Chương 53: Đến Việt Nam
Cuộc phỏng vấn kết thúc, nhưng bầu không khí trong phòng họp vẫn còn vương lại sự căng thẳng vừa tan biến, hòa lẫn chút hồi hộp của một khởi đầu mới.
Trần An ngồi thẳng lưng, tay khẽ xoay chiếc bút máy cổ điển bằng kim loại đen sáng bóng, một vật dụng đầy tính biểu tượng mà công ty nhân sự đã chuẩn bị.
Hắn ngước lên, ánh mắt sắc lạnh nhưng toát lên sự hài lòng. Hắn dừng lại một chút, quan sát từng người như để cân nhắc kỹ lưỡng trước khi cất lời.
“Chúc mừng cả hai đã vượt qua bài phỏng vấn.” giọng nói của hắn trầm ổn, rõ ràng mang chút sắc thái quyền uy.
“Giờ là lúc ký hợp đồng để chính thức bắt đầu công việc.”
Hắn ra hiệu cho nhân viên hỗ trợ mang hợp đồng vào. Hai bản hợp đồng nhanh chóng xuất hiện, đặt ngay ngắn trên bàn.
Lý Cảnh là người đầu tiên nhận lấy hợp đồng. Ông ngồi thẳng, động tác bình thản nhưng toát lên sự dứt khoát.
Bàn tay rắn rỏi lật từng trang giấy một cách cẩn thận, ánh mắt sắc sảo rà soát từng con chữ, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Dáng ngồi vững chãi của ông, kết hợp cùng bộ vest tối màu phẳng phiu và chiếc đồng hồ cổ trên tay tạo nên một vẻ lịch lãm pha chút cổ điển.
Mái tóc hoa râm, cắt gọn gàng, không làm giảm đi sự uy nghi mà ngược lại, nhấn mạnh nét từng trải của một quý ông.
Ở ông, từng hành động như khẳng định một phong thái lão luyện, không ai có thể xem nhẹ.
Hà Tịnh ngồi bên cạnh, khác biệt hoàn toàn. Cô nhấc bút ngay khi bản hợp đồng được đặt trước mặt mình, ký tên không chút do dự, sự quyết tâm hiện rõ trong từng nét bút.
Chỉ trong vài phút, chữ ký của cô đã xuất hiện ở cuối trang, nét bút phóng khoáng đầy tự tin.
Trần An quan sát cả hai, không nói gì. Đôi mắt của hắn dường như đã đọc thấu mọi cảm xúc, từ sự điềm tĩnh của người giàu kinh nghiệm đến ánh lửa quyết tâm của một người mẹ. Khi cả hai đã ký xong, hắn đứng dậy, đưa tay về phía họ.
Trần An bắt tay với Hà Tịnh trước. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào cô, giọng nói vừa đủ để tạo nên sự nghiêm túc.
“Chào mừng cô đến với đội ngũ.”
Hà Tịnh nắm lấy tay Trần An một cách chắc chắn, ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm.
“Cảm ơn ngài Trần, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
Tiếp theo, Trần An bắt tay với Lý Cảnh. Hắn gật đầu, giọng nói trầm hơn, pha chút vui vẻ nhẹ nhàng.
“Tôi đánh giá cao sự cẩn thận của ngài. Chào mừng ngài đến với đội ngũ của chúng tôi.”
Lý Cảnh khẽ cười, tự nhiên như thể đã quen với những lời khen tương tự từ trước.
“Cảm ơn cậu Trần. Tôi tin rằng sự hợp tác của chúng ta sẽ không chỉ mang lại thành công, mà còn là niềm vui khi được làm việc cùng những người trẻ.”
Sau khi ký hợp đồng, Trần An ngả lưng ra ghế, đôi mắt nheo lại, sắc sảo như lưỡi dao vừa được mài. Hắn để tay lên bàn, giọng nói trầm ổn dứt khoát.
“Vì công việc hiện tại có phần đang vội nên tôi xin được vào thẳng. Hà Tịnh, tôi sẽ gửi cho cô danh sách công việc ngay trong tối nay. Nhiệm vụ của cô là lên kế hoạch chi tiết và sắp xếp lịch trình toàn bộ. Tôi muốn mọi thứ rõ ràng, gọn gàng, trước 9 giờ sáng mai.”
Hà Tịnh ngồi thẳng dậy, ánh mắt kiên định.
“Không vấn đề gì, thưa ngài.”
Trần An thoáng gật đầu, ánh mắt di chuyển sang Lý Cảnh. Giọng hắn hạ thấp hơn, nhưng không kém phần uy nghiêm.
“Còn về phía ông Lý. Hiện bên công ty thực phẩm Tân Hoà vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị sản xuất.
“Nên nhiệm vụ của ông là giám sát toàn bộ số liệu và quy trình sản xuất tại công ty thực phẩm Tân Hòa. Cụ thể nhiệm vụ tôi sẽ gửi qua sau.”
Lý Cảnh hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười. Nụ cười mang theo sự điềm đạm và tự tin của một người từng trải.
“Ngài cứ yên tâm. Mọi chi tiết sẽ được xử lý hoàn hảo. Tôi cam đoan không để bất cứ điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát.”
Trần An quan sát cả hai một lúc lâu, như để đo lường quyết tâm từ ánh mắt họ. Sau cùng, hắn đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, giọng nói kết thúc ngắn gọn nhưng đầy trọng lượng.
“Vậy thì bắt đầu thôi. Đừng khiến tôi thất vọng.”
...
Buổi chiều, ánh nắng nhạt màu phủ lên toàn thành phố. Chiếc xe SUV màu đen nổi bật đỗ trước cổng công ty nhân sự. Trần An dẫn đầu, theo sau là Lưu Kỳ, Phạm Vân và chú chó nghiệp vụ Sunny.
Sunny ngoan ngoãn bước theo Trần An, đuôi vẫy nhẹ, đôi mắt sáng thông minh quan sát mọi thứ xung quanh. Lưu Kỳ vừa mở cửa xe vừa trêu đùa.
“Cậu chủ, bộ dáng hồi nãy của cậu uy nghiêm thật đấy. Nhìn cứ như tổng tài cao lạnh của một tập đoàn lớn vậy! Tôi nhìn mà nổi cả da gà!”
Trần An chỉ khẽ cười, bước vào trong xe mà không đáp lời.
Chiếc xe lăn bánh nhẹ nhàng trên con đường trải nhựa. Lưu Kỳ tiếp tục với giọng điệu hài hước.
“Thật đấy, bộ dáng hồi nãy của em rất khác. Bình thường em hay nói cười với mọi người, nhưng lúc đó… Ôi trời, khí chất như một vị sếp thực thụ! Anh nghĩ chắc ngoài đời chỉ có mấy ông giám đốc tập đoàn lớn mới có phong thái kiểu đó thôi.”
Phạm Vân, lần này bất ngờ đồng tình.
“Đúng vậy, chị phải công nhận là lúc nãy em trông rất giống ngài Trần, khi ngài ấy nghiêm túc làm việc. Không chỉ vẻ ngoài mà cả khí chất đều khiến người khác phải nể phục. Cái uy đó không phải ai cũng có được.”
Nghe vậy, Trần An mỉm cười điềm tĩnh, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, rồi đáp lại bằng giọng bình thản, mang chút nghiêm túc.
“Nếu người lãnh đạo mà quá trẻ, và không tạo được phong thái chín chắn, uy nghiêm, thì làm sao mong người dưới toàn tâm toàn ý cống hiến? Lúc đầu có thể họ vì tò mò mà làm việc, nhưng lâu dần, nếu không thấy sự đáng tin cậy, họ sẽ nản lòng rồi bỏ đi. Nên diễn thì diễn, miễn sao đạt được mục đích là được.”
Lưu Kỳ khẽ gật gù, ánh mắt lóe lên sự ngưỡng mộ, pha chút hài hước đồng tình.
“Em nói chí phải. Đúng là cao thủ. Được phục vụ cậu chủ là một vinh hạnh của tôi.”
Trần An bật cười nhẹ, nhưng không nói gì thêm.
Phạm Vân liếc nhìn Lưu Kỳ, giọng điệu có phần khó chịu khi Lưu Kỳ cứ đùa giỡn trong khi làm nhiệm vụ.
“Đừng có đùa giỡn nữa. Ta nhắc ngươi một lần nữa Lưu Kỳ, hôm nay ngươi đã tiết lộ thông tin tuyệt mật về việc Trần An tham gia chế tạo ProtoVita. Chỉ nhiêu đó thôi là đủ để ngươi viết đơn kiểm điểm rồi.”
Lưu Kỳ chột dạ, nhớ lại sự việc khi nãy.
Phạm Vân với giọng đanh thép nhắc nhở tiếp.
“Tập trung vào công việc đi. Lo bảo vệ Trần An cho tốt, ngươi không có cơ hội làm lại nếu Trần An gặp chuyện đâu.”
Không khí trong xe trở nên yên lặng hơn, chỉ còn tiếng động cơ và tiếng thở đều đều của Sunny. Lưu Kỳ tập trung vào vô-lăng, ánh mắt lộ rõ sự căng thẳng. Phạm Vân vẫn giữ thái độ nghiêm nghị đó, thỉnh thoảng cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần An, ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Tại sân bay thành phố...
Bầu trời xanh nhạt pha chút hơi nóng của buổi chiều, một chiếc máy bay tư nhân màu trắng bạc vừa hạ cánh xuống sân bay. Lối đi ra máy bay được trải thảm đỏ, bên dưới là một đoàn nhân viên và trợ lý đang tập trung đứng chờ.
Cửa máy bay mở ra, Vladimir Ivanovich Makarov bước xuống đầu tiên. Với chiều cao 1m90, dáng người mạnh mẽ và săn chắc, ông toát lên phong thái uy quyền cùng khí chất của một mãnh hổ.
Mái tóc muối tiêu gọn gàng cùng đôi mắt xanh băng giá quét một lượt khung cảnh xung quanh, quan sát không khí tại nơi này.
Bộ vest cao cấp được cắt may hoàn hảo càng làm tăng thêm vẻ lịch lãm của ông.
Vladimir dừng chân, ngước nhìn trời trong chốc lát, rồi khẽ cảm thán.
“Sau bao năm thì khí hậu Việt Nam vẫn oi bức như vậy. Dù ta đã đến đây không biết bao nhiêu lần, nhưng thật sự là vẫn khó lòng thích nghi được nó.”
Ngay phía sau, Andrei Mikhailovich Makarov, cháu trai của Vladimir, bước xuống với vẻ mặt khó chịu.
Hắn cao 1m85, dáng người cân đối, nét mặt pha trộn giữa vẻ mạnh mẽ di truyền từ gia đình và sự tươi trẻ của tuổi 20.
Bộ đồ thể thao thoải mái nhưng hiện đại càng làm nổi bật sự năng động của hắn.
Andrei cũng không mấy thích thời tiết kiểu này. Hắn hất nhẹ tay, hướng ánh mắt bất mãn về phía Vladimir hạ giọng nói.
“Ông ngoại, thật sự là cháu không hiểu. Tại sao cháu phải đến đây trong lúc đang thi học phần chứ? Cháu cần ở trường để hoàn thành bài thi của mình.”
Vladimir nghe vậy, bước tới, đặt một tay lên vai Andrei, cười sảng khoái.
“Đừng làm vẻ mặt đó chứ, Andrei. Cháu còn trẻ, cần phải tận hưởng cuộc sống. Ở suốt ngày trong trường học có gì thú vị? Khi ta bằng tuổi cháu, ta đã đi vòng quanh thế giới để học hỏi rồi."
"Đi một ngày đàng học một sàng khôn, cháu hiểu không?”
Andrei khẽ thở dài, trong lòng như muốn khóc ròng.
“Đi một ngày đàng? Ông ngoại, cháu đang thi học phần đó a. Cả thầy cô trong trường cũng muốn ngăn cháu lại, nhưng vì ông là nhà tài trợ lớn nên họ chẳng dám nói gì đó thôi…”
Vladimir cười lớn, vỗ nhẹ lên vai Andrei, rồi quay trở lại phong thái uy nghiêm vốn có. Ông bước đến chỗ các trợ lý đang chờ sẵn. Giọng nói trầm và đầy quyền uy vang lên.
“Nhóm của Igor Ivanov đã liên hệ được với tiến sĩ Viktor chưa?”
Nghe đến câu hỏi này, cả nhóm trợ lý thoáng chốc cứng đờ. Một vài người không dám ngẩng mặt, số còn lại thì đều nhìn nhau, lặng thinh.
Cuối cùng, trợ lý cá nhân của Vladimir, một người đàn ông trung niên với phong thái điềm tĩnh, phải đích thân bước lên nói.
“Thưa ngài, nhóm của Igor Ivanov đã gặp sự cố. Họ bị chính quyền Việt Nam bắt giữ trong lúc liên hệ với tiến sĩ Viktor.”
Không gian xung quanh như bị đông cứng lại. Vladimir không nói gì, đôi mắt xanh băng giá trở nên sắc lạnh hơn. Sự im lặng của ông khiến không khí thêm ngột ngạt, những nhân viên đứng gần đó như đang đi trên bàn chông.
Một lúc sau, Vladimir lên tiếng ra lệnh.
“Dẫn ta đến chỗ của tiến sĩ Viktor.”
Trợ lý cá nhân gật đầu.
“Vâng, thưa ngài. Còn nhóm của Igor Ivanov…”
Hắn ngập ngừng, nhưng ngay khi thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Vladimir quét tới, hắn lập tức hiểu ý, cúi đầu cung kính.
“Dạ, thưa ngài. Tôi sẽ xử lý ngay.”
Vladimir không đáp, chỉ nhấc tay ra hiệu.
Một chiếc xe sang trọng với nội thất đen bóng được đưa đến. Vladimir cùng Andrei bước lên xe.
Trên đường đến chỗ tiến sĩ Viktor, Andrei ngồi yên lặng, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm trách thầm ông ngoại. Vladimir ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn xa xăm như đang nghĩ gì đó.