Chương 61: Đạt thành thoả thuận.

Hàn Phong thấy nàng ta vẫn còn lì lợm ngoan cố trừng mắt, bàn tay lắc lắc, trên tay xuất hiện một vật hình trụ vừa to vừa dài, còn chằng chịt gân guốc. Hắn trầm giọng đe doạ:
- Nếu cô không đi, tôi sẽ nhét vật này vào.


Liễu Huyên nhìn cái thứ trắng tinh dài hơn 1 mét từ băng đá trong tay Hàn Phong, khuôn mặt vừa sợ hãi vừa tức giận mắng to:
- Đồ đê tiện, chờ tôi mạnh hơn anh sẽ cho anh nếm mùi đau khổ.
Hàn Phong tuyệt nhiên không sợ, chỉ khua khoắng dị vật này trước mặt nàng ta như thể trêu tức, sau đó chỉ ra cửa nói:


- Bao giờ cô mạnh lên hãy nói tiếp, giờ thì ngay lập tức rời đi.
Liễu Huyên u oán hừ lạnh một tiếng, lảo đảo bám vào thành ghế đứng lên, sao đó khập khiễng bước ra khỏi cửa.


Hàn Phong trong lòng ước lượng thầm, nhìn điệu bộ kia của nàng ta, đoán chừng giống như vừa bị làm một tiếng đồng hồ liên tục. Nếu có người chẳng may nhìn thấy, hắn cũng không bị cười trộm là bất lực.
Sau khi Liễu Huyên rời đi mấy phút thì Ngô Soái tới.


Hai huynh đệ không có cái gì khoảng cách, Ngô Soái ném cho Hàn Phong một miếng xoài sấy rồi cười nói:
- Huynh đoán xem vật này của ai?
Hàn Phong ăn thử mấy miếng, cảm thấy khá ngon, tuỳ tiện đáp lại:
- Kiều Ti Vân?
Ngô Soái hắc hắc cười:
- Là nàng ta, nữ nhân này đúng thật là đủ sốt ruột.


Hàn Phong lắc lắc đầu, thật sự là nhàm chán. Hắn ăn nốt miếng xoài rồi đưa tài liệu bảng kết cấu tổ chức đã qua chỉnh sửa cho hắn xem.


available on google playdownload on app store


Ngô Soái hai mắt hiện lên nóng rực cùng hưng phấn lạ thường. Hắn vốn luôn muốn tham gia vào lực lượng quân đội, cuối cùng tận thế ập tới, hiện tại hắn quả thật được thoả lòng mong ước, chỉ là khác đi phương thức mà thôi.


Hai người Hàn Phong, Ngô Soái thảo luận chi tiết khoảng gần một tiếng, cuối cùng đã định ra tất cả chức vụ trong bảng danh sách này.
Hàn Phong mở hộc tủ lấy ra một vật đen kịt bằng lòng bàn tay, lại cùng Ngô Soái thảo luận thêm 10 phút về thứ này rồi mới kết thúc.


Nhìn cái tên Tiểu Im Lặng rời đi, Hàn Phong cuối cùng cũng có khoảng thời gian tĩnh lặng. Hắn không chút do dự cởi bỏ y phục, nhanh chóng chui vào trong bồn tắm.


Cẩn thận thư giãn cơ thể, cảm nhận từng lỗ chân lông đều mở ra, hắn không khỏi thở dài một hơi sảng khoái. Nước ấm nước lạnh đối với Hàn Phong bây giờ đã không còn quá khác biệt, kể cả tắm trong băng đá, hắn vẫn cảm thấy tương đối thoải mái.


Nhưng thoải mái chưa được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Hàn Phong thiếu chút nữa đã chửi ầm lên. Cmn, bây giờ cũng sắp 9 giờ tối, đồ điên nào rảnh tới vậy? Nếu người gõ cửa là Liễu Huyên hay Kiều Ti Vân, hắn sẽ không chút do dự đem đối phương dìm trong bồn tắm này.


Làu bàu chửi thầm mấy câu, hắn cuối cùng cũng đành phải khoác bừa một chiếc khăn tắm ra mở cửa.
Ngoài cửa đúng là một nữ nhân, nhưng không phải Liễu, Kiều hai người mà là Tường Vi.
Trông thấy nàng ta, Hàn Phong có chút kinh ngạc nhưng cũng không quá bất ngờ. Hắn lịch sự nói:


- Chờ một chút cho tôi thay đồ đã.
Tường Vi trông thấy bộ dạng của Hàn Phong, biết bản thân tới không đúng lúc, vì vậy nhã nhặn đồng ý.
5 phút sau, hai người đã theo thứ tự chủ khách ngồi xuống.
Hàn Phong nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Tường Vi, nhàn nhạt hỏi:


- Tường Vi tiểu thư có gì muốn chỉ giáo?
Tường Vi khẽ vuốt tóc, chậm rãi nói:
- Hàn Phong, anh cứ gọi tôi là Tường Vi là được rồi… Ừm, tôi muốn hưởng thụ đãi ngộ ở mức cao nhất.
Hàn Phong nheo mắt nhìn nàng ta, nghiêm túc nói:


- Tường Vi, cô nên biết, tất cả tài nguyên phân phối đều phải đổi bằng chiến công.
Tường Vi gật gật đầu, thản nhiên nói:


- Tôi và Trần Diệu Âm là hai người có kỹ thuật bắn súng đỉnh cao nhất tại nơi này, Trần Diệu Âm lại có khả năng cách đấu tuyệt vời. Chúng tôi có thể làm huấn luyện viên cho đội ngũ.


Hàn Phong trầm ngâm suy xét lời nói của nàng ta. Hắn từ chỗ Ngô Soái biết lời này của Tường Vi là thật không giả, thời điểm hành động hôm nay, Trần Diệu Âm dùng súng M4 Carbine bắn 8 phát đạn, giết ch.ết 8 tên lâu la thuộc Tam Lang hội.
Tất cả đều trúng đầu.


Đây là kỹ thuật bắn súng chuẩn xác tới mức kinh khủng, hắn có ngồi tên lửa để đuổi cũng không bằng.


Khả năng cách đấu của Trần Diệu Âm hắn chưa được chứng kiến, nhưng nàng ta quanh năm ở câu lạc bộ Tường Vi, một câu lạc bộ kín chuyên về mấy thứ súng ống đạn dược quân sự hoá, hẳn là kỹ thuật đánh đấm cũng không thua kém gì bắn súng.


Nàng ta lại là nữ nhân, nếu ra tay chỉ dạy cho ba phần tư dân số Trấn Hi Vọng là nữ nhân thì sẽ dễ dàng và thuận tiện hơn hẳn hắn hay Ngô Soái. Hơn nữa, hai người bọn hắn thực sự không rảnh làm việc huấn luyện này.
Nhưng hắn vẫn khẽ lắc đầu:


- Tường Vi, vậy vẫn chưa đủ. Cô nên biết, chúng tôi không thừa đạn để tập luyện, cả trấn hiện tại có không tới 2000 viên đạn.


Đây là gần 700 viên của Tam Lang hội và hơn 1100 viên của hắn còn sót lại, cả thảy 2000 viên đạn không đủ tiêu diệt thây ma tại siêu thị Thanh Hà, đừng nói đem ra huấn luyện một đám người.
Tường Vi trầm ngâm một lúc mới hỏi một câu không liên quan:


- Bao giờ thì anh sẽ xuất phát tới căn cứ của chính phủ?
Hàn Phong đảo mắt, đã hiểu dụng ý nàng ta, bởi vậy nghiêm túc nói:


- Tôi đã giao cho Nhạc Sơn phụ trách việc nối lại thông tin liên lạc. Cậu ta là con trai của phó cục trưởng cục cảnh sát huyện Liễu Lâm. Với ánh mắt của cô, hẳn là không thể không biết cậu ấy.


Tường Vi quả thật biết Nhạc Sơn, hơn nữa đã cùng đối phương trao đổi cụ thể thông tin, nhưng nàng ta vẫn kiên trì hỏi lại:
- Tôi muốn biết thời điểm chính xác, thời điểm anh quyết định dồn toàn lực vào việc này.
Hàn Phong gật gật đầu, chắc chắn nói:
- Sau khi công phá xong siêu thị Thanh Hà.


Tường Vi nhìn sâu vào ánh mắt Hàn Phong như thể xác nhận sự thật, sau đó nàng ta thở ra một hơi nói:
- Tới lúc đó, tôi sẽ thông báo cho anh một địa điểm tập kết súng đạn của quân đội. Cách nơi này 6 cây số.


Hàn Phong trong lòng tương đối vui vẻ. Thông tin hắn chờ đợi cuối cùng cũng đến rồi.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận mà hỏi lại:
- Quy mô ra sao?
Tường Vi không chắc chắn lắm nói:
- Tôi không nói được con số chính xác, nhưng số lượng đủ trang bị cho 7 trung đội.


Hàn Phong trong lòng mừng rỡ, 7 trung đội, tương đương 150 người, vậy ít nhất cũng có 150 cây AK các loại, chưa kể trang bị khác.
Cô nàng Tường Vi này quả nhiên có mạng lưới tình báo không đơn giản. Chẳng qua vì mơ hồ bị ép ăn cháo nên cuối cùng mới chịu lộ ra thông tin kia.


Cũng có thể nàng ta hỏi câu kia chính là để xác nhận hắn liệu có thật tâm thật ý tìm kiếm vùng an toàn của chính phủ hay không mà thôi.


Nàng ta vẫn luôn ôm lo sợ Hàn Phong sẽ đi đường tà đạo, không muốn trở về dưới trướng chính phủ mà muốn chiếm núi làm vua, tự lập thế lực. Nếu vậy, giao thông tin kho vũ khí cho đối phương chẳng khác nào giao trứng cho ác.


Nhưng Hàn Phong chờ câu hỏi đó đã lâu, câu trả lời cũng ấp ủ từ trước, đương nhiên thuận lợi mà đưa ra không chút vướng mắc lúng túng nào.
Bây giờ đạt được hứa hẹn, Hàn Phong cũng thoải mái mà gật đầu chìa tay ra nói:


- Tôi đồng ý, Tường Vi, từ nay cô sẽ hưởng thụ đãi ngộ ngang bằng tôi.
Tường Vi liếc hắn, khoé mắt mang theo ý cười nhẹ bắt tay một cái rồi nói:
- Hàn Phong, chủ động xin bắt tay phụ nữ là hành động không thân sĩ.
Hàn Phong có chút lúng túng gãi đầu, hắn không biết ba cái thứ này.


Sau khi chuyện của mình xong xuôi, chủ nhân câu lạc bộ Tường Vi mới nói tới chuyện của đồng bạn:
- Hai người Lý Hạ Vân, Cao Trác mong muốn có một công việc ổn, đủ để họ ăn uống không quá vất vả.


Hàn Phong có chút im lặng. Hai người công tử ca này hắn đã quên khuấy mất từ lâu, đối với bọn họ, Hàn Phong không phản cảm, nhưng cũng không quá đồng tình.
Dù sao cũng là người có địa vị, hắn lại không có tâm tư làm khó họ, bởi vậy nhanh chóng nói:


- Bảo họ tới chỗ Phương Tường phụ trách việc thống kê số liệu, việc này không quá nặng nhọc chứ hả?
Tường Vi mỉm cười gật đầu:
- Tôi thay mặt họ cảm tạ sự trợ giúp của anh.


Tiễn Tường Vi ra khỏi cửa, Hàn Phong quay trở lại bên bàn, mở ngăn kéo lấy ra một vật đen kịt lớn bằng lòng bàn tay, chính là vật hắn và Ngô Soái đã thương lượng lúc trước.
Đây là một bộ đàm radio.
Đem công tắc gạt trái, Hàn Phong nghe thấy bên kia có một tin nhắn chờ được lưu trữ.


“Đây là trung tâm cứu hộ cứu nạn huyện Tam Giang. Tôi là Bạc Thanh, huyện trưởng huyện Tam Giang. Liêu cục trưởng, Nhạc phó cục trưởng, xin hãy liên lạc lại khi nhận được tín hiệu.”
“Đây là trung tâm…”


Những âm thanh lặp đi lặp lại chợt ngưng bặt, Hàn Phong đem bộ đàm radio tắt đi, cẩn thận đặt nó dưới ngăn tủ, sau đó phủ một lớp khăn lông lên.


Hắn tạm thời chưa muốn kết nối với bên kia. Chờ hắn và Ngô Soái đạt được lực lượng nhất định, có đủ sức tự vệ trước bất kỳ hoàn cảnh nào, khi đó lại tiếp tục tính toán.


Hiện tại mục tiêu chính là siêu thị Thanh Hà và 2 kho vũ khí, hắn không muốn đội ngũ có bất kỳ dị tâm nào khác.
Sáng hôm sau.
Mọi người đều ăn sáng rất nhanh, sau đó gấp gáp tập trung về phòng khách. Ai cũng đều hiểu sáng nay sẽ có một sự kiện quan trọng của trấn Hi Vọng.


Phân công chức vụ đội ngũ.
Hàn Phong ngồi ở ghế chủ vị, nhìn lần lượt những gương mặt nửa quen thuộc nửa xa lạ xung quanh, cùng với những ánh mắt lấp loé ẩn chứa nhiều điều của họ, hắn khẽ giơ tay, nghiêm túc nói:


- Các vị. Dưới sự tán đồng của tất cả thành viên, tôi đã xây dựng một khung tổ chức cho đội ngũ của chúng ta. Sau đây Liễu Huyên sẽ thông báo công khai.


Liễu Huyên hôm nay mặc một bộ sườn xám màu đỏ, thân hình lồi lõm trước sau nhìn qua vô cùng nóng bỏng, nhất là hai khoả nhũ hoa cự đại gần như nhảy một nửa ra khỏi ngực áo kia, thật giống một cô thư ký mờ ám.


Bất quá, không mấy người chú ý đến sự xinh đẹp này, hầu hết đều tập trung vào tập giấy A4 trong tay nàng ta.






Truyện liên quan