Chương 78: Mang thai bé cưng (3)

Lúc mang thai hơn một tháng, Ngu Vãn lại đến bệnh viện làm kiểm tr.a lần nữa.
Kết quả siêu âm Doppler màu cho thấy cô có hai túi thai trong khoang tử cung, điều này có ý nghĩa bây giờ trong bụng cô mang thai hai đứa trẻ.


Ra khỏi phòng khám bệnh, cô quay đầu nhìn Lục Thức, đôi mắt chất chứa ý cười: “Xem ra sau này bọn mình không phải là một nhà ba người, mà là một nhà bốn người nha.”
Lục Thức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cũng cười rộ lên: “Ừm, sau này nhà của chúng ta sẽ rất náo nhiệt.”


Lên xe, khi Lục Thức thắt dây an toàn, Ngu Vãn đã gấp không chờ nổi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho mẹ.
Hôm nay Ôn Như và Ngu Yến Thanh đều ở nhà, vừa nghe được tin tức tốt này, hai vợ chồng cũng đều vô cùng kinh ngạc.


“Này thật đúng là quá tốt.” Ôn Như cười nói: “Sinh con quá vất vả, Vãn Vãn một lần sinh hai đứa, sau này không phải chịu khổ nữa. Mẹ đã nói rồi từ nhỏ đến lớn số của con đều tốt, nhưng mang thai đôi nguy hiểm lớn hơn một ít, con với Tiểu Thức đều phải đặc biệt chú ý. Con bảo nó lái xe chậm một chút, đừng trúng bụng của con.”


“Con biết rồi mẹ ạ, mẹ yên tâm đi, hiện tại ảnh lái xe rất chậm.”
“Tiểu Như em đem điện thoại cho anh, để anh nói hai câu với Vãn Vãn.” Bên kia, người đàn ông nói chen vào.
“Trời ạ cho anh, em cũng còn chưa nói vài câu với con gái.”


Điện thoại bên kia yên tĩnh vài giây, đổi thành một giọng nam: “Vãn Vãn à, hôm nay con đến bệnh viện kiểm tr.a kết quả thế nào, con và em bé đều khỏe chứ?”
Ngu Vãn cười nói: “Tốt lắm ạ, con và hai đứa bé trong bụng đều khỏe mạnh, ba ơi ba đừng lo lắng.”


available on google playdownload on app store


Ngu Yến Thanh ho khan: “Ba nhớ rõ các con chỉ lấy một cái tên ha, bây giờ còn thêm một đứa bé nữa đấy, các con đã quyết định chọn tên gì chưa?”
Ngu Vãn: “……”
Nhìn ra được tới ba rất có chấp niệm với chuyện lấy tên này.


Chờ cúp điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thức, trưng cầu ý kiến của anh: “Ba nói ba muốn đặt tên cho bé cưng còn lại”
Lục Thức lái xe, nghe vậy cười nói: “Vậy để ba lấy đi, tên của em còn không phải là ba lấy sao, anh cảm thấy rất êm tai.”


Hai chữ Vãn Vãn, đọc lên đều mang theo vài phần lưu luyến.
Ngu Vãn nghe thấy anh đồng ý thì mỉm cười: “Vậy được rồi, bây giờ em sẽ gửi tin nhắn nói với ba, ba nhất định vui lắm cho xem.”


Trước đây mỗi ngày sau khi ba Ngu từ công ty trở về đều chơi đùa với những cây lan quý báu của ông, hiện tại vừa tan tầm đã đến phòng làm việc lật từ điển.
Chọn chọn lựa lựa ra mấy cái, cuối cùng lại châm chước, chọn chữ Khê.


Dòng suối nhỏ sạch sẽ và trong vắt, tuy không giống biển rộng rộng lớn vô ngần như vậy, nhưng nó uốn lượn từ trên núi xuống chảy về phía điền nguyên, có cảm giác tự do không bị ràng buộc.


Ngu Vãn và Lục Thức đều cảm thấy tên này rất hay, vì thế tên của hai bé cưng chưa sinh ra đã được quyết định xong.
Lần lượt là là Lục Ngộ và Lục Khê.


Trước đó Lục Thức chăm sóc cô rất cẩn thận, từ sau khi biết là mang thai đôi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi thứ anh đều cẩn thận hơn đến quá mức.
Phòng ngủ còn có phòng khách đều trải thảm, như vậy cô có thể đi chân trần lên trên, không cần lo lắng té ngã khi trượt dép.


Bây giờ Lục Thức chỉ đến công ty một chuyến vào mỗi buổi sáng, hơn ba giờ chiều đã trở lại, đúng lúc cô gái nhỏ ngủ trưa sắp thức dậy.
Ngu Vãn tỉnh lại vừa mở mắt đã thấy anh.


Bức màn được kéo chặt, chặn ánh mặt trời nóng bỏng chói mắt giữa hè bên ngoài, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn rất nhỏ và ánh sáng hơi mờ ảo.


Người đàn ông ngồi trước đèn, hàng mi dài cụp xuống, nửa cụp mắt, xương ngón tay thon dài trắng nõn lật một phần tài liệu cuộc họp bằng động tác cực kỳ nhẹ.


Ngu Vãn sợ quấy rầy đến anh nên không lên tiếng, nằm nghiêng lặng lẽ nhìn sang. Cô nhớ đến một câu mình đã đọc ở đâu đó trước đây rằng người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất.
Hiện tại cô tràn đầy cảm xúc.


Qua một lát, Lục Thức nghe được tiếng sột soạt trên giường thì nhìn sang, nhìn thấy cô đã tỉnh, anh tiện tay đặt tài liệu sang một bên rồi qua đó đỡ cô ngồi dậy.
Anh cầm cái gối mềm lót ở phía sau cô, hỏi với giọng ôn hòa: “Vãn Vãn đói bụng chưa?”


Ngu Vãn tuân theo kiến nghị của bác sĩ ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, mỗi bữa cơm chỉ ăn no bảy tám phần nên luôn dễ dàng đói.
“Có một chút.”


Lục Thức đi lấy bánh quy nhỏ và sữa chua, xé rách vỏ đóng gói bên ngoài mới đưa cho cô: “Ăn trước cái, dì đang nấu canh cá còn phải hơn nửa tiếng.”
Ngu Vãn ăn bánh quy, có hơi lo lắng hỏi: “Mỗi ngày anh trở về sớm như vậy có thể chậm trễ việc của công ty hay không?”


“Sẽ không, chuyện quan trọng anh đều đã xử lý vào buổi sáng, chuyện khác mang về nhà cũng có thể làm. Nếu thực sự có tình huống gì đột phát thì trợ lý sẽ gọi điện thoại cho anh.” Lục Thức giải thích với cô.


“Anh ở công ty không nhìn thấy em, không biết em ở nhà thế nào, trái tim luôn cảm thấy như bị nhấc lên, làm việc cũng không thể hoàn toàn chuyên chú, còn không bằng sớm trở về một chút, mang những chuyện đó về xử lý.”


Ngu Vãn khuyên anh: “Trong nhà mời dì giúp việc mà, nhà ba mẹ cũng gần nơi này của bọn mình, sẽ không có vấn đề gì, anh không cần mỗi ngày về sớm như vậy.”


Lục Thức chọc ống hút sữa chua đưa lên miệng cô, giọng điệu kiên trì: “Vậy cũng không được, anh muốn đích thân túc trực trước mặt em mới yên tâm.”
“Vãn Vãn chẳng lẽ không muốn anh trở về sớm một chút với em ư?” Đôi mắt anh mỉm cười mà nhìn cô.


Ngu Vãn hút mấy hơi sữa chua vị đào vàng, chuẩn bị nói không muốn, nhưng há miệng to, phát hiện lời nói dối này rất khó nói thành lời


Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy anh ở bên cạnh mình, cái cảm giác chân thật và an tâm này thật sự rất tốt. Hơn nữa cô mới 24 tuổi, bạn bè bên cạnh không một ai mang thai, sự hiểu biết về phương diện sinh con này của cô cũng không tính là nhiều.


Mang thai lần đầu đã là thai đôi, vui mừng đồng thời cảm giác khẩn trương cũng sẽ tăng theo cấp số nhân, sợ hãi mình nơi nào không cẩn thận làm bé con trong bụng chịu tổn thương gì đó.
Dưới loại tình huống này, Ngu Vãn thật ra rất hy vọng anh có thể ở bên cạnh mình.


Cô hơi ngượng ngùng mà nhỏ giọng thừa nhận: “Muốn.”


Lục Thức sờ cái đầu đang cúi thấp của cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen, nghiêm túc nói: “Vãn Vãn em phải biết rằng, hiện tại em mang thai, phải chịu mười tháng vất vả mới có thể sinh hạ hai bé cưng của bọn mình. Mà anh chỉ trở về từ công ty sớm một chút, chẳng thấm vào đâu so với sự hy sinh của em.”


Nghe anh nói như vậy, cảm giác áy náy trong lòng Ngu Vãn vì sợ chậm trễ công việc của anh lập tức ít đi thật nhiều.
Mang thai tháng thứ hai, bụng Ngu Vãn đã phồng lên rõ ràng.
Theo lý thuyết hẳn là đến tháng ba tháng tư mới nổi lên, nhưng trong bụng cô chứa hai đứa nên dễ dàng hiện rõ mang thai.


Bác sĩ nói là không thể làm việc nặng, Lục Thức trực tiếp không cho cô làm bất cứ công việc gì.


Gần đây Ngu Vãn hơi thích ngủ, mỗi ngày phải ngủ tới khi 9 giờ hơn mới tỉnh, khi cô thức dậy Lục Thức đã đi làm, đi đến phòng vệ sinh phát hiện ly súc miệng của cô đã được rót đầy nước, trên bàn chải đánh răng màu hồng kia cũng đã nặn kem đánh răng.


Buổi tối tắm rửa cũng là Lục Thức đi vào chung với cô, giúp đỡ cô tắm.
Ngu Vãn tắm xong được ôm đến trên giường, Lục Thức đi lấy sữa dưỡng thể, bây giờ thủ pháp thoa cái này của anh đã rất thành thạo, từ chỗ cổ của cô gái nhỏ đi xuống lại đến phía sau lưng cánh tay và chân.


Lúc anh thoa cho cô, trong tay Ngu Vãn cầm một quyển sách về tâm lý trẻ sơ sinh để đọc, kiến thức được giảng bên trên đều là thứ trước đây cô chưa từng tiếp xúc, có một số điều khá thú vị khi học tập.


Lục Thức xoa toàn thân cô đều thơm ngào ngạt rồi cầm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên cho cô: “Thời gian không còn sớm, ngày mai hẵng xem.”
“Dạ.” Ngu Vãn ngoan ngoãn đáp lời, thả thẻ kẹp sách vào trang đang xem rồi khép lại sách gác qua bên cạnh.


“Hiện tại cái gì anh cũng thay em làm tất, không sợ đến lúc đó chiều em hư sao.” Cô vùi vào lòng anh đột nhiên hỏi.
“Không sợ.” Anh dém chăn cho cô xong, cười khẽ: “Anh ước gì một bước sinh con cuối cùng kia đều có thể thay em.”
Ngu Vãn nghe được cười khúc khích.


Lục Thức giơ tay tắt ngọn đèn nhỏ cạnh giường rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nếu có thể lựa chọn, anh thật sự hy vọng mình có thể thay thế cô chịu một dao kia. Nếu nguy hiểm và đau đớn đều có thể chuyển dời đến trên người anh thì thật là tốt biết bao.


Vào cuối tháng 8, Ngu Vãn dọn về nhà mình, cô muốn ở nhà hai tuần.
Thành phố C có dự án cải tạo khu đô thị cũ rất quan trọng, phía trước đã chuẩn bị mấy tháng, lần này qua đó là muốn ký hợp đồng xác nhận giấy trắng mực đen.


Lục Thức ngay từ đầu không định tự mình qua đó, Ngu Vãn làm nũng với anh, mềm giọng nũng nịu dỗ dành: “Anh đi đi mà. Nếu anh không đi, tâm trạng của em không tốt, càng ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng. Em ở nhà ba mẹ mà, sẽ không có việc gì đâu.”


Sau nhiều đêm liên tục, cuối cùng cũng thuyết phục được người ta.
Chỗ tốt ở gần nhau của hai nhà lúc này được phát huy, buổi chiều Lục Thức lên máy bay, ăn xong cơm trưa, anh nắm tay cô tản bộ chỉ dùng mười phút đã đi về.


Ngu Vãn ngồi ở mép giường phòng ngủ mình, nghe anh dặn dò thật nhiều, ngay cả “Buổi tối ngủ đừng đá chăn” đều nói, hơi buồn cười.
“Em đều nhớ kỹ rồi, anh mau xuất phát đi, trễ chút nữa là không bắt kịp chuyến bay đó.”


Đôi tay Lục Thức nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô, không ngừng nói: “Chờ anh trở lại đón em.”
“Dạ.” Cô ngẩng mặt, tay đặt nhẹ lên trên bụng, cười cong mắt hạnh, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, giọng nói cũng mềm mại: “Em và hai bé cưng cùng nhau chờ anh nha.”


Kế hoạch ban đầu là phải ở thành phố C trong hai tuần, nhưng mà Lục Thức hoàn toàn không có khả năng yên tâm khi rời khỏi Ngu Vãn lâu như vậy.
Chờ đến ngày thứ mười bàn hợp đồng gần xong, anh giao những chi tiết còn lại cho vài người quản lý dự án hoàn thiện, mua vé máy bay nhanh nhất trở về.


7 giờ Lục tối Thức đến nhà, Ngu Yến Thanh và Ôn Như đều ở đó.
“Ba mẹ, mấy ngày nay ba mẹ vất vả chăm sóc Vãn Vãn rồi.”
“Khách khí, Vãn Vãn cũng là con gái của ba mẹ, ba mẹ chăm sóc cũng đương nhiên.”


Lục Thức không thấy được Ngu Vãn thì lại đi hỏi Ôn Như: “Mẹ, Vãn Vãn đâu?”
Ôn Như nói: “Con bé ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Lục Thức nghe vậy cau mày, thường ngày ở nhà, vào thời gian này cô sẽ đi đánh đàn một lát, không nên sớm nghỉ ngơi như vậy.


Anh đi ra ngoài mười ngày này hai người sớm hay muộn gì cũng gọi điện thoại, anh nghe báo cáo đều là cô nói mình rất ổn, ăn ngon ngủ cũng ngon, để anh đừng lo lắng.
“Mẹ, mấy ngày này Vãn Vãn có khỏe không?” Anh hỏi.


Ôn Như vốn định nghe lời Ngu Vãn giấu giếm, nhưng rốt cuộc vẫn quá đau lòng con gái, nhịn không được thở dài: “Con đi không đến hai ngày phản ứng nôn nghén của Vãn Vãn trở nên nghiêm trọng, một tuần này ăn cái gì nôn ra cái đó, cũng chưa ăn ngon một bữa cơm nào, cả người gầy một vòng, haiz, con đi xem đi.”


Ngu Vãn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Có một khúc đàn du dương trên điện thoại bên cạnh gối, từ trước cô đều tự mình đàn dương cầm cho hai bé cưng trong bụng nghe, nhưng gần đây thân thể thật sự quá khó chịu, hoàn toàn không động đậy nổi.


Cô nhắm hai mắt, nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ hai lần, sau đó đẩy ra, có người bước vào.
“Mẹ, con còn chưa đói bụng, hiện tại không muốn ăn.”
Nói xong, Ngu Vãn ngồi dậy, tay muốn với lấy đèn bàn ở mép giường thì một bàn tay trước cô một bước, ấn mở công tắc trên chân đèn.


Ngu Vãn thấy là anh thì sửng sốt, ngay sau đó đôi mắt tỏa sáng hiện ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải anh nói phải ở bên kia hai tuần sao, sao trở về sớm hơn nhiều ngày như vậy, đã ký hợp đồng chưa anh?”
Lục Thức ngồi vào mép giường cô, không nói một lời.


Cằm của cô gái nhỏ đều gầy đến mức nhòn nhọn, khí sắc cũng không tốt lắm, đôi môi hồng hào ngày xưa giờ đã có chút tái nhợt.
Ngu Vãn nói nhiều lắm nhưng không chờ được một chữ đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Thức một cách ngờ vực.


Chỉ thấy anh khẽ cau mày, biểu cảm tựa như cũng không vui vẻ gì cho cam.
Ngu Vãn chớp mắt: “Có phải bàn hợp đồng không thuận lợi không?”
“Không phải.” Lục Thức cuối cùng cũng đã mở miệng.
Ngừng lại, anh nhìn cô không hề chớp mắt: “Kẻ lừa đảo.”
Ngu Vãn bị chỉ trích đến sửng sốt.


Phản ứng vài giây, cô đoán được hẳn là mẹ nói chút gì đó với anh nên có xíu chột dạ: “Không phải em cố ý muốn gạt anh, nhưng nôn nghén là điều hầu như mà mỗi thai phụ đều sẽ có, ngay cả bác sĩ cũng không có biện pháp, nói với anh ngoại trừ khiến anh lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề.”


“Mẹ dẫn em đi bệnh viện xem qua, bác sĩ nói chịu đựng ba tháng đầu là ổn rồi.” Cô nói xong, ngước mắt lên nhìn anh rồi nắm lấy tay anh lắc lư: “Không tức giận có được không?”


Lục Thức không muốn tức giận với cô, anh đau lòng đều không kịp, chỉ là anh không hy vọng sau này cô bé cũng như vậy, đối với anh chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, gạt anh chuyện không tốt.
Anh nghiêm mặt, chậm chạp chưa nói chữ được kia.


Ngu Vãn cảm thấy hôm nay anh rất khó dụ, cắn môi suy nghĩ, bĩu môi, nhíu mày, làm ra vẻ mặt khó chịu.
“Lục Thức, em cũng còn chưa có ăn cơm chiều đó, anh vừa về đã nổi giận với em.” Giọng nói của cô vừa mềm vừa đáng thương.


Lục Thức vừa thấy cô như vậy thì vẻ mặt lập tức không kìm được, gương mặt nhu hòa ngay lập tức: “Là anh không tốt, Vãn Vãn xin lỗi em.”


Ngu Vãn không ngờ kỹ thuật diễn của mình còn khá tốt, tiếp tục giả bộ dáng vẻ ấm ức, nhìn anh bằng đôi mắt trông mong: “Vậy anh không giận em nữa có được không?”
Lục Thức xem như nhìn ra cô bé đang diễn kịch, nhưng cũng không cứng lòng được: “Được.”


Lại giơ tay khẽ nhéo mũi cô: “Không có lần sau.”
Ngu Vãn gật đầu rất ngoan, vui vẻ phấn chấn: “Ừm ừm, bảo đảm sẽ không.”
“Có muốn ăn mì lạnh ở trường cấp 3 không em?” Anh tìm được đôi vớ ở mép giường rồi mang vào cho cô.


Ngu Vãn vừa được anh nhắc thì nhớ đến một quán mì đã mở nhiều năm ở cổng Minh Đức, mỗi khi đến mùa hè cô luôn đến chỗ đó ăn mì lạnh với Đồng Giai Nghê.
Món mì lạnh ở tiệm đó được bào sợi kỹ, ăn kèm với một chén dưa chuột bào nhỏ, ăn mát lạnh lại ngon miệng.


Cô được khơi gợi khẩu vị, ánh mắt sáng lên và gật đầu.
Lục Thức cười, dắt tay cô: “Đi, bây giờ bọn mình đi ăn thôi.”






Truyện liên quan