Chương 32: Kẹo con thỏ🍓
Editor: Mứt Chanh
Thi cuối kỳ xong mặc sức được nghỉ hè hai tuần rồi lại phải bắt đầu đi học.
Tiếng các bạn học oán giận liên tục, mắng trường học không có tính người nhưng mà lại không còn cách nào.
Sau khi phân khoa xã hội tự chọn và khoa học tự chọn, mỗi giữa học kỳ và cuối kỳ sẽ căn cứ vào thành tích tiến hành điều chỉnh lần nữa, thi tốt được chuyển vào lớp chọn, thi kém trực tiếp rơi xuống lớp bình thường.
Để cái này ai mà không có áp lực tâm lý chớ?!
Bởi vậy cho dù trong lòng có cái lùm mía nó nhưng chờ hai tuần nghỉ hè kết thúc thì vẫn ngoan ngoãn đeo cặp sách đến trường.
Lục Thức nhìn sơ đồ chỗ ngồi dán ở trước cửa phòng học A , đi vào bên trong, kéo ghế ra sau rồi ngồi xuống.
Lớp học bây giờ đã có mười mấy bạn, mới chia lớp mà nên đều không quen biết cho lắm, lúc này đều đang tự giới thiệu lẫn nhau.
Sau khi Lục Thức ngồi xuống, anh lấy ra một lon cà phê espresso, ngón tay móc lấy nắp lon kéo ra, uống lên hai hơi rồi đặt nó ở góc bàn.
Sau đó anh lấy cuốn sổ từ vựng ra khỏi cặp sách, lật đến góc trang, học tiếp chỗ tối hôm qua.
Bàn trước anh đã sớm tới, vốn định nói chuyện thân thiết với anh đại, thuận tiện hẹn đợi lát nữa lên lớp cùng nhau đánh game gì đó.
Đã sớm nghe nói Lục Thức chơi game rất pro, cậu cũng muốn được dẫn theo bay nằm thắng huhu!
Kết quả vừa quay đầu đã thấy người ta lẩm bẩm học từ vựng.
Một khuôn mặt lạnh, bên trong gương mặt nặng nề hiện ra vẻ nghiêm túc với biểu cảm "Ai dám quấy rầy ông đây học từ vựng thì con mẹ nó ch.ết chắc rồi".
Cậu bạn bàn trước: QAQ
Cậu yên lặng rụt cổ về, cũng móc ra cuốn sách tiếng Anh mới tinh của mình từ trong hộc bàn, bắt đầu đọc từ từ vựng abandon đầu tiên.
Trong suốt tháng 8 nóng bức, học sinh 11 Minh Đức đều đang vượt qua lớp học bù, chớp mắt đã đến tháng 9 khai giảng.
Thành tích ở Minh Đức bị tóm đến sít sao, ngoại trừ giữa kỳ cuối kỳ thì hàng tháng đều có kỳ thi tháng.
Mỗi lần thi cử, Ngu Vãn đều rất ổn định xếp hạng nhất, quả thực là cục cưng trong lòng thầy cô các môn xã hội tự chọn.
Thứ hạng của Lục Thức cũng đang từng bước đi lên trên.
Thật ra đầu óc anh rất thông minh, trước đây thành tích kém là bởi vì hoàn toàn không học, bây giờ khắc khổ nghiêm túc, ngay cả thời gian ăn cơm trong tầm tay cũng đặt một quyển sách để xem, điểm số đương nhiên sẽ tăng cao nhanh chóng.
Cày cấy bao nhiêu sẽ thu hoạch bấy nhiêu, lời này nghe tuy cũ rích nhưng quả thật có đạo lý.
Trong kỳ thi giữa kỳ của khối 11, tổng điểm của Lục Thức là 421, xếp hạng 179.
Vào hôm công bố bảng xếp hạng, anh đã dọn bàn ghế đến lớp A bên cạnh.
Bạn học A sợ ngây người, hai tháng đã có thể tiến bộ hơn 50 hạng, đây là ngồi hỏa tiễn ư?
Ngu Vãn đặc biệt vui vẻ nên chạy đến chúc mừng anh.
Hai người đang đứng ở hành lang cầu thang, cô ríu rít nói chuyện thì giám thị lại đây, đến trước mặt Lục Thức.
Ngu Vãn chớp mắt, có hơi tò mò nhìn bọn họ.
Sau đó đã nghe thấy giám thị nói với Lục Thức: "Vừa rồi người nhà em gọi điện thoại lại đây, nói trong nhà xảy ra chút chuyện, bảo em bây giờ trở về một chuyến, xe đã chờ ở cổng trường."
Ngu Vãn nghe xong trong lòng căng thẳng, hơi lo lắng nhìn về phía anh. Chắc cô cũng rõ những tình huống của nhà anh.
Ngày thường Lục Thức sống một mình bên ngoài, bọn họ không thèm quan tâm một chút, bây giờ đột nhiên kêu anh trở về, cô luôn cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
Lục Thức thấy cô gái một giây trước còn mỉm cười mội hồi giờ thì cả khuôn mặt nhỏ và mũi đều nhíu lại, trông đáng yêu và thú vị.
Anh biết cô đang lo lắng cho mình nên trong lòng cảm thấy mềm mại, anh cười nói: "Tôi đi qua đó trước một chuyến nên có thể sẽ trở về nhanh chóng. Chờ tiết tự học buổi tối, chúng ta sẽ cùng nhau đến phố mỹ thực mà em nói ăn bánh tổ chiên được không?"
Bánh tổ chiên
Lần trước Ngu Vãn và Đồng Giai Nghê đi dạo phố, ngẫu nhiên gian phát hiện một cửa hàng bánh tổ chiên ăn ngon xỉu.
Mới thi xong kỳ thi giữa kỳ nên cô mới muốn thả lỏng một chút, dẫn Lục Thức cũng đi nếm thử.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của gia đình anh, Ngu Vãn cũng không thể nhúng tay nói thêm gì nữa nên ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Tiếng chuông reng reng vang lên, cô vẫy bàn tay nhỏ với anh: "Em đi học trước."
Lục Thức cười, cũng vẫy tay.
Anh nhìn cô đi vào phòng học mới xoay người xuống cầu thang, vừa ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc Bentley màu đen kia đang đậu.
Một chuỗi con số 6 trên biển xe khoa trương dễ khiến người khác phải chú ý.
Lục Thức ngồi xuống, trực tiếp thắt dây an toàn, tài xế lái xe quay đầu lại kêu một tiếng cậu Lục nhỏ, cũng không cần phải nhiều lời nữa, giẫm chân ga chạy xe một mạch đến nhà cũ nhà họ Lục.
Biệt thự nằm trên sườn núi, cảnh vật chung quanh đặc biệt yên tĩnh, Lục Thức cũng từng đến một lần, vào cái đêm anh được đón về từ cô nhi viện.
Cửa lớn rộng mở, dì giúp việc đứng ở một bên, nhìn thấy anh thì lập tức khom lưng đưa qua một đôi dép lê.
Lục Thức thay giày rồi được bà ấy dẫn đến lầu hai, phòng ngủ của ông cụ Lục.
Bên trong không ít người đang đứng ngay ngắn, còn có bác sĩ y tá, tình huống này ngược lại nằm ngoài dự đoán của Lục Thức. Anh đứng ở bên ngoài đám người nhất, không tiến về phía trước cũng không nói một lời.
Ông cụ nằm ở trên giường, sắc mặt không tốt lắm, bác sĩ lại dặn dò vài lời mới cất kỹ ống nghe nói lời tạm biệt
Vẻ mặt của Triệu Uyển Trân khẩn thiết thay con trai cầu tình: "Ba, tuổi Tiểu Ngạn còn nhỏ, nhất thời hồ đồ bị những đám bạn xấu kéo trật đường, ba cho nó thêm một cơ hội nữa. Con bảo đảm với ba, nó nhất định sẽ sửa."
Nói xong, bà ta lại giơ tay đẩy chàng trai bên cạnh, vội vàng thúc giục: "Tiểu Ngạn, con mau nói với ông nội, mình sẽ không tiếp tục đánh bạc, nhất định cố gắng học tập quản lý công ty."
Lục Ngạn từ nhỏ được nuông chiều đến hư rồi, vẻ mặt không tình nguyện, dựa theo lời mẹ dạy: "Ông nội con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, ông hãy cho con thêm một cơ hội nữa đi."
Giọng điệu khô cằn, nhìn không có bao nhiêu thành ý, cũng không phải thiệt tình hối cải.
Ông cụ Lục thở dài lắc đầu.
Lục thị là do một tay ông ta sáng lập, khi ông ta còn nhỏ trong nhà nghèo, lúc tốt nghiệp cấp hai đã tìm tiệm may vá làm người học việc, sau đó để dành được một chút tích cóp mở một cửa hàng may gia công quần áo rất nhỏ với vợ.
Ngay từ đầu chỉ có hai công nhân là ông và vợ, thức khuya dậy sớm, sau một ngày làm việc thì không đứng thẳng được eo, nhìn đồ cũng hoa mắt.
Lục Thế Hùng dùng thời gian hai mươi năm mở rộng cửa hàng quần áo nhỏ của hai người đến hai mươi người rồi biến thành thành xưởng lớn với hàng chục nghìn người, thành lập nhãn hiệu trang phục đặc biệt, quần áo sản xuất hàng năm được bán chạy cả trong và ngoài nước.
Sau đó, ông ta dùng thêm mười lăm năm, công ty chờ đúng thời cơ tiến thêm một bước phát triển, lĩnh vực đặt chân trải rộng từ bất động sản, du lịch, điện ảnh, hàng không.
Lúc này mới có Lục thị vang dội như hiện giờ.
Lục Thế Hùng là một người kinh doanh giỏi, bất đắc dĩ con của ông ta thiên phú lại thường thường, gặp chuyện ướŧ áŧ bẩn thỉu, không quả quyết chút nào, mấy hạng mục qua tay gã đều hao tổn, quản lý công ty cũng không ổn cút nào.
Lục Thế Hùng chỉ phải ký thác hy vọng trên người cháu trai.
Nhưng Lục Ngạn càng là đứa không nên thân, khi còn nhỏ trốn học đánh nhau, còn dám ở lớp học khiêu khích thầy cô, thành tích nát đến mức không muốn nhìn.
Thi không đậu đại học trong nước, hắn ta bị đưa ra nước ngoài, cũng chẳng cố gắng học hành, cả ngày đua xe đánh nhau với đám cậu ấm, có một khoảng thời gian còn đập đá.
Có lẽ là sau khi Lục Thức được đón về, Lục Ngạn có chút cảm giác nguy cơ, dưới sự đốc xúc của mẹ hắn ta là Triệu Uyển Trân thì cuối cùng cũng muốn tiến lên một chút, chủ động đưa ra muốn học quản lý công ty.
Lúc ấy Lục Thế Hùng còn rất vui mừng, ông ta cảm thấy cuối cùng cũng có người kế nghiệp, vung tay lên cho hắn ta hai trăm triệu để gây dựng sự nghiệp tài chính, muốn nhìn hắn ta có thể làm ra tên tuổi gì.
Kết quả hôm nay vừa đi kiểm toán, hai trăm triệu tài chính cũng không thừa một xu nào, chúng đều bị hắn ta cầm đi đánh bạc.
Lục Thế Hùng tức giận lên cơn đau tim tại chỗ, may mắn là kịp thời được cứu chữa.
Lục Thế Hùng hoàn toàn ch.ết tâm, cũng vào lúc này ông ta mới nhớ đến mình còn một đứa cháu trai.
Ông ta bảo trợ lý đến trường học hỏi thăm, ngoài ý muốn và vui mừng biết được trong khoảng thời gian này biểu hiện của Lục Thức ở trường cũng không tệ, thành tích cũng càng ngày càng tốt.
Vì thế Lục Thức đã được kêu trở về, đây cũng là lần thứ hai anh đặt chân đến nơi này trong mười bảy năm qua.
Lục Thế Hùng cuối cùng cũng lên tiếng: "Mấy đứa đều đi xuống đi, Tiểu Thức ở lại một chút, ông có lời muốn nói với con."
Triệu Uyển Trân không cam lòng, còn muốn lôi kéo con trai cầu tình ở trước mặt ông cụ: "Ba!"
Lục Thế Hùng không muốn nghe nữa, mẹ hiền chiều hư con, nếu mấy năm nay bà ta không nuông chiều thương yêu con thì cháu trai ông ta cũng không đến mức hoàn toàn vô dụng.
Rễ cũng đã lệch, dạy dỗ thế nào cũng không trở lại.
Ông ta xua tay, ý tứ đuổi người đi rất rõ ràng.
Triệu Uyển Trân sợ chọc giận ông cụ mất nhiều hơn được nên đành phải đi ra ngoài trước, trước khi đi nghiến răng nghiến lợi ra sức trừng mắt nhìn Lục Thức.
Lục Thức không có biểu cảm gì, đi đến chiếc ghế bên mép giường ngồi xuống, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng kêu một tiếng: "Ông nội."
Ông cụ Lục nhìn về phía chàng trai trước mắt, dù sao cũng không thể ngăn cách quan hệ máu mủ, anh và ba anh Lục Tu Trạch trông rất giống, cũng có vài phần tương tự với gương mặt mình khi còn trẻ.
Nhưng cặp mắt kia ngày thường càng đen láy hẹp dài, sắc bén tựa như dao, lạnh lùng nặng nề, cho người ta một cảm giác tỉnh táo vượt quá tuổi.
Lục Thế Hùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhiều năm chìm nổi trong giới kinh doanh nên trên người tự mang khí chất áp người, ánh mắt càng sắc bén như chim ưng. Hầu hết mọi người khi nhìn thấy ông ta không tự giác sẽ thấp hơn một cái đầu.
Hoặc là không dám nhìn thẳng vào ông ta, hoặc là trong mắt toát ra vẻ nịnh nọt sợ hãi.
Nhưng chàng trai mới 17 tuổi trước mặt có đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt ông ta, không tránh né chút nào.
Trong mắt Lục Thế Hùng hiện lên một chút thưởng thức và hỏi anh tình hình gần đây.
Lục Thức đều trả lời, chỉ là giọng điệu chẳng hề lên xuống, không nói nhiều một câu vô nghĩa, dăm ba câu, thái độ hoàn toàn là làm theo phép.
Lục Thế Hùng không để ý những chi tiết này quá mức.
Sao ông ta lại không nhìn ra trong lòng đứa nhỏ này chất chứa oán hận ông ta và với toàn bộ nhà họ Lục.
Nhưng điều này không quan trọng.
Ông ta cần là một người ưu tú, người thừa kế có thể chống đỡ được toàn bộ nhà họ Lục.
Mới được cấp cứu nên sức khoẻ ông cụ Lục còn chưa khỏe và nhanh nhẹn, tinh thần còn kém, nói vài lời thì trên mặt đã hiện ra vẻ mệt mỏi.
"Được rồi, con cũng trở về đi, ông nói những điều đó, con phải nhớ kỹ." Trên mặt ông ta nở một nụ cười yêu thương.
Lục Thức đứng lên muốn rời đi, đuôi mắt buông xuống, một cảm xúc nhạt nhẽo không có gì khác với khi đến.
Ra cửa, còn chưa đi đến chỗ cầu thang thì phía sau có một người lao tới, vươn tay muốn túm cổ áo anh.
Lục Thức ẩu đả nhiều năm như vậy cũng không phải là đánh suông, anh phản ứng nhanh nhẹn và nhanh chóng, người quay sang trái nên tránh được sự tập kích của người nọ.
Ngược lại là Lục Ngạn chật vật lảo đảo vài bước về trước, thiếu chút nữa đã quỳ xuống ngay tại chỗ.
Lục Ngạn thật vất vả mới ổn định cơ thể, lập tức vung nắm đấm muốn đánh anh, còn chưa kịp đến gần Lục Thức đã bị Lục Thức nhấc chân đạp một phát vào đầu gối.
Lần này là quỳ thật sự.
Lục Ngạn càng thêm thẹn quá thành giận, nhưng mà bị Lục Thức ấn bả vai, hắn ta đều không động đậy được chút nào.
Hắn ta đành phải dùng ngôn ngữ tiến hành chanh chua châm chọc: "Tao nghe nói mày cứu con bé nhà họ Ngô ra khỏi chiếc ô tô sắp nổ tung, thật là thông minh ha, biết đi lấy lòng nhà họ Ngu, là nghĩ đến lúc tranh gia sản thì để bọn họ giúp mày một tay chứ gì. Tao khuyên mày đừng có nằm mơ, chỉ bằng đứa con riêng như mày cũng xứng đoạt với tao à?"
Lục Thức cảm thấy đầu óc người này có bệnh, một chữ cũng lười nói, ngón tay nắm chặt xương bả vai hắn ta dùng sức vài phần, Lục Ngạn lập tức đau gào khóc kêu to.
Lúc này Lục Tu Trạch và Triệu Uyển Trân lần lượt mở cửa ra từ phòng làm việc bên cạnh, hai người tựa như mới ầm ĩ tranh cãi xong, biểu cảm trên mặt đều không đẹp gì cho cam.
Triệu Uyển Trân nhìn thấy con trai mình bị người ta ấn ở dưới đất như vậy, bị dọa quá sợ hãi, vội qua đó muốn hất tay Lục Thức.
Kết quả bị thiếu niên quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua khiến bà ta sợ tới mức rụt nửa bước ra sau.
Cặp mắt đen như mực kia quá lạnh lẽo, giống như lũ sói con máu lạnh.
Lục Thức nới lỏng tay, dường như ngại đụng tới thứ đồ dơ gì đấy nên đầu ngón tay ghét bỏ chà xát.
Lục Ngạn được tự do, lập tức đứng lên, muốn tìm Lục Thức khiêu khích tiếp nhưng giây tiếp theo nhớ tới mới vừa nãy mình trải qua mất mặt nên cuối cùng cũng có hơi sợ, không dám coi thường làm bừa nữa.
Lục Tu Trạch đi đến bên cạnh Lục Thức, nhíu mày lại, không tán đồng: "Tiểu Ngạn hơn mày mấy tuổi, nói như thế nào cũng là anh mày, mày phải tôn kính anh một chút."
Lục Thức cười nhạo, lười phí lời kéo theo anh em cung kính gì đó với hắn ta: "Tôi còn có việc, về trường trước."
Nói xong anh đi nhanh về phía trước, đi xuống cầu thanh, không có gì lưu luyến mà đi ra khỏi biệt thự nhà họ Lục.
Tài xế còn chờ ở bên ngoài, Lục Thức kéo cửa xe lên xe, quay đầu, ánh mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vọt qua như tên bắn, khóe môi trào phúng nhếch lên từng chút từng chút một.
Thật là thú vị.
Mười bảy năm qua, trước nay đều là như thế này, chỉ có lúc anh có giá trị lợi dụng thì mới có thể được nhớ tới, sau đó được bố thí một chút xíu quan tâm và tình thân giá rẻ với dối trá.
Ý thức được Lục Ngạn là thứ đồ ăn hại kém cỏi, lúc này ông nội của anh mới tìm mình.
Cũng giống như khi còn nhỏ, mẹ anh muốn mượn anh bước chân vào nhà họ Lục nên mới sinh anh ra, chờ nuôi nấng đến năm tuổi, một khi phát hiện anh không có tác dụng thì sau đó sẽ lập tức ném anh tới cô nhi viện.
Dường như anh sinh ra đã không xứng đáng được yêu thương.
*
Hôm nay tiết tự học buổi tối đều đang giải về bài thi giữa kỳ.
Tiết tự học buổi tối của A là môn tiếng Anh, lần này bọn họ thi không tệ, giảng bài thi cũng nhanh, giáo viên tiếng Anh đại phát từ bi cho tan học trước nửa tiếng.
Ngu Vãn thu dọn xong cặp sách rồi vác đi đến phòng học A .
Bên trong còn đang học, hẳn là tiết tự học buổi tối môn Toán, hơn phân nửa chỗ trên bảng đen đều viết các loại công thức.
Cô nhón chân nhìn về phía cửa sổ, chỗ ngồi của Lục Thức trống không, anh còn chưa trở về.
Ngu Vãn lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho anh: Em đã tan học rồi, bây giờ anh ở đâu dạ?
Ngay sau đó, màn hình điện thoại sáng lên.
【 Lục Thức 】: Tôi đang trên đường về trường, đoán chừng còn phải bảy tám phút nữa.
Ngón tay Ngu Vãn ấn lên màn hình trả lời anh: Vâng ạ, em chờ anh ở cổng trường ~
Cô cất điện thoại nhét vào trong túi áo và đi xuống cầu thang cạnh lan can.
Đoạn đường gần trường hôm nay không biết tình huống như thế nào nhưng đặc biệt đông, chờ xe chạy đến cổng trường cũng sắp qua mười lăm phút.
Lục Thức đẩy cửa xuống xe, gần như là liếc mắt một cái đã thấy được cô bé cầm một tờ bài thi đang xem ở chỗ cột điện.
Thời tiết đã chuyển lạnh, bên trong áo khoác đồng phục của cô còn có chiếc áo len màu trắng mơ, mềm mại, màu sắc và chất liệu rất mềm.
Ánh sáng cam ấm áp của đèn đường treo trên người cô, tóc mái lòa xòa trên trán, cô cúi đầu đang nghiêm túc đọc cái gì đấy, cả người nhìn rất ngoan.
Anh bước qua đó vài bước bằng đôi chân dài, Ngu Vãn nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh thì đôi mắt cong lên, trên mặt nở một nụ cười.
Nụ cười kia sáng ngời và xinh đẹp tựa như một bó lửa, thắp sáng lên tâm trạng u ám của anh trong mấy tiếng qua.
"Xin lỗi, để em chờ lâu."
"Không sao đâu, thời gian chờ anh em vừa lúc xong hai câu đề địa lý lớn."
Cô có một giọng nói ngọt ngào, cô cất bài thi vào trong cặp rồi cười nói: "Đi thôi, em dẫn anh đi ăn bánh tổ chiên."
"Được." Lục Thức cũng cười, lấy cặp sách của cô qua, xách trong tay mình.
Con phố ẩm thực kia cách trường năm sáu trạm, bắt xe rất nhanh đã đến.
Con phố ẩm thực này rất dài, đưa mắt nhìn thôi tất cả đều là món ngon, cái gì mà mực nướng vỉ sắt, hot dog phô mai.
Các tấm bảng hiệu đèn nê ông lập loè, hương thơm của đồ ăn vào cuối đêm thu vô cùng nồng.
Ngu Vãn dẫn anh đến trước một quầy hàng rồi nói với ông chủ: "Cho cháu hai phần bánh tổ chiên, một phần hơi cay, một phần cay bình thường, cháu cảm ơn."
"Được rồi!" Ông chủ vặn lửa bếp gas nhỏ, động tác thuần thục bắt đầu đổ dầu vào trong chảo: "Các cháu vào chỗ ngồi trước một lát, lập tức xong ngay đây."
Ngu Vãn và Lục Thức tìm một cái bàn sạch sẽ và ngồi xuống, cô đứng lên: "Em đi mua thêm mấy món khác."
Chưa đầy mấy phút, hai phần bánh được chiên cháy vàng xốp giòn, phía trên bánh tổ nhúng nước sốt chua ngọt cay đỏ được ông chủ bưng lên.
Lục Thức không động đũa, tầm mắt theo sát bóng lưng của cô bé một mạch, nhìn cô một lát chạy đến quầy hàng bạch tuộc viên nhỏ, một lát chạy đến trước bếp nướng khoai.
Cuối cùng trên bàn bày một đống lớn muôn màu rực rỡ.
Ngu Vãn ngồi xuống một lần nữa, lấy khăn giấy lau một lượt cái bàn trước mặt, giọng điệu kèm theo tí vui sướng: "Chúng ta ăn đi."
Lục Thức cầm đôi đũa kẹp lên bánh tổ chiên được cô mãnh liệt đề cử vào buổi chiều. Anh cắn một miếng, ngẩng đầu lên đã đối diện với cặp mắt lấp lánh lóe sáng của cô gái.
"Thế nào? Anh cảm thấy ăn ngon không?" Cô chống khuỷu tay lên trên bàn, lòng bàn tay nâng hai má, chờ mong cũng hơi khẩn trương hỏi.
Lục Thức nhếch khóe môi gật đầu: "Ăn ngon."
Ngu Vãn thở phào nhẹ nhõm, dẫn người ta đi thật xa ăn gì đó, dù sao cũng phải hợp khẩu vị của người ta.
Cô đẩy hộp bạch tuộc viên nhỏ và một chén sữa trứng hai tầng (*) mới mua đến trước mặt anh, cười tủm tỉm cong mắt: "Mấy cái này cũng ăn ngon."
(*)双皮奶: Double skin milk: Một món tráng miệng từ Quảng Đông, gần giống panna cotta.
Sau đó cô mới tách ra đôi đũa của mình, kẹp một cái bánh tổ chiên vào trong chén mình, cúi đầu thổi hơi nóng trước rồi mới cắn một miếng nho nhỏ.
Sợ bị nóng, động tác của cô thật cẩn thận, bên môi dính tương ớt chua ngọt, cô rất tự nhiên dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lấy nó rồi tiếp tục ăn.
Lục Thức nhìn chằm chằm một lúc mới kiềm chế cúi đầu xuống.
Trước mắt là một hộp bạch tuộc viên nhỏ bốc hơi nóng hôi hổi và sữa trứng hai tầng đậu đỏ cho mình ăn.
Anh cong môi cười thầm.
Ăn xong mấy thứ này đã gần 9 giờ, con phố ẩm thực này còn khá là náo nhiệt, rất nhiều cặp đôi tay trong tay đến chỗ này ăn khuya.
Hai người song song đi về phía trước, bên tai truyền đến tiếng khóc trong trẻo vang dội của một bé trai, tiếp theo là giọng phụ nữ dịu dàng khuyên dỗ: "Không khóc nữa, mẹ mua tranh đường cho con ăn."
Tranh đường
Bé trai nghe vậy, quả nhiên ngừng khóc, chỉ là cái mũi nhỏ khụt khịt tiu nghỉu.
Ngu Vãn dừng bước, tò mò nhìn qua đó thì thấy một người phụ nữ tuổi trẻ ôm một bé trai ba bốn tuổi đi đến trước một cái sạp nhỏ lùn lùn.
Ông cụ ngồi bên chiếc bàn nhỏ, trong tầm tay có một cái nồi be bé, đường nâu và gừng được đun sôi trong ấm, phía trước có một chiếc bàn xoay lớn vẽ mười hai con giáp.
Đôi bàn tay mum múp thịt của cậu bé nắm lấy kim đồng hồ ở giữa đĩa quay rồi dùng sức quay, kim đồng hồ theo đó chuyển động, vẽ hai vòng cuối cùng từ từ ngừng lại.
"Oa, mẹ ơi, con xoay được rồi rồi!" Giọng cậu bé ngạc nhiên.
Người phụ nữ dịu dàng sờ đầu của cậu: "Cục cưng nhà chúng ta thật giỏi."
Khi còn nhỏ Ngu Vãn chỉ ăn tranh đường vài lần, đã rất nhiều năm không nhìn thấy món thủ công này ở bên ngoài
Cô nhất thời thấy mới lạ, quay đầu nhìn về phía Lục Thức, muốn nói gì đó thì thấy chàng trai mím môi, đôi mắt thâm đen nhìn hai mẹ con cách đó không xa.
Trong ánh mắt có một chút cảm xúc xen lẫn giữa hâm mộ và mất mát rất nhẹ.
Ngu Vãn sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh để lộ vẻ mặt như vậy, động não suy nghĩ thì hình như đã hơi hiểu.
Từ nhỏ anh đã sống ở cô nhi viện, chắc là không có ai sẽ mua tranh đường cho anh, cũng sẽ không được mẹ dịu dàng đối đãi như vậy.
Lông mi Lục Thức cụp xuống, thu lại tất cả cảm xúc, nhấc chân định đi thì tay áo bên trái bị cô nhẹ nhàng túm lấy với một tí sức rất nhẹ.
Anh nghiêng đầu thì nhìn thấy một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại. Khi cằm anh đang hất lên trên thì anh bắt gặp đôi mắt đen láy óng ánh của cô gái.
Đôi mắt to của cô chớp hai cái, một bàn tay khác chỉ vào quầy hàng tranh đường: "Chúng ta cũng đến mua một cái đi."
Lục Thức không ý kiến: "Được."
Hai người bọn họ đi qua đó, ông lão đã dùng siro đường đỏ vẽ xong một con rồng giương nanh múa vuốt, cậu bé nắm chặt xiên tre với mặt mày hớn hở, hoàn toàn không nhìn ra một phút trước từng gào khóc.
Ngu Vãn nhìn thấy giá ghi rõ ràng trên tấm biển: hai mươi tệ một lượt.
Cô sờ trong túi quần, vừa lúc có tờ hai mươi tệ, vì thế cô đưa qua cho ông cụ rồi quay đầu cười với Lục Thức: "Anh tới quay đi."
Lần đầu tiên Lục Thức chạm vào cái này, kim đồng hồ ngừng trên hình con thỏ.
Theo lý thuyết quay được rồng mới tượng trưng cho vận may tốt, bởi vì cùng một mức giá, vẽ một con rồng phải dùng nhiều nước đường nhất, ngụ ý cũng là tốt nhất.
Ngu Vãn cũng không để ý, vẫn "Wow" cổ vũ siêu cấp như cũ.
Ông cụ múc một muỗng siro đường đỏ đun sôi, ngón tay hơi nghiêng, những sợi đường mịn rơi xuống thớt, động tác tương đối thuần thục.
Chưa đầy một phút, một con thỏ con béo ú vui vẻ xuất hiện ở trên thớt.
Ông cụ lấy ra một cây xiên tre thon dài từ trong chiếc giỏ trúc bên cạnh để cắm vào phần kẹo, đợi nguội một chút rồi dùng cái xẻng nhỏ bóc ra thớt.
"Cô bé, đây." Ông cụ cười ha hả rồi đưa xiên tre ra.
Ngu Vãn nói cảm ơn, đầu ngón tay cầm chắc phần đuôi của xiên tre, ngược lại đưa về phía Lục Thức, trên gương mặt hiên lên đôi má lúm đồng tiền không sâu.
Lục Thức hơi kinh ngạc nhướng mày, làm sao anh cũng không ngờ được cái này là mua cho mình.
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của cô gái, bọc ý cười: "Vừa rồi em thấy anh nhìn chằm chằm vào nơi đó, đoán chừng là anh muốn ăn nên mua một cái cho anh ăn."
Nói xong, bàn tay nhỏ bé cầm xiên tre chủ động đưa về phía anh hơn.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, Lục Thức cụp mắt nhìn thấy một đôi mắt đen lúng liếng, trong trẻo và trong vắt.
Anh biết cô nhất định đã nhận ra điều gì.
Bé con đơn thuần nhưng không ngốc chút nào, tính cách cẩn thận và thiện lương khiến cô phát hiện cảm xúc của người khác rất nhanh.
Nhưng lại chưa bao giờ nói toạc ra, chỉ cẩn thận và quan tâm chăm sóc an ủi cảm xúc của đối phương theo cách của riêng mình.
Lục Thức giơ tay nhận lấy xiên tre, một xiên rất nhẹ, nắm vào trong tay không hiểu sao lại nặng trĩu.
Kẹo con thỏ không lớn bằng bàn tay, hình dáng vô cùng đáng yêu, tràn ngập mùi đường ngọt ngào.
Anh cắn một miếng, lỗ tai kẹo con thỏ kia lập tức thiếu mất một bên, biến thành thỏ một tai, vị ngọt của đường đỏ tản ra khắp đầu lưỡi.
Đây là thứ anh chưa bao giờ ăn khi còn nhỏ.
Nhưng mà vào năm anh 17 tuổi có cô bé giơ cái này lên trước mặt anh.
Cô cười cong mắt, nói với anh bằng giọng nói hệt như đường: "Em mời anh ăn nha."
Lục Thức cảm nhận được vị ngọt từ đầu lưỡi, từng đợt từng đợt thấm vào lòng anh, trái tim anh tựa như được ngâm trong mật.
Hai người đi dưới một hàng lựu, gió thổi qua, một chùm hoa lựu đỏ tươi lay lắt, rơi xuống trên vai Ngu Vãn.
Lục Thức vươn tay nhặt đóa hoa lựu lên.
"Ôi chao, anh cảm thấy tranh đường ăn ngon không?" Cô quay đầu lại nhìn anh và hỏi.
"Ăn ngon." Anh đưa cây kẹo thỏ con kia cho cô, "Em có muốn nếm thử không?"
Ngu Vãn suy nghĩ rồi gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng bẻ một bên tai khác của thỏ.
Đưa vào trong miệng, vị ngọt lâu ngày tan ra trên đầu lưỡi.
Cô cười cong mắt, đôi mắt sáng lấp lánh cười nói với anh: "Đã lâu lắm rồi em không ăn, vẫn là hương vị giống với khi còn nhỏ."
Lục Thức cũng cong môi, thu năm ngón tay lại, nhẹ nhàng giữ đoá hoa lựu kia trong lòng bàn tay.
Có vẻ như vận mệnh cũng không quá bất công với anh.
Anh đã được đền bù điều tốt nhất trên đời.