Chương 9
Diệp Thần đi vào trong không gian, dọn cơm ra bàn rồi gọi Dương Tử An cùng ăn. Lúc trước hắn và Dương Tử An lần lượt đi đến các nhà hàng, quán cơm và thuê đầu bếp làm ra rất nhiều món ăn rồi bỏ vào không gian. Bởi vì cả hai người khả năng nấu cơm đều rất bình thường, Diệp Thần lại suy xét đến Tận Thế bùng nổ thì thời gian nấu cơm cũng không nhiều, huống chi lúc ở bên ngoài không có đồ nấu, nên hắn đã tận lực đặt hàng rất nhiều món ăn bình dân với số lượng lớn mà đầy đủ dinh dưỡng rồi đặt trong không gian. Tất nhiên, lương khô cũng không thể thiếu.Thực tế cho thấy sự chuẩn bị của hắn không phải vô ích, sau này muốn ăn cơm thì chỉ cần vào không gian lấy ra là được, đến hâm nóng lại cũng không cần. Tổng hợp khối lượng thức ăn nấu sẵn lại, cũng đủ cho hai người ăn được vài năm.“Thùng . . . thùng . . . thùng . . .”Ngoài cửa đột nhiên bị đập dồn dập đánh vỡ hai người, Diệp Thần nhìn Dương Tử An đứng lên liền vội vã ngăn anh lại, cảnh giác bước ra ngoài.Nhấn nút, nhìn màn hình chiếu rõ cảnh tượng bên ngoài, mặt Diệp Thần không thay đổi mà đứng im, hắn lấy từ trong không gian một thanh kiếm, làm tư thế chuận bị sẵn sàng chiến đấu.Dương Tử An cũng đứng theo sau, khi nhìn thấy một cô gái trẻ bị cắt mất một khoảng da thịt lộ rõ máu tươi ra bên ngoài, gương mặt vặn vẹo dữ tợn nhìn vào màn hình, mười móng tay đen dài sắc bén cào cánh cửa không biết mệt, mặt anh thoáng chốc tái nhợt lại, loạng choạng lùi ra sau.Cho dù biết là tận thế đến, tâm lí đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng dù sao khi nhìn thấy đồng loại của mình như vậy cũng gây nên một trận sốc không nhỏ.Diệp Thần khiến cho anh lùi ra xa đến một khoảng cách an toàn rồi mới mở cửa, sau đó nhanh chóng lùi lại, lấy cánh cửa làm tấm chắn. Con zombie bị mất đà, ngã úp sấp về phía trước, sau đó nó lấy tốc độ thong thả mà đứng lên, không biết mệt mà quơ tay loạn xạ nhằm tấn công Diệp Thần.Diệp Thần lắc người tránh né, hắn giơ thanh kiếm lên, không lập tức giết ch.ết mà chém một phát vào cánh tay nó. Một chiếc cánh tay thối rữa đen xì rơi xuống đất, con zombie vẫn không biết đau mà tiếp tục tấn công Diệp Thần, lần này hắn không do dự nữa mà vung kiếm chém thật mạnh vào cổ con zombie.
Nó đứt đầu, ngã ầm ầm xuống dưới đất.
Chất lỏng màu đỏ đục ngàu chậm rãi chảy ra . . .
Diệp Thần chán ghét nhíu mày, hắn quay lại nhìn Dương Tử An, thấy anh đứng ch.ết lặng ở nơi đó, gương mặt không còn một chút máu liền đi đến, ôm anh an ủi:
“Đừng sợ”
Anh dù sao cũng là một công dân tốt, theo bản năng biết giết người là không tốt, mà hiện tại vẫn cho rằng họ là đồng loại của mình, làm sao có thể chấp nhận sự thực này trong thời gian ngắn được. Kiếp trước Diệp Thần cũng như thế, không thể chấp nhận sự thực đó, cố gắng hạn chế giết ‘người bệnh’, kết quả hắn suýt nữa thì mất mạng.
Lần này hắn không thể để cho anh cũng giống như mình. Qúa trình vừa nãy hắn làm là để cho Dương Tử An nhìn, để anh chính mắt nhìn thấy zombie là không chặt đầu nó là không được.
Đợi cho chân tay lạnh ngắt của Dương Tử An bắt đầu ấm lên, hắn mới buông anh ra:
“Xem ra hiện tại chúng ta không thể ở đây lâu được, chắc phải xuất phát sớm thôi”
Hắn không ngờ zombie lại tiến hóa nhanh đến mức đó, chỉ trong vòng nửa ngày mà đã có người bị cắn và biến hóa rồi.
Diệp Thần kéo anh thận trọng đi ra ngoài. Tất cả hành lý của hai người đều để trong không gian, bây giờ vẫn chưa đến lúc cần phải ngụy trang.
Hai người rất nhanh đã đi xuống tầng hầm, trên đường đi không gặp phải con zombie nào. Nhưng gặp người thì lại rất nhiều, hầu hết tất cả đều chạy tán loạn xuống dưới tầng, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng loạn và bối rối.
Diệp Thần không có cơ hội dừng lại mà trực tiếp lên xe, đặt hai túi ba lô đã chuẩn bị sẵn vào ghế sau, đợi Dương Tử An thắt dây an toàn liền trực tiếp nổ máy.
Mục đích hiện tại của hắn là không trực tiếp chạy trốn mà ghé vào những địa điểm đã đánh dấu sẵn để thu thập vật tư.
Đầu tiên là siêu thị và trung tâm thương mại cách đây khoảng 9 km. Nếu như bình thường thì chỉ mất chưa đến mười phút, nhưng hôm nay lại khó khăn hơn rất nhiều.
Trên đường người đông nghìn nghịt, hàng chục chiếc xe lần lượt chen chúc trên con đường để được đi trước, tiếng phanh xe, tiếng chửi bới, tiếng khóc cùng tiếng hét liên tục vang lên kèm theo đó là cảnh những ‘người điên’ biến dị đuổi theo con người. Rõ ràng là một thành phố sầm uất, thế mà chỉ trong một đêm nó đã biến thành địa ngục trần gian.
Những thành phần trí thức ăn diện đàng hoàng chải chuốt hiện giờ chẳng thấy đâu, họ cũng giống như bao nhiêu tên lưu manh khác chặn xe cướp đường để có phương tiện đi lại, hoặc là nhiều người bị cắn xin đi nhờ cuối cùng cả xe đều biến thành zombie.
Hỗn loạn không chịu nổi.