Chương 67: Xiềng Xích
Không khí trong phòng họp dần trở nên yên tĩnh sau khi các nhân vật cấp cao rời đi, nhưng sự căng thẳng vẫn như một làn khói mỏng, lơ lửng và khó tan.
Trương Hoa Thịnh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi thở ra chậm rãi, như thể đang cố gắng trút bỏ gánh nặng vừa chất đầy trên đôi vai. Nhưng ông biết, áp lực không dễ dàng biến mất như vậy.
Cánh cửa phòng bật mở, tiếng bước chân vang lên mạnh mẽ, dứt khoát. Ba người bước vào.
Trần Vĩnh Hạo, người đàn ông trung niên với mái tóc điểm bạc, gương mặt gầy guộc và ánh mắt sâu trũng của một người đã trải qua quá nhiều đêm mất ngủ trong phòng thí nghiệm.
Vương Thiên cùng Lăng Mộc Kỳ hai người vừa từ Việt Nam về cũng có mặt.
“Tình hình sao rồi, chủ tịch?” Vương Thiên lên tiếng trước, ánh mắt không giấu nổi sự lo âu.
Hắn ta biết, cuộc họp với các nhân vật cấp cao vừa rồi hẳn không dễ chịu, và nếu mọi thứ trở nên tồi tệ, thì cả tập đoàn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy khủng hoảng.
Trương Hoa Thịnh mở mắt, ngồi thẳng dậy, ánh nhìn sắc lạnh trở lại trong đôi mắt ông.
“Mọi chuyện vẫn chưa đi vào ngõ cụt, nhưng áp lực đang tăng lên từng giờ. Các người cũng biết, Hoa Long không đơn thuần là một tập đoàn dược phẩm. Chúng ta đứng được đến hôm nay là nhờ sự hậu thuẫn của chính phủ.”
Ông dừng lại, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng, giọng nói trầm nhưng chứa đầy sự cảnh báo.
“Nhưng nếu không đáp ứng được kỳ vọng của họ, chúng ta sẽ bị gạt bỏ, không thương tiếc. Những đối thủ khác của chúng ta cũng đã bị nuốt chửng theo cách đó rồi. Không cẩn thận chúng ta sẽ là nạn nhân tiếp theo.”
Câu nói như một lưỡi dao sắc bén, khiến không gian trong phòng càng thêm nặng nề. Trần Vĩnh Hạo cúi gằm mặt, đôi tay siết chặt như muốn đè nén cảm giác bất lực. Hắn ngập ngừng vài giây, rồi giọng nói nghẹn lại.
“Tôi xin lỗi, thưa chủ tịch. Đội ngũ nghiên cứu đã làm việc ngày đêm, nhưng... công thức ProtoVita quá phức tạp. Nó không chỉ là một công trình khoa học xuất sắc, mà còn như được mã hóa bởi chính những người tạo ra nó. Tôi... tôi cảm thấy mình vô dụng.”
Trương Hoa Thịnh im lặng trong giây lát, ánh mắt ông dịu lại. Dù vẻ ngoài luôn toát lên sự lạnh lùng và quyền uy, nhưng ông hiểu rằng những con người trước mặt mình cũng đang gánh chịu áp lực không kém gì ông.
Ông nhìn Trần Vĩnh Hạo, giọng trầm nhưng không hề có sự trách móc.
“Không ai trách anh cả, Vĩnh Hạo. Anh đã cống hiến rất nhiều cho tập đoàn này, và tôi biết anh đã làm hết sức”
“Cứ tiếp tục phân tích thành phần thuốc. Chúng ta cần có một kế hoạch dự phòng. Nếu cuộc đấu giá không thành công, ít nhất vẫn còn một tia hy vọng để tự mình giải mã.”
Những lời nói của ông như một sự động viên nhẹ nhàng, nhưng cũng là một mệnh lệnh không thể chối từ. Trần Vĩnh Hạo gật đầu, rồi xin phép rời khỏi phòng để tiếp tục công việc.
Khi chỉ còn lại ba người, Trương Hoa Thịnh nhanh chóng trở lại phong thái sắc sảo thường thấy. Ông nhìn Vương Thiên, giọng nói trở nên dứt khoát.
“Vương Thiên, ta cần cậu lập tức liên hệ với các đối tác tiềm năng. Tìm kiếm những công ty hoặc quỹ đầu tư sẵn sàng hợp tác để cùng mua công thức ProtoVita. Nếu giá đấu vượt quá khả năng tài chính của chúng ta, chúng ta phải có phương án chia sẻ rủi ro.”
Vương Thiên gật đầu, nhanh chóng ghi chú vào sổ tay. Hắn ta biết rõ, thời gian không còn nhiều, và bất kỳ sai lầm nào trong giai đoạn này cũng có thể là dấu chấm hết cho Hoa Long.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, ánh sáng chiều tà chiếu xiên qua lớp kính dày, nhuộm không gian trong sắc đỏ ấm áp nhưng đầy u ám.
Trương Hoa Thịnh, với phong thái quyền uy thường thấy, ngồi trên ghế da, ánh mắt sắc bén dán vào người đàn còn lại, hiện đang đứng đối diện.
Lăng Mộc Kỳ, một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ rắn rỏi và toát lên sự nguy hiểm. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, vết sẹo dài trên gò má trái càng làm tăng thêm nét cứng rắn.
Nhưng điều khiến hắn trở nên đáng sợ không phải chỉ là diện mạo, mà còn là sự thông minh và tinh thần không khoan nhượng trong công việc.
Không có kẻ nào làm việc lâu dài bên người Hoa Thịnh là kẻ ngu cả.
“Mộc Kỳ, công việc ta giao cho ngươi đến đâu rồi?” Trương Hoa Thịnh hỏi, giọng ông không to, nhưng mang theo áp lực vô hình.
Mộc Kỳ gật đầu, tiến lên một bước, giọng nói trầm ổn, rõ ràng.
“Chúng tôi đã điều tr.a chi tiết về dự án ProtoVita, bao gồm cả đội ngũ phát triển, những đối tác liên quan, và các mối quan hệ xung quanh. Và đây…”
Hắn rút ra một tập tài liệu dày cộp từ túi xách, lật ra trang đầu tiên. Một bức ảnh in màu hiện lên rõ nét gương mặt của một thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt sắc lạnh, ánh nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện.
“Trần An.” Mộc Kỳ nói, chỉ vào bức ảnh.
“Cậu ta là một trong những nhân vật chính tham gia vào dự án. Dù được bảo mật rất nghiêm ngặc, nhưng đối tác của chúng ta đã cho ta biết được cậu ta đóng vai trò quan trọng trong việc phát triển ProtoVita.”
Trương Hoa Thịnh nhíu mày, bàn tay thon dài cầm lấy tài liệu, ánh mắt ông lướt qua những dòng chữ chi tiết về lý lịch và thành tích của Trần An. Một tia ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt sắc sảo.
“Cậu nhóc này? Chỉ là một đứa trẻ, chưa tới ba mươi. Sao lại có thể tham gia vào một dự án lớn như thế?”
Mộc Kỳ đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, giọng đều đều nhưng không kém phần sắc bén.
“Thưa chủ tịch, tôi cũng nghi ngờ như vậy. Theo tôi, Trần An chỉ là một quân cờ, hoặc một bức bình phong để che giấu kẻ thực sự đứng sau. Một bộ óc lớn hơn hẳn phải ẩn mình trong bóng tối.”
Hắn dừng lại một chút, rồi rút thêm một trang tài liệu khác, chỉ vào một dòng thông tin in đậm.
“Ngoài ra, chúng tôi phát hiện một mối liên hệ có khả năng đáng chú ý, Alpha Edge, công ty công nghệ từng đứng trên bờ vực phá sản, gần đây đã hồi sinh mạnh mẽ. Và điều đáng nói là, sự phát triển này dường như có liên quan đến vị cổ đông bí ẩn cũng đến từ Việt Nam.”
“Quá nhiều thứ ta tưởng chừng không liên quan đến nhau, nhưng khi tập hợp lại thì nó cho ra một kết quả ngoài sức tưởng tượng.”
Trương Hoa Thịnh đặt tài liệu xuống bàn, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn. Ông đan hai tay lại, suy nghĩ vài giây trước khi cất tiếng.
“Alpha Edge? Một công ty sắp ch.ết bỗng nhiên vực dậy, và lại liên quan đến cậu nhóc này… Nếu điều này là thật, thì thế lực phía sau không hề đơn giản.”
“Nhưng tại sao họ lại để một người trẻ tuổi như vậy làm bù nhìn? Chẳng lẽ họ không sợ bại lộ mặt có kẻ đứng sau sao?”
Mộc Kỳ nhún vai, biểu cảm của hắn không thay đổi.
“Chưa rõ, thưa chủ tịch. Nhưng đây có thể là cách để đánh lạc hướng, hoặc che giấu một kế hoạch phức tạp hơn. Tôi vẫn đang tiếp tục điều tr.a thêm.”
Căn phòng rơi vào im lặng trong vài giây. Trương Hoa Thịnh chậm rãi đứng dậy, đi lại phía cửa sổ. Ánh mắt ông dõi xuống thành phố Bắc Kinh đang ngập trong ánh chiều tà, như một con thú khổng lồ vừa thức giấc.
Giọng ông vang lên, trầm tĩnh.
“Được rồi, nước đến thì đất chặn, binh đến thì tướng đỡ. Chúng ta sẽ xử lý đến đâu hay đến đó.”
“Nhưng Mộc Kỳ, cậu phải tiếp tục giám sát sát sao Trần An và bất kỳ động thái nào của Alpha Edge. Tôi cần biết mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất.”
Mộc Kỳ cúi đầu, giọng nói chắc chắn như một lời tuyên thệ.
“Rõ, thưa chủ tịch. Tôi sẽ không để bất kỳ sơ hở nào bị bỏ qua.”
Hắn xoay người, bước ra khỏi phòng với dáng đi mạnh mẽ, dứt khoát.
Khi Mộc Kỳ rời đi, căn phòng lại trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng điều hòa khe khẽ.
Trương Hoa Thịnh đứng lặng bên cửa sổ, đôi tay đút sâu vào túi quần. Ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đỏ rực, một vẻ đẹp huy hoàng nhưng u ám, như một lời nhắc nhở rằng thời gian không chờ đợi bất kỳ ai.
Trong ánh mắt của ông, không còn sự do dự hay yếu đuối. Thay vào đó là sự tập trung tuyệt đối, một con sói già đang quan sát con mồi của mình từ trên cao, sẵn sàng lao xuống khi thời cơ chín muồi.
Hoặc cũng có thể chỉ là một con chó đang vùng vẫy trốn khỏi xiềng xích trên cổ.
…
Cảm ơn bạn hung900033 đã góp gạch xây chương ạ.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Cảm ơn và chúc mọi người có một ngày vui vẻ và thư giãn.