Chương 52: Bố cục và thu cục (1)
Ngô Soái làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, bước mấy bước tới giữa phòng, hừ lạnh nói:
- Hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là lực sĩ.
Hắn gầm gừ như thể vô cùng tức giận, mười giây sau, trên người hắn xuất hiện một cái tầng cốt giáp nhàn nhạt, hai tay cũng được bao phủ một lớp gai xương nho nhỏ.
Lang Bạo Tam đồng tử hơi co lại, đây không ngờ cũng là một tên người phi phàm.
Bất quá, cái thằng gọi Ngô Soái này cũng quá yếu, đoán chừng chỉ cấp 4 cấp 5, mà kỹ năng cũng chỉ tầm nhất giai, cùng lắm là nhị giai.
Hắn chính là người phi phàm cấp 6, kỹ năng nhị giai đã cường hoá qua 2 lượt, bởi vậy khinh thường ha ha cười lớn, làn da chớp mắt hoá thành màu kim loại, nhún chân đấm thẳng về phía Ngô Soái
- ch.ết đi!
Rầm rầm rầm…
Âm thanh quyền đối quyền, chưởng đối chưởng, da thịt va chạm da thịt rung động không khí, chấn cho phòng khách bàn trà cũng phải run lên bần bật. Mấy người bên phía Tam Lang hội nuốt nước bọt nhìn chằm chằm hai người giữa sân, có sợ hãi, có khao khát, cũng có lạnh lùng tàn nhẫn.
Đây là người phi phàm, mỗi quyền của họ đều có thể đánh ch.ết một người bình thường, thậm chí còn có thể cản lại viên đạn. Quá khủng bố.
30 giây sau, Ngô Soái trên người cốt giáp nứt nẻ chằng chịt chợt kêu to một tiếng, nhảy ngược về phía sau hô lên:
- Đại ca giúp ta.
Lang Uy Nhất thấy tam đệ của mình chiếm thượng phong thì ha ha cười lớn khen hay.
Hàn Phong lập tức lâm vào trong do dự, hắn nắm chặt bàn tay như thể ẩn nhẫn không quyết. Cuối cùng vẫn là chậm rãi ngưng tụ một băng thương, nhảy vào vòng chiến.
Lang Uy Nhất tức giận đứng bật dậy, mà đám người phía sau lưng hắn cũng nhao nhao rút súng chĩa vào đám người Chu Vấn, không khí vô cùng căng thẳng.
Bất quá Lang Kế Nhị đã giơ tay chặn lại, nhỏ giọng nói:
- Đại ca, cứ để bọn họ đánh nhau, để tam đệ test xem thử năng lực của chúng nó tới đâu…
Lang Uy Nhất ngẩn người, sau đó nhếch mép cười lạnh. Đúng, đây là sân nhà, còn sợ hai người Hàn Phong lật nổi sóng gió sao. Nếu bọn chúng thua, chứng tỏ thực lực quá yếu, vậy thì lập tức bắn ch.ết, nếu bọn chúng chiếm thượng phong, vậy mạnh mẽ ép ngưng lại, tránh cho tam đệ tiêu hao.
Quả nhiên có Hàn Phong gia nhập, cuộc chiến hai bên lập tức mất đi cân bằng. Băng thương của Hàn Phong tuy không phá nổi phòng ngự của Lang Bạo Tam, nhưng cũng chém ra trên làn da của hắn mấy vết ngấn mờ nhạt. Nếu đánh thêm, khẳng định sẽ bị chém rách phòng ngự.
Lang Uy Nhất thấy vậy, lập tức rút súng đoàng một tiếng bắn chỉ thiên rồi kêu to:
- Dừng tay cho ta!
Nghe thấy tiếng súng, đôi bên lập tức dừng tay, tách ra hai bên thở hồng hộc.
Lang Bạo Tam tức giận kêu to:
- Hai thằng oắt con, có giỏi thì 1-1.
Hắn vừa rồi ăn thiệt không nhỏ trong tay Hàn Phong. Dù sát thương người kia không quá cao, nhưng băng đá thực sự rất lạnh, hắn biến thân thành nhục thể kim loại lại truyền nhiệt rất tốt, bởi thế cả người đã bị lạnh tới rét run.
Nhưng nếu không phải Ngô Soái kia nhiều lần chịu đấm ngăn cản, che cho Hàn Phong, hắn đã giết được kẻ kia rồi.
Hai đánh một, tiêu hao của hắn khẳng định rất lớn, không thể chiến thắng. Nhưng một đấu một, hắn có tự tin làm thịt bất kỳ tên nào.
Hàn Phong trên mặt xuất hiện khó coi không nhỏ, đứng đó một lúc, sau đó lạnh lùng nói:
- Ba vị đương gia, trận này tính là chúng tôi thắng nhỉ?
Thấy hắn mặt dày như thế, đám người sau lưng Tam Lang gia lập tức chửi ầm lên vô sỉ.
Lang Kế Nhị trong lòng cười lạnh, thì thầm mấy câu vào tai Lang Uy nhất.
- Đại ca, hai thằng này hợp lại thì mạnh, chia ra thì yếu. Chi bằng chúng ta tách bọn nó ra, giết từng nhóm nhỏ. Chúng ta lợi thế hơn người, hơn vũ khí, bọn này không có tư cách phản kháng.
Đại đương gia của Tam Lang trại vừa nghe, hai mắt liền sáng lên, lập tức gật gật đầu. Hắn hắng giọng, tỏ ra hào phóng mà nói:
- Hàn huynh đệ, Ngô huynh đệ, bản lĩnh các ngươi thực sự cao cường, chúng ta đã chấp nhận… Người có bản lĩnh, tất có thể được chia phần, kho vũ khí kia, các ngươi cũng có thể được gia nhập tìm kiếm. Có điều, các ngươi không thể ngồi mát ăn bát vàng, địa điểm kia rất nhiều thây ma, còn có thây ma mạnh mẽ, các ngươi không bỏ sức, đừng hòng lấy đi thứ gì.
Hàn Phong vui mừng lập tức nói:
- Được, thế cũng được, để ta về gọi thêm người tới.
Lang Uy Nhất xua tay nói:
- Hiện tại đi ngay kẻo để lâu sinh biến, có điều chúng ta có đại bản doanh ở đây, nếu đi, vậy nhà của ta, ai đến trông giữ?
Hàn Phong lập tức ngưng lại, sau đó khó xử nói:
- Đại đương gia, vậy ngươi nói thế nào?
Lang Uy Nhất vuốt vuốt chòm râu, vết sẹo dài trên mặt giật giật, chậm rãi nói:
- Ta tất nhiên phải để người ở lại canh chừng đại bản doanh. Nhưng nếu như vậy, những người đi tìm kiếm kho súng đạn sẽ không có lực lượng đầy đủ, không thể tiêu diệt thây ma ngăn cản... Thế này đi, chúng ta binh chia hai đường, mỗi bên cử một nhóm đi tìm kiếm vũ khí, một nhóm ở lại đây, thành quả phân chia dựa trên đóng góp.
Hàn Phong lập tức từ chối nói:
- Sao có thể, chúng ta mang tới đây quá ít người, vốn chỉ định đàm phán thôi…
Lang Uy Nhất lạnh lùng cắt lời:
- Hàn huynh đệ, đây là nhượng bộ cuối cùng của bọn ta, nghĩ cũng đừng nghĩ đàm phán.
Hắn từ trên ghế đứng lên, mơ hồ có ý uy hϊế͙p͙. Nếu Hàn Phong dám không nghe, e rằng đồng bọn phía sau sẽ lập tức nổ súng.
Hàn Phong mặt trầm như nước, một lúc lâu sau, hắn cắn răng nói:
- Chúng ta cần thảo luận thêm.
- Cứ tự nhiên!
Hàn Phong và Ngô Soái châu đầu bàn bạc vô cùng nhiệt tình, Hàn Phong muốn bỏ qua kho vũ khí, nhưng Ngô Soái nói có thêm vũ khí sẽ có thêm phòng thủ, cùng lắm không lấy được sẽ rút lui.
Lang Kế Nhị cười lạnh, tên họ Ngô kia ngu xuẩn không khác gì tam đệ Lang Bạo Tam của hắn… Không, tam đệ còn thông minh hơn.
Lát sau, Hàn Phong trầm giọng nói:
- Đại đương gia, chúng tôi để Ngô Soái và Nhạc Sơn ở lại.
Lang Uy Nhất nhướng mày, lập tức nói:
- Lại để lại thêm một người nữa.
Hắn nói lời này còn vô hình mang theo áp lực, khiến Hàn Phong nín một hơi, sau đó nói:
- Chúng tôi cũng cần chiến lực đóng góp bên kia, bằng không thành quả được chia không khỏi quá ít. Như vậy đi, chúng tôi để lại thêm Trần Diệu Âm Trần tiểu thư. Đại đương gia, ngươi không phải muốn chèn ép khiến chúng ta nhận được ít chiến lợi phẩm hơn đó chứ?
Lang Uy Nhất vốn còn muốn ép Hàn Phong để lại một người nữa “làm con tin”, nhưng hắn cũng ngại Hàn Phong nhận ra vấn đề, bởi vậy dừng một lúc rồi nói:
- Thôi được rồi, tới lúc đó phân chia dựa trên thành quả. Nhưng bên ta phải chiếm ít nhất 7 thành súng ống đạn dược.
- Được, một lời đã định.
Hàn Phong trong lòng cười lạnh, ánh mắt nhìn đám Tam Lang hội như nhìn người ch.ết.
Bản chất của việc lừa đảo là cố gắng bố cục, tạo ra môi trường có cảm giác an toàn, khiến cho con mồi nghĩ rằng bản thân đang tỉnh táo, đang khống chế toàn cục, vô cùng đồng thuận đưa ra quyết định mà không mảy may nghi ngờ. Tới khi con mồi nghĩ bản thân thắng lớn, đớp thính, chính là lúc thu cục hớt lưới.
Hắn điểm ra Hứa Dương, Tiêu Minh, Chu Vấn tạo thành một đội ngũ “tìm kiếm súng ống”, ở lại có Ngô Soái, Trần Diệu Âm và Nhạc Sơn.
Bên kia cử ra Lang Bạo Tam, Lang Uy Nhất và 9 tên tay chân tham gia vào hành động này. Ở lại đại bản doanh có Lang Kế Nhị, Tần Kha và 6 tên tay chân có súng ống. Ngoài ra còn có hơn chục tên tay chân có đao kiếm, mã tấu, đội hình có thể nói là đi cũng mạnh mà ở lại cũng mạnh.
Cái tên Lục Đại Nguyên kia cũng được bố trí ở lại đại bản doanh, canh chừng nhóm Ngô Soái có ý đồ bất chính.
Sau khi điểm quân chỉ tướng, hai bên đều có mục đích riêng, bởi vậy không quá dông dài, leo lên ô tô chạy khỏi Tam Lang trại.
Dẫn đầu là đoàn xe của một tiểu đầu mục Tam Lang Trại tên là Cẩu Tử, chiếc xe của Hàn Phong chạy ngay phía sau, kế đó là xe của Lang Bạo Tam, đi cuối là Lang Uy Nhất. Sau khi đi khỏi ký túc xá kia 300 mét, đoàn người rẽ vào một đường nhánh nhỏ hẹp dẫn tới bờ sông Lệ Giang.
Căn cứ Tam Lang hội.
Ngô Soái sau khi thấy đoàn xe khuất sau tháp canh, khoé miệng nhếch lên đầy khoái trá.
Tiểu Phong Phong quả nhiên biết hố người. Bây giờ ở lại doanh địa này chỉ còn thừa lại lũ gà con, hắn có thể thoả sức mà phô diễn.
Bất quá, trước hết phải làm vài công tác chuẩn bị…
Mục tiêu lớn nhất của Hàn Phong đặt ra khi hành động không phải là tiêu diệt ba người Tam Lang. Mục tiêu lớn nhất là làm sao tiêu diệt đám cuồng đồ này, đồng thời phải hạn chế tối đa việc gây thương vong cho người vô tội.
Nếu chỉ đơn thuần là chém giết, ngay khi nhóm Tần Kha, Lang Kế Nhị tới, bọn họ đã có cơ hội núp ở một bên giết sạch bọn chúng, sau đó huy động nhân lực đánh thẳng tới tổng bộ đối phương rồi.
Nhưng cách này tiêu hao trài nguyên quá lớn, lại có khả năng khiến lũ khốn này bắt người vô tội làm con tin, thậm chí vì bị ép vào đường cùng mà phát điên điên cuồng đồ sát người khác.
Nếu đánh trận như vậy, khẳng định bên Hàn Phong cũng bị thiệt hại nặng nề, có người phải ch.ết là không tránh khỏi. Nhưng nếu làm cách uyển chuyển hơn, dùng đầu óc hơn, bọn họ có thể giảm tối đa tiêu hao mà thu lại được chiến quả lớn nhất.
Vấn đề không ở thắng thua, vấn đề nằm ở kết quả đạt được. Lũ khốn Tam Lang phải ch.ết, nhưng chỉ bọn chúng ch.ết thôi, đừng hòng kéo theo người vô tội khác.
Ngô Soái quay người nhìn Nhạc Sơn nháy mắt ra hiệu. Người kia lập tức từ ghế sofa đứng lên, cố ý đánh rơi một cái khuyên tai, sau đó run rẩy cúi xuống nhặt lên, cười ngượng nói:
- Nha, xin lỗi, có thể cho tôi đi vệ sinh hay không?
Bên phía đối diện, Lang Kế Nhị nhướng mày, tức giận nói:
- Đi nhanh lên. Mẹ nhà mày, vì mày mà ông đây mất một buổi chiều chơi gái.
Lục Đại Nguyên nhìn đôi bông tai kia, tâm thần chợt run rẩy một chút.
Đó là bông tai của Nhạc Thuỷ? Đúng vậy, không thể sai được, hắn ngày nào chẳng hôn vài lần lên bên trên.
Hắn nheo mắt nhìn Nhạc Sơn, tròng mắt xoay chuyển, chợt nói:
- Nhạc Sơn, mày đừng có cố ý làm ra chuyện gì. Tao áp giải mày đi vệ sinh, đừng hòng có ý đồ vớ vẩn.
Hắn vừa nói vừa bước lên tát một cái lên gáy Nhạc Sơn, điệu bộ cực kỳ tức giận.
Lang Kế Nhị suy tư một chút, rốt cuộc hiểu vì sao Lục Đại Nguyên tức giận như vậy. Tình nhân Nhạc Thuỷ của gã chạy thoát, gã sao có thể có thái độ tốt với kẻ cầm đầu là Nhạc Sơn.
Nhìn bóng lưng Nhạc Sơn và Lục Đại Nguyên rời đi, Ngô Soái lại càng phát ra thoải mái. Cái tên họ Lục này, quả nhiên không ngu xuẩn mất não giống đám Tam Lang.