Chương 82: Tình báo

Hàn Phong tức tới thiếu chút chửi thề.
Đồ đãng phụ này có vẻ chưa nhận được giáo huấn đầy đủ.
Thấy Hàn Phong ánh mắt tràn đầy nguy hiểm nhìn mình, Liễu Huyên hừ lạnh nói:
- Nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ kể cho cả cái trấn này biết.


Hàn Phong lại tiêu tốn 1 tinh thần nữa, lần này là để phá tan suy nghĩ tức giận đang sinh ra.
Đồ khốn Liễu Huyên này rất hiểu giới hạn trong lòng hắn. Nàng ta biết bản thân sẽ không thể bị trừng phạt vì mấy cái chuyện cỏn con này, vậy nên trực tiếp lấy thanh danh của hắn ra đe doạ.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:


- Xem như cô lợi hại.
Liễu Huyên cười khoái chí:
- Nếu anh chịu thua ngay từ đầu, tôi cũng đâu có thèm làm khó. Ai bảo anh thích hơn thua cơ.
Hàn Phong quyết định không đối đáp nữa, chỉ tiến lại gần ghế dựa ngồi xuống, sau đó hô lớn:


- Nói nhà bếp chuẩn bị hai bình trà, một trà xoài, một trà gì rẻ tiền chút.
Bên ngoài lập tức có thanh âm mềm mại đáp lại:
- Dạ!


Liễu Huyên cũng không có tiếp tục làm khó Hàn Phong, nàng ta bước xuống giường, tiến tới chiếc gương lớn nhất trong phòng chỉnh trang lại đầu tóc y phục, sau đó đột nhiên nói:
- Nếu anh muốn thì tôi có thể cho anh nhìn cả ngày, cần gì phải nhìn trộm.


Hàn Phong thò tay lấy tập tài liệu mở ra, giả vờ đọc mấy dòng chữ bên trên, trong lòng vừa tức giận, vừa xấu hổ.
Mới chỉ nhìn một chút liền bị phát hiện, nữ nhân này có mắt sau lưng à?
Còn nữa, ăn mặc cái kiểu kia, còn đứng đó chỉnh trang vén váy vuốt tóc, là đàn ông sao có thể không nhìn?


available on google playdownload on app store


Hắn chưa lao lên chà đạp nàng ta một trận là còn may.
Liễu Huyên sau khi chỉnh trang lại tác phong thì tiến tới cái ghế bên cạnh, mở tập tài liệu mà nàng mang tới ra, sau đó rút ra mấy tờ giấy A4 viết bằng tay đưa cho Hàn Phong:
- Đây là thứ anh cần.
Hàn Phong tiếp nhận lấy, cẩn thận đọc kỹ.


Đây là danh sách tất cả hầu nam hầu nữ tại trấn Hi Vọng, còn có những người làm công tác đào đất, nấu ăn, chiến đấu. Một vài trong đó có tích đỏ, một vài tích xanh, một vài thì để trống.


Bên cạnh còn ghi rõ đối tượng những người này phục vụ, tiểu đội mà những người này đang chiến đấu.
Tất cả khoảng 17 người.
Liễu Huyên thản nhiên nói:
- Tích đỏ xem như có thể tạm tin tưởng, tích xanh cần theo dõi thêm, để trống mới nằm ở giai đoạn giúp đỡ, mua chuộc.


Hàn Phong gật đầu xem như đã hiểu, lại một lần nữa cẩn thận xem lại danh sách.
Lúc này Xuân Hoa cùng Xuân Thu gõ cửa tiến vào, mỗi người đều đem theo một bình trà và mấy cái tách.
Hàn Phong dùng tay đè mấy tờ giấy lại, chờ tới khi hai nữ hầu ra khỏi phòng, hắn mới tiếp tục xem xét.


Rất chi tiết, rất đầy đủ, còn chưa phủ rộng toàn bộ nhưng đã bước đầu thâm nhập vòng ngoài.
Hắn lại lật ra trang thứ 2, đây là thông tin trong ngày đầu tiên mà “gián điệp” thu thập được.


Vài thông tin khiến hắn khá bất ngờ, ví dụ như gia đình Mã Mộng Đình, Đinh Vũ thì rất ưa thích ở trấn Hi Vọng này, nhưng Đinh Tịnh Nhi thì muốn chạy tới quận Xuân Hà bên kia tìm kiếm ông bà.
Như là Châu Lam đang tẩy não đội viên, bôi đen chính phủ.


Nhạc Sơn vậy mà dường như có xích mích với Tường Vi? Đây là thông tin bất ngờ. Tất nhiên, Hàn Phong sẽ không vội vã tin tưởng.
Tạ Hàm Hương bị cấp dưới gây áp lực…
Từ Thôi tích cực yêu cầu đội viên bỏ danh từ khu đô thị Thanh Hà, chuyển qua gọi là trấn Hi Vọng…


Kiều Ti Vân đang tìm cách sưu tập sở thích của đại đội trưởng Hàn Phong…
Cũng có mấy cái tin nhảm không quá quan trọng.
Lục Đại Nguyên và Nhạc Thuỷ dường như rất yêu thương nhau…
Trần Diệu Âm hình như có sở thích tự hành xác bản thân, còn thích nữ nhân hơn nam nhân…


Chu Vấn thích tỏ ra yếu đuối nhu mì khi ở trên giường… Hàn Phong đọc tới đây, trong đầu toàn bộ là dấu hỏi chấm.
Thật sự là quái dị hết sức.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên, thông tin loạn thất bát tao, hắn rất mong chờ những ngày sau này.


Bảo Hàn Phong đi thu thập những thông tin này, hắn không có khả năng thu thập, càng không có khả năng nhanh như vậy thu thập.
Sau khi đọc hết những thông tin còn lại, Hàn Phong mới hỏi:
- Vậy là hai người đi cùng đoàn dò đường sẽ đủ để tin tưởng? Hửm?


Liễu Huyên bên kia đang rót ra một ly trà xoài cho nàng ta, về phần Hàn Phong, nàng ta sớm rót cho một ly trà đen.
Nhìn thấy Hàn Phong ngơ ngác, nàng ta tức giận mắng nhẹ:
- Chẳng lẽ anh tiếc cả ly trà với tôi?
“Tất nhiên là tiếc!”


Hàn Phong chỉ có thể chống chế trong lòng, bên ngoài thì ngưng tụ mấy viên đá thả vào ly của nàng ta rồi nói:
- Tôi là muốn thể hiện chút thân sĩ, chuẩn bị thứ tốt nhất cho khách thôi.
Liễu Huyên lập tức cười khinh khỉnh:


- Thân sĩ? Anh học được từ này ở chỗ nào vậy? Thân sĩ là để khách ngồi tới khát khô cả cổ, phải tự rót nước à?
“Mẹ kiếp, thân sĩ mà cũng lằng nhằng như vậy?”
Hàn Phong trong đầu hàm hồ chửi mấy câu, bên ngoài thì ném mấy cục đá vào ly trà đen sau đó thử một chút.


Ồ, không tệ chút nào.
Liễu Huyên cũng bình tĩnh thưởng trà, sau đó chậm rãi nói:
- Hai người họ, một người có mẹ già đau ốm, một có em trai mới 5 tuổi.
Hàn Phong gật đầu, vậy xem như có thể tin tưởng.
Một người có điểm yếu là một người đáng tin.


Hàn Phong từ balo sau lưng lấy ra mấy viên tinh thạch exp cùng một bản sách kỹ năng đưa cho nàng ta nói:
- Đây xem như thù lao.
Tinh thạch exp là hứa hẹn ban đầu của hắn, về phần sách kỹ năng, xem như thưởng trước.


Liễu Huyên chuyển mớ tinh thạch exp thành điểm kinh nghiệm, sau đó nghiên cứu sách kỹ năng, tâm trạng cũng có chút vui mừng.
Đây là kỹ năng bị động tăng cường nhanh nhẹn nhất giai.
Kỹ năng này trong bảng quy đổi chiến công có giá tới 150 điểm, còn không phải lúc nào cũng có thể đổi.


Cái ủng gia tốc level 2 mà Hàn Phong ghét cay ghét đắng còn có giá tới 185 cống hiến. Tại sao ư? Ủng gia tốc sau khi mua có thể cho người khác thuê, mượn, dùng chung, mà sách kỹ năng chỉ có thể học cho riêng mình.


Cái hạn mức 60 điểm cống hiến đổi 1 sách kỹ năng ban đầu chỉ dành cho mấy kỹ năng như tăng cường chống chịu, tăng cường phục hồi mà thôi. Sách kỹ năng tăng cường thuộc tính khác, hoặc kỹ năng chiến đấu uy lực lớn, thường giá sẽ cao ngất, hoặc không có để mà mua.


Theo thực lực mọi người tăng cường, thây ma tiêu diệt được nhiều hơn, sau này chúng nó sẽ còn tăng giá nữa.
Bởi vậy Liễu Huyên vui mừng cũng không phải không có cơ sở.
Nàng ta nhanh chóng đem sách kỹ năng học tập, sau đó nhón người đi tới bên cạnh Hàn Phong ôm lấy cổ hắn, ỏn ẻn nói:


- Chủ nhân, người ta rất thích ~
Hàn Phong nổi cả da gà, vội vã nắm lấy bàn tay mềm nhũn của nàng ta đang tiến về dưới đáy quần, tức giận mắng:
- Hừ, thảo nào tôi không thấy tên của hai người Xuân Hoa, Xuân Thu trong danh sách. Hoá ra là mật thám của riêng cô.


Cái câu kia của Liễu Huyên, cả về ngữ điệu lẫn cách thức, đều giống hệt hai người tì nữ của hắn.
Liễu Huyên liếc mắt nhìn Hàn Phong, cười giả lả nói:
- Không phải ngay từ đầu anh đã chấp nhận sao. Bằng không với tính cách của anh, ai được phép tuỳ ý ở bên cạnh?


Hàn Phong bàn tay siết chặt lấy kiều đồn của nàng ta, ngăn không cho nó đẩy qua đẩy lại, hắn nghiêm giọng nói:
- Vậy thì giờ tôi yêu cầu cô lập tức rời đi.
Liễu Huyên cúi người cắn một nhát trên cổ Hàn Phong, sau đó mới đứng lên cúi người thi lễ:
- Tuân lệnh chủ nhân.


Nàng ta nói xong ngúng nguẩy cất bước ra ngoài, khi đi ra còn cười đùa với Xuân Hoa, Xuân Thu nhị nữ mấy câu, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Hàn Phong thì day day hai mắt khẽ lẩm bẩm.
- Cái mùi gì mà thật trắng, thật tròn, còn thật mềm… Ách, là thơm, thơm…


Nữ nhân Liễu Huyên này, không hổ danh người tình trong mộng ngày xưa của Hàn Phong, chẳng những đẹp mà còn biết cách quyến rũ. Tất nhiên chỉ là giấc mộng tinh ban trưa tại công ty, bình thường Hàn Phong lười nghĩ tới nàng ta.
Liễu Huyên rời đi chẳng bao lâu, Ngô Soái đã tông cửa nghênh ngang bước vào.


Hắn ta trên tay cầm mấy miếng mít sấy nhai nhồm nhoàm, sau đó ném vài miếng còn thừa cho Hàn Phong nói:
- Không cho huynh đoán, vật này của Kiều Ti Vân.
Hàn Phong ăn mấy miếng thì bĩu môi:
- Ít như vậy?
Ngô Soái nhếch miệng:
- Có thế thôi, cũng không có trà mít cho huynh uống đâu.


Hắn vừa nói vừa cầm cả ca trà xoài lên uống ừng ực.
Hàn Phong thiếu chút đã ném miếng mít sấy vào mặt gã em họ này.
Hắn cuối cùng cũng nhịn xuống được, ném mít sấy vào mồm mình.
Ngô Soái sau khi uống hết một nửa bình trà xoài thì quan sát Hàn Phong, nhếch mép nói:


- Đại huynh, diễm phúc không tệ nha. Hắc hắc.
Hàn Phong nhướng mày, không hiểu gã nói gì, sau đó tuỳ tiện xua tay:
- Bàn chính sự trước, ngày mai đệ chọn ở lại căn cứ hay đi cùng đoàn tìm kiếm.
Ngô Soái gãi gãi cằm, suy tư nói:


- Nói thật, đệ muốn ở lại căn cứ miệt mài chém quái gia tăng kinh nghệm, sớm ngày đạt tới cấp 10… Thế nhưng có cơ hội do thám khu vực kia, đệ sẽ càng thêm nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ.
Hàn Phong suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Ngô Soái nói rất có lý.


Hắn sau khi cân nhắc, từ bên hông lấy ra một cái bao da đặt lên bàn.
Ngô Soái nheo mắt nhìn khẩu súng lục đen nhánh trên bàn, thò tay cầm lấy cẩn thận xem xét.
Sau đó khoé miệng của hắn nhiễu ra một dòng nước bọt, còn đôi mắt thì dại ra như thể vừa lên đỉnh.


Hàn Phong gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, thản nhiên nói:
- Đệ ra ngoài thì cầm lấy vật này phòng thân. Đạn lưu trữ bên trong cần 1 giờ để lây nhiễm khí tức diệt quỷ, bắn mất viên nào, nạp lại viên đó càng sớm càng tốt.
Hàn Phong nói xong, vừa quan sát biểu hiện của Ngô Soái liền vội vã xua tay:


- Không đổi gì cả, không đổi. Trà xoài của đệ hết, mít sấy cũng của đệ, Kiều Ti Vân kia cũng của đệ, ta không cần.
Lời ra đến miệng của Ngô Soái đành phải nuốt ngược trở lại, hắn cắn chặt hàm răng, nhét súng diệt quỷ level 4 vào trong ngực, hung hăng nói:


- Vậy đêm nay đệ phải ngủ với nó cho thoả thích.
Hàn Phong thiếu chút đã nôn mửa ra hết cả thức ăn.
Hắn rút hai tờ A4 về tình báo của Liễu Huyên đưa cho Ngô Soái, người kia cũng nhanh chóng xem qua một lượt.


Hai người Hàn Phong, Ngô Soái bàn bạc vài vấn đề, đưa ra vài dự đoán, quyết định vài chuyện, 30 phút sau Ngô Soái mới xong việc rời đi.
Hàn Phong ngáp một tiếng, còn chưa kịp uống trà xoài, cửa phòng lại cốc cốc gõ vang.
- Chủ nhân, có Tường Vi tiểu thư muốn gặp.
- Ừm, để cô ấy vào.


Tường Vi hôm nay mặc một bộ đồ màu trắng nhạt, vòng eo thon nhỏ thắt một chiếc nơ màu bạc trang nhã, mái tóc đen nhánh cũng được búi theo kiểu hiện đại, để lộ vành tai tinh tế mà cao quý. Nàng ta không cần trang điểm nhưng làn da vẫn vô cùng mịn màng, thậm chí còn giống như đang nhẹ nhàng phát sáng.


Cái nữ nhân này mỗi lần gặp lại là một kiểu xinh đẹp khác nhau. Khi thì thật khiến người ta muốn che chở bảo vệ, khi thì khiến người ta muốn lăng nhục chà đạp, hiện tại liền khiến người ta có cảm giác cao cao tại thượng không thể sánh bằng.


Trong lúc Hàn Phong quan sát Tường Vi thì đối phương cũng liếc mắt nhìn hắn, sau đó thản nhiên nói:
- Hàn đội trưởng, diễm phúc không tệ.






Truyện liên quan