàn ngăn tủ của tớ!"
Ngu Vãn dọn dẹp ngăn tủ của mình, nhính ra không gian để cô ấy đặt đồ vào.
3 giờ rưỡi, phụ huynh lục tục đến, vô cùng náo nhiệt nói chuyện với con em nhà mình.
"Con xem Vãn Vãn lần này thi thật tốt, đứng thứ 3 trong khối, các con từ nhỏ quan hệ đã tốt như vậy, bây giờ còn ngồi cùng bàn với con bé, sao không học hỏi bạn nhiều hơn một tí hả."
Đồng Giai Nghê bị mẹ mình càm ràm chịu không nổi: "Chỉ số thông minh là di truyền, cái này còn có thể học tập sao? Con cũng đã nghe ba nói, lúc ba mẹ đi học thành tích mỗi lần đều không đạt tiêu chuẩn."
Nhìn thấy mẹ ruột lại muốn trừng mình, cô ấy nhanh chóng kéo tay Ngu Vãn: "Được rồi được rồi, cuộc họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi mẹ, con và Vãn Vãn đi trước nha mẹ."
Ngu Vãn bị cô ấy dẫn theo, quay đầu lại vẫy tay với Ôn Như: "Mẹ ơi con cũng đi đây."
Hai người ra khỏi phòng học, lúc xuống cầu thang thì đụng phải Lâm Tri Hàn.
Ngu Vãn đi qua chủ động hỏi: "Cậu muốn đi đánh cầu lông với tớ và Giai Nghê không?"
Phòng học bị cuộc họp phụ huynh chiếm dụng, phải mở đến 5 giờ rưỡi, trong khoảng thời gian này các bạn học có thể hoạt động tự do.
Mấy bạn nữ khác đều kết bạn tốp năm tốp ba, còn Lâm Tri Hàn chỉ có một mình ôm sách và bài thi, bóng lưng trông gầy gò yếu ớt.
Thật sự cũng chẳng phải bạn học cố ý xa lánh cô ta, cô ta ít nói, mỗi ngày ở trong lớp ngoại trừ học tập thì chính là học tập, ngay cả bạn cùng ngồi cũng ít nói chuyện, tất nhiên khó có thể kết bạn mới.
Lâm Tri Hàn lắc đầu: "Không được, tớ muốn tìm nơi để đọc sách."
Nói xong cô ta rời đi.
Ngu Vãn và Đồng Giai Nghê đến phòng thiết bị để đăng ký mượn một bộ vợt cầu lông.
"Tớ cảm thấy cậu không cần thiết tốt với Lâm Tri Hàn như vậy." Đồng Giai Nghê thay Ngu Vãn bênh vực kẻ yếu: "Cậu xem cậu kìa, giúp cô ta mang theo cơm nhiều lần như vậy, thái độ của cô ta đối với cậu vẫn luôn lạnh nhạt."
Giữa tiết học cuối cùng mỗi buổi chiều và tiết tự học buổi tối có 40 phút nghỉ giải lao, chính là để học sinh đến căn tin mua thức ăn.
Lâm Tri Hàn không đi, cô ta tranh thủ thời gian ngồi làm bài tập tại chỗ ngồi và ăn bánh mì mua vào giữa trưa để lót bụng.
Sau đó Ngu Vãn chú ý đến, nghĩ đến mẹ đã dặn dò nên mỗi ngày mình đi mua cơm thì cũng nhân tiện mang theo một phần cho cô ta.
"Có lẽ tính cách của cậu ấy là như vậy, không phải kiểu như nhiệt tình, dù sao tớ cũng sẽ đến căn tin mua cơm, giúp cậu ấy mang một chút là chuyện thuận tiện thôi mà."
Hai người đi tới sân cầu lông, một người đứng một bên cầm vợt bắt đầu chơi.
Quả cầu lông màu trắng bay qua bay lại cả hai bên sân, có lần bay quá xa, Ngu Vãn chạy tới nhặt, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Thức.
Bên cạnh anh còn có hai cậu bạn, Ngu Vãn trước đó đã từng gặp, có ấn tượng nhưng chẳng quen thuộc cho lắm.
Cô nhặt cầu lông lên rồi đứng dậy, thuận miệng hỏi: "Các anh định làm gì vậy?"
Được hoa khôi quan tâm, Tôn Nhất Dương rất kích động, buột miệng thốt ra: "Chúng tôi và anh Thức chuẩn bị leo......"
Chữ tường còn chưa kịp thốt ra đã bị chàng trai bên cạnh đã miễn cưỡng ngắt lời.
"Chơi bóng rổ."
Tôn Nhất Dương: "Hả?"
Chung Hạo: "Sao cơ?"
Hai người đồng thời mê mang, là bọn họ mất trí nhớ sao? Vài phút trước không phải đã nói cùng nhau leo tường trốn học đến tiệm net sao? Sao lại biến thành chơi bóng rổ?
Ngu Vãn à một tiếng, đang chuẩn bị nói câu "vậy các anh đi đánh đi" rồi rời đi thì nghe anh nói tiếp: "Nhưng bóng rổ đều bị mượn đi rồi."
Ngu Vãn lập tức không biết nên nói cái gì để kết thúc đoạn đối thoại này.
Tầm mắt của Lục Thức dừng trên bàn tay nhỏ nắm chặt quả cầu lông của cô gái: "Có thể đánh cầu lông chung với bọn em được không?"
Tuy rằng đây là câu hỏi xin phép nhưng Ngu Vãn cảm thấy hình như không thể nói không được, vậy quá không lễ phép.
Hơn nữa đánh cầu lông thôi mà, nhiều người chơi hình như càng thú vị hơn.
Đồng Giai Nghê chờ Ngu Vãn nhặt cầu đợi một lúc cũng không đợi được cô trở về nên chạy bịch bịch tới.
Nghe nói bọn họ cũng muốn gia nhập, cô ấy ngược lại rất tích cực: "Đến đây, đánh chung nào, chúng ta ba ván thắng hai, thua thì ra sân."
Sau đó Tôn Nhất Dương và Chung Hạo trốn học ra tiệm net lại biến thành khỏe mạnh hăng hái chạy về phía trước đánh cầu lông.
Chỉ là trốn học thôi mà, hôm nay không trốn ngày mai cũng có thể trốn, cơ hội đánh cầu lông với hoa khôi cũng không nhiều lắm, hai người đều cảm thấy cơn sóng này không lỗ ha ha ha!
Ván đầu tiên Đồng Giai Nghê và Tôn Nhất Dương chơi trước, cuối cùng Đồng Giai Nghê 0 - 3, thua rời sân.
Cô ấy chạy đến chỗ Ngu Vãn giao vợt cầu lông đến tay cô rồi thở phì phò: "Vãn Vãn giúp tớ báo thù đó nha!"
Ngu Vãn gật đầu, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ trở nên trịnh trọng: "Ừa ừa, yên tâm đi."
Bên cạnh Chung Hạo nghe thấy muốn cười, báo thù ư, tay chân nhỏ bé mảnh khảnh của hoa khôi vung cầu đoán chừng cũng mềm như bông.
Tôn Nhất Dương cũng nghĩ như vậy, lúc cậu đang suy nghĩ làm sao nhường một cách tự nhiên mà không làm bộ thì Ngu Vãn hít sâu một hơi, vung vợt phát cầu.
Cầu lông sượt qua với tốc độ nhanh như bay, Tôn Nhất Dương còn chưa kịp phản ứng thì cầu đã rơi xuống đất.
Tôn Nhất Dương đều đơ ra, Đồng Giai Nghê ở bên cạnh phấn khởi trầm trồ khen ngợi: "Vãn Vãn cố lên cố lên!"
Ngu Vãn vẫy tay với cô ấy rồi đáp lại bằng một nụ cười.
Ánh nắng thu ấm áp xuyên qua những tầng mây, ấm áp và dịu dàng, cô gái mặc một bộ đồng phục màu lam rất đúng quy tắc, dung mạo yêu kiều, gương mặt hiện lên má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Vừa ngọt vừa ngoan, cặp mắt đen nhánh đặc biệt toả sáng.
Đó là phong cảnh mùa thu động lòng người nhất.
Lục Thức cũng nhịn không được nhẹ cong khóe môi.
Sau ván thua đầu tiên, Tôn Nhất Dương quyết định cố gắng đánh hết mình, tuy rằng ngay từ đầu cậu ôm tâm thế nhường nhưng nếu để thua hai bàn liên tiếp ở trước hoa khôi thì cũng quá mất mặt!
Cậu nghiêm túc đối đãi, dùng sức phát cầu lên trời cao, nghĩ rằng Ngu Vãn thấp bé hẳn là không bắt được.
Ngu Vãn thấp người nhưng cô nhảy cao, sau khi nhảy lên không chỉ đón được cầu mà còn trở tay vung vợt đánh trả.
Sau mấy cái qua lại, cầu đã dừng ở dưới đất bên Tôn Nhất Dương.
Chung Hạo ở một bên nhìn với vẻ vô cùng khiếp sợ: "Nhìn không ra nha, cậu ấy đánh cầu lông giỏi như vậy ư?!"
"Đó là đương nhiên!" Đồng Giai Nghê đắc ý dào dạt, ưỡn ngực, giọng điệu tương đương với tự hào: "Vãn Vãn từ nhỏ học cầu lông, thiếu chút nữa còn vào đội cầu lông thanh thiếu niên đấy!"
Chung Hạo: "!!?!"
Ngày thường không cố gắng học tập không học thức, bây giờ thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng đệch.
Không phải...... Đây cũng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nhỉ!
Cuối cùng Tôn Nhất Dương ra về với thất bại thảm hại 0- , đừng nói là mặt mũi mà áo trong cũng vứt sạch. Sau đó là Chung Hạo lên sân, cũng thua không hề báo trước, chưa đến hai phút đã rời sân.
Lục Thức cầm vợt đi ngang qua Ngu Vãn thì cong môi cười: "Rất cừ nha."
Ngu Vãn đang thở phì phò đề hồi phục hô hấp, đột nhiên được khen ngợi thì có hơi ngượng ngùng nên nói một cách khiêm tốn: "Từ nhỏ em đã luyện qua."
Lục Thức lại cười một tiếng: "Vậy đợi chút nữa nhường tôi nhé, được không?"
Ngu Vãn nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Được nè."
Vì thế kế tiếp, hai người đánh cầu tương đối nhẹ nhàng, cầu lông có qua có lại, giằng co vài phút mới rơi xuống đất.
Hai tên Tôn Nhất Dương và Chung Hạo nhìn đến ngây ngốc, sao lúc bọn họ lên sân thì nhiều lần hoa khôi phát cầu đều dùng chiêu hiểm, bây giờ đánh với anh Thức thì nhường như vậy!
Cái thế giới xem mặt tàn khốc này!!!
Cuối cùng đương nhiên Lục Thức vẫn thua, anh cũng không cảm thấy mất mặt hoặc là thế nào, ngược lại trong lòng còn rất vui vẻ.
Anh thích nhìn lúc cô bé thắng, tinh thần phấn chấn mỉm cười giống bé hồ ly đặc biệt đáng yêu.
Lục Thức rời sân, Ngu Vãn cũng đã có hơi mệt rồi nên đưa vợt cho Đồng Giai Nghê.
Trong khu vực nghỉ ngơi, Chung Hạo còn đắm chìm trong đả kích ba ván thua nên hỏi với vẻ không thể tin được: "Ngu Vãn khi còn nhỏ cậu thực sự từng tập cầu lông ư?"
Cậu vẫn không thể tin được, người như hoa khôi chẳng phải từ nhỏ đã học múa dương cầm này đó hay sao?
"Ừm." Ngu Vãn nói: "Hồi còn nhỏ sức khoẻ của mình không tốt cho lắm, luôn sinh bệnh, vì để mình rèn luyện tăng cường thể chất mà ba mình dẫn mình đi học cầu lông, mình vẫn luôn đánh từ lớp một đến cấp 2."
Chung Hạo lại wow một tiếng, còn muốn nói gì đó, kết quả đã bị Lục Thức bên cạnh túm đi.
Ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua nhành cây bạch quả, nghiêng nghiêng chiếu xuống, gương mặt của cô bé nhiễm một tầng ửng hồng, tóc mái hai bên trán bị gió thổi bay hơi rối.
Có lẽ là ngại nóng nên khóa kéo trên áo khoác đồng phục được kéo ra để lộ chiếc áo ngắn tay màu trắng bên trong.
Hô hấp ở lồng ngực hơi phập phồng.
Trên cổ có một tầng mồ hôi mỏng, dưới ánh nắng soi sáng càng có vẻ trắng nõn và nhẵn nhụi. Lúc nói chuyện trong giọng nói kèm theo tiếng thở rất nhỏ.
Từng chút từng chút một hệt như lông chim mềm mại cọ qua màng tai, quyến rũ không chịu được, đáy lòng đều trở nên ngứa ngáy.
Dáng vẻ này, giọng nói này thự sự không muốn để người khác nhìn thấy.
"Đi, đi mua nước."
*
Lâm Tri Hàn ngồi xuống băng ghế ở rừng cây nhỏ trong trường, lấy điện thoại ra bấm vào một dãy số.
Nhiều ngày thức đêm học tập như vậy đã có thu hoạch, kỳ thi giữa kỳ cô ta thi được cũng không tệ lắm, cả khối xếp hạng 27.
Đầu bên kia của điện thoại, người phụ nữ đang xoa mạt chược, nghe lời cô ta nói xong thì nhíu mày lại: "Sao mới hạng 25 vậy, trước đây không phải lúc nào con cũng hạng nhất hạng nhì sao."
Lâm Tri Hàn giải thích: "Mẹ, Minh Đức tốt hơn trường học trước đây của con nhiều, các bạn học cũng đều rất giỏi, không thể dùng thứ hạng để so sánh."
Người phụ nữ cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ hỏi chuyện mình quan tâm nhất: "Ở trường học trước con có học bổng, chuyển tới nơi Minh gì đó còn lấy được tiền không?"
Lâm Tri Hàn nhỏ giọng: "Chỉ có top 10 của khối mới có học bổng, con còn kém một chút."
"Vậy con phải nỗ lực nhiều hơn, đừng đến thành phố lớn là ham chơi. Con biết đó, chú Vương của con quản tiền của mẹ chặt lắm, mẹ không có nhiều tiền để cho con."
Bên kia không biết là ai ù bài, mạt chược đẩy ngã ào ào, người phụ nữ vội vàng nói vài câu thì cúp điện thoại.
Lâm Tri Hàn cầm điện thoại, một tiếng tạm biệt mẹ nghẹn ở trong cổ họng.
Cô ta cất chiếc điện thoại bị tróc sơn vào túi quần đồng phục rồi lấy đề toán học và bút sửa lại câu trả lời sai của mình.
Chữ in trắng đen đập vào tầm mắt, hốc mắt ê ẩm rồi đỏ lên từng vòng.
Tâm trạng vui vẻ ban đầu không còn sót lại chút gì, bên tai vang lên tiếng bàn tán của các bạn học vừa rồi.
"Đó là mẹ Ngu Vãn hả, thật xinh đẹp có khí chất ha."
"Đương nhiên là có khí chất, mẹ bạn ấy là nhà dương cầm mà, trước đó tui còn thấy mẹ bạn ấy diễn tấu trên TV."
"Trách không được cậu ấy xinh đẹp như vậy, hóa ra là di truyền. Trong nhà có tiền lại xinh đẹp, thành tích còn tốt, hu hu hu hâm mộ quá."
Lâm Tri Hàn cảm thấy thật sự không công bằng, có người chẳng cần cố gắng gì, đầu thai tốt thì cái gì cũng có.
Mà cô ta ngay cả muốn được mẹ quan tâm một chút cũng rất khó.
Chữ in bên trên bài thi nhạt nhòa trở nên hơi mơ hồ, Lâm Tri Hàn giơ tay lau khoé mắt, vệt nước ấm áp chảy ra từ khe hở ngón tay.
Cô ta sờ vào túi áo khoác tìm khăn giấy thì trước mắt rơi xuống một bóng người cao gầy, giọng quan tâm của chàng trai vang lên bên tai.
"Sao cậu lại khóc? Cậu có sao không?"
Lâm Tri Hàn ngẩng đầu, thấy là Giang Triệt thì cô ta lắc đầu: "Không sao."
Giang Triệt rất không yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, cô gái này để lại cho cậu ấn tượng là kiên cường và độc lập, cậu không ngờ cô ta cũng sẽ có thời điểm một mình rúc trong góc khóc thút thít.
Cậu ngồi xuống băng ghế và quan tâm hỏi: "Là có bạn học bắt nạt cậu à? Hay là trong nhà có chuyện gì?"
Lâm Tri Hàn dùng khăn giấy lau khô nước mắt rồi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Thiếu niên có gương mặt điển trai, có kiểu đẹp trai tỏa nắng và sạch sẽ nên rất được các bạn nữ trong lớp yêu thích.
Ngu Vãn cũng thích cậu, điều này Lâm Tri Hàn nhìn ra được.
Mà giờ này khắc này, sự lo lắng trong mắt cậu không giả bộ chút nào, Lâm Tri Hàn không ngốc, nguyên nhân gia đình khiến cô ta trưởng thành hơn những cô gái cùng tuổi.
Cô ta cũng sẽ xem mặt đoán ý hơn bất cứ người nào.
Lâm Tri Hàn nhìn ra được Giang Triệt có cảm tình với mình. Cô ta đột nhiên cảm thấy chơi hơi vui.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Vãn được toàn trường công nhận, cô ta không bằng cô, gia thế thành tích cũng kém hơn nhưng cậu lại có cảm tình với mình.
"Lần này tôi thi không tốt môn toán, có hơi khó chịu." Lâm Tri Hàn lấy cái này làm cái cớ.
Giang Triệt đi xem bài thi của cô ta, góc trái trên cùng là 124 điểm.
"Lần này bài thi rất khó, nhiều bạn trong lớp đa phần đều trên một trăm. Cậu thi cũng không tệ, hơn nữa cậu mới chuyển đến, có lẽ còn chưa thích ứng với nhịp điệu học tập của nơi này."
Giang Triệt tìm cách an ủi: "Môn toán của Vãn Vãn không tệ, chẳng phải các cậu ở chung sao, cậu có gì không hiểu thì có thể đi hỏi em ấy."
Lâm Tri Hàn sụt sịt mũi, giọng nghe ra nghèn nghẹn: "Vốn dĩ thời gian học tập bây giờ đã khẩn trương, tôi ở trong nhà cậu ấy đã đủ thêm phiền toái, sao lại không biết xấu hổ mà luôn đi quấy rầy cậu ấy."
Giang Triệt nhìn khóe mắt ửng đỏ của cô ta, nghĩ một lúc mới nói: "Vậy nếu không chúng ta thêm WeChat, cậu có đề gì không hiểu thì hỏi tôi."