Chương 91: Hứa hẹn
Hai viên đạn diệt quỷ, một trúng ngực, một trúng bụng, lập tức tạo thành hai cái lỗ máu đen kịt trên thân thể F2, để cho nó phải ré lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Nỗi đau còn chưa có chấm dứt. Lửa đen từ miệng vết thương thô bạo bốc cháy, sau đó nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ thân thể F2. Con quái vật này rơi lộp bộp xuống đất, điên cuồng lăn lộn, sau đó thê lương gào lên:
- Grekkkkk…
Cơ thể nó bộc phát ra quang mang tím ngắt, chậm rãi đem lửa đen đánh tới xơ xác tiêu điều.
Chờ tới khi nó tỉnh lại, ngay cả cái đuôi xe bán tải cũng không còn nhìn thấy nữa.
Ngô Soái thì khoé miệng nhếch lên, trong lòng hắn vang lên một cái thanh âm lạnh lùng nhưng vô cùng dễ nghe:
“Đinh! Thể tốc độ level 21 - F2 …”
- Haha… Hahahahaha…
Nhìn thấy Ngô Soái đột nhiên phát điên mà cuồng tiếu như vậy, Trần Diệu Âm không khỏi suy yếu nhích ra bên cạnh, sau đó ném súng diệt quỷ level 4 vào trong lòng Ngô Soái.
Ngô Soái vội vã cầm lên súng diệt quỷ, hôn liền tù tì 9 phát liên tục, sau đó bắt đầu vuốt ve thân súng mà lầm bầm vô nghĩa:
- Vợ của tôi… Ư ử… Hừm hừm…
Trần Diệu Âm bất lực nhắm hai mắt lại, nàng hiện tại đầu óc tựa như lên mây, chỉ mong kẻ bên cạnh im lặng một chút… Thật sự ai đặt biệt danh cho hắn là Tiểu im lặng…
Ngô Soái sau khi phát tiết cảm xúc thì lấy ra 9 viên đạn, cẩn thận từng li từng tí nạp lại cho súng diệt quỷ.
Sau khi nạp đạn xong, hắn lại hôn lên súng mấy cái, sau đó lầm bầm:
- Lần đầu của em đã thuộc về tôi… Là tôi, Ngô Soái…
2 viên đạn diệt quỷ trúng đích, trực tiếp đánh rớt thể tốc độ F2 từ level 22 trở về level 21.
Đây là uy năng kinh khủng tới mức nào chứ… Quả nhiên là trang bị level 4 độc nhất vô nhị của toàn bộ trấn Hi Vọng.
Sau này hắn phải tích cực xin ra ngoài làm nhiệm vụ để được Hàn Phong giao súng cho. Có như vậy, hắn mới có nhiều thời gian chăm sóc nó.
Ngô Soái trân trọng nhét súng vào lồng ngực, cẩn thận vỗ nhẹ mấy cái như ru trẻ con ngủ. Một lúc sau, hắn đã gặp được xe bọc thép đang chờ bên đường.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Ngô Soái hưng phấn kêu lên:
- Trở về!
Trấn Hi Vọng.
Khoảng cách cách siêu thị Thanh Hà 400 mét, gần 60 người đang nhiệt tình đào bới giữa đường.
Bọn họ đều đang im lặng ra sức xúc từng xẻng đất lên, sau đó hất vào cái giỏ bên cạnh. Sau khi giỏ đất đầy, nó sẽ được người khác kéo lên.
Giỏ đất kéo lên sẽ được đổ vào bao tải, sau đó được lôi tới con đường nhánh gần đó, xếp lại tạo thành một cái bức tường ngăn cản thây ma.
Hố sâu 1 mét , dài 10 mét, rộng 8 mét này đang nhanh chóng được đục xuống.
Tất cả nhân công đều vô cùng chuyên cần. Một phần vì người lãnh đạo cao nhất trấn Hi Vọng đang trực tiếp đốc thúc bên cạnh, một phần vì tiền lương trong thời gian này được tăng gấp 2, nếu hoàn thành sớm hơn kế hoạch, còn được tăng gấp 2,5 lần.
Ai mà không mê cơ chứ.
Hàn Phong ánh mắt khẽ đảo qua hố đất, sau đó lại nhìn về phía 4 băng nô đang tả xung hữu đột trên con đường nhánh. Một băng nô đang tiến lại gần hắn, đưa lên một bản sách kỹ năng.
Hàn Phong tiếp lấy sách kỹ năng, sau đó vẩy cổ tay, băng nô kia lại bịch bịch chạy tới chiến trường.
Hắn nhìn sách kỹ năng, trong đầu bỗng hiện lên một cái thanh âm máy móc:
“Đinh. Kỹ năng chủ động nhất giai: Hồi tức. Kỹ năng kích hoạt: tiêu hao 3 điểm trí lực bản thân, phục hồi 5 điểm thể lực cho mục tiêu chỉ định (có thể phục hồi cho bản thân). Thời gian ngắt quãng: 5 phút.”
- Haha, sau bao nhiêu bản sách kỹ năng rơi vãi, ngươi cuối cùng cũng quay trở lại.
Đây là kỹ năng khiến hắn mê mẩn từ lâu. Mỗi lần quầng sáng xanh lục trên tay Liễu Huyên xuất hiện, hắn đều có tham lam muốn cắn cả kỹ năng cả bàn tay đối phương.
Bây giờ nó đã quay trở lại, hắn đã được thoả ước vọng rồi.
Nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận, Hàn Phong lại buông bản kỹ năng này xuống.
Kỹ năng này, tạm thời chưa quá cần thiết.
Một mặt, hắn càng kỳ vọng vào kỹ năng phục hồi nhị giai, tam giai, thậm chí là tứ giai. Một mặt khác, 5 điểm thể lực phục hồi vào lúc này thực sự không quá quan trọng với hắn.
Nhìn lại kỹ năng luyện tinh hoá thần, nó vừa tiêu hao 3 thể lực đổi lấy 13 trí lực, hiệu suất cực cao. Nhưng hồi tức lại đổi 3 trí lực chỉ để lấy 5 thể lực, hiệu suất thấp tới đáng thương.
Kỹ năng này không đem đến sự thay đổi về chất. Chẳng những thế, nó còn không thể cường hoá tiếp.
Hàn Phong chắc chắn không rảnh đem điểm kỹ năng cường hoá nó làm gì cả.
- Thôi, ném vào balo, khi nào quá mức khẩn thiết thì học rồi dùng luôn cũng không muộn… Nếu sau này kiếm được kỹ năng ngon hơn, mình sẽ bán nó cho người khác, nó sẽ không bị lãng phí mai một.
Hàn Phong không muốn thoả mãn một cái nhu cầu nho nhỏ trong quá khứ để nuông chiều cảm xúc hiện tại của bản thân làm gì.
Hắn cần thứ quan trọng hơn, cần đặt tài nguyên vào đúng vị trí của nó.
Sau khi ném Hồi Tức vào balo, một đội viên chợt chạy tới bên cạnh hắn nghiêm người báo cáo:
- Báo! Phó đại đội trưởng Ngô Soái đã trở về.
Hàn Phong nhướng mày, sau đó hỏi:
- Tình hình của họ thế nào?
Đội viên kia ngay lập tức trả lời:
- Một xe bán tải cùng hai người đã mất tích, những người còn lại có một bị thương.
Hàn Phong nhếch mép, còn tốt.
10 phút sau, Ngô Soái đã đai nịt gọn gàng chạy tới tiền tuyến.
Hắn chậm trễ là do còn phải báo cáo an toàn với hai vị ái phi.
Đi cùng Ngô Soái còn có một nam một nữ, chính là Kha Mã và Trâu Quyên.
Ngô Soái giới thiệu hai người này, cùng với sơ bộ tình hình căm cứ người sống sót bên kia. Hàn Phong không khỏi giãn mày, trong lòng có chút vui vẻ.
Tài nguyên nhân loại là cơ sở hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp “đứng vững gót chân”.
Ngô Soái lập đại công rồi.
Kha Mã nhìn Hàn Phong mỉm cười nói:
- Hàn đại đội trưởng, tôi là Kha Mã. Nhìn được trấn Hi Vọng phát triển, tôi cảm giác được hi vọng tràn trề.
Hàn Phong gật đầu, nghiêm túc nói:
- Hi vọng được xây đắp lên từ trách nhiệm và năng lực của mỗi thành viên. Thành viên năng lực lớn có trách nhiệm với thành viên năng lực nhỏ và ngược lại. Nếu có một tiểu đội trưởng đủ uy tín, đủ trách nhiệm dẫn dắt, tất cả mọi người sẽ thấy được hi vọng.
Kha Mã hơi ngẩn ra, sau đó là vô củng vui vẻ.
Đây là ẩn ý hứa hẹn về việc một ghế tiểu đội trưởng sẽ được nhường ra, đồng thời còn cho phép giữ lại thành viên cũ dưới trướng. Tất nhiên, anh trai hắn Kha Thành là người vừa có uy tín, vừa có trách nhiệm, lại có cả thực lực.
Nếu là dã ngoại, Hàn Phong sẽ không đưa ra những hứa hẹn tuỳ tiện, việc đó sẽ sinh ra nghi ngờ cho đối phương.
Tại sao ngươi vừa gặp ta, không thân không quen, không hiểu rõ nhau, ngươi lại đem lợi ra dụ là có ý gì? Ai mà tin cho nổi? Đây liệu có phải là lời nói suông nhằm lợi dụng nhất thời nửa khắc?
Nhưng nếu ở tại căn cứ, đối phương đã nhìn thấy phần nào nông sâu của bên hắn, việc hứa hẹn sẽ có tác dụng khẳng định và coi trọng.
Ngươi nhìn xem, đây là thực lực của chúng ta. Nếu ngươi gia nhập, ngươi sẽ được hưởng thụ đãi ngộ tương đương với năng lực mà ngươi có. Ta có thể hứa hẹn, vì ta có tài nguyên, có thể đảm bảo lời hứa đó được thực hiện.
Kha Mã không quá thông minh, nhưng anh trai hắn thì tương đối thông minh, đã bàn giao cho hắn đầy đủ. Lúc này hắn tiếp tục mỉm cười hỏi:
- Đại đội trưởng, tôi nghe nói trấn Hi Vọng có chính sách quản lý vũ khí rất nghiêm ngặt?
Trên đường đi, hai người Long Hưu, Lê Tam Ba đã giới thiệu cho hắn đầy đủ các quy tắc của nơi này. Hắn cảm thấy vừa khó xử, vừa bồn chồn.
Vũ khí trong căn cứ của bọn hắn không nhiều, chỉ có 2 thanh đao, 5 cây gậy bóng chày, 3 khẩu AK74, nếu giao ra hết thì xem như trắng tay, khẳng định rất khó chấp nhận.
Nhưng bù lại trấn Hi Vọng lại có chính sách cho thuê vũ khí, nếu có cống hiến để đổi, vậy bọn hắn có thể trang bị gậy cho nhiều người hơn, chỉnh thể thăng tiến sức mạnh cũng nhanh hơn.
Nhất là súng ống đạn dược ở trấn hi vọng gấp mấy chục lần năng lực bọn họ đang nắm giữ. Cùng với tiềm năng lương thực vững chắc. Đây đều là thứ mà bọn họ vô cùng khao khát.
Hàn Phong gật đầu, thản nhiên nói:
- Tài sản cá nhân của mỗi người tất nhiên là bất khả xâm phạm, nhưng ai cũng đều phải hi sinh vì tập thể, ngay cả tôi cũng vậy.
Kha Mã nhanh chóng suy nghĩ, sau đó là thở phào.
Hàn Phong không quản bọn họ giữ lại bao nhiêu, nhưng ít nhất phải biểu hiện thành ý.
Điều này tương đối bình thường. Trong suy nghĩ của Kha Mã, bọn hắn đang đi nương nhờ người khác, không thể nào vác mặt mo tay không tới được.
Chỉ cần đại huynh hắn vẫn giữ nguyên sức chiến đấu, hai người bọn họ sẽ vẫn giữ được an toàn cùng hi vọng.
Hắn nhanh chóng biểu lộ ra ý chí đồng thuận, sau đó lại hỏi thêm vài vấn đề nữa như cư ngụ, sinh hoạt, đãi ngộ, cách kiếm điểm cống hiến và sắp xếp công việc. Hàn Phong đều thoải mái đưa ra ưu đãi cùng yêu cầu.
Hai bên trao đổi rất hoà hợp. Trên cơ bản, ý chí người đứng đầu là Kha Thành đã tán đồng, Kha Mã chỉ thuận nước đẩy thuyền xác nhận chi tiết từ người đứng đầu tương đương mà thôi.
Một lúc sau, Kha Mã cùng Trâu Quyên đã trở về trấn Hi Vọng nghỉ ngơi, tìm hiểu thêm tình hình, chỉ còn Ngô Soái ở lại.
Ngô Soái đầu tiên là bàn giao chi tiết hành trình ngày hôm nay, sau đó lại xuýt xoa:
- Hoá ra băng nô của huynh lợi hại như vậy.
Hắn nhìn 5 cái băng nô tả xung hữu đột trong thi đàn mà không nhịn được cảm khái, nếu hắn cũng có thể phân thân thành 5 người, hẳn là hai vị ái phi sẽ rất thích.
Tất nhiên là nhiệm vụ 3000 thây ma cũng sẽ dễ dàng hoàn thành hơn, nhưng đó chỉ là thứ yếu.
- Cũng tạm, nhàn tay chân thì mệt đầu óc.
Hàn Phong tuỳ tiện đáp lại. Nếu hắn biết suy nghĩ chân thật của Ngô Soái, khẳng định sẽ điều một băng nô tới gõ cho tên em họ này một trận.
Ngô Soái móc từ trong ngực ra một khẩu súng lục đen nhánh, có chút không nỡ, có chút tiếc nuối, lại có chút quyết tâm mà nói:
- Nếu huynh hứa lần sau lại cho đệ mượn, đệ sẽ báo cho huynh một tình báo quan trọng.
Hàn Phong tuỳ tiện đáp:
- Được.
An toàn của Ngô Soái là thứ mà hắn cũng muốn đảm bảo. Nếu đối phương không nhắc, Hàn Phong cũng không bao giờ có ý định giữ khư khư.
Ngô Soái nhận được hứa hẹn thì vui vẻ, lập tức đem tình báo về sức mạnh diệt quỷ cấp thấp và giảm cấp thây ma cấp cao của đạn diệt quỷ bán cho Hàn Phong.
Việc này đúng là đã để cho Hàn Phong một cái kích thích cùng mừng rỡ. Hoá ra trang bị level 4 lại mạnh mẽ như vậy.
Có nó, đối phó với thể sức mạnh tại siêu thị Thanh Hà càng thêm dễ dàng.
Ngô Soái lại vênh mặt lên nói:
- Hắc hắc, vật này là vợ của đệ, chỉ gửi tạm chỗ huynh mà thôi. Lần đầu xả đạn cũng là đệ bắn, lần đầu nạp đạn cũng là đệ nạp.
Hàn Phong có chút im lặng cất súng đi. Hắn không định nói ra một cái bí ẩn, sợ sẽ đả kích Ngô Soái nặng nề.
Thật ra lần đầu xả đạn là Tường Vi, lần đầu nạp đạn là hắn.
Thậm chí có khả năng “cái lần đầu” này còn diễn ra sớm hơn…