Chương 34: Em và anh trải qua một lần nữa 🍓

Editor: Mứt Chanh
Trong lòng Ngu Vãn muốn giữ anh ăn Tết ở nhà mình.
Cô không thích nhà họ Lục.
Trong cái giới này lớn như vậy, có một số việc cô cũng có nghe nói, Lục Ngạn cầm 200 triệu ông nội cho hắn ta kinh doanh đi đánh bạc, thua không còn thừa một đồng.


Cô không ngốc, cũng đoán được vì sao ông nội Lục để ý đến Lục Thức.
Bởi vì một đứa cháu trai không nên thân mới đánh chủ ý lên trên đầu một đứa cháu trai khác.


Ngu Vãn rất tức giận, vậy nếu như Lục Ngạn tiến tới, có phải bọn họ định một mực làm như không thấy Lục Thức, coi anh như không tồn tại hay không?
Nhưng cô cảm thấy dù nơi đó không tốt đi nữa thì cuối cùng cũng là nhà anh, Ngu Vãn không có lý do gì ép buộc giữ người ở lại.


Cô đưa anh đến cửa khu dân cư, xe anh gọi còn chưa đến, cô chờ chung với anh.
Lục Thức nghiêng đầu, cô gái bên cạnh cũng cúi thấp đầu, cái miệng nhỏ khẽ trề lên, hai bàn tay nhỏ nắm chặt buông thõng xuống, dáng vẻ không được vui cho lắm.
Anh nhịn không được trêu cô: "Không nỡ để tôi đi như vậy à?"


Ngu Vãn bị anh nói thế khiến lỗ tai đỏ lên, ngẩng đầu cố ý trừng mắt: "Mới không phải đâu!"
Trong mắt không giấu được vẻ rụt rè.
Lục Thức bị trừng mắt cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ cần có thể ở bên cô thì dường như thế nào cũng vui vẻ.


Anh thấy cô lại cúi đầu, sau một lúc lâu thì nghe thấy cô nói: ""Em sợ anh qua đó, bọn họ bắt nạt anh."
Giọng cô gái thỏ thẻ, rất nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông chim rơi vào trái tim anh.


available on google playdownload on app store


Thật ra cũng trong những năm đầu mới đến cô nhi viện, có một cậu bé nghịch ngợm và đi tìm anh gây phiền toái, khi đó Lục Thức nhỏ tuổi nhất nơi đó.
Nhưng sau đó, anh từng ngày trưởng thành, sức lực trở nên lớn, đánh nhau cũng trở nên rất đỉnh, không còn ai dám khiêu khích đến anh.


Cũng có mấy tên không tin vào tà ma, bị anh đánh một trận nhừ tử thì hoàn toàn thành thật.
Không có ai bảo vệ anh thì tự anh bảo vệ mình, cũng như đã lớn đến thế này rồi.
Anh vẫn luôn nói với mình, không ai yêu anh, không có ai để ý đến anh cũng chả liên quan.


Nhưng hoá ra cảm giác được ai đó lo lắng và nhớ thương lại tốt như vậy.
"Yên tâm." Anh cười nói, nhìn về phía đôi mắt to sáng long lanh của cô rồi bảo đảm, "Tôi sẽ không để bọn họ bắt nạt."
Xe lái đến đây, Lục Thức kéo cửa xe ra rồi xoay người, thay cô đội chiếc mũ len hơi lệch trên đầu.


"Tôi đi đây, bên ngoài lạnh lẽo, em cũng mau trở về đi thôi."
Ngu Vãn nhìn xe taxi biến mất trong tầm mắt mới xoay người đi vào trong khu dân cư.
Trước bãi cỏ xanh dựng một chiếc gương cầu lồi giao thông, một cái cột thật cao phía trên có một cái gương hình tròn.


Ngu Vãn đi ngang qua, đi về trước hai bước, suy nghĩ rồi quay trở lại.
Cô vươn tay gỡ chiếc mũ đang đội trên đầu xuống.
Trong chiếc gương tròn, chiếc kẹp tóc anh đào nho nhỏ kia đang được cài trên tóc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản chiếu ánh sáng rực rỡ lấp lánh.
Rất xinh đẹp.


Bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng, chứa ý cười thật sâu của chàng trai.
Giọng điệu anh nghiêm túc nói rằng: "Em là cô gái đẹp nhất mà tôi từng thấy. Dù thế nào đi nữa, em đều đẹp nhất."


Trên má cô lại lan ra một tầng ửng đỏ, Ngu Vãn giơ tay chạm vào, rõ ràng là ngày mùa đông nhưng nhiệt độ trên má lại hơi nóng
Cô cảm thấy hơi thẹn thùng nhưng đồng thời cái cảm xúc vui vẻ vui mừng này cũng tràn ngập trong lòng cô.


Được rồi, anh nói cũng không sai, thật ra cô có hơi không nỡ để anh đi.
Đi đến cửa nhà, Ngu Vãn lại đứng một hồi, chờ trên mặt không còn nóng mới mở cửa đi vào.
Lúc cô thay giày ở huyền quan thì nghe thấy ông nội và ông ngoại đang lớn tiếng nói gì đó ở trong phòng khách.


Nhìn thấy cháu gái ngoan đã trở lại, hai cụ nhà đều vẫy tay về phía cô: "Vãn Vãn con mau đến phân xử cho ông."
"Dạ?" Ngu Vãn bước đến với vẻ mặt ngơ ngác.


Ông ngoại đánh đòn phủ đầu tố cáo với cô: "Vãn Vãn, ông nội con chơi cờ cũng không thưởng thức cờ cho lắm, vốn dĩ ông chiếu tướng ngay, thế nhưng ông ấy nói một bước hoa mắt nhìn lầm rồi, muốn đi lại."


Ông nội cũng không yếu thế: "Vậy ông thì hay rồi, nước cờ kế tiếp cũng phải hơn mười phút, cũng có tui bằng lòng chờ ông. Hơn nữa ông không đi lại sao, bàn trước ông hối hận một con tượng."
"Tui cũng không giống ông, tui cũng gần thắng ông mới hối hận."


Hai ông cụ gần 70 tuổi vì chơi cờ mà tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, cầm lấy tách trà trong tầm tay, uống mấy hớp bình tâm tĩnh khí.
Sau đó lại đồng thời nhìn về phía cháu gái cưng của mình: "Vãn Vãn, con tới phân xử thử, rốt cuộc là ai sai."
Ngu Vãn: "......"


Một bên là ông nội, một bên là ông ngoại, cô có thể trả lời như thế nào đây.
Ngu Vãn thật khó xử, vào đúng lúc này, Ngu Yến Thanh xử lý xong chút việc trong công ty, từ trên cầu thang đi xuống.


Cô có tí nhanh trí: "Con phải đến phòng bếp làm trợ thủ giúp bà ngoại bà nội, vừa lúc ba con xuống, ông ngoại ông nội hỏi ba con đi."
Nói xong thì nhanh như chớp chạy vào phòng bếp hệt như bé thỏ con.


Đầu ông nội và ông ngoại chuyển sang cầu thang, một người đầy mặt nghiêm túc nhìn con trai mình, một người nhíu mày nhìn con rể mình.
Ngu Yến Thanh bị con gái hố: "......"
Bây giờ ông nói rằng công ty có việc gấp cần phải lập tức xử lý còn kịp không?


Ngu Vãn vào phòng bếp, bà ngoại và bà nội đều không cho cô xắt rau, sợ cắt trúng tay cô, cô cũng chỉ có thể tước đậu que, rửa cà chua gì đó.
Bận bận rộn rộn đến 7 giờ, cuối cùng cũng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn lớn.


Hiếm khi người một nhà đoàn tụ như vậy, Ngu Vãn giơ điện thoại lên nhắm xa chụp ảnh một bàn thức ăn thịnh soạn.
Cô vui vẻ đăng lên vòng bạn bè: Ăn cơm tất niên ngay rồi đây ~


Ông ngoại và ông nội còn tức giận đánh cuộc, ấu trĩ không muốn ăn cơm chung một bàn với người kia. Mấy cụ già như trẻ con là như vậy, mắc vào bướng bỉnh thì mười con trâu cũng không kéo về.
Sau đó bị bà ngoại và bà nội chia ra kéo đến một góc nhỏ dạy dỗ một trận.


Bị dạy dỗ ngoan ngoãn ông ngoại và ông nội cuối cùng cũng đành phải đàng hoàng ngồi trên bàn ăn cơm.
Ngoại trừ khúc nhạc đệm bắt đầu ấy thì bữa cơm tất niên này vẫn ăn thật sự vui vẻ.


Ông ngoại và ông nội uống lên chút rượu, ly rượu chạm vào nhau thì lại hòa thuận như lúc ban đầu, còn hẹn sáng ngày mai cùng nhau chơi cờ tiếp.
Bà ngoại và bà nội quả thực bất đắc dĩ.
Cơm nước xong xuôi, Ngu Vãn nhận được mấy bao lì xì, sờ vào rất dày nha.


Bà ngoại cười nói: "Năm trước Vãn Vãn của chúng ta không thuận buồm cho lắm, năm nay nhiều bao lì xì hơn, cho Vãn Vãn áp tuổi, phù hộ năm sau bình an."
Bà nội cũng cười với vẻ mặt hiền từ rồi nhắc nhở cô: "Vãn Vãn trước khi ngủ nhớ rõ đè bao lì xì ở phía dưới gối nha con."


Ngu Vãn ngoan ngoãn gật đầu, cười cong mắt đáp: "Con biết rồi ạ, con cảm ơn bà nội bà ngoại."
Tám giờ, Xuân Vãn đến hẹn lại lên, người một nhà đều ngồi xem trên sô pha.


Ngu Vãn ngồi ở giữa, bàn tay nhỏ bé không dừng lại, lột xong quả quýt lại cầm lấy một quả bưởi tròn xoe bóng bẩy rồi bắt đầu lột.
Phần múi của bốn quả bưởi, da được lột sạch sẽ được đưa tới tay ông bà nội ông bà ngoại theo thứ tự, dỗ ngọt mấy cụ nhà vui vẻ không khép được miệng.


Bà nội đặc biệt thời thượng, lúc cháu gái nhỏ gọt bưởi thì bà cầm điện thoại quay một video ngắn ở bên cạnh, quay xong rồi trực tiếp đăng lên Douyin.
Năm đó sau khi Ôn Như sinh Ngu Vãn thì không định sinh nữa, mấy chị em dâu của bà cả ngày đến bên tai bà nói bậy nói bạ chả có căn cứ.


Cho tới bây giờ vẫn cứ sáp đến trước mặt bà nói cái gì mà "Vẫn phải sinh một đứa cháu trai".
Hoặc là "Cháu gái sau này phải gả ra ngoài, nhiều gia nghiệp như vậy đừng để hời cho người khác họ, sinh đứa cháu trai kế thừa gia nghiệp thì tốt biết mấy".
Bà không thích nghe những lời nói cặn bã này.


Giờ cũng đã tiến vào thời đại mới của thế kỷ 21, một hai người cũng không phải chưa từng đọc sách, còn đặt nặng tính trọng nam khinh nữ ở đây!
Bà cụ lại cảm thấy cháu gái nhà bà tốt nhất thiên hạ, là áo bông nhỏ ấm áp nhất, nhìn thế nào cũng tốt.


Xinh đẹp, tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện hiếu thuận, thành tích học tập còn đặc biệt ưu tú, cháu trai nhà mấy bả nào có sánh bằng.
Đã tải video lên Douyin, bà nội mang kính viễn thị lên rồi dùng một đầu ngón trỏ ấn bàn phím.
Ghi caption: Vừa xem Xuân Vãn vừa ăn bưởi do cháu gái ngoan lột.


Đừng nói là lột bưởi, bà cụ dám đánh đố, nhiều năm như vậy, ngay cả quả quýt, mấy người chị em dâu kia của bà cũng chưa từng được ăn một quả do cháu trai lột, hừ!
Xem Xuân Vãn đến 10 giờ rưỡi, ông ngoại và bà ngoại đã buồn ngủ, không bao lâu, ông bà nội cũng thay phiên ngáp dài.


Mấy cụ ngày thường làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, buổi sáng 6 giờ dậy, buổi tối 9 giờ ngủ, dưỡng sinh vô cùng.
"Ôi không chịu nhận mình già là không được, thân thể không chịu nổi." Ông nội đánh trống lui quân trước hết nhất, "Tui muốn đi ngủ, chờ ngày mai lại xem Xuân Vãn phát lại."


Bà nội đi theo ông nội cùng nhau lên lầu, sau đó ông bà ngoại cũng chịu không nổi, không bao lâu cũng định đi nghỉ ngơi.
Ngu Vãn ngược lại vẫn rất có tinh thần, kiên trì cùng ba mẹ theo hết năm, sau đó cất mấy bao lì xì thật dày trở về phòng mình.


Cô nhớ kỹ lời bà ngoại bà nội nói, nhét mấy bao lì xì vào dưới gối mình.
Vòng bạn bè cô đăng tải trước đó nhận được thật nhiều like, còn có lời chúc năm mới vui vẻ, Ngu Vãn đều trả lời tất cả.
Rời khỏi và đổi mới, lại nhiều thêm một like và một câu bình luận.


Lục Thức: Năm mới vui vẻ.
Ngu Vãn cầm điện thoại, gõ chữ trên bàn phím: Anh cũng năm mới vui vẻ nha.
Không ấn xuống gửi đi mà xóa hết, cô mở danh bạ tìm được số điện thoại của anh để gọi đến.
Năm mới vui vẻ.
Những lời này, cô muốn chính miệng nói với anh.
*


Đã hơn 12 giờ, trong đại sảnh biệt thự nhà họ Lục vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng.
Người ngồi một đống, mồm năm miệng mười hơi ầm ĩ. Lục Thức tìm một chỗ ngồi trong góc nhất, cúi đầu lướt điện thoại.
Rõ ràng là đang thảo luận chuyện liên quan đến anh nhưng anh hoàn toàn cũng không muốn nghe.


Bạn trong WeChat anh không nhiều lắm, chưa đến bao lâu đã lướt đến bài đăng kia của Ngu Vãn.
Mấy chữ vô cùng đơn giản kèm theo một bức ảnh lại khiến khóe miệng vốn đang kéo căng của anh rốt cuộc cũng vểnh lên một chút.


Bên tai là tiếng khóc lóc kể lể của phụ nữ: "Ba, ba đừng nhất thời hồ đồ, chuyện chuyển nhượng cổ phần ba phải nghĩ kỹ, Tiểu Ngạn của chúng ta mới là cháu trai danh chính ngôn thuận của ba!"


"Phải đó, ông nội, nó chính là thằng con hoang, vẫn là kẻ điếc nửa bên, ông sẽ không thật sự tính toán sau này giao công ty cho nó chứ? Vậy chẳng phải là để cho người khác xem nhà họ Lục chúng ta như trò cười sao?"


Lục Thức cúi đầu, nghiêm túc bình luận phía dưới vòng bạn bè của cô: Năm mới vui vẻ.
Một phút sau, điện thoại rung lên, tên cô bé xuất hiện ở trên màn hình.
Anh đứng lên đi ra ngoài, quẹt đầu ngón tay điện thoại đã được kết nối.
"Anh cũng năm mới vui vẻ nha."


Âm cuối khẽ mềm mại chứa đựng vui vẻ, nghe mềm mềm giống một miếng bánh bao chỉ, cắn xuống một cái tất cả đều là nhân bánh ngọt ngào.
Lục Thức cong môi, cầm điện thoại trong tay đi ra ngoài. Anh đẩy cửa ra, mở miệng muốn nói gì đó thì bên trong có một tiếng "xoảng...", một chiếc chén sứ trắng bị vỡ tan tành.


Giọng ông cụ uy nghiêm chứa đựng sự tức giận: "Bằng không thì sao? Giao công ty vào tay mày, mày muốn dùng một năm hay là hai năm khiến nó lụn bại thua sạch? Phàm là mày có một chút sức lực muốn tranh, tao làm gì đến mức như thế!"


Đã sắp 12 giờ rưỡi, cơn buồn ngủ của Ngu Vãn cũng dâng lên, vốn dĩ định nói với anh một câu năm mới vui vẻ thì ngủ.
Tiếng "xoảng" kia trực tiếp khiến cơn buồn ngủ của cô chạy mất.
Cô cũng nghe thấy câu nói kế tiếp.


Lúc này Lục Thức đã đi ra ngoài, đóng cửa lại hoàn toàn ngăn cách với cuộc cãi vã bên trong.
Anh không muốn để cô nghe thêm nữa.
Vốn dĩ, cô gái nhỏ vui vui vẻ vẻ vượt qua năm mới, không cần thiết để những việc này phá hỏng tâm trạng của cô.


Không khí trong thành phố đã bị ô nhiễm, rất hiếm khi nhìn thấy những vì sao, nhưng nơi đây là một ngọn núi ở vùng ngoại ô, Lục Thức vừa ngẩng đầu đã thấy được những vì sao lấp lánh.
Cũng thấy được mặt trăng tròn vạnh vạnh, rất sáng, treo cao trên bầu trời.


"Ngu Vãn, tối nay em ăn cơm tất niên thế nào?" Anh đi đến dưới gốc cây, đứng yên không nhúc nhích.
"Rất ngon nè."


Ngu Vãn ôm chăn ngồi trên giường, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Đồ ăn đều do bà nội và bà ngoại làm, có sườn xào chua ngọt, cá sóc chiên giòn chua ngọt, sò biển hấp, à đúng rồi, còn có thịt viên củ sen, ăn ngon lắm."
Lục Thức cười: "Phong phú như vậy hả."


"Lục Thức, em còn nhận được bao lì xì, năm nay rất dày, em đếm, có thật nhiều tiền á......"
Cô hiểu ý nghĩ của anh nên cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với anh, nhưng nói xong lại nói không nổi nữa.


Ngày thường mặc kệ anh còn chưa tính, Tết nhất còn không cho người ta trôi qua tốt lành, vì những chuyện đó mà cãi tới cãi lui.
Tựa như tình thân ở trong mắt bọn họ không đáng một đồng, chỉ có ích lợi của công ty là trên hết.


Bọn họ đều đối xử không tốt với anh nhưng cô muốn đối xử tốt với anh, anh rõ ràng rất tốt.
Cô nảy sinh ý nghĩ bất chợt, hỏi anh: "Ngày mai anh sẽ trở về chứ?"
"Về."


Nói xong, thì nghe được chất giọng mềm mại của cô bé: "Vậy đêm giao thừa hôm nay của anh chưa đủ vui, ngày mai chúng ta cùng nhau trải qua một lần nữa, có được không anh?"
Lục Thức hơi cụp mắt, ánh trăng soi xuống đất, lành lạnh, trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên cứ như có ấm áp.
Anh nói: "Được."






Truyện liên quan