Chương 44: Che giấu
“Như vậy Ca, em rời khỏi.” Thương Viêm cố gắng đè nén sốt ruột mà nói, nhưng thông qua thanh âm vẫn để cho vị BOSS cẩn thận kia phát hiện ra.
Lần này thật khó tin, Diễm Quân Ly cư nhiên đồng ý, cho phép Thương Viêm ngốc một mình, như vậy có đủ thời gian để Thương Viêm thu thập hạch tinh.
Thương Viêm không phải là không muốn lấy hạch tinh trong không gian hư vô, thế nhưng, bất cứ đồ vật nào cho vào hay biến mất khỏi đó thì BOSS đều biết hết. Cậu không có dị năng, cũng không thể nói cần hạch tinh để thăng cấp, nếu chỉ khoảng mười viên thì không nói làm gì, tuy nhiên nhìn vết thương thì cậu biết … không dưới một trăm viên thì chẳng thể nào khỏi được.
Diễm Quân Ly nhìn bóng dáng Thương Viêm rời đi mà không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt chẳng hé lộ ra chút cảm xúc nào khiến nó trở nên thật vô tình.
“Viêm tiểu đệ” Tiếng nói hưng phấn của Lưu Sở Thiên truyền vào tai Thương Viêm, bất quá cậu cũng chẳng hề quay đầu lại nhìn gã một cái, thẳng bước hướng ra cửa.
Loại thái độ này làm Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng đang đứng bên cạnh, đều cảm thấy thập phần kỳ quái, tuy nhiên bọn họ cũng chẳng tức giận với hành vi vô lễ này của cậu, có thể là vì Thương Viêm cho nên bọn họ mới có thể phát hiện ra dị năng của mình, từ đó đối với cậu đặc biệt khoan dung.
Thời điểm ở nhà ăn, Thương Viêm đề nghị Lưu Sở Thiên lưu ý máu của bản thân gã, trước kia Lưu Sở Thiên căn bản chẳng thèm quan tâm tới phương diện này, nhưng sau khi được Thương Viêm nhắc nhở thì gã phát hiện ra có gì đó không đúng.
Sẵn tiện có một đám người “hỗ trợ”, gã có thể rãnh rỗi mà nghiên cứu, cuối cùng dưới sự mẫn cảm của bản thân và quan sát của Lâm Lăng thì đã nhận ra chỗ bất đồng.
Nếu nói máu của gã đặc biệt, thế thì cứ rạch một miệng vết thương thử xem sao, thế nhưng không thể nào tưởng tượng được, nó lại chịu sự điều khiển của gã mà hành động. Tựa như là nước, có thể biến hóa thành đủ thứ hình dáng, có thể thành các loại vũ khí này nọ, tuy nhiên nó khác với dị năng hệ nước. Một khi máu chảy ra ngoài thân thể thì chẳng có cách nào khiến cho nó rúc trở về, việc này sẽ làm Lưu Sở Thiên mất máu đến chóng cả mặt mày.
Bất quá nó với dị năng hệ nước khác nhau là ở chỗ này, thời điểm máu của gã xẹt qua thân thể người khác, nó sẽ chui rúc vào trong da thịt kia mà phá hủy toàn bộ, tuy nhiên cấp bậc hiện tại của gã quá thấp, chỉ có thể làm ra một chút tổn thương nho nhỏ.
“Lăng, Viêm tiểu đệ làm sao vậy?” Lưu Sở Thiên cũng không phải ngốc đến nỗi chẳng biết nhìn sắc mặt, vẻ mặt vừa rồi của Thương Viêm rõ ràng khắc lên bốn chữ “đừng tới tìm tôi”, quái dị thế nào ấy.
“Chúng ta đi tìm Ly thiếu gia.” Lâm Lăng không trả lời Lưu Sở Thiên, anh cũng muốn biết Thương Viêm rốt cuộc làm sao vậy, bộ dạng kia ai mà chẳng nhìn ra cậu ấy có chuyện.
“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày.” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Thương Viêm mới đi ra ngoài chẳng bao lâu, Diễm Quân Ly liền xuất hiện trước mặt Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng. Diễm Quân Ly bước nhanh ra ngoài cửa, chỉ quăng lại một câu chẳng rõ đầu cua tai nheo gì cho hai người.
“Ly thiếu gia hình như hơi bị đệ khống.” Bộ dạng Diễm Quân Ly rõ ràng là muốn đuổi theo Thương Viêm, Lưu Sở Thiên đã chậm rãi tiếp thu sự thật này
“Đi thôi, chúng ta vẫn còn nhiều chuyện cần phải làm xong.” Thanh âm của Lâm Lăng có chút bất đắc dĩ, chân bước nhanh tay kéo theo cái tên người đầy máu, bọn họ cần nhanh chóng tẩy rửa. Thân thể toàn là máu tanh dính dớp, mặc dù là ai cũng chẳng thể nào chịu đựng nổi, về phần chuyện của Ly thiếu gia và Viêm tiểu đệ thì … chẳng phải là việc mà cấp dưới bọn họ có thể xen vào.
Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên vừa rời khỏi nơi đó, thì nhóm người hầu vốn không dám ra khỏi phòng thi nhau ùa chạy ra, nhưng chẳng thể ngờ tới, hành lang trước mặt bọn họ toàn là máu bê bết. Còn có, một bóng dáng quen thuộc đập vào trong mắt.
…
Thương Viêm chém giết tang thi đỏ cả mắt, đau nhức trên người đang thôi thúc cậu, phải chém chém chém không ngừng. Cậu không dám đình tay, cậu sợ nếu cậu ngừng thì sẽ chẳng còn dũng khí để nhịn đau đớn mà giết tang thi.
Sơ Hàn cậu cầm trên tay đang phát huy hết năng lực, đao nhỏ nhẹ nhàng vậy mà tốt, sắc bén hơn nhiều so với các vũ khí tầm thường. Tất cả lực chú ý của Thương Viêm đều dồn hết vào việc đem Sơ Hàn chặt đầu tang thi, trở tay là một đao vung ra, trực tiếp bửa nửa đầu bọn nó ra, lực đạo cùng vị trí vô cùng chính xác, cứ như vậy hạch tinh dần dần thu thập tốt.
Thương Viêm đầu đầy mồ hôi, cho dù kiệt sức cũng không dám ngừng tay, nghe trình tự chữa trị đang không ngừng tít tít ra âm thanh, cùng với đau đớn trên vết thương đang từ từ giảm bớt, càng khiến cậu vung Sơ Hàn mạnh mẽ và điên cuồng hơn.
Mãi cho đến lúc cậu cảm thấy bản thân đã tới cực hạn, thì mới trèo lên một chỗ cao nghỉ ngơi, tiếp đó lại nhấc lên dũng khí vung đao chém giết.
Cứ chìm đắm trong thế giới của bản thân, nên Thương Viêm không chú ý tới nhất cử nhất động đều bị một đôi mắt đen thâm thúy theo dõi và quan sát, chủ nhân của ánh mắt kia như đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.
Diễm Quân Ly yên lặng nhìn Thương Viêm đang điên cuồng giết tang thi, sau đó nhìn thấy cậu đào hạch tinh bỏ vào không gian, bất quá không phải không gian hư vô, mà là không gian của Thương Viêm.
Diễm Quân Ly hiểu được, Thương Viêm cần hạch tinh. Không đoán thì y cũng biết có liên quan đến những việc vừa rồi mà y nhìn thấy, tuy rằng vết thương của Thương Viêm đã từ từ tốt hơn, nhưng không hiểu sao y cảm nhận được, cậu vẫn chưa hoàn toàn chữa xong.
Nhìn Tiểu Viêm như vậy y rất muốn bước tới hỗ trợ, y rất muốn lấy hạch tinh trong không gian hư vô đưa cho cậu. Nhưng, y không thể, bởi vì vẻ mặt của Thương Viêm trong lúc vô tình lộ ra khiến y dừng bước lại.
Cậu ấy, có thể chịu đựng được.
Diễm Quân Ly khống chế tang thi, vừa khiến chúng nó không tới quá gần Thương Viêm, vừa để chúng nó không đi quá xa, y làm cho tang thi duy trì một khoảng cách nhất định với Thương Viêm, cũng nhân tiện điều khiển chúng nó lao vào đao của cậu, để Thương Viêm thoải mái hơn một chút.
Có hạch tinh thì trình tự chữa khỏi cũng nhanh tay điều trị miệng vết thương của cậu, trên mặt đã bắt đầu hồng hào hơn, mãi đến lúc cậu xác định bản thân đã hoàn toàn không có cảm giác đau, cũng như không hề nghe thấy âm thanh gợi ý gì từ hệ thống nữa, … thì hành vi của cậu dường như đã phát điên lên.
Thương Viêm tê liệt mà nằm bệch ra đất, mà sau khi cậu dừng động tác thì tang thi bỗng dưng chẳng thấy bóng dáng đâu, tuy nhiên Thương Viêm đã quá mệt mỏi, cho nên không phát hiện ra chuyện có gì quái dị, cậu lúc này chỉ có thể thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Cả người cậu toàn là máu đen, nhưng hiện tại ai lại quan tâm đến điều đó.
Thương Viêm chống tay đứng lên, bởi vì hành động này mà tay cậu bị xước một đường máu, cả con đường toàn là xác tang thi, nhưng cũng chẳng làm Thương Viêm cảm thấy sợ hãi, cậu hờ hững nhìn xung quanh. Tuy rằng nhìn sơ qua thì không thấy có gì khác thường, nhưng ánh mắt trống rỗng kia nhượng Diễm Quân Ly đang nấp ở một chỗ bí mật gần đó cảm thấy có chút gì không đúng.
Đột nhiên Thương Viêm cảm thấy thực bi thương, cậu bất ngờ rơi vào thế giới này, lo lắng và chờ mong thì có đó, nhưng nhìn rõ hiện thực xã hội nhượng cậu cảm thấy nhớ nhung cái thế giới hòa bình êm ấm của mình, hoài niệm cuộc sống chán ngắt nhưng lại bình thường cùng đám bạn bè hay mắng hay cười vì cậu.
Cậu thay đổi, từ một con người chỉ dám giết gà mà giờ lại có thể thản nhiên chém giết tang thi, có thể nhìn người khác ch.ết đi mà không chút nào thương cảm.
Chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt Thương Viêm rơi ra, hòa vào những đốm máu trên mặt, tạo thành những đóa hoa xinh đẹp.
Hệ thống và Công lược đều không nói ra lời nào, cũng chẳng nhắc nhở Thương Viêm phải nhanh chóng trở về. Chúng nó chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ Thương Viêm không tiếng động mà phát tiết uất ức trong lòng.
Thương Viêm hút một hơi thở sâu, ngăn không cho nước mắt chảy ra, chớp mắt, Thương Viêm lại trở về thiếu niên lãnh tĩnh lúc xưa, trừ bỏ hốc mắt hơi hơi đỏ ra thì chẳng còn điểm gì khác biệt.
Không thể tưởng được cậu cư nhiên bi thương trước sự đời, thật không giống cậu chút nào. Quả nhiên con người một khi đau lòng thì sẽ trở nên yếu ớt.
Hoàn toàn khôi phục tâm tình, Thương Viêm xử lý đống chướng ngại trên đường, tung tăng trở về Diễm trạch, Diễm Quân Ly ở phía sau vừa không nhanh không chậm theo đi về, vừa bảo hộ Thương Viêm. Bước chân nhìn thì thấy nhẹ nhàng, nhưng chỉ có y biết nó nặng nề bao nhiêu, đó là do lòng bị ảnh hưởng.
Tiểu Viêm vì sao bi thương thì y không rõ, chỉ là y nhìn vào đôi mắt vô thần kia và cảm nhận được. Trái tim cứ như bị ai đó bóp chặt, co rút đau đớn đến dường như muốn hỏng mất, y chỉ biết bản thân đang hít thở không thông, lòng bàn tay đang run nhè nhẹ đã từ từ thấm đẫm vết máu.
Hiện tại y chỉ có một suy nghĩ là phải mạnh hơn, mạnh đến nỗi có thể bảo hộ tốt Tiểu Viêm, mạnh đến nỗi Tiểu Viêm sẽ không còn băn khoăn cái gì, hoàn toàn tín nhiệm y.
Ở trong mắt Diễm Quân Ly, Thương Viêm giấu giếm mọi việc là bởi vì có một thứ còn mạnh hơn cả y đang chế trụ không cho cậu ấy nói ra.
…
Thương Viêm trở lại gian phòng của mình, mở ra phòng tắm, đem áo quần dính đầy máu toàn bộ cởi ra, để cho dòng nước ấm áp xối lên trên người mình, mùi máu tươi tan biến nhượng tâm tình Thương Viêm bắt đầu tươi tỉnh trở lại.
Hôm nay cậu không gặp bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ ai tìm đến cậu. Đến đêm thì cậu tiến vào không gian hư vô, tuy rằng thân thủ của cậu so với đám người hầu kia thì tuyệt đối hơn xa, nhưng chuyện cô hầu gái hôm nay làm cho cậu hiểu bản thân còn quá sơ suất.
Cậu không thể khinh thường bất cứ kẻ địch nào, cũng không thể đánh giá quá cao thực lực của mình, cho nên cậu đi vào hông gian hư vô, dù sao tốc độ chảy của nơi này và hiện thực là cùng loại. Mặc dù ở trong đây, nếu không có chủ nhân ra lệnh nó vẫn sẽ mãi mãi là ban ngày, nhưng chỉ chút ánh sáng thì cậu chỉ cần che miếng vải là xong.
Thương Viêm vừa bước vào không gian, Diễm Quân Ly liền biết, y dùng thân phận chủ nhân đem hình ảnh trong không gian truyền vào trong đầu, đập vào mắt chính là em trai vẫn tươi tỉnh, bởi vì nơi đây là mùa xuân, cho nên Thương Viêm cũng không mặc quần áo quá dày, thân hình nho nhỏ trên mảnh đất vườn nhượng trái tim Diễm Quân Ly máy động.
Nhưng y không vào, bởi vì y biết Thương Viêm muốn được yên tĩnh một mình, chuyện hôm nay tuy y không quá để ý, tuy nhiên Tiểu Viêm thì lại không có khả năng lập tức quên ngay, vậy cứ để cho cậu ở trong không gian suy ngẫm một hồi.
Nhìn bóng dáng trái gấp phải gáp của em trai, độ cong nơi khóe miệng Diễm Quân Ly chậm rãi nhếch lên, làm mềm hóa góc cạnh của khuôn mặt, ngọn đèn màu da cam kéo lê bóng người thật dài trên đất, cao ngất lại kiên nghị, tuy nhiên tản mát trong đó là nhu tình khôn xiết.
Thương Viêm đang hí ha hí hửng làm ruộng, lúc nãy cậu phát hiện ra một điều, trên mảnh đất phì nhiêu kia cư nhiên lại chẳng có thảm thực vật nào cả, BOSS không có dựa theo tờ giấy mà cậu lưu lại trồng trọt hay sao, lãng phí a lãng phí.
Bất quá, trồng trọt!? Thương Viêm đột nhiên nghĩ tới gì đó. Đúng rồi, BOSS sẽ không trồng trọt, không đúng, là BOSS thì sao có thể làm cái công việc trồng trọt chỉ dành cho nông dân này chứ. Cho nên…vẫn là cậu làm vậy OTZ
Nghĩ thông suốt, Thương Viêm chỉ có thể nhận mệnh mà cầm lấy chiếc cuốc, bắt đầu xới đất. Mặc dù có máy phát điện, có xe máy cày, nhưng cậu làm sao có thể biết cách sử dụng cơ chứ? Tuy rằng cũng có thể gọi BOSS dùng ý niệm trồng trọt, nhưng cậu làm sao dám đi làm phiền BOSS cơ chứ?
Vì thế người nào đó đang đổ mồ hôi hột mà cày cày cuốc cuốc, còn người kia kia ngoài không gian thì yên lặng theo dõi động tác của cậu em trai cưng nhà mình đang làm nông dân.