Chương 32: Radio từ chính phủ.
Nghe được Hàn Phong hứa hẹn, Đường Hiếu không khỏi dâng lên hi vọng lớn lao.
Một mình ông ta thì tuyệt đối không thể đi tìm người nhà được.
Ngô Soái đầu tiên là chạy tới tắt cái máy phát điện trong góc, sau đó bước từng bước tới bên cạnh thể thôn phệ E2, ngẩn người quan sát.
- Đại ca, nó bị đâm xuyên đầu mà cũng không ch.ết sao?
Mấy người khác cũng cẩn thận từng li từng tí đến gần cái thi thể của E2, có hiếu kỳ, có sợ hãi, có kinh tởm, có nóng rực tham lam mà quan sát.
Cả người quái vật này đã bị đốt cháy đen, xương cốt lòi ra ngoài, trên người thi thoảng còn có điện mang dư thừa loé lên lạch tạch cùng khói trắng nồng nặc mùi thịt nướng.
Hàn Phong cũng cẩn thận quan sát, lắc lắc đầu:
- Ta cũng không rõ vì sao.
Chu Vấn xoa xoa hai tay, tham lam nói:
- Chi bằng bổ xác nó ra, biết đâu bên trong lại cất giấu đồ tốt!
Hắn từ chỗ đám người Phương Tường biết rằng khi đánh ch.ết quái vật sẽ có tỷ lệ rơi ra vật phẩm, nhưng bản thân hắn lại chưa chứng kiến cảnh tượng đó bao giờ.
Hắn vẫn nghĩ đồ tốt sẽ giấu trong thi thể quái vật.
Hàn Phong ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Tiểu im lặng, đệ bổ xác nó ra xem sao.
Chỗ này đã được bọn họ thanh tẩy sạch sẽ, độ an toàn vô cùng cao, không cần lo lắng thây ma xung quanh đột nhiên tập kích.
Ngô Soái cũng có ý định đó, hắn bước lên một bước, bàn tay hoá thành một cái rìu, bang bang bang mấy nhát bổ xuống đầu E2.
Cái đầu nhanh chóng bị bổ vỡ, ngoài mấy vòng răng cưa tròn ổng cùng một cái thực quản vừa rộng vừa đỏ, cái gì cũng không có. Ngay cả óc cũng không thấy đâu.
Hàn Phong ngẩn người, bật thốt:
- Hoá ra “cái đầu” này chỉ tồn tại giống như một cái mồm để ăn thôi sao?
Đám người đối với sự kỳ quái của thể thôn phệ cũng dâng lên kinh ngạc không nhỏ, cái thứ quái vật này có hình người nhưng lại cấu tạo thể chất không giống con người. Nó liệu có phải tiến hoá từ nhân loại đi lên hay là từ thứ gì đó?
Ngô Soái không nhiều lời, tiếp tục giải phẫu quái vật. Mặc dù E2 đã ch.ết nhưng hắn cũng phải nhịn một hơi mới có thể đủ sức lực bổ xác nó. Sau mười mấy rìu, lồng ngực thể thôn phệ cũng bị hắn bổ làm đôi.
Máu đen hoà lẫn với vụn băng lả tả rơi rụng, các cơ quan khí quan bên trong thân thể nó phần thì bị giật cháy đen sung huyết, phần thì bị đông cứng thành băng, vừa chạm liền vỡ. Ngô Soái cố nén cảm giác buồn nôn, bàn tay hoá thành một cái nĩa lớn, liên tục xúc các cơ quan trong bụng nó ném ra đất.
Nhìn cảnh tượng máu tanh khủng khiếp này, vài người ở đây đã thiếu chút cúi đầu nôn mửa.
Sau khi Ngô Soái đem tất cả khí quan trong bụng của E2 lôi ra ngoài, hắn lần lượt dùng tay làm kiếm, chém nát vụn từng thứ một hòng tìm kiếm “đồ tốt”.
E2 có hai lá phổi to lớn, dạ dày mọc ra vô số răng nanh tua tủa, trái tim cỡ lớn 6 ngăn cùng một cái túi gì đó màu đen lớn chừng nắm tay. Hàn Phong như có điều suy nghĩ, dùng trảm mã đao thử cắt qua cái túi đen kia.
Túi đen kết cấu giống như khối thịt mềm mại, có rất nhiều mạch máu cùng xúc tu kết nối ra xung quanh, hiện tại nó đã bị dập nát không chịu nổi. Sau khi bị Hàn Phong cắt đôi, bên trong túi đen lộ ra một cái tinh hạch màu đen kịt chừng ngón tay cái.
Hàn Phong tiếp nhận bình nước từ chỗ Mã Mộng Đình, đổ hết lên bên trên tinh hạch kia, đem máu cùng dịch nhầy rửa sạch.
Hắn không dám chạm vào, chỉ dám dùng trảm mã đao chọc chọc nhẹ, cảm nhận vật kia thật sự rất cứng.
Hắn cũng không thấy điều tr.a nhãn vang lên thanh âm, bởi vậy có chút chần chờ.
Hàn Phong bây giờ đã có thể coi như có nhiều kinh nghiệm. Những thứ thuộc về thây ma, hắn tuyệt đối không dễ dàng tiếp xúc.
Thấy hắn do dự như vậy, mấy người còn lại cũng không dám coi thường vật kia, chỉ có Chu Vấn là hai mắt toả sáng, sau khi do dự một chút thì quyết đoán nói:
- Chi bằng để tôi thử nhặt nó lên, xem nó là cái gì?
Nghe thấy hắn nói vậy, mấy người còn lại đều không tự chủ nhích người cách xa hắn một chút.
Bọn họ đều sợ sau khi Chu Vấn cầm vật kia lên, hắn lập tức biến thành quái vật.
Chu Vấn thấy vậy, hơi động não một chút liền hiểu ra, trên mặt không khỏi xuất hiện xấu hổ. Nhưng hắn là thiếu niên nóng máu, quyết không chịu thua, bảo vật trong tầm tay, ngu gì mà không lấy chứ. Không để cho Hàn Phong kịp ngăn cản, hắn đã cúi người đem vật kia nhặt lên.
Hàn Phong nheo mắt nhìn Chu Vấn. Chỉ cần thiếu niên này có dị động, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà chém ch.ết đối phương ngay lập tức.
Chu Vấn sau khi cầm vật kia lên, ngẩn người mấy giây, sau đó đỏ mặt xoa xoa gáy nói:
- Hệ thống kia nói gì đó, tôi không hiểu.
Hàn Phong thấy hắn không bị biến thành thây ma, thầm thở ra một hơi, chìa tay muốn xem thử. Chu Vấn cũng rất phối hợp mà đưa qua.
“Đinh! Tài liệu ma dược. Cần thông thức giả vận dụng năng lực đặc thù xử lý.”
Hàn Phong ném viên tinh thạch này cho đám người, để họ một lượt xem xét qua. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đây có thể nói là thu hoạch duy nhất của lần này. Chúng ta không trực tiếp chém giết quái vật, bởi vậy không đạt được chút phần thưởng nào. Thứ còn lại này, cũng không dễ chia. Tôi trước hết sẽ giữ lại, chờ sau này có thể xử lý rồi tính.
Mọi người ở đây không có ai là phản đối, nhất trí tán thành cách xử lý của Hàn Phong.
Ngay cả Chu Vấn thiếu niên bốc đồng kia cũng chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ qua, hắn dù có táo bạo hơn nữa cũng không dám thử nuốt thứ kia vào người.
Hàn Phong lại để cho Phương Tường đổ xăng lên người E2, sau đó Hứa Dương xuất ra một hoả đao, đem cái xác thể thôn phệ này đốt cháy sạch sẽ.
Đoàn người theo đó cùng nhau trở về. Cái đám cháy mà bọn họ gây ra, một phần thì bị E2 dùng năng lực đánh tan, một phần thì lây dính lên 1 căn nhà, đốt cho chúng nó cháy rụi, sau đó cũng không gây ra thiệt hại nào nữa.
Dẫu sao chiến trường chủ yếu cũng là bãi đất trống.
- Hai tiểu cục cưng, anh trở về rồi!
Ngô Soái vừa vào đến nhà đã gào lên rõ to, mà Nhạc Liên, Triệu Hà Vân cũng chỉ chờ có thế, trái phải hai bên sà vào lòng hắn, đầu ấp tay gối, khiến cho tất cả những người ở đây đều có chút hâm mộ.
Tiểu tử này cũng thật tốt số mà.
Tiếp sau đó là công cuộc giao lưu với nhau. Những người ở nhà thì hào hứng hỏi, những người chiến đấu thì nhiệt tình trả lời, bầu không khí vừa có chút hãi hùng, vừa có chút kích thích.
Hàn Phong không tham gia vào cái màn giao lưu này. Sau khi qua loa một hồi, hắn bỏ lên phòng, cởi đồ, mở vòi nước, bất quá, nước thật lạnh.
- ch.ết tiệt, mất điện rồi sao?
Hàn Phong nhìn cái bình nóng lạnh trên tường không có đèn sáng, trong lòng chỉ có thể cười khổ.
Ngày này rốt cuộc cũng đến, bảo chứng cho nền văn minh vĩ đại của loài người đã bị thụt lùi một bước.
Hắn đành phải mặc kệ nước lạnh, sau khi tắm xong thì leo lên giường nằm, qua vài phút đã ngủ thật say. Phải tới khi cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, hắn mới từ từ tỉnh lại.
- Là Liễu Huyên tiểu phiền toái kia sao? Không giống lắm, gõ cửa rất nhẹ, rất có “hàm dưỡng”.
Hàn Phong trèo xuống giường, tiến ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài là một nữ tử rất xinh đẹp, ánh mắt có chút thanh thuần yếu ớt, chính là Châu Lam.
Hàn Phong ngáp một tiếng tuỳ ý hỏi:
- Tới giờ ăn rồi sao?
Châu Lam lắc lắc đầu nói:
- Không có, là Tiêu Minh tìm thấy một chiếc radio, hắn đã dò ra kênh phát sóng của chính phủ.
Hàn Phong lập tức tỉnh cả ngủ. Chính phủ đã có hành động rồi? Rất tuyệt vời.
Hắn vội vã nói:
- Cậu ta đang ở đâu?
Châu Lam nhanh chóng đáp:
- Đang ở phòng khách.
Hàn Phong lập tức theo nàng xuống lầu.
Trong phòng khách, ngoài Liễu Huyên còn đang ngủ say vì tinh thần hao hụt ra thì hầu như tất cả mọi người đều đang vây quanh bàn lớn, trên bàn có một chiếc radio nhỏ, hai cái ăng ten vểnh chéo rung rung.
“Đây là kênh sóng Radio của trung tâm cứu hộ cứu nạn thành phố DH. Hiện tại, hội đồng thành phố đã thành lập một khu vực an toàn cho người sống sót tại trung tâm hành chính quận Xuân Hà, giao giới giữa đường D17 và đường H13. Người dân sống sót xin mời di chuyển về về trung tâm, tiếp nhận sự bảo hộ an toàn.”
“Đây là kênh…”
Âm thanh từ chiếc radio liên tục lặp đi lặp lại một nội dung như vậy, để cho đám người trong phòng khách vô cùng vui mừng.
Hàn Phong nghe thấy âm thanh này, trong lòng cũng không khỏi thở phào một hơi. Xem ra chính phủ rốt cuộc đã lấy lại sự bình tĩnh, đã giải phóng được một huyện rồi sao? Cũng đúng thôi, chính phủ nắm trong tay trang bị, vũ khí, binh lính, có thể thanh lý thây ma cũng không lạ.
Nhìn thấy hắn, mọi người trong phòng đều xuất hiện hi vọng. Trong đó Tiêu Minh là sốt sắng nhất, hắn vội vã đứng lên hỏi:
- Hàn Phong, chính phủ đã thành lập khu an toàn, chúng ta sẽ di chuyển tới chỗ kia chứ?
Hắn vô cùng hi vọng sớm được trở lại thế lực chính phủ.
Hàn Phong nhìn qua những người ở đây một lượt, cảm nhận được ai nấy đều dâng lên cảm giác gấp gáp, hắn khẽ thở dài, lắc lắc đầu:
- Tôi tạm thời chưa có ý định đó.
Câu trả lời của hắn làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, sau đó là kinh ngạc tới khó hiểu, thậm chí ngay cả Ngô Soái cũng kỳ quái nhìn biểu ca của mình.
Chỉ có Phương Tường là như suy nghĩ tới gì đó, âm thầm thở dài rồi gật gật đầu
Tiêu Minh vội vã nghi vấn hỏi:
- Tại sao a.
Hàn Phong nhìn thoáng qua hắn, bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Từ đây tới quận Xuân Hà, khoảng cách bao xa?
Tiêu Minh như có chút suy nghĩ, không chắc chắn lắm nói:
- Chúng ta đang ở huyện Liễu Lâm. Nếu đi xuyên qua trung tâm thành phố, vậy khoảng 27 cây số. Nếu đi vòng qua hai huyện Tam Giang và Lệ Trì, vậy khoảng 40 cây…
Hắn càng nói càng nhỏ, cuối cùng đã không nói lên lời nữa.
Khoảng cách chính là rào cản lớn nhất.
Hàn Phong cũng không vội tiếp lời hắn mà quay qua hỏi Phương Tường:
- Thức ăn dự trữ của chúng ta còn khoảng bao nhiêu ngày?
Phương Tường vô cùng có kinh nghiệm giữ của, tài nguyên trong tay hắn đến một hạt gạo cũng nắm chắc, hắn nhanh chóng đáp:
- Dựa trên mức tiêu hao hiện nay, nếu ăn uống đầy đủ thì không quá 6 ngày, nếu chỉ ăn cơm trắng, có thể duy trì 15 ngày.
Nói xong, hắn lại tuỳ tiện bổ xung:
- Đó là trong điều kiện có điện, có gas để nấu cơm. Với tình hình hiện nay, hệ thống điện đã mất, chúng ta tạm thời chỉ có ăn gạo sống.
Tài nguyên chính là rào cản thứ hai.
Hàn Phong lại quay qua hỏi Mã Mộng Đình:
- Chúng ta có bao nhiêu chiếc xe?
Mã Mộng Đình chắc chắn đáp lại:
- Ba chiếc xe bán tải. Về phần những chiếc xe con khác, ngược lại có rất nhiều, nhưng bọn chúng tương đối yếu ớt trước thây ma.
Phương tiện di chuyển là rào cản thứ ba.
Hàn Phong gật gật đầu, sau đó tự nói:
- Trung tâm thành phố có hơn 500.000 dân cư, mà hai huyện Tam Giang, Lệ Trì cũng không dưới 100.000 dân cư. Tám phần trong số họ, có khả năng đều đã biến thành thây ma.
Số lượng quái vật khổng lồ là rảo cản thứ tư.
Lúc này Ngô Soái rốt cuộc đã hiểu ý biểu ca, hắn biến ngón tay thành một cái dụng cụ lấy ráy tai, chậm rãi khều khều, sau đó nói:
- Di chuyển cũng tốt thôi, có điều nếu hiện tại chạy xa khỏi cứ điểm này trên 2 kilomet, tất cả mọi người đều sẽ bị quái vật bao vây giết ch.ết.
Thực lực đội ngũ yếu kém là rào cản cuối cùng.