Chương 11: Rời khỏi C thị
Sáng sớm hôm sau, mọi người vội vàng rời giường, Vương thẩm làm một nồi cháo thịt lớn, ăn với chút dưa muối, mỗi người ăn mấy chén lớn.
Hành lý, vật tư đều được đặt ở trong xe, năm chiếc xe việt dã được cải trang cunngx không dùng hết, bọn họ chỉ có sáu người, Diệp Cẩn Diệp Thu một chiếc, Diệp Đông Diệp Tây một chiếc, Vương thúc cùng Vương thẩm một chiếc, ba chiếc Hummer đậu ngoài cửa lớn, chỗ ngồi đều bị hủy, hiện tại trong xe chất đầy rau dưa, gạo cùng vật tư, trên xe cột đầy lều trại.
Mỗi chiếc xe đều trang bị một bộ đàm, có thể dùng trong phạm vi 8km, mặt khác, trong xe còn có một thùng mì ăn liền, một thùng nước, một thùng dầu, hai cái lốp xe đã dùng, còn có một hộp cấp cứu.
Mỗi người một cái ba lô, bên trong là túi cấp cứu, đèn pin, súng báo hiệu, thậm chí còn có một cái bản đồ.
Trong biệt thự còn có rất nhiều vật tư, không chỉ trong gara có, dưới tầng hầm cũng chất đầy, xe không mang được, mọi người cũng không có cách nào, đều lấy những trang thiết bị thiết yếu, cho dù là như thế, còn có rất nhiều vật tư mang không hết được.
Diệp Tây có chút tiếc nuối thở dài, hiện tại là thời buổi loạn lạc, có cái ăn là được, nhưng mà không mang được a!
Diệp Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn, không tiếng động an ủi, xoay người lên xe.
Diệp Tây miệng toe toét, cũng lên xe.
Vương thẩm có chút luyến tiếc rời đi, không chỉ đối với tương lai mờ mịt luống cuống, nàng ở đây mười mấy năm, từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, nơi này gần như chứng kiến nửa đời của nàng, đương nhiên nàng luyến tiếc rời đi.Nhưng mà không có cách nào, trốn trong biệt thự mãi cũng không phải cách hay, trong thành phố ngày càng nguy hiểm, không đi thì chờ bị tang thi vây sao?! Hơn nữa chồng nàng có ở bên cạnh, hai vị thiếu gia cũng còn ở đây, vì thế nàng cũng liền kiên định.
Vương thúc có chút thổn thức, lần này rời đi không biết sẽ còn có thể trở về nữa hay không. Tang thi một ngày không bị tiêu diệt thì nhân loại một ngày không thể bình yên.
Diệp Thu thấy cớ thuận lợi, đem những thứ không thể mang đi thu hết vào không gian, thậm chí máy phát điện cũng không bỏ qua, biệt thư nháy mắt trống không.
Chạy ra khỏi biệt thự, khóa chặt cửa sắt, ngồi vào ghế lái phụ ở chiếc sẽ chính giữa, đã sớm chờ Diệp Đông dẫn đầu, động cơ của ba chiếc xe vang lên, chậm rãi rời xa biệt thự.
Bên trong và ngoài biệt thự quả thực là hai thế giới, lần đầu ra khỏi biệt thự trong thời tận thế, Vương thúc Vương thẩm cảm nhận càng thêm sâu sắc.
Khu biệt thư ngày xưa tuy rằng cũng rất yên ắng, nhưng không giống như bây giờ, một mảnh tịch mịch.
Hiện tại khu biệt thự cũng không có bao nhiêu người sống sót, có tiền có phương pháp cũng đã sớm rời đi, những người lưu lại đều là không có phương pháp hoặc không có tiền để rời đi.
Diệp Thu nhìn đến người trong biệt thư hai bên đường cách cửa sổ nhìn bọn họ rời đi, không biết nói gì chỉ có thể thở dài.
Nghe được tiếng xe, tang thi ở gần đó đều đuổi theo bọn họ, rất nhiều tang thi còn mặc đồ ngủ, đa số đều là dân cư của khu biệt thự.
Đối mặt với tang thi đang vây tới, đầu lĩnh Diệp Đông Diệp Tây không kích động, Hummer như cá gặp nước, linh hoạt tránh được một lượng lớn tang thi, số ít tang thi thì bị bọn họ đánh, không khách khí cán qua.
Diệp Thu có chút khẩn trương gắt gao nhìn chằm chằm tang thi hai bên đường, biểu tình nghiêm nghị.
Tầm mắt Diệp Cẩn đảo qua, trong mắt hiện lên ý cười.
Thời tiết hôm nay tốt lắm, ánh sáng mãnh liệt, nhóm tang thi không dám trực tiếp bại lộ dưới ánh mặt trời,,chỉ có thể dọc theo bóng của kiến trúc hai bên đuổi theo xe chạy.
Động tác của tang thi vẫn đang vô cùng cứng ngắc, chạy vài bước liền ngã, nếu không phải tình huống thật sự không đúng, Diệp Thu đã bật cười rồi.
"Muốn cười thì cười đi!" Diệp Cẩn ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, nhàn nhạt mở miệng.
"..."
Tuy rằng không có tang thi uy hϊế͙p͙, nhưng tốc độ lái xe vẫn không phải rất nhanh, trên phố ngừng rất nhiều xe, nhưng chỉ cần nhìn cánh cửa mở lớn cùng thủy tinh bị vỡ thì cũng đủ biết tình huống của chủ xe khẳng định không tốt.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy số người sống sót cầm vũ khí bao vây vọt vào cửa hàng, thu thập số lượng vật tư không nhiều lắm.
Xe chạy ngang qua, người sống sót ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng đại bộ phận đều không để ý, người ra khỏi thành phố mấy ngày nay rất nhiều, cũng không có gì mới lạ.
Mỗi người đều có lựa chọn của chính mình, có người chọn rời khỏi thành phố, tìm đường sống khác, có người chọn ở lại, chờ đợi cứu viện. Ai cũng không biết con đường phía trước như thế nào, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
"Anh hai, xe của bọn họ thật không sai!" Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nhìn thoáng qua, có chút hâm mộ mở miệng.
Nam sinh lưng đeo ba lô bên cạnh lắc đầu, nói: "Có xe không nhất định có xăng. Hiện tại tình huống bên ngoài còn không biết như thế nào, ai biết chạy ra ngoài có sống được hay không?"
Nữ sinh thở dài, "Anh nói chính phủ sẽ đến cứu chúng ta sao?"
"Ai biết được? Mặc kệ thế nào, quan trọng là phải bảo vẹ tốt chính mình. Được rồi, nhanh thu thập, về nhà muộn thì mẹ lại lo lắng".
"Vâng".
Tang thi tụ lại càng nhiều, Hummer đi qua, không nhận bất cứ trở ngại nào.
Trong bộ đàm truyền đến tiếng của Diệp Đông, "Các xe chú ý, Hummer thứ nhất chuẩn bị tiến vào quốc lộ, hoàn tất".
Diệp Thu cầm lấy bộ đàm, "Xe thứ hai thu được, chú ý an toàn, hoàn tất."
Tiếng Vương thâm truyền đến, "Xe thứ ba thu được, hoàn tất".
Cửa vào quốc lộ ngừng không ít xe, đem cửa ngăn lại, từ xa nhìn thấy đám người Diệp Cẩn lại đây, không ít người cầm gậy gộc xuống xe.
Thân thể Diệp Thu lập tức căng chặt, nắm chặt súng trong tay, nhìn bọn họ.
Diệp Đông thả xuống một cửa kính xe, cười ha ha, "Anh em, các anh làm gì vậy?"
Một đại hán mặt đồng phục cười thành thật, nói: "Chúng tôi chờ người. Các cậu là muốn lên đường?"
"Đúng vậy, trong thành phố đã không xong, tính về nông thôn!"
"Nông thôn cũng tốt. Có ruộng có đất, thật sự tốt!"
"Haha, vị lão ca này". Diệp Đông đưa cho hắn một gói thuốc lá, "Ngài xem có thể nhường cho chúng tôi một con đường hay không? Cám ơn!"
Đại hán tiếp nhận thuốc, ánh mắt sáng ngời, "Được! Không có việc gì!"
Đại hán xoay người, không biết nói những gì, những người đó đều lên xem, chỉ chốc lát sau đã đem toàn bộ cửa bị ngăn chặn mở ra một con đường.
Diệp Đông cười gật gật đầu, khi trước lái xe chạy lên quốc lộ.
Diệp Cẩn đuổi kịp, Diệp Thu nghĩ nghĩ nói: "Bọn họ thật là đang đợi người?"
Lắc đầu, "Chờ người thì sẽ đem toàn bộ cửa chặn lại sao?"
"Vậy sao lại dễ dàng để chúng ta đi như vậy? Em còn tưởng phải đảnh nhau một trận chứ".
"Diệp Đông mở cửa kính xe, chắc là người kia nhìn thây súng".
Kinh ngạc chớp mắt, "Diệp Đông thật đúng là là nhân tài, không cần chiến đấu mà cũng làm người ta đầu hàng".
Nhìn thấy xe đi xa, một nam nhân mặc áo khoác tối màu nhìn không được nói nhỏ với đại hán, "Lão đại, bọn họ chính là dê béo, sao lại thả bọn họ đi?"
Đại hướng vương tay đập đầu hắn một cái, "Ngu xuẩn! Trong xe bọn họ có súng. Cậu có thể so sánh với đạn?"
Nam nhe răng trợn mắt xoa cái trán, trong lòng âm thầm đánh giá, hắn thật đúng là không thể bằng đạn! Ừm, đúng là nghe lạo đại không có sai!
Đại hán rút ra một điếu thuốc, châm, không nói nữa.
Xe lao nhanh trên quốc lộ, Diệp Thu nhìn đồng ruộng hai bên đường, buông lỏng thở phào một cái.
Chỉ nhìn hiện tại, cậu thật không có cảm giác của mạt thế, bởi vì con đường này đi qua một cái trấn nhỏ, cho nên xe trên đường cũng không nhiều. Tang thi có lác đác vài con, nhưng không phải bị xe bỏ lại ở phía sau thì chính là bị Diệp Tây bạo đầu, Diệp Thu ngay cả cơ hội động thủ đều không có.
Nhàm chán, Diệp Thu dứt khoát nhắm hai mắt lại, thả thần thức vào không gian, dùng tinh thân lực thu rau dưa hoa quả.
Trong không gian bình yên tốt đẹp, một mảnh cảnh tượng mùa thu hoạch.
Trong đầu Diệp Thu thỏa mãn xoay một vòng, chỉ cần có không gian, cậu có thể cam đoan người nhà ở mạt thế cũng có thể hạnh phúc sống sót!
Diệp Cẩn như có linh cảm mà nhìn cậu một cái, khóe môi gợi lên.
Phía trước có trạm xăng dầu, Diệp Tây cầm lấy bộ đàm, "Phát hiện phía trước có trạm xăng dầu, có dừng xe hay không? Hoàn tất".
Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu mở mắt ra, lạnh nhạt mở miệng: "Dừng xe, dùng cơm, hoàn tất".
"Thu được, hoàn tất."
Ba chiếc xe chậm rãi giảm tốc độ, đứng ở bên ngoài trạm xăng dầu. Diệp Đông Diệp Tây xuống xe, cầm nỏ vào trạm xăng dầu, giết tang thi.
Diệp Thu nhảy xuống xe, sôi nổi giãn tay chân.
Diệp Đông Diệp Tây cầm nỏ đi rồi trở về, ý bảo bên trong đã an toàn, mấy người này mới đi vào trạm xăng dầu.
Vương thúc Vương thẩm lấy ra nồi bát cùng nguyên liêu nấu ăn, vào phòng bếp sau trạm xăng dầu, chuẩn bị nấu cơm, phòng bếp dùng bình gas, bây giờ còn lại một ít, đủ để nấu một bữa cơm.
Diệp Đông Diệp Tây chay tới mở thùng xăng ra, phát hiện thế nhưng còn có xăng, cười ha ha lấy thùng xăng ra, bắt đầu rót vào.
Diệp Thu liếc mắt đánh giá trái phải một cái, vào siêu thị.
Siêu thị đã bị người quét qua, bên trong có chút hỗn độn, mì ăn liền, giăm bông, xúc xích đều bị lấy đi khá nhiều, không khách khí, Diệp Thu đem bình sữa đậu, tương ớt, giấy vệ sinh, dầu muối,vv thậm chí còn có rất nhiều cà mèn, tất cả đều thu vào không gian.
Đồ ăn đã làm tốt, vội vàng ăn xong, mấy người lại lái xe đi. Đi đường xa vào ban đêm rất không an toàn, cắm trại ở ngoài cũng không phải là lựa chọn tốt, bọn họ muốn trước khi trời tối phải tìm được một cái thôn.
Xuống quốc lộ, quẹo xe chạy qua đường bê tông, thôn ở phía trước đã lọt vào tầm mắt của bọn họ.
Chạy nhanh vào thôn, Diệp Thu phát hiện cửa từng nhà đóng chắt, cho dù nghe được tiếng xe cũng không có người mở cửa nhìn một cái.
Vươn nòng súng qua cửa kính, Diệp Thu bắn vào mấy con tang thi đến gần.
Đắc ý nhìn Diệp Cẩn, Diệp Thu thu hồi súng.
Rốt cục tìm được một nhà không có đóng cửa, mở cửa xe đi vào, Diệp Đông Diệp Tây đem xe đậu ở bên ngoài, cầm súng đi vào.
Diệp Thu cũng định xuống xe, lại bị Diệp Cẩn kéo lại, nhìn hắn một cái, biết không thể thương lượng, đành phải bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái. (Đậu: em này ngoan)
Hai tiếng súng vang lên, Diệp Đông đi ra, nói: "Lão đại, đã giải quyết, có thể vào".
Mấy người dừng xe rồi đi vào.
Đây là một nhà nông tiêu chuẩn, phòng ở còn mới, trang hoàng cũng không sai, nhìn ra trình độ sinh hoạt của người nhà này khá cao, chính là lại kém may mắn, hai vợ chồng đều thành tang thi.
Diệp Cẩn cùng Diệp Đông, Diệp Tây và Vương thúc không biết ở phòng khách nói gì, Diệp Thu không để ý, chạy khắp ngóc ngách đánh giá, trong lúc vô tình thì đột nhiên phát hiện có hầm, nhân lúc không có người chú ý, Diệp Thu không khách khí quét sạch đồ vật ở trong đó.
Đại bộ phận người nhà quê đều có thói quen tích trữ lương thực, trong hầm có hơn mười bao lúa, đều được bọc lại bằng túi phân hóa học đã rửa sạch, một cúi cũng chỉ có một đến hai trăm cân (50 – 100 kg). Ngoài ra còn có giỏ khoai lang cùng nấm mộc nhĩ, cùng với thịt khô vắt trên vách tường.
Hậu viện chỉ có mấy con gà cùng một con heo, bởi vì vài ngày không có người cho ăn nên đều sắp ch.ết đói, Diệp Thu lặng lẽ cho chúng nó ăn bắp ngô vừa mới lấy ở trong hầm, định khi nào đi thì thu chúng vào không gian.