Chương 34: Thu phục nhân tâm
“Đinh! Thanh Phong Đao lv3! Thuộc tính: +3 sức mạnh, +5 nhanh nhẹn. Là bảo đao sắc bén, tốc độ ra đòn như gió thổi mây bay. Vật phẩm giới hạn, không thể chồng lặp hiểu quả gia tăng với vật phẩm cùng loại.”
Đây là một thành đao dài 1,3 mét, chuôi đao màu đỏ được quấn vải nhám cẩm thận, lưỡi đao sắc bén ánh lên thanh quang lạnh lẽo, thân đao có những đường vân rải rác giống như những cơn gió cuộn lại, mũi đao đỏ rực một cái tiêu ký đầu lâu quen thuộc.
- F**k! Quá ngưu bức!
Hàn Phong nhìn bảo đao trong tay, lòng mừng như điên, không nhịn được mà phải chửi tục một câu.
Đao này đến quá kịp lúc rồi. Hắn đang phát sầu vì trảm mã đao dần dần không theo kịp sự cứng rắn của thân thể thây ma, hiện tại có thanh phong đao, không khác nào hạn hán gặp mưa rào mà.
- Cung cấp 3 sức mạnh, 5 nhanh nhẹn, không có kỹ năng thêm vào. Xem ra mỗi trang bị đều có đặc điểm riêng.
Nhẫn duy tâm, giày phản lực đều có kỹ năng điệp gia, bù lại thì chỉ số cộng thêm lại không cao bằng thanh phong đao. Ân, coi như là một sự đánh đổi cân bằng.
Trảm mã đao của hắn coi như dư ra, vậy thì cho Chu Vấn thôi. Bất quá, hắn phải cho tên nhóc kia lựa chọn giữa một trong hai, đao hoặc sách, sau đó lại bán cho nó cái ân tình bằng cách tặng vật còn lại. Tên nhóc này, có thể phát triển thành chiến tướng được.
Đối với 6 người mới gia nhập, Hàn Phong tương đối kỳ vọng vào Chu Vấn. Thiếu niên phản nghịch này có dã tâm, có quyết tâm, có bản tâm cùng nhân tâm, rất có thể sau này sẽ là một đồng bạn đáng tin cậy của Hàn Phong.
Về phần những người khác bao quát Châu Lam kia, Hàn Phong không tin tưởng lắm, cũng chưa có ý định bồi dưỡng hay kết giao quá sâu.
Gió thoảng mây bay, tiếp xúc nhất thời mà thôi.
Hắn lại cầm 2 tinh thạch đỏ máu trên bàn, hoá chúng nó thành 36 exp, đến đây thì tất cả chiến lợi phẩm xem như đã được tiêu hoá toàn bộ.
- Điều ra bảng thuộc tính.
“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.
- Chức nghiệp: Thường dân.
- Cấp độ: 7 (Exp 188/500)
- Sức mạnh: 19 (10)
- Nhanh nhẹn: 24 (10)
- Thể lực: 19/24
- Trí lực: 22/26
- Phục hồi: 14 (10)
- Chống chịu: 14 (10)
- Bộc phá: 0%
Kỹ năng chủ động: Thao túng hàn băng (+3). Lấy tĩnh chế động.
Kỹ năng bị động: Siêu hồi phục; Trinh sát nhãn; Tăng cường sức mạnh; Tăng cường nhanh nhẹn; Tăng cường thể lực; Tăng cường chống chịu; Tăng cường phục hồi.
Điểm kỹ năng: 0
Điểm tiềm năng: 0
Minh tệ: 411
Vũ trang: Thanh phong đao lv3; Ủng gia tốc lv2, vòng tay trị liệu lv2; áo khoác tận thế lv3; nhẫn sức mạnh lv2; Kính dạ quang lv2; nhẫn nhanh nhẹn lv2; nhẫn duy tâm lv3, nhẫn chống chịu lv2”
- 188 exp rồi. Trong chiều này cố gắng lên 300, ngày mai phải lên cấp 8.
Hàn Phong nhìn chỉ số nhanh nhẹn tăng cao, lòng có chút thoả mãn. Nếu hiện tại để hắn gặp lại thể thôn phệ E1, hẳn là có thể cố gắng chạy thoát... Về phần E2, nghĩ cũng đừng nghĩ, chạy vài bước sẽ bị đuổi kịp, đấm thành thịt nát.
- Không biết hiện tại gặp thể tốc độ F1 thì sao. Có lẽ vẫn kém đối phương, nhưng hẳn là không quá xa.
Trong lúc Hàn Phong đang tự ước lượng thực lực bản thân, ngoài cửa lại dâng lên tiếng gõ gấp gáp.
Hắn không khỏi làu bàu mấy câu. Giấc ngủ của hắn vừa rồi bị quấy nhiễu, chỉ số cơ thể chưa được hồi phục đầy đủ, hiện tại đang muốn ngủ tiếp thì lại bị quấy nhiễu lần hai.
Mở cửa ra, Hàn Phong không bất ngờ khi bên ngoài là Chu Vấn, hắn giả bộ không nhớ ra gì, tuỳ tiện hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Chu Vấn khuôn mặt che giấu sự nôn nóng, cười tươi nói:
- Liễu Huyên kia nói đồ ăn đã nấu xong, muốn lên lầu gọi anh xuống ăn cơm, nhưng tôi chủ động xin nhận mệnh đây. Hắc hắc, vậy là có đóng góp cho đội ngũ nhé.
Hàn Phong thấy hắn lời nói ẩn ý, hơi nhếch mép:
- Nha, tôi không biết câu có sở thích báo cơm này đó.
Chu Vấn bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng xoa xoa gáy.
Hàn Phong cũng không trêu chọc hắn thêm nữa, mở cửa cho đối phương bước vào phòng.
Vừa vào phòng, Chu Vấn đã không nhịn được đưa ánh mắt nhìn vào 3 vật trên bàn, đáy lòng bốc lên một ngọn lửa hừng hực.
Mấy thứ này, vừa nhìn qua liền biết là đồ tốt!
Hàn Phong tuỳ tiện chỉ vào bản sách kỹ năng và thanh trảm mã đao nói:
- Dựa theo thoả thuận, hai chọn một.
Chu Vấn đầu tiên là tiếc nuối rời mắt khỏi Thanh Phong đao, sau đó cẩn thận nhìn hai vật phẩm còn lại, cầm lên xem xét, nghiên cứu. Khi thì thèm thuồng, khi thì tiếc nuối.
Hắn do dự hồi lâu mới chầm chậm nói:
- Tôi chọn trảm mã đao.
Vật này tuy chỉ cung cấp 2 sức mạnh 1 nhanh nhẹn, so ra kém hơn hẳn kỹ năng nhị giai gia tốc, nhưng bù lại thì nó là vũ khí, có thể giết địch, có thể cung cấp tương lai thăng tiến. Trong điều kiện hai chọn một, Chu Vấn đương nhiên chọn nó.
Hàn Phong gật đầu, sau đó chợt nói:
- Thực ra, tôi không quá cần bản kỹ năng gia tốc kia.
Chu Vấn nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là ánh mắt nóng rực nhìn qua Hàn Phong, giống hệt như sắc lang nhìn mỹ nữ.
Hàn Phong thản nhiên nhìn lại hắn nói:
- Nếu cậu muốn, tôi có thể bán lại nó cho cậu.
Chu Vấn vừa nghe tới đây, không khỏi buột miệng:
- Tôi mua.
Nói xong, cậu ta chợt lặng cả người. Mua bằng gì đây, hắn một xu dính túi cũng không có. Mà từ chỗ Phương Tường kia hắn cũng biết, Hàn Phong hoàn toàn không cần tiền.
Hàn Phong tất nhiên không cần tiền, hắn tiến tới nâng lên bản sách kỹ năng, tung tung mấy cái như thể ước lượng cùng định giá, trầm giọng nói:
- Tôi bán. Nhưng tôi cần sự trung thành của cậu.
Chu Vấn hơi ngẩn ra. Chỉ vậy thôi sao? Đơn giản như vậy? Hắn thiếu chút nữa đã bốc đồng lên tiếng chấp thuận. Thế nhưng sau khi nín lại một hơi, hắn mới thử dùng góc độ “người lớn” để suy nghĩ.
Sự trung thành này, có lẽ không giống như trước tận thế, chỉ đơn thuần là huynh huynh đệ đệ ăn chơi phè phỡn, rủ nhau đánh lộn. Trong tận thế, trung thành càng có ý nghĩa lớn hơn.
Nhưng cái câu “sự trung thành” càng kích thích nhiệt huyết của Chu Vấn hơn. Cách nói của Hàn Phong càng giống giang hồ, càng giống bang phái hơn so với tưởng tượng của Chu Vấn. Đây là giang hồ real sao. Haha, hắn thích.
Hắn sau khi suy nghĩ thấu đáo liền chém đinh chặt sắt nói:
- Tôi chấp nhận.
Hàn Phong nhếch mép, ném sách kỹ năng cho cậu ta, đối phương lập tức luống cuống tiếp nhận như thể sợ nó rơi xuống hỏng mất.
Có kỹ năng này, Chu Vấn chẳng khác nào có một đôi giày phản lực duy trì liên tục trong 15 giây. Cái cảm giác nhanh nhẹn thoải mái kia, cuối cùng cũng có thể quay trở lại rồi.
Nhìn cậu ta cười ngờ nghệch, Hàn Phong nghiêm mặt nói:
- Chu Vấn. Tôi chẳng có yêu cầu quá lớn về sự trung thành. Hầu hết thời gian, tôi để cậu muốn làm gì thì làm. Nhưng trong những quyết định quan trọng, tôi cần cậu tuyệt đối tuân thủ, ngoài ra, cậu cũng phải tuyệt đối đồng thuận các quan điểm của tôi trước mặt đội ngũ.
Hàn Phong trực tiếp nêu yêu cầu. Với dạng người bốc đồng non trẻ như Chu Vấn, không cần thiết uyển chuyển khéo léo làm gì, càng rõ ràng, vậy thì càng dễ dàng.
Chu Vấn có hơi lặng người một chút, sau đó cười chua xót nói:
- Cách nói chuyện của anh, làm sao lại y hệt lão cha của tôi. Trước đây tôi thật ghét những lời lảm nhảm này, nhưng hiện tại, tôi thật muốn nghe nhiều hơn một chút. Hàn Phong, tôi nghe anh.
Hàn Phong từ giọng điệu của hắn, biết rằng bản thân đã có một cánh tay phải thứ hai sau Ngô Soái rồi.
Hắn tuỳ tiện nói:
- Được rồi, học sách kỹ năng đi, sau đó xuống ăn cơm. Cậu cứ ở lỳ trong phòng tôi, ngược lại để người khác đánh giá kỳ quái.
Chu Vấn nhanh chóng dựa theo chỉ dẫn của Hàn Phong, thành công học tập kỹ năng gia tốc. Hắn vốn còn muốn thử một chút, bất quá Hàn Phong đã kịp ngăn cản. Hiện tại thử có ý nghĩa gì, chiều nay đối diện thây ma lại thử cũng không muộn.
Hàn Phong để hắn rời đi trước. Bản thân hắn sau khi mặc vào y phục chiến đấu, cắm thanh phong đao sau lưng mới chậm rãi xuống tầng, trong miệng lẩm bẩm rất khẽ.
- Tuổi trẻ nhiệt huyết, chung quy vẫn là dễ thu phục nhân tâm như vậy.
Bữa trưa hôm nay giống như để chúc mừng thành quả thắng lợi, ai cũng đều được ăn ngon miệng. Chủ lực chiến đấu cơm ăn thoải mái, 3 miếng thịt bò, 2 quả trứng luộc, canh rong biển khô nấu cá, còn có 1 quả cam tráng miệng. Người làm công tác hậu cần cũng có 3 bát cơm, 2 miếng thịt bò, canh rong biển khô cùng nửa quả cam.
Mọi người ăn uống rất hăng say, đều đang nhiệt tình thảo luận chủ đề buổi chiều hôm nay.
Chu Vấn tâm trạng vô cùng tốt. Cậu ta đã được chuyển lên “mâm trên”, đã được ngồi chung với những người như Hàn Phong, Ngô Soái, Phương Tường… Điều này làm cậu ta có cảm giác bản thân đã lên chức trưởng lão sau thời gian dài lăn lộn làm đệ tử.
Hàn Phong ăn cũng rất ngon miệng. Thể thôn phệ bị tiêu diệt khiến hắn bỏ một tảng đá trong lòng xuống, lo lắng từ 100% cũng giảm xuống chỉ còn 90%. Hắn ăn tới 6 bát cơm, cũng không chút do dự ăn luôn nửa miếng thịt mà Liễu Huyên làm bộ làm tịch không ăn hết để lại cho hắn.
Với cái hành động ngầm “đánh dấu chủ quyền” này của nàng ta, Hàn Phong hoàn toàn không thèm quan tâm. Hắn tạm thời chỉ có hứng thú với nhiệm vụ, điểm kinh nghiệm exp, sách kỹ năng, thẻ vật phẩm, tinh thạch tiềm năng, phụ nữ chỉ xếp vị trí thứ 6 mà thôi.
Ha ha, cũng có khả năng vì nàng ta ăn ít đi nên nàng ta sẽ yếu hơn, rồi buổi chiều nay sẽ bị thây ma cào ch.ết vì đột nhiên đói bụng giữa chừng đây. Đến lúc đó lại xem xem thây ma Liễu Huyên làm sao mà nhường lại thức ăn nữa.
Sau khi tất cả được dọn dẹp, Hàn Phong ngồi ở ghế sofa, tuyên bố với đám người:
- Chiều nay, chúng ta sẽ trở lại cửa hàng tiện lợi lúc trước, làm một lần thu thập sạch sẽ tài nguyên ở đây. Lần trước mới thu đi được một phần năm, lần này phải thu dọn sạch sẽ chỗ đó.
Đám người xung quanh, ai cũng đều hào hứng biểu thị tán đồng.
Lại nghỉ ngơi nửa tiếng, 3 chiếc xe bán tải cùng 2 chiếc Suv rời khỏi căn nhà, thẳng tiến hướng tây.
Ngồi ở đầu xe, Hàn Phong hết sức chuyên chú mà quan sát thây ma hai bên đường.
Hầu hết là cấp 1, số lượng rải rác là cấp 2, về phần trên cấp 3, rất ít.
- Haizz, cũng may mà chúng nó không đột nhiên tiến hoá hết lên cấp cao, vẫn còn chút hi vọng cho nhân loại.
Hàn Phong thật không biết nếu mỗi ngày bọn nó lại tăng một cấp thì liệu toàn bộ nhân loại có chịu nổi 1 tháng hay không. Có lẽ lúc đó vận dụng vũ khi hạt nhân cũng không chắc có thể chiến thắng.