Chương 58: Lý Cảnh

Sương mờ vẫn còn lơ lửng trên mái những tòa nhà trong khuôn viên công ty thực phẩm Tân Hòa. Tiếng búa đập, máy khoan và tiếng lao xao của công nhân vang lên khắp nơi, báo hiệu nhịp sống mới đang dần trở lại sau nhiều năm nơi này chìm trong hoang tàn.


Những bức tường cũ kỹ được quét sơn mới, các khung cửa sổ hoen rỉ đang được thay thế. Đội ngũ công nhân hối hả làm việc, từng chiếc xe tải chở vật liệu lần lượt ra vào.


Trước cổng công ty, một chiếc xe dream dừng lại với tiếng động cơ khàn đục. Người đàn ông bước xuống xe, dáng người cao lớn, tuổi ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được phong thái chững chạc của một quý ông từng trải.


Bộ vest đen cắt may chỉn chu, đôi giày da bóng loáng, và chiếc khăn tay gọn gàng ở túi áo ngực toát lên vẻ lịch lãm.


Ông Lý nhẹ nhàng vuốt lại cổ áo, liếc nhìn khu vực cổng chính với ánh mắt sắc sảo nhưng đầy trầm ổn. Trên gương mặt ông, những nếp nhăn nơi khóe mắt không làm lu mờ khí chất mà ngược lại, như khẳng định thêm kinh nghiệm và sự tinh anh của một người từng trải.


Trong phòng bảo vệ nhỏ cạnh cổng, Phạm Bình người đàn ông thấp bé đã ngoài sáu mươi, ngồi nhâm nhi tách trà.
Dáng vẻ bình dị nhưng ánh mắt ông vẫn sáng, phản chiếu sự tận tụy của một nhân viên lâu năm.


available on google playdownload on app store


Khi thấy bóng dáng Lý Cảnh qua khung cửa sổ, ông đặt chén trà xuống, nhấc cặp kính lão lên, chăm chú quan sát.
Phạm Bình đứng dậy, khoác chiếc áo bảo vệ đã bạc màu lên vai rồi nói với hai bảo vệ trẻ hơn mới vừa được tuyển vào làm.


“Để tôi ra tiếp vị khách này. Các cậu ở đây trông cổng là được.”
Ông bước ra cổng với dáng đi chậm rãi nhưng không kém phần tự tin, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi.
“Xin chào, tôi là Phạm Bình, bảo vệ trực cổng hôm nay. Ngài cần gặp ai?”


Lý Cảnh khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo sự thân thiện và tôn trọng. Giọng nói của ông trầm ấm, vừa đủ để tạo cảm giác gần gũi.
“Chào ông Phạm. Tôi là Lý Cảnh, được cậu Trần An ủy quyền đến tiếp nhận một số công việc tại đây. Hân hạnh được gặp ông.”


Lý Cảnh đã đọc qua một số tư liệu về công ty trước khi đến đây, nhờ đó mà ông biết rằng Phạm Bình là một nhân viên trung thành, giàu tình cảm, tận tâm với công việc.


Hơn hai mươi năm gắn bó đã biến người bảo vệ già này thành một phần không thể thiếu của nơi đây. Sự tận tụy ấy khiến Lý Cảnh càng thêm tôn trọng ông.


Phạm Bình quan sát kỹ người đàn ông trước mặt. Phong thái điềm tĩnh, từng lời nói đều mực thước nhưng không mất đi sự khiêm nhường. Ông gật đầu đáp, giọng vẫn giữ sự cẩn trọng.


“Chào ông Lý. Tôi có nghe nói qua về việc này, nhưng để chắc chắn, tôi cần liên hệ xác nhận với phòng hành chính trước.”
Lý Cảnh khẽ mỉm cười, thái độ không hề tỏ ra khó chịu.
“Quy định là quy định, ông cứ làm việc của mình. Tôi chờ được không sao hết.”


Thái độ hòa nhã và cùng phong cách lịch lãm của Lý Cảnh khiến Phạm Bình trong lòng thầm nể phục. Ông mở cửa, mời khách vào phòng bảo vệ.
“Mời ông vào ngồi chờ một lát. Trời nóng thế này, ngồi ngoài không tiện.”


Lý Cảnh bước vào căn phòng nhỏ, vừa kéo ghế ngồi vừa lịch sự cảm ơn. Phạm Bình rót thêm trà vào chén, mời ông dùng thử.
“Chỉ là trà xanh bình thường thôi, nhưng tôi uống thấy quen. Không biết ông có thấy hợp không.”
Lý Cảnh đón lấy chén trà, hơi cúi đầu đáp.
“Cảm ơn ông.”


Chỉ một lúc sau, Phùng Hạo, người điều hành tạm thời của công ty, vội vã bước ra từ tòa nhà chính. Dáng vẻ trung niên chững chạc, bộ vest xám gọn gàng, cùng nụ cười nồng hậu nhưng không mất đi sự chuyên nghiệp khiến hắn toát lên khí chất của một người điều hành có kinh nghiệm.


Hắn bắt tay Lý Cảnh thật chặt, ánh mắt sáng và giọng nói trầm ổn.
"Ngài Lý, rất vui được gặp ngài. Tôi là Phùng Hạo, hiện chịu trách nhiệm điều hành tạm thời tại Tần Hòa. Ngài đi đường có vất vả không?"


“Không có gì, tôi đã quen với việc di chuyển rồi. Cảm ơn đã dành thời gian tiếp đón tôi.” Lý Cảnh đáp lại với phong thái điềm tĩnh, nụ cười lịch lãm trên gương mặt.
Phùng Hạo gật đầu, rồi khẽ nhích người sang một bên, đưa tay ra hiệu mời Lý Cảnh bước vào.


“Nếu ngài không phiền, tôi sẽ dẫn ngài đi một vòng. Hiện tại, công ty đang trong quá trình cải tạo và sửa đổi một số hạng mục. Tôi muốn báo cáo sơ lược với ngài trước khi chúng ta đi sâu vào chi tiết.”


Họ bước qua cổng chính, tiến vào khuôn viên nhà máy. Hai bên lối đi, những hàng cây xanh được chăm chút cẩn thận tạo nên không gian thoáng đãng, dễ chịu. Đây là điểm tốt nhất còn lại của nhà máy sau bao năm bỏ ngỏ.
Phùng Hạo vừa đi vừa nói, giọng điệu rành rọt.


“Khu vực kho bãi bên phải đây đang được mở rộng để tăng khả năng lưu trữ hàng hóa. Chúng tôi đã hoàn thành khoảng 70% chỉ còn một số công đoạn hoàn thiện như lắp đặt hệ thống an ninh và cải thiện hệ thống làm mát.”


Lý Cảnh chậm rãi gật đầu, ánh mắt đảo qua khu vực kho bãi với những máy móc và công nhân đang làm việc tất bật. Ông nhẹ nhàng nhận xét.
“Rất tốt. Hệ thống làm mát rất quan trọng, đặc biệt là đối với ngành thực phẩm. Mọi người đã chọn được nhà cung cấp thiết bị chưa?”


“Vâng, chúng tôi đã ký hợp đồng với một nhà cung cấp uy tín ở thành phố lớn. Đội ngũ kỹ thuật của họ sẽ đến lắp đặt trong tuần tới.”


Họ tiếp tục đi sâu vào khu vực xưởng chế biến. Âm thanh máy móc rền vang, hòa lẫn với tiếng người lao động trao đổi làm không khí nơi đây vừa sôi động vừa khẩn trương. Phùng Hạo chỉ tay về phía một góc xưởng.


“Khu vực chế biến này đang được nâng cấp toàn bộ dây chuyền. Hiện tại, dây chuyền cũ đã dừng hoạt động, và chúng tôi phải lắp đặt máy móc mới để đáp ứng tiêu chuẩn quốc tế và phía quân đội.”
“Theo tiến độ, chúng tôi sẽ hoàn thành việc chạy thử nghiệm trong vòng hai tuần.”


Lý Cảnh dừng bước, quan sát những kỹ thuật viên đang điều chỉnh các thiết bị mới. Ông trầm ngâm một lát rồi hỏi.
“Những thiết bị này đều nhập khẩu, đúng không? Có đội ngũ nào chịu trách nhiệm vận hành và bảo trì chưa?”


“Vâng, toàn bộ máy móc đều nhập khẩu từ Trung. Chúng tôi đã cử một nhóm kỹ sư đi đào tạo tại nhà máy của họ ở nước ngoài. Họ sẽ chịu trách nhiệm vận hành và hướng dẫn cho các nhân viên tại đây.”


Sau khi nghe báo cáo, Lý Cảnh tiếp tục đi theo Phùng Hạo đến một khu vực khác. Lúc này, Phùng Hạo dừng lại, mỉm cười giới thiệu.
“Ngài Lý, đây là Trần Duy, người chịu trách nhiệm dây chuyền sản xuất. Anh ấy là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của chúng tôi.”


Lý Cảnh ngước nhìn người đàn ông cao lớn với dáng vẻ mạnh mẽ và ánh mắt sáng. Trần Duy bước tới, bắt tay Lý Cảnh, giọng nói trầm ấm và lịch sự.
“Rất hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài Lý. Tôi là Trần Duy, phụ trách khu vực sản xuất. Nếu ngài có bất kỳ câu hỏi nào, xin cứ tự nhiên.”


Bắt tay với Trần Duy, Lý Cảnh cảm nhận được sự chắc chắn trong cái nắm tay, cùng ánh mắt sáng ngời đầy tự tin của người đàn ông trẻ. Phong thái của Trần Duy toát lên tinh thần trách nhiệm khiến Lý Cảnh không khỏi hài lòng. Ông nhẹ nhàng mỉm cười.


“Tôi rất mong được nghe thêm về những gì các anh đang làm ở đây.”


Khu vực xưởng chế biến rộn rã tiếng máy móc hoạt động, hòa lẫn với âm thanh trò chuyện của công nhân. Không gian nơi đây tràn ngập năng lượng, nhưng vẫn duy trì trật tự. Lý Cảnh chậm rãi quan sát từng chi tiết, ánh mắt không bỏ sót bất kỳ góc nào của dây chuyền sản xuất.


“Hiện tại tình hình sản xuất NutriBlock thế nào? Có vấn đề gì lớn không?” Ông hỏi, giọng đều đặn nhưng không giấu được chút quan tâm.
Trần Duy hít một hơi sâu, giọng đầy nghiêm túc nói.


“Chúng tôi đang gặp khó khăn về nguyên liệu, đặc biệt là protein từ côn trùng, thành phần chính của NutriBlock. Nguồn cung hiện khá khan hiếm, khiến chúng tôi chưa thể đưa sản phẩm vào sản xuất số lượng lớn.”


Lý Cảnh gật đầu, đứng im lặng trong giây lát, ánh mắt ông nhìn xa xăm như đang tính toán một chút. Sau đó, ông nhẹ nhàng nói.


“Vấn đề này sẽ được ưu tiên giải quyết. Tôi sẽ sắp xếp lại các nguồn cung và tìm kiếm thêm đối tác. Còn mọi người cứ tập trung chuẩn bị các khâu khác, đảm bảo mọi thứ sẵn sàng khi nguyên liệu về đến.”


Trần Duy gật đầu đồng ý. Hai người trao đổi thêm một số chi tiết kỹ thuật trước khi Lý Cảnh tiếp tục chuyến tham quan.
Bước vào khu vực văn phòng, nơi Lý Hân đang chăm chú kiểm tr.a hồ sơ nhân sự trên màn hình máy tính. Nhìn thấy ông, cô đứng dậy ngay lập tức, dáng người mảnh khảnh nhưng tác phong dứt khoát.


“Chào ngài Lý, tôi là Lý Hân, phụ trách nhân sự tại đây.” Cô nói với giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần thân thiện.
“Chào cô, Lý Hân, rất vui được gặp cô.” Lý Cảnh mỉm cười đáp. “Cô có thể giới thiệu qua về tình hình nhân sự hiện tại không?”


Lý Hân mời ông ngồi rồi nhanh chóng lấy ra một tập tài liệu, đôi mắt sắc sảo ánh lên sự tự tin.
“Hiện tại, công ty đang duy trì đội ngũ 250 nhân viên, chia thành các phòng ban cụ thể. Tuy nhiên, chúng tôi cần bổ sung thêm nhân sự ở một số vị trí, đặc biệt là đội nghiên cứu và phát triển sản phẩm.”


Cô nói tiếp, nhưng giọng có phần mệt mỏi và trùng xuống.
“Thưa ngài Lý, đội ngũ nhân viên hiện nay về cơ bản ổn định, nhưng có một vấn đề cần được giải quyết ngay.”


“Một số nhân sự cũ, vốn là người nhà của chủ khu xưởng trước đây, đang có hành vi gây rối. Họ không chỉ làm việc kém hiệu quả mà còn gây ảnh hưởng xấu đến tinh thần đội ngũ.”


Ánh mắt Lý Cảnh trầm ngâm trong giây lát, nhưng sau đó ông thẳng thắn lên tiếng, giọng nói điềm đạm nhưng đầy uy lực.
“Đây là vấn đề không thể nhân nhượng. Nguyên tắc của cậu Trần là ai làm tốt thì giữ, còn ai phá hoại, không vì lợi ích chung, thì phải rời đi.”


“Ta không thể xây nhà trên nền móng lung lay, cũng như không thể phát triển với những con người thiếu tinh thần trách nhiệm.Nên là dù đau thì chúng ta cũng vẫn phải chém.”
Lý Hân gật đầu, ánh mắt ánh lên sự nể phục đối với người đàn ông lớn tuổi này.


“Ngài nói đúng. Tôi sẽ lập danh sách chi tiết và tiến hành rà soát theo chỉ đạo của ngài. Những người không đáp ứng được tiêu chuẩn sẽ phải ra đi.”
Lý Cảnh mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt ông vẫn nghiêm nghị.


“Ừ, nhưng hãy đảm bảo rằng việc xử lý phải minh bạch. Nhân sự mạnh là cốt lõi nhưng cũng không thể là mất lòng mọi người hoặc khiến họ lo lắng được.”


Sự quyết đoán và cách làm việc rõ ràng của Lý Cảnh khiến Lý Hân cảm thấy an tâm hơn. Cô gật đầu thêm một lần nữa, trong lòng thầm cảm phục phong thái mạnh mẽ nhưng công bằng của ông.


Rời khỏi văn phòng nhân sự, Lý Cảnh được dẫn đến gặp Tô Nguyệt. Cô gái trẻ đứng cạnh bảng chiến lược kinh doanh, đôi tay linh hoạt chuyển đổi giữa máy tính bảng và các tài liệu. Vừa nhìn thấy ông, cô nở nụ cười rạng rỡ.


“A, chào mgài Lý, tôi là Tô Nguyệt, phụ trách phát triển kinh doanh. Rất vui được gặp ngài.”
“Tô Nguyệt, cô trẻ hơn tôi tưởng. Đúng là tuổi trẻ tài cao.” Lý Cảnh mỉm cười, lời nói mang đầy sự khen ngợi cùng khích lệ.


“Cảm ơn ngài. Tôi sẽ cố gắng không làm ngài thất vọng.” cô đáp rồi nhanh chóng giới thiệu các dự án mở rộng thị trường đang được triển khai.


“Hiện tại, chúng tôi đang tìm kiếm đối tác tại thị trường Đông Nam Á. Nhưng việc thâm nhập vào các thị trường mới luôn là thách thức lớn. Ngài có lời khuyên nào không ạ?”
Lý Cảnh trầm ngâm trong giây lát, sau đó đáp.


“Sắp tới, cậu Trần An sẽ tổ chức một triển lãm đấu giá công nghệ. Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để chúng ta giới thiệu sản phẩm, đặc biệt là NutriBlock, đến với các nhà đầu tư và khách hàng tiềm năng.”


“Hãy chuẩn bị một số mặt hàng tiêu biểu để trưng bày. Tôi tin rằng nếu làm tốt, đây sẽ là cánh cửa mở ra những cơ hội hợp tác mới.”
Tô Nguyệt ánh mắt sáng rỡ, gật đầu liên tục.
“Tốt! Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay.”


Dù chỉ vừa mới đến công ty, nhưng phong thái thân thiện và cách làm việc già dặn của Lý Cảnh đã nhanh chóng thu phục lòng tin của mọi người. Ông như một nhạc trưởng, dẫn dắt dàn nhạc quản lý vận hành một cách nhịp nhàng, đầy hiệu quả.


Những quyết định dứt khoát, vừa cứng rắn vừa linh hoạt, của ông không chỉ giúp giải quyết các vấn đề tồn đọng mà còn mang đến cho đội ngũ niềm tin về một tương lai đầy triển vọng.






Truyện liên quan