Chương 51: Hà Tịnh

Trong căn phòng chờ rộng rãi nhưng khá tĩnh lặng, hơn mười ứng viên đang ngồi chờ. Ánh đèn trắng chiếu sáng không gian được thiết kế theo phong cách hiện đại với nội thất tối giản nhưng sang trọng.


Ghế ngồi bọc da xếp thành hàng ngay ngắn, trên bàn là những tập tạp chí kinh doanh và một vài ly nước lọc được chuẩn bị sẵn.
Không khí trong phòng phảng phất sự căng thẳng và chờ đợi. Một số người bận rộn xem lại tài liệu, lật từng trang với vẻ chăm chú, như muốn chuẩn bị kỹ lưỡng nhất cho cuộc phỏng vấn.


Có người cúi đầu chăm chú vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt liên tục qua các bài viết tin tức. Lại có vài người tụm lại, khẽ khàng trò chuyện, chủ yếu là những lời bàn tán và đồn đoán về người tuyển dụng hôm nay.


Ở một góc phòng, vài ứng viên tụm lại, khẽ khàng trò chuyện để xua tan bầu không khí căng thẳng.
"Chị trước đây làm ở đâu?" Một cô gái trẻ, ăn mặc thanh lịch, mỉm cười bắt chuyện với người phụ nữ ngồi cạnh.


"Tôi từng là trợ lý giám đốc cho một công ty xuất nhập khẩu." người phụ nữ trả lời, giọng điềm tĩnh.
“Công việc khá bận rộn, nhưng tôi muốn thử thách bản thân với một vị trí cao hơn."
"Chị giỏi thật." một chàng trai trẻ xen vào, cười nhẹ.


"Tôi chỉ mới làm trợ lý cho một doanh nhân nhỏ thôi, kinh nghiệm chắc không bằng mọi người ở đây."
Người phụ nữ quay sang chàng trai, ánh mắt thân thiện.
"Nhưng làm trợ lý doanh nhân thì đa dạng kỹ năng lắm. Cậu chắc hẳn đã quen với việc xử lý các tình huống bất ngờ rồi, đúng không?"


available on google playdownload on app store


"Cũng tạm thôi ạ." Chàng trai đáp, hơi khiêm tốn.
"Chủ yếu là sắp xếp lịch trình và xử lý giấy tờ. Nhưng nghe nói vị trí lần này còn yêu cầu ngoại ngữ tốt và phải đi công tác nữa, không biết mọi người sao chứ tôi thấy hơi áp lực."
Cô gái trẻ gật gù.


"Phải rồi, tôi có nghe quản lý bên công ty nhân sự nói, nhân vật tuyển dụng kỳ này là nhân vật lớn. Chắc họ phải có đãi ngộ cực kỳ tốt."
“Chị có biết thông tin gì về người tuyển dụng không?”
Người phụ nữ lắc đầu.


“Tôi cũng chỉ biết họ cần một trợ lý cá nhân, ngoài ra chưa rõ thông tin chi tiết. Nhưng nghe đồn là một người rất thành đạt."
Một ứng viên trung niên, mặc bộ vest chỉn chu nhưng không giấu được vài nếp nhăn trên khuôn mặt, khẽ lên tiếng, giọng pha chút hào hứng.


“Mọi người biết không, vừa nãy tôi vô tình nghe được rằng người tuyển dụng hôm nay là một chàng trai trẻ. Nghe nói là quý tử nhà tài phiệt nào đó.”
Thông tin này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Một vài người ngẩng đầu lên, ánh mắt tò mò.


Một người đàn ông khác, dáng người cao lớn, tóc vuốt keo bóng bẩy, nở nụ cười nửa miệng đầy vẻ khinh thường.
Hắn khoảng hơn ba mươi, mặc áo sơ mi màu xanh sẫm được là phẳng phiu, giọng nói cất lên đầy vẻ tự tin xen lẫn mỉa mai.


“Quý tử nhà tài phiệt? Loại này tôi biết thừa. Mấy nhóc con nhà giàu thì làm được trò gì. Thường những đứa như vầy chỉ biết dựa vào gia thế, không có năng lực thực sự đâu. Cuộc tuyển dụng này chắc chỉ là trò chơi của cậu ta thôi.”


Hắn dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua căn phòng, rồi nhếch mép.
“Với kiểu này, chỉ cần lấy lòng được người đi kèm theo cậu ta là đủ.”


Sau câu nói đầy vẻ coi thường, hắn quay sang một cô gái đang ngồi gần đó. Cô gái có dáng người mảnh khảnh, chiều cao khoảng 1m65, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng phía sau, gương mặt thanh tú nhưng thoáng nét u buồn.


Đôi mắt nâu sâu thẳm của cô như cất giữ cả một bầu trời tâm tư. Bộ trang phục cô chọn tuy đơn giản, nhưng cách phối hợp tinh tế cùng thần thái chuyên nghiệp khiến cô trở nên nổi bật giữa đám đông.
Người đàn ông bật cười, giọng đùa cợt tính pha trò tăng không khí nói.


“Cô gái này thì chắc chắn được tuyển rồi. Với gương mặt trưởng thành, lại có vẻ dịu dàng thế kia, chắc chắn cậu quý tử nhà tài phiệt sẽ không bỏ qua đâu.”


Không khí trong phòng chợt lặng đi. Một vài người cười gượng gạo, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu. Rõ ràng là tên này nói năng rất ngu mà cứ thích nói.


Người bị nói chính là Hà Tịnh, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn trong giây lát, nhưng không đáp lại. Ánh mắt cô vẫn bình tĩnh, gần như phớt lờ lời nói đùa vô duyên kia.
Hà Tịnh tiếp tục cúi đầu, chăm chú xem tài liệu trong tay, biểu cảm không hề thay đổi.


Thấy cô không phản ứng, người đàn ông dường như hơi lúng túng. Hắn cố cười lớn để phá tan sự ngượng ngập.
“Tôi đùa chút để giải tỏa căng thẳng cho mọi người thôi, cô ấy nghiêm túc quá rồi.”


Những người xung quanh không ai hưởng ứng thêm. Không khí trong phòng dần trở lại trạng thái im lặng, chỉ còn tiếng giấy lật qua lật lại và tiếng gõ nhẹ của ngón tay trên màn hình điện thoại.


Hà Tịnh, dẫu là trung tâm của những lời bàn tán, vẫn giữ vững phong thái điềm tĩnh. Cô biết rằng, ở nơi này, chỉ có năng lực thật sự mới nói lên tất cả.


Căn phòng phỏng vấn được chuẩn bị chu đáo với một chiếc bàn lớn và ba ghế dành cho Trần An, Lưu Kỳ, và Phạm Vân. Ban đầu, cả Lưu Kỳ và Phạm Vân định đứng phía sau như những vệ sĩ điển hình, nhưng Trần An đã mời họ ngồi cùng.


“Ngồi xuống đi, nhiều người hỏi thì sẽ bớt mệt hơn. Mấy câu hỏi đã được soạn sẵn rồi, lát nữa anh chị chỉ cần hỗ trợ em hỏi là được.”
Lưu Kỳ nghe vậy thì vui mừng ra mặt, nhoẻn miệng cười hí hửng.


“Trước giờ toàn bị cha cậu hỏi đây, là lần đầu anh được trải nghiệm làm người phỏng vấn đấy. Xem ra cũng thú vị.”


Phạm Vân, trái ngược hoàn toàn, vẫn giữ vẻ nghiêm túc thường thấy. Cô gật đầu đồng ý, nhưng không nói gì, ánh mắt dõi về phía cửa như đã sẵn sàng bắt đầu nhiệm vụ.
Trần An ra hiệu, và nhân viên công ty mời ứng viên đầu tiên vào.


Một chàng trai trẻ bước vào phòng với dáng vẻ tự tin, nhưng ánh mắt của hắn không ngừng hướng về Lưu Kỳ và Phạm Vân.


Rõ ràng, hắn đã bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại ngoài phòng chờ. Với suy nghĩ rằng hai người này nắm quyền quyết định, hắn cố gắng lấy lòng họ ngay từ những phút đầu tiên.
“Chào anh chị.” hắn cười xã giao, thậm chí hơi cúi đầu.


“Hy vọng được làm việc với anh chị trong tương lai.”
Tuy nhiên, chỉ sau vài câu giới thiệu sơ sài, Trần An đã gõ tay nhẹ xuống bàn, ra hiệu kết thúc phỏng vấn.
“Cảm ơn anh đã đến, nhưng tôi nghĩ anh không phù hợp với vị trí này.”


Chàng trai trẻ đứng hình. Hắn không hiểu tại sao mình bị từ chối nhanh chóng đến thế.
Khi ứng viên rời đi, Lưu Kỳ quay sang Trần An, vẻ mặt ngơ ngác.
“Chúng ta thậm chí còn chưa hỏi kỹ mà. Sao em từ chối nhanh vậy?”
Trước khi Trần An kịp đáp, Phạm Vân đã lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng.


“Từ ánh mắt đến cách nói chuyện, hắn hoàn toàn xem nhẹ Trần An. Tâm lý hắn chỉ tập trung lấy lòng tôi và anh, mà không hề coi trọng người thực sự tuyển dụng. Một người như vậy không đáng để cân nhắc.”
Cô dừng lại một chút, rồi nghiêm giọng nhắc nhở Lưu Kỳ.


“Chúng ta ngồi đây vì được Trần An tin tưởng, không phải để chơi đùa. Anh nên coi lần này là cơ hội học hỏi. Việc phỏng vấn không đơn giản như anh nghĩ đâu.”
Lưu Kỳ cạn lời trước thái độ nghiêm túc đến cứng nhắc của Phạm Vân. Hắn nhún vai, thở dài, rồi lẩm bẩm.


“Rồi, rồi, tôi biết rồi.”
Hàng loạt ứng viên khác lần lượt bước vào, nhưng không ai khiến Trần An thực sự hài lòng.
Một số người tiếp tục mắc sai lầm tương tự, cố gắng lấy lòng Lưu Kỳ và Phạm Vân, khiến Trần An chỉ mất vài phút để từ chối.


Những người khác lại có vấn đề khác, kém duyên trong giao tiếp, hoặc thái độ tự cao, tự đại.
Thậm chí, có một ứng viên còn lúng túng không biết cách trình bày một tài liệu trên máy tính, điều này khiến Trần An không khỏi thất vọng.


Sau vài lượt ứng viên, Trần An bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn đặt tay lên bàn, ngả người ra sau, ánh mắt sắc lạnh.
“Để em gọi điện hỏi thẳng lại tên quản lý nhân sự, xem hắn có thực sự kiểm tr.a hồ sơ ứng viên hay không.”
“Rốt cuộc thì đây là ai đang tuyển ai?”


Khi Trần An tưởng chừng đã hết kiên nhẫn, cánh cửa phòng lại mở. Một cô gái bước vào.
Dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen dài buộc gọn gàng phía sau, cô chọn trang phục giản dị nhưng vẫn toát lên sự tinh tế và chuyên nghiệp. Đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên vẻ tự tin, nhưng không hề kiêu ngạo.


Cả ba người, Trần An, Lưu Kỳ, và Phạm Vân lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Cô gái này không cố gắng lấy lòng ai cả. Cô đứng thẳng lưng, bình tĩnh đặt hồ sơ lên bàn trước Trần An, giọng nói rõ ràng và mạch lạc.
“Chào ngài Trần, tôi là Hà Tịnh. Đây là hồ sơ của tôi.”


Khi Trần An mở sơ yếu lý lịch của Hà Tịnh, ánh mắt hắn khẽ nheo lại. Những dòng chữ chi tiết và gọn gàng ghi rõ ràng thành tích của cô.
Bằng Đại học Ngoại thương loại xuất sắc.
Hai bằng Đại học quốc tế khác cũng đều đạt loại xuất sắc.


Chứng chỉ quản lý dự án (PMP) chứng chỉ tài chính quốc tế (CFP) chứng chỉ đàm phán của Harvard (CINN) và IELTS 9.0.
Kinh nghiệm làm việc tại các công ty lớn nước ngoài.
Trần An liếc nhìn Lưu Kỳ và Phạm Vân. Ánh mắt của cả hai cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.


“Cô từng làm ở nhiều công ty lớn với mức lương đáng mơ ước.” Trần An ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
“Tại sao cô lại chọn đến đây, nơi mức lương không bằng một phần năm những gì cô từng nhận được?”


Nghe đến câu này ánh mắt của Hà Tịnh thoáng vẻ đượm buồn, nhưng rồi cô cũng kiên định nói ra.
“Vì con trai của tôi.”






Truyện liên quan