Chương 88
“Có tin tức của ngục giam Hắc Tháp?” Sakiko Suziki đẩy cửa đi vào, ánh mắt trống rỗng mê mang nhìn Diệp Thần đang nghỉ ngơi trên giường, sau khi nói rõ ràng thì Sakiko Suziki đã có chút sinh khí.
Diệp Thần lắc đầu, nói: “Đã có tin liên minh sẽ đóng cửa, trước khi liên minh làm ra quyết định, chúng ta chỉ có thể xem sự thay đổi này.” Sự vội vàng của cô làm sao mà cậu không hiểu chứ, sự nề hà của liên minh căn bản không hợp, ba thế lực là phái chủ chiến, phái cầu hòa, phái trung lập nghi kỵ lẫn nhau, liên minh loạn thành một đoàn, lúc này muốn đạt được tin tức về ngục giam Hắc Tháp thì càng thêm gian nan.
“Vậy… có việc?” Sakiko Suziki cúi đầu, nghi hoặc nhìn khuôn mặt nhàn hạ của Diệp Thần.
Diệp Thần mím môi, suy nghĩ, mở miệng nói ra suy nghĩ của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Sakiko Suziki, suy nghĩ của Diệp Thần có chút quá phận. Dị năng giả đối với dị năng của mình rất coi trọng, không ai nguyện ý đem dị năng của mình nói cho người khác, như vậy rất nguy hiểm, tựa như là đem nhược điểm nói cho người khkác nghe.
Sakiko Suziki không nghĩ nhiều, gật đầu, giải thích với Diệp Thần về dị năng không gian cùng nhẫn thuật, nghe sau sự giải thích của Sakiko Suziki, Diệp Thần chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, trước kia còn có chuyện không rõ, sau khi Sakiko Suziki nói rõ ràng thì nhanh chóng hiểu rõ được sự bí ẩn trong đó.
“Năng lượng không gian cùng nhẫn thuật, tựa hồ nhìn giống mà không giống với dị năng kết hợp.” Diệp Thần trầm tư, sau khi tinh tế hồi tưởng lại nhẫn thuật mà Sakiko Suziki đã nói, tác dụng giống như không gian dị năng của cậu. Không bao lâu sâu thì Diệp Thần ngồi ở trên giường bắt đầu biến mất, ban đầu chỉ là hai cái chân, tiếp theo là bụng, hai tay, cuối cùng là đầu.
Trên khuôn mặt chất phát của Sakiko Suziki liền hiện lên sự khiếp sợ, trợn tròn mắt, có chút không dám tin, chỉ vậy là học được?
Như thế nào có thể…
Lúc trước vì đem không gian và nhẫn thuật kết hợp, cô tiêu phí một năm thời gian, mới nắm giữ chút da lông, và đây chính là một chút da lông đó, khiến cho cô trở thành dị năng giả đứng đầu của gia tộc Yamato. Mấy năm nay, cô không ngừng kết hợp dị năng không gian và nhẫn thuật, tuy rằng tiến triển không lớn, nhưng tiến bộ vô cùng rõ ràng.
Ba mươi phút.
Cô khó có thể tin mà nhìn thân ảnh Diệp Thần dần dần biến mất, là do cô ngốc? Hay là do Diệp Thần quá mức nghịch thiên?
Thời gian kế tiếp, Sakiko Suziki từ lúc đầu là khiếp sợ, đến cuối cùng trở nên ch.ết lặng, nhìn dị năng quen thuộc dùng dị năng không gian và nhẫn thuật chuyển đổi, nay cả lực sát thương cũng không kém hơn cô.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thần dừng lại, bình tĩnh ngồi ở trên giường, giống như là từ nãy đến giờ cậu chưa từng rời giường. Trong phòng ngoại trừ Diệp Thần nằm ở trên giường và Sakiko Suziki ở bên ghế sô pha thì nơi khác giống như bị bão thổi qua.
Nghe tiếng gõ cửa, Sakiko Suziki cau mày, nói: “Tôi đi trước, có tin tức bên kia thì nói cho tôi biết.”
Diệp Thần gật gật đầu, Sakiko Suziki không thích tiếp xúc với người khác, chút tính cách đó cậu dễ dàng nhận ra sau khi ở chung một đoạn thời gian, Diệp Thần cũng không cưỡng cầu, từ trong không gian lấy ra một cái túi đen, đưa cho Sakiko Suziki, bên trong có mấy viên tinh hạch, xem như chút bồi thường. Sakiko Suziki nhận túi, xoay người biến mất trong phòng.
“Tiến vào.” Diệp Thần nói.
Triệu Thị nói: “Là tôi, Triệu Thị, đội trưởng nói tôi đến đây gọi cậu đi ăn cơm!”
“Được, tôi biết rồi.” Là thanh âm của Triệu Thị, trong mắt của Diệp Thần hiện lên nghi hoặc, Diệp Cẩn không ở?
“Ở đây có quen chưa?” Triệu Thị mỉm cười, giới thiệu về căn cứ, trang trí ở đây vô cùng đơn giản mà hảo phóng, hơn nữa ngôn ngữ của Triệu Thị cũng rất sinh động, Diệp Thần nghe cũng không cảm thấy nhàm chán.
“Còn được.” Diệp Thần gật đầu, hai bên hành lang, cứ cách vài thước có dán một tờ giấy, trên đó là giới thiệu về nhược điểm của tang thi, dị thú và chủng loại biến dị, nội dung vô cùng chi tiết, Diệp Thần hơi hơi kinh ngạc. Năng lực của căn cứ này không nhỏ, mấy thứ này tuy rằng thoạt nhìn đơn giản, nhưng có thể làm đến bước này thì cũng không dễ dàng.
“Đến rồi, nơi này chính là chỗ để ăn cơm.” Triệu Thị mang Diệp Thần đi vào một đại sảnh trống trải, phòng vô cùng rộng, hai bên là những tấm thủy tinh công nghiệp vô cùng sạch sẽ, bên trong đặt mấy cái bàn.
Lúc này, trong đại sảnh đã ngồi không ít người.
Diệp Thần nhướng mi, nhìn một vòng đại sảnh, ánh mắt dừng ở một góc, nới đó có một phụ nữ dáng người nóng bỏng, một đầu tóc quăn màu đỏ rối tung ở trước ngực, lễ phục dạ hội đỏ thẫm vắt ở trên vai, lộ ra cái đùi trắng bóng, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú đại sảnh.
Không bao lâu, bên cạnh có hai gã nam nhân cao to lực lưỡng, trên thân hình bưu hãn cường tráng toàn là vết sẹo, trên mặt của dị năng giả ở gần đó đều hiện lên chút sợ hãi, hai người lập tức đi về hướng người phụ nữ đó.
“Này, mười cân gạo.” Thanh âm trầm thấp của người đàn ông đầu bóng lưỡng bên trái vang lên, cánh tay đặt lên eo của cô, động tác dứt khoát. Tay người bên phải đặt lên ngực lớn của cô, hung hăng xoa nắn.
Người phụ nữ nhả ra khói thuốc, cố gắng ưỡn ngục, dập tắt thuốc lá trên tay, trên khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ, lập tức đi về phía trước, nhào vào lòng nam tử. Ba người nhanh chóng đi đến hành lang phía sau đại sảnh, đầu tiên chính là tiếng bước chân, sau đó là âm thanh hô hấp của đàn ông cùng với tiếng rên rỉ kiều mỵ của người phụ nữ vang lên, trong đại sảnh đều là dị năng giả và thể thuật giả, chút thanh âm đó mọi người đều nghe rõ ràng, trong lúc đó có không ít người còn đùa giỡn ầm ĩ.
Triệu Thị như là không nghe thấy, nhàn nhã thong dong mang Diệp Thần đi đến phòng riêng cách đó không xa, tuy nói là phòng riêng nhưng mà chỉ là một bức bình phong đơn giản, khoảng cách của phòng riêng cách cửa sau đại sảnh không xa. Thanh âm khác thường bên tai càng lúc càng lớn, trên mặt Diệp Thần hiện lên chút dị sắc, ở mạt thế, thứ nhân loại để ý nhất chính là sinh mệnh, mà thứ không cần nhất cũng là sinh mệnh.
Muốn sóng sót thì sức mạnh là không thể thiếu, con người vì sinh tồn mà bán đứng thân thể để trao đổi vật tư cùng đồ ăn là chuyện vô cùng bình thường, không có đạo đức và pháp luật ràng buộc, nhân tính thiện ác bị phóng đại vô hạn.
“Loại sự tình này… rất thông thường?” Diệp Thần châm chước hỏi, ánh mắt mang theo chần chờ.
Triệu Thị sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu được ý của Diệp Thần, cười nói: “Căn cứ chỉ mở ra với dị năng giả và thể thuật giả, nhưng thực lực của họ cũng có mạnh có yếu, vì sinh tồn… có vài người lựa chọn con đường an toàn nhất, cho nên đây cũng là chuyện ngươi tình ta nguyện, chỉ cần không phải gặp chuyện quá lớn liên quan đến sinh tử thì chuyện này căn cứ sẽ không nhúng tay.”
“Ân a… nhanh lên, sâu quá… thích quá…” Thanh âm kiều mỵ của người phụ nữ kêu lên, đầy nhịp điệu, thanh âm của cô vừa ẩm ướt vừa khàn vang lên bên tai, ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy toàn thân nóng lên. Hơi thở trầm thấp của đàn ông cũng vang lên làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, nhưng mấy người trong đại sảnh tựa hồ đã sớm quen với trường hợp này, hạ thân của không ít người cũng đứng lên, thoải mái đi đến dựa vào tường.
“Cái miệng nhỏ này thật nóng, lại còn ướt, mẹ nó thật thoải mái… trong khoảng thời gian này vẫn luôn đánh tang thi, giết dị thú, sắp quên mùi vị của đàn bà rồi. Đầu trọc, mày nhanh nào, hai chúng ta cũng nhau lên…” Thanh âm đàn ông trầm thấp mang theo hơi thở ồ ồ. “Mày nhanh tiến vào, cái động này biết hút đó…”
“Chậc chậc… thao, hai tên này cũng biết chơi ghê.” Triệu Thị hạ vai, biểu tình có chút không thú vị. Đứng ở trước phòng riêng nhìn Diệp Thần, nói: “Đội trưởng ở bên trong.”
Diệp Thần không lên tiếng, nhấc chân đi vào. Diệp Cẩn ngồi ở bên phải, mấy người Hàn Ninh ngồi ở bên trái, những người này Diệp Thần đều đã gặp qua trước đó. Diệp Thần vừa xuất hiện thì Hàn Ninh và Mạc Phong đều nhìn chằm chằm Triệu Thị, hắn cúi đầu, trên mặt hiện lên chút bất đắc dĩ, không phải hắn không phải muốn hỏi chuyện dị năng kết hợp của Diệp Thần, đáng tiếc Diệp Thần vẫn không cho hắn cơ hội. Triệu Thị không phải Mạc Phong, da mặt không đủ dày, thấy Diệp Thần giống như có chút tránh né, nên hắn không thể hỏi.
“Hỏi thế nào rồi? Cô ấy không cùng em đến đây à?” Diệp Cẩn chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh, ý bảo Diệp Thần ngồi xuống.
“Thu hoạch không tồi, đợi chút nữa em sẽ cho anh xem thử, chuyện đó so với tưởng tượng thì đơn giản hơn.” Diệp Thần ngồi xuống, nói tiếp: “Cô ấy thích im lặng, nơi này không hợp với cô ấy.” Nghe thấy trong lời nói của Diệp Thần như có gì ám chỉ, Diệp Cẩn thản nhiên cười, nhưng cũng không giải thích gì. Loại sự tình này trong căn cứ thập phần thông thường, trong căn cứ nhiều người, không phải là không có người xấu. Tính tình của dị năng giả và thể thuật giả đều vô cùng táo bạo, có bất hòa liền đánh nhau, có bọn họ ở đây thì có thể hạn chế bớt không ít sự kiện bạo lực.
“Ân!” Nghe Diệp Thần nói thì Diệp Cẩn cũng không có phản bác, trực tiếp đem thực đơn đặt ở trước mặt Diệp Thần, nói: “Đồ ở đây không tồi, tuy rằng giá có chút mắc.” Diệp Thần mở thực đơn nhìn đồ ăn trong đó mà có chút giật mình, trên thực đơn viết đủ loại món ăn, so với mấy nhà hàng lớn trước mạt thế còn phong phú hơn hai phần, thật không biết mấy loại rau dưa và trái cây này từ đâu mà có. Mạt thế, thịt thì có thể thông qua săn giết dị thú mà thu hoạch, nhưng rau dưa, trái cây và lương thực đã bị liệt vào những món hiếm, người thường chỉ mua được chút thịt, gạo và bột mì không phải dị năng giả nào cũng đổi được.
“Thức ăn xem như đầy đủ!” Diệp Thần tán thưởng nói, sáu mặn hai chay, còn có hai canh, sức ăn của dị năng giả rất lớn, nên đồ ăn rất nhiều, mười hai món cũng đủ cho bọn họ ăn no bụng.
“Đây là đặc quyền của căn cứ.” Diệp Cẩn thần bí nói, ở liên minh thì đừng hòng ăn được mấy món này, đồ ăn nơi này chỉ giới hạn trong nội bộ.
Diệp Thần nhướng mi, càng thêm tò mò về căn cứ. Tính mở miệng thì thấy người phụ nữ kia đã đi đến, hai má ửng hồng mang theo xuân ý, dựa vào bình phong, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng khẽ cắn móng tay màu đỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Diệp Cẩn. Cách đó không xa là hai người đàn ông lúc nãy đang đi đến, biểu tình thỏa mãn, không khó nhìn ra bọn họ vô cùng hài lòng với sự hầu hạ của người phụ nữ này.
Khi đi ngang qua trước ghế lô của bọn Diệp Thần, còn không quên dùng tay vỗ thật mạnh lên mông cô, phát ra tiếng ‘ba ba’ thanh thúy, rất là vang dội. Cô bị đau kêu nhỏ một tiếng, hờn dỗi quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông nọ, so với hai người đàn ông thô bạo này thì cô càng thích Diệp Cẩn trong phòng riêng hơn.
Cho dù không có đồ ăn thì cô cũng muốn làm cùng Diệp Cẩn một lần. Còn những người khác trong phòng thì cô đều bỏ qua, kỳ thật từ lúc Diệp Cẩn đi vào trong đại sảnh thì cô đã bị hấp dẫn, đáng tiếc, từ đầu đến cuối Diệp Cẩn đều không hề ngẩng đầu nhìn cô một lần.
Sau khi nhận được đồ ăn của mấy ngày, cô liền không thể kiềm chế được nữa, liền lựa chọn chủ động, cho nên mới có một màn này. Từ lúc cô và hai người đàn ông kia đi vào cửa sau đại sảnh thì cô đã biết Diệp Cẩn ngồi ở nơi này, cô biết thanh âm của mình rất quyết rũ, không sợ không làm cho người ta chú ý, vì thế cô mới cố ý kêu thật lớn.