Chương 56: Canh Bạc
Chiếc xe của Trần An rời khỏi con ngõ nhỏ, để lại ánh đèn đuôi mờ dần trong màn đêm.
Trịnh Kỳ Thanh đứng đó, lòng bồi hồi không thôi. Dù chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng và lời chào "Mai gặp lại" của Trần An khi nãy, nhưng điều đó vẫn khiến trái tim cô xao xuyến, một cảm giác lạ lẫm mà cô khó diễn tả.
Cô cứ đứng thẫn thờ một lúc lâu, đến khi cảm giác lành lạnh của gió đêm thổi qua, Kỳ Thanh mới giật mình quay bước vào nhà.
Nhưng vừa xoay người, cô chạm ngay vào ánh mắt tròn xoe đầy hoang mang của Trịnh Kỳ Phong, cậu em trai của cô.
“Chị?” Kỳ Phong nhìn chằm chằm, rồi nghiêng đầu như muốn xác nhận xem đây có phải chị mình không.
Trịnh Kỳ Thanh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, khoác lên mình dáng vẻ chị lớn có phần kiêu ngạo, nói với giọng điệu hơi khó chịu.
“Gì vậy? Sao nhìn chị như thấy ma thế? Có chuyện gì thì nói.”
Nhưng Kỳ Phong không trả lời ngay. Hắn vẫn nhìn cô, ánh mắt như thể vừa khám phá ra một điều gì khó tin. Cuối cùng, hắn buột miệng nói.
“Người vừa rồi... có phải là chị không? Chị hai mà em biết... không bao giờ có cái dáng vẻ ấy...”
Kỳ Thanh nhíu mày, cảm giác không ổn hiện rõ trong lòng.
“Dáng vẻ gì? Nói linh tinh cái gì đấy?”
Kỳ Phong hắng giọng, cố giấu nụ cười trêu chọc.
“Chị xong rồi! Em đi méc mẹ đây!”
Nói xong, hắn quay người chạy thật nhanh vào trong nhà, vừa chạy vừa cười lớn.
“Đứng lại! Thằng kia!” Kỳ Thanh hét lên rồi lao theo sau, cố túm lấy cậu em đang chạy loạn khắp nhà.
“Cứu! Mẫu thân ơi cứu con! Tỷ tỷ định giết người diệt khẩu!” Kỳ Phong vừa chạy vừa la lớn, tiếng cười vang khắp căn nhà.
Kỳ Thanh nghiến răng, đuổi theo nhưng không tài nào bắt được thằng nhóc. Tiếng chân rầm rầm khiến mẹ của cả hai, bà Phạm Mai Hương phải bước ra phòng khách, chống nạnh nhìn hai đứa con mình với vẻ mặt nghiêm khắc.
“Hai đứa làm gì mà chạy nhảy như giặc thế hả? Khuya rồi, đừng làm phiền hàng xóm nữa.”
Kỳ Phong lập tức dừng lại, nhưng vẫn không quên liếc nhìn chị mình đầy tinh quái, rồi nhanh nhảu mách.
“Mẹ ơi, chị hai có người yêu rồi!”
Trịnh Kỳ Thanh đứng lại, hơi lắp bắp.
“Cái gì mà yêu đương? Không có!”
Nhưng Kỳ Phong không để chị mình yên.
“Thật mà mẹ! Lúc nãy có một chàng trai đưa chị ấy về. Khi tạm biệt, gã kia đi rồi mà chị ấy vẫn đứng nhìn theo, bộ dáng đó chắc chắn là yêu!”
Bà Hương nhìn con gái, ánh mắt đầy ý tứ, khiến Kỳ Thanh càng lúng túng hơn. Cuối cùng, cô cố giải thích.
“Đó là đồng nghiệp chỗ làm, đưa con về thôi! Không có gì cả!”
Nhưng lời giải thích ấy chỉ khiến bà Trịnh càng thêm nghi ngờ. Bà nở một nụ cười hiền từ nhưng đầy ẩn ý.
“Tình yêu công sở à? Cũng được đó con gái.”
“Con đã nói là không có mà mẹ!” Kỳ Thanh tức tối phản bác, nhưng sắc mặt đỏ bừng của cô lại tố cáo tất cả.
Đúng lúc đó, tiếng cửa mở ra. Trịnh Hải, cha của Kỳ Thanh và Kỳ Phong, vừa trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Nhìn thấy cảnh cả nhà náo nhiệt, ông hơi nhíu mày hỏi.
“Chuyện gì mà ồn ào thế này?”
Kỳ Phong như bắt được vàng, hớn hở chạy đến chỗ cha.
“Cha, cha biết không, chị hai có người yêu rồi!”
Bà Hương cũng cười nhẹ, thêm vào.
“Đúng đó, hình như là một cậu đồng nghiệp ở chỗ làm đưa về.”
Lời nói ấy như tiếng sét ngang tai. Trịnh Hải đứng sững, chiếc cặp táp rơi xuống đất, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn con gái.
“Cái gì?!”
Không chịu nổi cảnh tượng này, Trịnh Kỳ Thanh giậm chân tức giận, rồi bực bội nói lớn.
“Không có mà! Con lên phòng đây!”
Cô quay ngoắt người, bước nhanh lên cầu thang, không quên để lại một câu.
“Đừng gọi con xuống ăn cơm! Con không đói!”
Nhìn dáng vẻ hậm hực của con gái, bà Trịnh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc vọng theo.
“Con có thể không đói, nhưng cũng nhớ xuống ăn một chút!Nhịn đói Không tốt cho sức khỏe đâu, nhất là sẽ xấu đi đó.”
Trịnh Hải vẫn đứng đó, thần người ra. Kỳ Phong quay sang nhìn cha, nhoẻn miệng cười tinh quái.
“Cha thấy sao? Cha sắp mất con gái rồi đấy!”
Hai mẹ con bật cười, để lại Trịnh Hải đang thẫn thờ và Trịnh Kỳ thanh đang bực bội trong phòng.
…
Bữa tối cùng gia đình đã kết thúc, Trần An bước chậm rãi về phòng riêng. Căn phòng giờ đây không còn vẻ thoáng đãng như trước.
Tài liệu, sổ tay và bản vẽ trải đầy trên bàn làm việc và giá sách, khiến không gian trở nên chật chội. Thế nhưng, sự ngăn nắp quen thuộc vẫn được duy trì, phản ánh con người cẩn trọng và kỷ luật của hắn.
Trên tay cầm dĩa trái cây mẹ vừa chuẩn bị, Trần An đặt nó lên góc bàn. Rồi rút ra cuốn sổ kế hoạch đã bị sửa đổi không ít lần, lật giở từng trang một cách chậm rãi.
[Kế hoạch ARK]
ARK là một từ tiếng Anh, có nghĩa gốc là "Hòm" hoặc "Con tàu" và thường gắn liền với các câu chuyện lịch sử hoặc tôn giáo, nổi tiếng nhất là Noah"s Ark (Con tàu Noah).
Trong Kinh Thánh, Noah xây dựng một con tàu khổng lồ (Ark) để cứu gia đình mình và các loài động vật khỏi trận đại hồng thủy. Biểu tượng cho Sự sống sót, hy vọng và tái thiết sau thảm họa.
Đúng vậy kế hoạch này sẽ là tượng trưng cho "Con tàu cứu rỗi của nhân loại" một pháo đài an toàn để con người vượt qua thảm họa và xây dựng lại nền văn minh từ đầu.
Trần An trầm ngâm nhìn những dòng chữ được viết cẩn thận, nét mực đậm nhạt khác nhau phản ánh từng lần chỉnh sửa. Đôi mắt hắn lóe lên tia kiên định khi nghĩ đến cái tên "ARK".
Hắn mở sổ, bắt đầu viết thêm những ý tưởng mới mẻ sau khi đã trao đổi với Chấn Vương.
Những kiến thức và tầm nhìn từ người đồng sự này đã giúp hắn nhìn nhận rõ hơn những thiếu sót trước kia. Từng dòng chữ được viết ra với tốc độ nhanh chóng, như thể chúng đã được định hình sẵn trong trí óc.
Hồ Sơ Dự Án.
Tên dự án: “ARK – Căn Cứ An Toàn Dưới Lòng Đất”
Mục tiêu: Bảo vệ con người khỏi thảm họa sắp tới, xây dựng một xã hội bền vững dưới lòng đất.
Quy mô: Sức chứa 100,000 - 200,000 người.
Thời gian xây dựng: 2 năm.
Chi phí ước tính: 1-10 tỷ USD (24-240 nghìn tỷ VND).
Hắn cũng bắt đầu dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình, kết hợp cùng khả năng xử lý siêu tốc bắt đầu tạo dựng một hình ảnh cơ bản của căn cứ. Hắn viết ra giấy.
Trần An vẽ sơ đồ tầng 1: Khu Vận Hành và An Ninh.
Hắn ghi chú chi tiết các cổng an ninh đa lớp, trung tâm điều khiển, và kho lưu trữ thiết bị.
Dưới tầng đó là tầng 2, Khu Quân Sự và Phòng Thủ, nơi sẽ bố trí kho vũ khí, gara xe quân sự và trung tâm chỉ huy.
Những tầng tiếp theo dần hiện ra trên giấy.
[Tầng 3: Khu Dân Cư] nơi cư dân sẽ sinh sống và tận hưởng những tiện nghi cơ bản.
[Tầng 4: Khu Sinh Thái Mô Phỏng] trái tim của căn cứ, nơi cung cấp thực phẩm và cải thiện tâm lý.
[Tầng 5: Khu Nghiên Cứu và Phát Triển] không gian dành cho công nghệ và khoa học.
[Tầng 6: Khu Kỹ Thuật và Hỗ Trợ Hạ Tầng] đảm bảo sự vận hành bền vững của căn cứ.
Khi dừng bút ở tầng cuối cùng, Tầng 7 – Khu Năng Lượng, Trần An hít một hơi thật sâu. Đây chính là thử thách lớn nhất của toàn bộ kế hoạch. Hệ thống năng lượng bền vững là chìa khóa cho sự sống còn của căn cứ, nhưng công nghệ hiện tại vẫn chưa đủ để đáp ứng yêu cầu này.
Đây là tầng rất quan trọng, và công nghệ hiện tại khó lòng đáp ứng được nó.
Vì trong quá trình xây dựng căn cứ ta phải xây từ dưới lên.
Kết thúc công việc.
Trần An khép cuốn sổ lại, cảm giác nhẹ nhõm pha lẫn sự trăn trở. Để hiện thực hóa tầng 7, hắn biết mình cần đến các phát minh tiên tiến nhất.
Vì thế, ý tưởng tổ chức một cuộc đấu giá công nghệ vừa là cách thúc đẩy công nghệ, vừa là cơ hội để tìm ra giải pháp khả thi nhất.
Ngả người ra sau ghế, Trần An khẽ thở dài, thả lỏng người, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm lấp lánh sao, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên khung cảnh yên bình của một thành phố chưa hề hay biết về những biến cố tiềm tàng.
“Gần một tháng rồi...” – Trần An lẩm bẩm.
Một tháng kể từ khi hắn tỉnh lại, thấy mình ở điểm khởi đầu của tất cả, mang theo ký ức, tri thức, và những sai lầm của tương lai. Dù mọi thứ đều chân thực, nhưng đôi khi, hắn vẫn tự hỏi liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ kỳ lạ?
Nhưng không! Nhìn bản kế hoạch chi tiết trên bàn, cảm nhận từng ý tưởng dần thành hình, hắn biết mình không thể phí phạm cơ hội này.
Trần An với tay lấy dĩa trái cây mà mẹ đã chuẩn bị, nhón một miếng táo, vị ngọt thanh làm dịu đi sự căng thẳng.
Ánh mắt hắn ánh lên sự quyết tâm khi nhìn lại cái tên "ARK" được viết rõ ràng trên bìa sổ kế hoạch.
“Con tàu cứu rỗi của nhân loại...” Hắn lẩm bẩm.
…
Trên vùng biển đen mịt mùng, một con tàu chở hàng cỡ lớn đang rẽ sóng lặng lẽ tiến về phía bờ. Trời đêm tĩnh lặng đến mức kỳ lạ, chỉ có tiếng máy tàu gầm gừ phá vỡ không gian yên ả.
Trong buồng lái, ánh đèn mờ mờ hắt lên gương mặt cứng rắn của thuyền trưởng. Hắn ta, dáng người to lớn, ngồi yên sau bánh lái, rít một hơi dài từ điếu thuốc trên miệng. Làn khói trắng lơ lửng quanh khuôn mặt hắn, che đi đôi mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy sự từng trải.
Bên cạnh, thuyền phó, một gã đàn ông nhỏ con hơn, không giấu nổi vẻ bất an. Đôi mắt hắn không ngừng đảo qua lại giữa màn đêm đen đặc phía trước và những con số nhấp nháy trên bảng điều khiển. Cuối cùng, không kìm được, hắn quay sang thuyền trưởng.
“Thuyền trưởng, liệu... liệu chuyện này có ổn không?” Giọng hắn run run, như thể đang cầu xin sự trấn an.
Thuyền trưởng không đáp ngay. Ông nhấc điếu thuốc khỏi miệng, thở ra một làn khói dài, đôi mắt vẫn dán chặt vào đường chân trời xa xăm.
“Ngươi cứ làm tốt việc của mình đi.” Hắn nói, giọng trầm đặc và lạnh lùng.
“Chuyện này, phía bên kia đã chuẩn bị hết rồi.”
Dù lời nói đầy chắc chắn, nhưng thuyền phó vẫn không khỏi lo lắng. Hắn cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau.
“Nhưng... thứ chúng ta chở... là máy móc chế tạo vũ khí. Đây là hàng cấm ở Việt Nam, thuyền trưởng ạ. Nếu bị hải quan hoặc tuần tr.a biển phát hiện... chúng ta chắc chắn sẽ bị bắt. Ở tù mọt gông là còn nhẹ.”
Thuyền trưởng nhếch môi cười, nhưng không có chút gì là thoải mái. Hắn dập tàn thuốc xuống gạt tàn kim loại, tiếng "xèo xèo" vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Ta biết rõ điều đó hơn ai hết.” Ánh mắt ông sắc lẹm như muốn xé tan nỗi sợ của gã thuyền phó.
“Nhưng chúng ta đã nhận tiền. Đã bước lên con đường này, thì không có quay lại được nữa. Dù có ch.ết thì gia đình chúng ta cũng có tiền tiêu không hết.”
Thuyền phó cắn môi, không dám nói thêm. Hắn biết thuyền trưởng nói đúng. Giờ đây, mọi lời than vãn hay hối hận đều vô nghĩa. Thứ duy nhất họ có thể làm là tiếp tục tiến lên.
Bên ngoài, biển cả trải dài vô tận, mặt nước phẳng lặng một cách khác thường. Ánh trăng mờ nhạt rọi xuống, phản chiếu những gợn sóng lăn tăn như những đường cắt bạc.
Quan cảnh này, đáng lẽ ra sẽ mang lại cảm giác bình yên. Nhưng trong lòng những người trên tàu, đó chỉ là sự yên tĩnh báo hiệu cho một điều chẳng lành.
“Thật yên ả.” thuyền phó thì thầm, như nói với chính mình.
“Trước cơn bão, mọi thứ thường rất bình yên...”
Thuyền trưởng không đáp. Đôi mắt ông vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nhưng bàn tay trên bánh lái đã siết chặt hơn. Trong lòng, ông biết rằng chuyến đi này không chỉ là một phi vụ thông thường.
Đây là một canh bạc, mà ông và cả thủy thủ đoàn đã đặt cược toàn bộ cuộc đời mình.
…
Âyyy, ngủ quên luôn, up chương hơi muộn sr mấy ông nhiều.
Tác xin chân thành cảm ơn đại gia A Khờ và đại gia hung900033 đã hào phóng "rắc khoai" như rắc thính!kkkk
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.