Chương 7

Phương Đề Lê mềm mại nằm trên giường, ngọn đèn mờ nhạtlàm cô rất buồn ngủ.
Trải qua một hồi nhiệt tình nóng bỏng, cả người cô bâygiờ thả lỏng, mơ màng vui vẻ tỉnh lại. Nhìn thấy anh đang đứng lặng trước cửasổ.


Địch Ấp Chấn đứng ở cửa sổ sát đất của phòng ngủ, nhìnra ngoài, hình ảnh này trông anh thật cô đơn an tĩnh, dường như đã ra quyếtđịnh gì đó rất quan trọng.


Cứ mỗi khi công ty có chuyện quan trọng cần anh quyếtđịnh, cô sẽ dáng vẻ này của anh. Nhưng điều gì có thể khiến anh nửa đêm khôngôm bà xã mềm mại mà ngủ lại đứng một mình trong bóng đêm trầm tư?
“Địch Ấp Chấn......” Thanh âm cô khàn khàn.
Anh xoay người lại, trên mặt thật nghiêm túc.


“Có chuyện gì sao?” Cô hoang mang hỏi, cơn buồn ngủđều biến mất.
“Anh vừa mới suy nghĩ...... Không, chính xác mà nói,mấy ngày nay anh chỉ nghĩ đến một việc…” Anh chậm rãi mở miệng.
Phương Đề Lê trong lòng cả kinh. Không phải là muốn lihôn với cô đi?


Bởi vì đối với cô không thể nhẫn nhịn được nữa, hơnnữa cô lại xuất ngoại không làm tròn trách nhiệm một người vợ, cho nên trongkhoảng thời gian cô không ở đây anh đã hiểu ra quyết định kết thúc với cô.
Anh rốt cuộc cũng thấy cô không xứng với anh?


Suy nghĩ này làm cô thương tâm đau xót, nhất thờikhông thể hô hấp.


available on google playdownload on app store


Cô làm sao có thể chịu được điều này? Cho dù trốntránh không nghĩ đến, cho dù luôn làm bản thân mình bận rộn mà tránh yêu thươnganh, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng nổi nha! Sớm biết thế cô sẽ yêu anh nhiềuhơn, đối xử với anh tốt hơn. Như vậy, co dù đến cuối cùng anh vẫn hối hận thìcô cũng không cảm thấy có lỗi với bản thân trong cuộc hôn nhân này nha!


Cô thật ngu xuẩn.
Nhưng vừa nãy là sao? Anh lại nhiệt tình cùng cô làmtình như vậy, là lễ vật chia tay sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi tái mặt màtrừng mắt nhìn anh.


Nhìn sắc mặt cô thay đổi không ngừng, anh dưới đáylòng bất đắc dĩ thở dài. Cô gái này lại suy nghĩ miên man rồi, nội dung chắcchắn rất đặc sắc.
“Anh...... Quyết định cái gì?” Âm thanh cô mang theochiến ý.


Anh biết rõ cô chịu dày vò, nhưng khóe miệng đè nén ýcười, thự nghiêm túc nói, “Em đã cảm thấy làʍ ȶìиɦ nhân tốt, mà anh lai cảmthấy em cũng không thích hợp làm vợ, như vậy…”
làʍ ȶìиɦ nhân cũng tốt? Cô nào có nói như vậy? Cô nóilà ‘có vẻ tốt’ nha, ý tứ khác nhau mà.


Còn có, cái gì không thích hợp làm vợ?
Cô nhìn anh, ánh mắt xuất hiện tia tức giận.
“Cho nên không bằng chúng ta thử cách khác, khôngchừng có thể giải quyết được tình trạng hiện nay.” Anh thở dài nói.


Giả quyết tốt tình trạng hiện nay? Anh thực sự muốn lihôn sao? Phương Đề Lê thật muốn chạy qua mà che miệng anh lại, không cho anhnói tiếp..
“Anh...... Muốn như thế nào giải quyết?” Cô dè dặt cẩntrọng hỏi.


“Em trở thành tình nhân của anh không tốt sao. Như vậyem không cần buồn rầu bản thân mình không giống vợ anh, phải tin cậy dựa dẫmanh, không cần chia sẻ tương lai cũng như suy nghĩ của em, mối quan hệ này sovới quan hệ bạn bè còn tốt hơn, hàng tháng anh sẽ đưa tiền cho em. Mười vạn đủkhông?” Anh bình tĩnh nói, giống như đàm phán làm ăn bình thường, trầm ổn khôngnhìn ra vui vẻ hay tức giận.


“Tình nhân?!” Co kinh ngạc hô lên. “Anh..... muốn lihôn với em sau đó để em làʍ ȶìиɦ nhân sao?” Ô, được rồi, tuy rằng phải li hônnhưng vẫn có thể ở cạnh anh, nói không chừng một ngày nào đó có thể làm anhthay đổi. Nhưng lỡ như sau này anh lại phát hiện Thẩm thư kí kia mới thích hợplàm vợ anh thì sao, cô sẽ đau lòng đến ch.ết nha?


Địch Ấp Chấn đáy mắt nhanh chóng tức giận, anh nắmchặt tay, thật muốn bóp ch.ết cô. Li hôn? Đầu của cô liền suy nghĩ nhanh như vậysao? Thật sự là…Tức đến sắp ho ra máu!


“Trước không cần ly hôn. Chúng ta có thể thực hành mấytháng xem sao, nếu em cảm thấy như thế tốt hơn thì đến lúc đó li hôn cũng khôngmuộn.” Nhìn anh có vẻ trấn định nhưng thực ra là lặng lẽ cắn răng nha!


Anh nói một đống vấn đề cùng giả thiết. Đúng vậy, nóirằng anh thấy tốt thì anh sẽ li hôn, trên thực tế, anh hiểu được, vô luận thếnào anh cũng không buông tha cho cô.
Bất quá vì muốn duy trì hình tượng sắt đã, anh cho dùhiện tại cắn đứt răng nanh cũng nuốt vào mà tỏ vẻ tự nhiên.


“Anh nói anh muốn nuôi em sao?” A, không có ly hôn, côcó thể thở dài một hơi.
Xem sắc mặt thế này có vẻ không dễ chọc, nếu cô khôngđáp ứng anh sẽ trở mặt sao? Dù sao cô cũng dự tính từ chức để anh nuôi mộtkhoảng thời gian, cho nên thế này với cô cũng không khó khăn?


“Đúng vậy, em phải giảm bớt việc dẫn đoàn, một thángphải ở Đài Loan hơn một nửa. Trong lúc em ở Đài Loan, anh gọi thì em phải tới,anh nói em đi thì em phải đi, phải phối hợp thời gian với anh. Như vậy có vấnđề gì không?”


“Một nửa thời gian?!” Dù sao cô định sẽ từ chức, chonên không có vấn đề gì. “Có thể.” Cô không nhìn thấy anh đã thở dài nhẹ nhàngkhi nghe được đáp án của cô.


“Vậy quyết định như thế.” Hắn đưa ra quyết đinh. “Hiệntại, đến đây.” Anh đứng ở bên cửa sổ, hai tay hướng về cô.
Nàng có chút ngại ngùng nhìn anh một cái, sau đó đẩychăn bông, trần trụi đi qua, tiến vào vòng tay anh.


Anh cúi đầu hôn cô, dùng một hồi nhiệt tình triền miênbao phủ cô, dạy cô bài học thứ nhất khi làʍ ȶìиɦ nhân – chiều theo dục vọng củaanh.
Bầu trời vẫn tối đen, không khí hơi mát, mà độ ấmtrong phòng...... Liên tiếp bay lên.
***


Phương Đề Lê ngủ một giấc dài liền thấy thoải mái, cởibỏ không ít mệt nhọc. Sau khi tỉnh lại, ánh mắt còn chưa mở ra bên môi đã nở ramột nụ cười.
Mở mắt, nhìn ánh sáng bên ngoài qua rèm cửa sổ chiếuvào, giờ chắc đã qua trưa.


“A, thực sự sắp biến thành heo lười, hôm nay phải đếncông ty du lịch từ chức mới được.” Cô ôm drap đứngdậy, “Hôm nay có giấy nhắn gì sao?”
Cô vội vội vàng vàng tìm,cuối cùng ở trên tủ đầu giường phát hiện một tấm giấy. Chẳng qua không phải tờgiấy, mà là...... Chi phiếu.


“Cái, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn......” Cô nhìnkĩ hàng số trên chi phiếu, sau đó nhìn lại ba chữ ‘Phương Đề Lê’ trên đó, “Nha,trời ạ. Anh làm thật sao.”
Miệng cô mở to, tức giận quăng chi phiếu, tờ chi phiếubaybay rồi rơi trên thảm.


Cô trừng mắt tức giận nhìn nó vài giây, lúc này lấyđiện thoại gọi anh nhưng lại không có tính hiệu.
“Hảo, anh giỏi lắm Địch Ấp Chân!” Cô nhảy xuốnggiường, kéo drap ở phòngngủ thong thả bước đi.


Sau đó thay vào áo choàng tắm lại gọi điện đến công tyanh. Cô không tin anh có thể trốn được. Anh vẫn phải đi làm nha!
Kết quả, tiếp điện thoại lại là người cô không thíchnhất, Thẩm thư kí.
“Văn phòng CEO tập đoàn Nguyên Tố, xin chào.”


“Xin chào, Thẩm thư ký.” Cô cố gắng lễ phép, tuy rằngcô ta thèm nhỏ nhãi chồng của cô, nhưng cô ta không hiểu rõ tình hình, lần khácnói rõ ràng là được. “Tôi muốn tìm Địch tiên sinh.”
“Phương tiểu thư?” Thanh âm Thẩm thư kí lập tức lạnhđi mười độ.


“Đúng, tôi là Phương Đề Lê, phiền cô mời Địch Ấp Chấnnghe điện thoại.” Nàng rất muốn thét chói tai nha!


“Phương Đề Lê tiểu thư, gần đây cô không cùng CEO liênlạc sao? Anh ấy hôm nay không ở văn phòng cũng không thể nhận điện thoại củacô.” Thẩm Phái Quân đè nén vui sướng khi người khác gặp họa trong lời nói.


Đề Lê cắn chặt răng. “Cô muốn gạt tôi cũng tìm lí dohợp lí một chút, cả ngày không thể tiếp điện thoại, chẳng lẽ hôm nay anh ấykhông đi làm sao?”
Anh rõ ràng không ở nhà, chắc chắn là đang đi làm.Thẩm thư kí muốn dùng chiêu này lừa cô sao?


“Ha ha, Phương tiểu thư, tin tức của cô thật quá chậm,Tôi tốt bụng nói cô biết, CEO đi công tác, hiện đang ởHongkong.” Thẩm thư kýthật đúng là che giấu không được thanh âm châm chọc.
“Làm sao có thể?!” Đề Lê đột nhiên đứng lên. “Gạtngười!”


“Tôi lừa cô làm cái gì? Vé máy bay tôi mua, tôi rất rõràng, bay lúc 12 giờ trưa nay. Thật đáng tiếc cô không gặp được CEO, nếu CEOtrở về tôi sẽ thông báo với anh ấy ‘có rảnh’ thì gọi điện cho cô.” Thẩm PháiQuân nhấn mạnh hai từ ‘có rảnh’, rõ ràng ám chỉ cô vĩnh viễn anh cũng không gọilại. Ở trong lòng Thẩm thư kí, cô có vẻ như là tình nhân sắp bị bỏ rơi.


“Cô......” Đề Lê dừng một chút, đề tài câu chuyện vừachuyển. “Anh ấy...... Thường đi công tác sao?”


“A, cô không phải rất quen thuộc Địch tiên sinh sao?Tập đoàn Nguyên Tố là tập đoàn đa quốc gia, xí nghiệp trải rộng khắp Âu Á, xuấtngoại công tác có gì quái lạ sao?” Thẩm thư ký còn nhạo báng cô một phen.


“Được rồi, kia không có việc gì, thật vui khi nóichuyện với cô a, Thẩm thư ký, lần sau gặp.” Cô cố ý lạnh lùng nói một câu.
“Ngươi --” Thẩm thư ký cãi lại bị nàng cắt đứt.


Đề Lê cau mày, ngồi ngay ngắn ở bên giường ngẩn người.Chẳng lẽ Địch Ấp Chấn thực sự đi Hongkong?Anh thật sự không nhắn lại gì mà đi như vậy?


Nhìn nhìn đồnghồ, đã là một rưỡi chiều, nếu như lời Thẩm thư nói chắc hẳn anh đã đến Hongkong.Vì thế cô quyết định tắm rửa, trễ một chút sẽ gọi lại, không chừng anh đã khởiđộng lại máy.


Vì thế cô tắm rửa thay quần áo, sau đó nhặt tấm chiphiếu dưới đất ném vào ngăn kéo, đến phòng bếp pha một tách cà phê.
Ngồi trên sô pha cầm cốc cà phê, Phương Đề Lê ngẩnngười.


Chẳng lẽ anh nói muốn cô làʍ ȶìиɦ nhân là thật? Anhthực sự muốn dùng phương pháp này để giải quyết? Cô thật vất vẻ quyết tâm từchức, tin tức tốt này còn chưa kịp tuyên bố, anh liền…
Ai, chẳng lẽ đây là báo ứng của cô sao?


Vô luận như thế nào, cô hiện tại chỉ muốn biết rõ rànganh đang ở nơi nào. Cho nên cô cầm lấy điện thoại gọi anh một lần nữa, lần nàycó tín hiệu.
“Uy.” Là âm thanh của anh.
“Địch Ấp Chấn, anh ở nơi nào?” Cô có chút gấp hỏi.


Kết quả câu trả lời của anh thật ngắn gọn, liền tóe rahai chữ. “Hongkong.”
“Hongkong?!” Cô hét chói tai. “Vì sao?”
“Đi công tác.”.
Câu trả lời của anh thật khiến cô muốn cắn anh nha,nhưng lại không cắn được.


“Tại sao hôm qua không nghe anh nhắc tới, buổi sángcũng không nhắn lại gì cho em? Còn chi phiếu kia là có có ý gì?”Cô thực sự không nhịn được mà phát điên.


Không nghĩ tới cô kích động như vậy nhưng anh phản ứngrất lãnh đạm. “Không có vì cái gì, anh không cần phải thông báo mọi việc vớitình nhân.”
“Tình nhân? Kia chi phiếu chính là...... Dựa vào, anhnói thật?!” Nàng nhịn không được mắng chửi người.


“Chính em đồng ý.” Anh lạnh lùng nhắc nhở cô. “Trướckia vì để có thời gian ở cùng em, lúc em ở Đài Loan anh sẽ không đi công tác.Nhưng hiện tại không cần, xem ra cảm thấy thuận tiện và thoải mái không chỉ cómình em.”
“Thuận tiện? Cảm thấy thoải mái? Anh nói rõ ràng --”


“Anh không có thời gian tán gẫu với em, không có việcgì thì đừng gọi cho anh, khi nào cần anh sẽ gọi cho em.” Nói xong ngay cả cơhội mắng chửi cũng không cho cô liền ngắt máy.
Phương Đề Lê kinh ngạc trừng mắt nhìn điện thoại.


“Khi nào cần anh sẽ gọi cho em.” Cô nhái lại lời anh,sau đó nhe răng trợn mắt, “Em không phải là nô lệ của anh nha, họ Địch! Chẳnglẽ em còn phải chạy tới Hongkong bồi anhngủ!? Hừ! Hừ! Hừ!”


Hảo, quyết định. Cô kiên quyết đứng dậy, chạy đến bàntrang điểm trong phòng ngủ kéo ngắn kéo lấy tấm chi phí mười vạn ra, sau đó lạirút toàn bộ tiền trong ngân hàng của cô ra. Cô muốn gom hết tiền lại, tiêu xàihết, mua này mua nọ, nếu thiếu thì đã có tiền của anh.


Anh thật sự là rất rất rất quáđáng!
***
Tiểu Tuyết vời mới bước vào nhà hàng cao cấp này liềnthấy Phương Đề Lê đang ngồi trên sô pha cao cấp mà xả giận với miếng bít tết.


“Phương Đề Lê tiểu thư, mình vừa mới xuống máy bay,hành lý đều còn chưa có mở ra, cậu liền mời ăn cơm, nhớ mình vậy sao? Còn có,hiện tại là giờ ăn cơm sao? Chưa tới năm giờ nha, cậu vẫn còn ảnh hưởng thờigian ở Châu Âu à?”


Đề Lê quẹt miệng, đem thực đơn đưa cho cô. “Trước gọimón ăn, mình mời.”
Tiểu Tuyết thấy cô rầu rĩ không vui cũng không tiếptục nhiều lời, ngồi xuống chọn món.


“Uy, bít tết nhà hàng này đến mấy ngàn một suất nha,cậu trúng số sao? Hay điên rồi? Còn cho mình chọn phần đặc biệt.” Tiểu Tuyết hạgiọng hỏi.


“Dù sao Địch Ấp Chấn có tiền a, cậu quản nhiều như vậylàm gì.” Đề Lê oán hận nói, đem một ngụm bít tết cho vào miệng. Bộ dạng dữ tợnkia làm nhân viên phục vụ có chút sợ hãi, còn nghĩ rằng bít tết hôm nay nấuthật khó ăn!
“Aha, cùng ông xã cãi nhau.” Tiểu Tuyết kết luận.


Đề Lê ngắm Tiểu Tuyết liếc mắt một cái. “Anh ta hiệntại không còn là ông xã.”
“Ly hôn?” Tiểu Tuyết kinh hô.


“Li hôn cái đầu cậu!” Cô thật muốn lấy dĩa ăn đánhngười. “Anh ta nói muốn mình làʍ ȶìиɦ nhân vì mình không thích hợp làm vợ. Chonên hiện tại anh ta là kim chủ của mình, không phải là ông xã.”


“Ân, nghe qua câu chuyện thực đặc sắc, quả nhiên cầnbít tết để vừa ăn vừa nghe.” Tiểu Tuyết không chút khách khí cầm lấy bánh mìtrên bàn ăn.
Đề Lê nhịn không được trừng mắt nhìn cô một cái. Sauđó kể rõ sự tình.
“Khoa trương vậy sao?” Đề Lê hỏi.


Tiểu Tuyết nhanh chóng nuốt bánh vào, uống một ngụmnước. “Phương Đề Lê, nghe cong chuyện mình thật sự muốn mắng cậu. Cậu thật nguxuẩn!”
Đề Lê nheo mắt. “Cậu là bạn của mình nha!”


“Đúng vậy thôi, cậu xem, Địch Ấp Chấn oán giận cái gì?Không phải cậu không nấu cơm, không phải cậu không trang điểm cũng không phảitính cách của cậu, mà chính là cậu không chịu dựa vào anh ta. Như thế này khôngphải như ý muốn của cậu sao, không để anh ta nuôi, không cần chia sẻ với anhta, cậu còn oán giận cái gì?”


Nghe xong Tiểu Tuyết nói, cô ngây người đã lâu.


Bị nói như vậy, cô quả thật thực không biết tốt xấu.Được rồi, cô thừa nhận trước đây có phúc mà không biết hưởng, nhưng bây giờ đãkhác a! Anh lại dùng thái độ này mà đối xử với cô, không phải muốn trừng phạtcô, mà đang chuẩn bị cùng cô li hôn.


“Nhưng là, anh ấy hiện tại muốn mình làʍ ȶìиɦ nhânnha! ĐiHongkong cũng không nói, làm mìnhgọi điện đến bị Thẩm thư kí chế giễu, giống như là tình nhân sắp bị ruồng bỏ màbám theo kim chủ. Mà anh ấy thì nói thế nào? Việc của anh ấy không cần xin phéptình nhân .” Phương Đề Lê một hơi oán giận.


Tiểu Tuyết nhún nhún vai.“Anh ta nói cũng không sai a.”
“Giang Tiểu Tuyết, cậu rốt cuộc có phải bạn mìnhkhông?” Cô không cam lòng trừng mắt Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết cười ha ha.


“Được rồi, đừng nóng giận. Cậu có thừa nhận trước đâymình làm sai, đối xử với anh ta không tốt không?” Tiểu Tuyết bình tĩnh hỏi.
“Mình thừa nhận. Kết hôn đã nửa năm, anh ấy đối xử rấttốt với mình, nhưng mình lại mùquáng xem như không thấy.”


“Ai nha! Anh ta chỉ muốn phát tiết bất bình trong lòngmột chút cũng không phải muốn li hôn với cậu, khóc cái gì?” Tiểu Tuyết nhanhchóng đưa khăn giấy cô.


Cô khịt khịt mũi,đem nước mắt nuốt trở về. “Mình nào có khóc?! Mình chỉ cảm thấy bản thân thậtvô dụng, thực có lỗi với anh ấy, kì thực anh ấy tức giận cũng đúng…”


“Thế này không phải được sao. Cậu để anh ta phát hếttức giận, sau đó anh ta sẽ đối xử với cậu như trước kia. Thực công bằng a! ĐịchẤp Chấn yêu cậu như vậy, chỉ cần cậu mềm mỏng một chút anh ta sẽ khuất phụcthôi. Về phần mấy cô gái thèm nhỏ dãi chồng cậu, cậu có thể đi lòng trong côngty mà thị uy a, dù sao cũng từ chức mà?”


“Minh đã đi từ chức.” Đề Lê lau mặt. “Nhưng mình muốnđến công ty, Địch Ấp Chấn lại nói không muốn mình quấn quýt anh ấy thì thếnào?”


“Cậu ngu ngốc a!! Thật sự đem mình thành tình nhânsao? Phiền toái cậu, muốn làʍ ȶìиɦ nhân thì lên giường làm là được. Cậu đừng cóquên tên của cậu còn nằm trong ô phối ngẫu giấy chứng mình của Địch Ấp Chấn a.”
Đề Lê vừa nghe, ánh mắt sáng lên.


“Cậu nói có đạo lý. Tâm tình mình tốt hơn rồi, nào,cạn ly.” Cô nâng lên li champagne, dũng cảm nói.
Tiểu Tuyết cũng cầm lấy cái li, có lệ gõ một chút, sauđó hai cô gái bắt đầu ăn bít tết.


“Cậu nói mới đi từ chức? Bọn họ đồng ý sao? Mình nghenói cậu tiếp dẫn một đoàn siêu cấp khó khăn, là vẫn đề của Tiểu Ngô nhưng cậulại dính xui xẻo.”


“Mình cũng không nghĩ đồng ý, nhưng bọn họ lại cầu xinghê quá. Nếu không đi lần này thì có lẽ Địch Ấp Chân cũng không tức giận nhưvậy.” Cô thở dài.
“Mình rất hiểu cậu, thích mềm không thích cứng, có lẽmấy người ở công ty cũng hiểu điều này nên mới cầu xin cậu dẫn đoàn này.”


“Mình hôm nay từ chức, bọn họ cũng muốn giữ ta lại.Làm ơn đi, họ cũng không phải ông chủ.” Đề Lê buồn cười nói.
“Vậy cậu thật sự từ chức rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Cậu muốn đổi nghề?” Tiểu Tuyết hỏi.


“Cũng không nhất định, chỉ muốn có nhiều thời gian ởĐài Loan. Địch Ấp Chấn bận rộn như vậy, mình lại bay khắp nơi như vậy ít có thểở cùng nhau. Trước kia anh ấy rất tôn trọng công việc của mình, mình cũng coitrọng công việc CEO của anh ấy như vậy, bây giờ đến mình nhân nhượng. Cũng phảinói mình không thích đi máy bay đường dài.”


“Ai, thật sự là...... Cậu càng ngày càng trưởng thànhrồi, cuộc hôn nhân này hi vọng sẽ bền vững ngọt ngào hơn.”
“Mình hi vọng có thể làm một người xứng đáng để anh ấyyêu.” Đề Lê thấm thía nói.


“[ha,] cậu đã từ chức, mình hiện có một công việc,muốn làm tiếp không? Hay chỉ muốn chuyên trách làʍ ȶìиɦ nhân?”
“Cái gì chuyên trách tình nhân?” Đề Lê liếc Tiểu Tuyếtmột cái. “Mình phát hiện Địch Ấp Chấn rất bận, cho dù mình vụng trộm đi làmchắc cũng không biết đâu.”


“Tốt như vậy, mình có một người bạn mở công ty dulịch, công ty rất vui vẻ, nhưng cô ấy phụ trách việc thiết kế hành trình…”
“Cậu nói là thiết kế hành trình sao?”” Đề Lê xen mồmhỏi.


“Không sai. Là công ty nhỏ nhưng ông chủ rất tốt.Người bạn này đang mang thai sắp sinh, cho nên muốn tìm một người làm tạm côngviệc của cô ấy….” Tiểu Tuyết nói.
“Cho nên không cần làm lâu dài? Nhưng mình chưa thiếtkế hành trình bao giờ.” Cô chần chừ.


“Không thành vấn đề, cậu đi tuyến Châu Âu lâu như vậythiết kế sẽ rất dễ dàng. Nếu không mọi người trong công ty sẽ giúp cậu, khôngcần lo lắng. Công việc này không vất vả lắm cũng không cần phải đi xa, có đượckhông?”


“Nghe qua cũng tốt, nếu bạn cậu cho rằng mình có thểlàm thì mình sẽ làm. Nghe nói công ty vui vẻ mình cũng muốn làm thử xem sao.”Đề Lê tươi cười nói.


“Không khí ở đó rất vui nha, ngay cả mình khi qua đótìm cô ấy cũng có thể cảm thấy như vậy. Cậu làm thử xem, sau này có thể ở đâymà phát triển.”
“Ân, hi vọng mình sẽ làm tốt, nếu không thật có lỗivới cậu.”


“Cậu đừng nghĩ nhiều như thế! Hay bây giờ chúng ta tìmbạn mình luôn, để cô ấy nói công việc cụ thể với cậu rồi cậu quyết định có làmhay không.” Tiểu Tuyết đề nghị.
“Bây giờ?” Đề Lê bị hành động của Tiểu Tuyết dọa đến.


“Cậu không phải tình nhân đanh đi Hongkong côngtác sao, ít nhất đêm nay sẽ chưa về đâu? Vậy sao không đi được nha?” Tiểu Tuyếtchế nhạo cô.
Cô đỏ mặt. “Cậu nói cũng đúng! Chúng ta đi, mình đếnthanh toán.”


“Thay mình cảm ơn Địch tiên sinh đã mời khách, làmmình có cơ hội ăn bít tết cao cấp này nha!” Tiểu Tuyết hướng cô trừng mắt nhìn.
Đề Lê cầm lấy bóp da gõ Tiểu Tuyết.






Truyện liên quan