Chương 5: Thẻ vật phẩm
Mắt thấy hai thây ma tiến tới gần, Hàn Phong giơ một chân chặn cửa, để cho cánh cửa mở hé chỉ vừa đủ một người chui lọt, sau đó giơ gậy thủ thế chờ đợi.
Thây ma hoàn toàn không có một chút suy nghĩ trí tuệ, hai con chen chúc qua cái lỗ cửa, chưa kịp há miệng cắn, phía trước đã tới một gậy, đem đầu thây ma cấp 2 nện vỡ.
Thây ma còn lại khè một tiếng, cào tới bàn chân Hàn Phong, hắn lập tức rụt chân lại, cửa phòng mở toang, từ bên cạnh quật ngang một gậy, đem cổ nó nện gãy, hai mắt rơi ra bên ngoài, ch.ết tới không thể ch.ết hơn.
Nhìn thấy Hàn Phong dễ dàng chiến thắng thây ma ghê tởm như thế, hai người Phương Liễu dâng lên hi vọng lớn lao.
Hàn Phong đạp một cái, đem thây ma chắn đường đạp gọn qua một bên, hắn bước vào phòng giám đốc, tiện tay đóng cửa lại.
Vừa rồi chiến đấu động tĩnh không lớn, nhưng hai người kia kêu la thật sự quá lớn, hắn lo lắng sẽ có thây ma bên ngoài bị hấp dẫn tới đây
Vừa khẽ đảo mắt, thông tin 3 thây ma còn lại liền hiện lên trong lòng Hàn Phong.
- Một cấp 1, một cấp 2, một cấp 5…
Hàn Phong nhìn bóng lưng thây ma Lý Dương cao lớn gần 2 mét thì không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Hắn chỉ cao 1m7, muốn đánh cũng đánh không tới đầu của đối phương.
Nhìn thấy Lý Dương giống như vì động tĩnh chiến đấu bên này mà muốn quay người lại, Hàn Phong vội vã la lên:
- Hai người các ngươi mau thu hút nó, tranh thủ khoảng trống để ta có thể tập kích.
Hai người Phương Liễu cũng không ngu xuẩn giống như Hàn Phong hay chửi thầm trong lòng, lập tức hiểu ý của hắn muốn làm gì. Cả hai đều ra sức la hét, Liễu Huyên còn đem gậy bóng chày nện một phát lên cánh tay Lý Bình, đem cánh tay kia chấn xước một miếng da.
Lý Bình quả nhiên bị thu hút, rướn người cào cấu loạn xạ muốn tiến lên, Phương Tường lập tức cảm thấy bị gia tăng áp lực, đầu gối cong khuỵu, thiếu chút bị đẩy tới co lại.
Hàn Phong không có dài dòng, nhảy một bước về phía trước, bàn tay cầm gậy không chút do dự quật một quật, đem đầu thây ma cấp hai nện vỡ.
Cảm ứng được khí tức thịt người hấp dẫn, Lý Bình đột nhiên xoay người trảo tới, cánh tay dài thòng quất mạnh về phía đầu Hàn Phong.
Hàn Phong đánh lén mà tới, sớm có phòng bị, trước một bước đã cúi người né khỏi, gậy bóng chày trong tay không chút do dự chuẩn xác quật vào khớp gối phải Lý Bình.
Bốp!
Thanh âm va chạm vang giòn vang lên, gậy bóng chày bật ngược trở lại, cái đầu gối kia cũng khuỵu xuống một chút. Lý Bình cánh tay từ bên trên trảo xuống, Hàn Phong lập tức vung gậy đón đỡ.
Bốp.
Quái lực của Lý Bình lớn vô cùng, chấn cho Hàn Phong hổ khẩu đau nhức, thiếu chút tuột mất vũ khí. Hắn lập tức lộn một vòng, tận dụng nhanh nhẹn của bản thân cao hơn đối phương mà luồn ra phía sau Lý Bình, lại nện tới một gậy nữa, chuẩn xác trên đầu gối phải của gã.
Khục!
Dưới 2 gậy hết sức liên tiếp của Hàn Phong, đầu gối Lý Bình gãy vỡ, thân hình to lớn đột nhiên ngã về một bên.
Hàn Phong không chút do dự xông lên, đem gậy bóng chày trong tay liên tiếp quật ra hai gậy vào gáy Lý Bình, đập cho hắn bay cả xương sọ, óc cùng máu đen kịt bắn đầy sàn nhà.
Một cái thẻ bài màu bạc lớn chừng lòng bàn tay cũng theo đó rơi ra bên cạnh thân xác Lý Bình.
Hàn Phong vận khí không tệ chút nào, Lý Bình vừa rồi là ngã sấp mặt. Nếu gã ngã ngửa ra, hai tay có khả năng vẫn còn linh hoạt, vậy khẳng định không dễ dàng đánh ch.ết gã.
Hắn thò tay nhặt lấy thẻ bài, cũng không có lập tức nghiên cứu mà là một gậy nữa vụt tới, đem đầu con thây ma cấp 1 ngu xuẩn vẫn còn ngẩn người khè khè kia tàn nhẫn nện bạo.
Đến tận đây, chiến đấu coi như kết thúc, hắn không khỏi thở ra một hơi. Tốt, mới tiêu tốn có 2 điểm thể lực, lại được cộng thêm 11 kinh nghiệm. Tính cả trước đó, thanh kinh nghiệm của hắn đã lên tới 15/20.
Hàn Phong xoay người nhìn về phía hai người Phương Tường Liễu Huyên vẫn còn nguyên nét kinh sợ cùng ngơ ngác, hắn thản nhiên nói:
- Phương tổng, tôi muốn từ chức.
Trong căn phong ngập tràn máu me, bầu không khí thoáng chốc lâm vào im lặng.
Một câu này, Hàn Phong sớm đã muốn nói ra từ mấy năm nay rồi.
Phương Tường vốn còn muốn dùng giọng điệu khen ngợi Hàn Phong như thói quen, nghe thấy hắn nói vậy thì ngẩn ra, khoé miệng co giật. Lão kìm nén tức giận, vội nở một nụ cười chân thành:
- Phương lão đệ a, ngươi cứu chúng ta một mạng, ngươi nói thế nào liền là thế nào. Có phải không, Huyên Huyên?
Phương Tường là giám đốc công ty lừa đảo, trình độ cáo già cùng vô sỉ ở một tầm cao vô cùng. Một giây vừa rồi lão đã nghĩ ra mười vạn tám ngàn khả năng, cảm thấy Hàn Phong có thực lực như vậy, đương nhiên sẽ quyết định trước hết thoả mãn cùng trấn an hắn. Chẳng những thế, lão còn lôi kéo Liễu Huyên nhập hội, tranh thủ chút nào quan hệ liền tranh thủ.
Liễu Huyên là thư ký kiêm nhân tình của Phương Tường, sao có thể không rõ ràng ý tứ của lão cơ chứ. Nàng lập tức đè nén sợ hãi cùng hoang mang, “chuyên nghiệp” mỉm cười:
- Đúng a, Hàn Phong, ngươi nói thế nào liền thế nào, chúng ta vẫn luôn là bạn bè tốt a.
Nàng còn trực tiếp hơn Phương Tưởng, quyết định kéo càng gần quan hệ với Hàn Phong càng tốt. Dù sao, nàng là không tin tưởng Phương Tường có thể dũng mãnh giết địch như Hàn Phong đấy.
Hàn Phong thấy hai người này tung hứng đối đáp, không khỏi cười khổ, hắn biết trước đây bản thân mình đã đánh giá sai trí tuệ của đối phương rồi.
Hắn vốn muốn gây tranh cãi một phen, để cho bản thân khi rời đi không chút vướng bận tâm tình. Bất quá đối phương lời nói khéo léo như vậy, hắn không thể làm trái bản tâm, đành phải gật đầu:
- Ân.
Lời ít ý nhiều, thừa nhận một chút, nhưng không hứa hẹn gì cả.
Sau đó hắn lập tức hỏi:
- Phương tổng, Liễu Huyên, hai người trước đó có nhìn thấy đầu lâu khổng lồ trên bầu trời không?
Hai người Phương Liễu nghe vậy thì ngẩn người, lập tức rối rít đáp:
- Có a, ta có thấy, còn nghe cái đầu lâu kia nói cái gì trò chơi…
- Đúng đúng, sau đó ta thấy trước mắt trắng xoá, chỉ vài giây sau, mấy người Lý Bình đã trở nên cuồng loạn…
Hai người này bây giờ mới phát tiết sợ hãi cùng hoang mang trong lòng, một chín một mười kể ra toàn bộ sự việc.
Hàn Phong lẳng lặng lắng nghe bọn họ kể lể, chợt nhướng mày hỏi:
- Các ngươi có xuất hiện bảng thuộc tính, nhưng không nhận được kỹ năng sao?
Phương Tưởng cùng Liễu Huyên hai mặt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Hàn Phong trầm ngâm, cẩn thận nghĩ lại, cái kia chắc hẳn cần điều kiện “sống sót” cùng với “thăng cấp” trong thời gian nhất định mới có thể nhận quà tặng kỹ năng. Hắn giơ cây gậy bóng chày lên, thản nhiên nói:
- Thế giới đã gặp phải dị biến không rõ. Tôi chỉ biết dùng thứ này đánh ch.ết thây ma có thể tăng kinh nghiệm, đủ kinh nghiệm sẽ lên cấp, nhận được cường hoá thân thể nhất định. Tôi trước đó chính là dựa vào cường hoá mới có thể chống lại thây ma.
Hắn chia sẻ chút tin tức tình báo, nhưng cũng không có nói tới thăng cấp nhận được kỹ năng. Dù sao hiện tại cũng không có thây ma cho hai người này săn giết.
Hắn lại giơ thẻ bài trong tay ra nói tiếp:
- Đánh giết thây ma cũng có thể rơi ra vài đồ vật, ví dụ như thứ này.
Thẻ bài nằm trong tay Hàn Phong, một thông tin máy móc nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.
“Đinh! Thẻ vật phẩm ngẫu nhiên, xác nhận sử dụng?”
- Sử dụng.
Nương theo thanh âm xác nhận của hắn, thẻ bài bỗng nhiên vỡ vụn thành một đám ánh sáng, sau đó tụ lại thành hình một cây mã tấu chuôi dài màu đen, phía trên có hoa văn xương sọ đỏ, nhìn qua cực kỳ sắc bén.
“Đinh! Trảm mã đao lv2. Thuộc tính: +2 sức mạnh, +1 nhanh nhẹn. Là bảo đao sắc bén.”
Hàn Phong trong lòng vui vẻ, cảm nhận bản thân cầm trảm mã đao nhận được mạnh mẽ hơn đôi chút. Có đồ vật này, săn giết thây ma hẳn là dễ dàng hơn nhiều.
Hai người Phương Tường, Liễu Huyên nhìn thấy biến hoá kia thì kinh ngạc không nói lên lời, đối với giải thích trước đó của Hàn Phong đã hoàn toàn tin tưởng.
Trong mắt Phương Tường còn bốc lên chút tham lam, trong dị biến này, sức mạnh là sinh mạng. Bất quá, lão cũng là người biết nặng nhẹ, không để lộ ra chút nào khác thường mà cẩn thận nói:
- Hàn Phong, dùng súng giết thây ma liệu có nhận được cường hoá không?
Hàn Phong nhướng mày, lắc đầu đáp lại:
- Tôi không rõ, dù sao tôi cũng không có súng. Phương tổng ông có sao?
Phương Tường vội vã nói:
- Có, có một khẩu k54 cùng 12 viên đạn, nhưng nó giấu tại phòng bảo vệ.
Lão ta thành lập công ty lừa đảo, làm thế nào cũng sẽ chuẩn bị vài thứ đồ chơi bất hợp pháp, nhưng tất nhiên sẽ không để trong văn phòng của mình mà cẩn thận giấu kín. Tránh trường hợp ngày nào đó bị cảnh sát ập vào kiểm tra, lòi ra thêm tội tàng trữ trái phép vũ khí.
Lão lại lập tức nói thêm:
- Hàn Phong, chỉ cần cậu có thể lấy khẩu súng kia cho tôi, tôi sẽ cho cậu tất cả số tiền này.
Vừa nói, Phương Tường vừa kéo hộc bàn lấy ra từng chồng tiền mặt dày cộp.
Liễu Huyên vừa nhìn thấy số tiền này, đôi mắt không nhịn được hơi sáng lên.
Nàng chấp nhận làʍ ȶìиɦ nhân của Phương Tường tuyệt đối không phải vì tình yêu hay ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà chính là vì tiền.
Hàn Phong lập tức lắc đầu từ chối:
- Phương tổng, tôi trước mắt không cần tiền. Có điều, tôi có thể đi lấy khẩu súng kia, nhưng tôi muốn sử dụng nó. Ông biết đó, chiến đấu với thây ma rất nguy hiểm, tôi nhớ còn 2 bảo vệ nữa túc trực trong phòng, khả năng cao là đã ch.ết rồi.
Phương Tường nghe thấy Hàn Phong từ chối thì khẽ cắn răng, lão không có lập tức đồng ý mà hỏi ngược lại:
- Cậu có dự định gì tiếp theo?
Hàn Phong thản nhiên đáp lại:
- Tôi trước hết sẽ đi tìm đường đệ, lại kiếm một số lượng đồ ăn nhất định, sau đó cùng với hắn chạy ra ngoại ô. Ở trong thành phố khắp nơi đều là thây ma đông đúc, tôi không định dừng lại chỗ này.
Phương Tường nghe vậy thì gật đầu:
- Tôi có thể chỉ cho cậu chỗ cất giấu súng đạn, hơn nữa còn cho cậu chìa khoá xe bán tải của công ty. Có điều, cậu phải hứa mang theo chúng tôi bỏ chạy, đồng thời giúp tôi trở về khu đô thị Thanh Thiên một chuyến, cứu người nhà của tôi.
Hàn Phong nghe tới đây thì hai mắt sáng lên. Có xe tải, thật tốt. Dù hắn không biết lái xe, nhưng Phương Tường chắc chắn biết.
Về phần mang theo bọn hắn bỏ chạy, cũng như cứu người nhà của bọn hắn, Hàn Phong cũng không có phản cảm quá lớn, sau khi cân nhắc thì đồng ý:
- Thành giao.