Chương 70: Giấc Mơ

Cách đây một tháng, tại xứ sở sương mù xa xôi.
Ánh hoàng hôn lặng lẽ trượt qua những ô kính màu, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng dài như những chiếc bóng của thời gian đang dần lụi tàn.


Phòng khách chính của dinh thự Lancaster, dù tràn ngập vẻ xa hoa với các đồ cổ quý giá, chiếc đồng hồ quả lắc cổ đang điểm từng nhịp chậm rãi và ngọn đèn chùm pha lê lấp lánh, vẫn không thể che giấu sự lạnh lẽo tỏa ra từ những góc tối âm u.


Gần lò sưởi, Victoria Lancaster ngồi như hóa đá trên chiếc ghế bành bọc nhung màu mận chín.


Dáng người thanh mảnh của cô chìm trong lớp váy đen ôm sát, đôi vai khẽ rung lên như thể đang gánh chịu sức nặng vô hình. Làn da trắng sứ của cô như phản chiếu ánh lửa bập bùng, nhưng đôi mắt xanh thẳm thì trống rỗng, mờ mịt, chất chứa những tầng cảm xúc không thể gọi tên.


Đôi tay mảnh khảnh của cô bám chặt vào tay ghế, như cố níu giữ chút thực tại mong manh. Ánh mắt cô khóa chặt vào ngọn lửa trước mặt, dõi theo từng tia sáng nhỏ bé nhảy múa giữa màn tro tàn.


Trong đầu cô, những ký ức, hay có lẽ chỉ là những ảo ảnh, hiện lên đầy sống động. Những căn hầm tối mịt. Mùi ẩm mốc đến buồn nôn. Tiếng gào thét. Bóng đen nuốt chửng mọi thứ. Và những sinh vật dị dạng, trơ trọi trong ánh sáng nhợt nhạt...
Nội tâm Victoria gào lên như tiếng vọng trong hang sâu.


available on google playdownload on app store


"Chúng là gì? Là ký ức bị chôn vùi, hay chỉ là cơn điên loạn của mình? Mình đang chiến đấu với ai? Hay chính bản thân mình?"
Tiếng cánh cửa lớn cọt kẹt vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Charles Lancaster, cha cô, bước vào với phong thái quyền uy thường thấy.


Ông cao lớn, bộ vest xám được là lượt hoàn hảo tôn lên dáng vẻ lịch lãm, nhưng ánh mắt sắc sảo của ông giờ đây thấp thoáng nỗi lo âu. Nỗi lo mà ông chỉ bộc lộ khi không ai khác ngoài Victoria ở gần.


Ông dừng lại, ngập ngừng trong tích tắc như đang cân nhắc nên nói gì. Cuối cùng, ông bước tới bên ghế của con gái, giọng nói trầm ấm nhưng có chút nài nỉ ẩn sau lớp vỏ cứng rắn.


"Victoria, ta đã liên hệ với bác sĩ Morgan. Ông ấy là chuyên gia hàng đầu về tâm lý trị liệu. Buổi tối nay, ông ấy sẽ đến để nói chuyện với con."
Victoria chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc như muốn xuyên qua vẻ điềm tĩnh của cha mình. Một nụ cười nhạt, thoảng chút mỉa mai, thoáng hiện trên gương mặt cô.


"Cha nghĩ thêm một bác sĩ nữa sẽ thay đổi được gì sao?" Giọng cô lạnh lẽo như cơn gió ngoài khung cửa.
"Họ đến, dò xét, hỏi han, rồi kết luận. Nhưng họ không hiểu... Không ai hiểu cả."


Charles ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Lần đầu tiên trong nhiều năm, ông thấy bản thân bất lực trước chính đứa con gái mà ông luôn nghĩ mình hiểu rõ.
Ông lên tiếng, giọng nói cố giữ sự vững vàng.


"Ta biết con mệt mỏi, Victoria. Nhưng con không thể tiếp tục chiến đấu một mình như thế này. Ta ở đây, gia đình ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."


Ánh mắt ông tràn đầy sự chân thành, nhưng Victoria chỉ cúi đầu. Cô nhìn xuống đôi bàn tay mình, đôi tay đã từng nắm giữ những điều đẹp đẽ, nay chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.
Trong đầu cô, những hình ảnh vẫn không ngừng lặp lại, kéo cô chìm sâu hơn vào bóng tối vô hình.


Charles Lancaster đứng dậy, bước tới gần cửa sổ, ánh mắt sắc bén lướt qua khu vườn rộng lớn bên ngoài. Trong ánh chiều chạng vạng, những tán cây cao vút như những chiếc bóng ma mị, che giấu vô số bí mật mà dinh thự Lancaster đã giữ kín suốt bao năm.
Ông thở dài, rồi quay lại, giọng nói lần này kiên định hơn.


“Victoria, ta không thể đứng nhìn con như thế này mãi. Ta biết con có những thứ con không muốn, nhưng con phải hiểu... những gì con đang trải qua không phải là điều mà con có thể gánh chịu một mình.”
Victoria khẽ nhắm mắt, hơi thở của cô phả ra thật chậm rãi. Cô không muốn tranh luận nữa, cũng không còn sức để tranh luận.


Những hình ảnh trong đầu ngày một rõ rệt hơn, chân thật hơn.
Hành lang tối tăm, tiếng giày vang vọng trên nền đá lạnh lẽo, và những giọng nói thì thầm đến từ phía sau cánh cửa kim loại nặng nề. Một cơn đau nhói lên trong đầu, khiến cô khẽ nhíu mày.


“Cha nghĩ rằng con chưa từng cố gắng sao?” Cô mở mắt, giọng nói khàn đi.
“Con đã thử mọi cách, thử quên đi, thử gạt bỏ, thử đối diện... nhưng những ký ức đó cứ ám ảnh con, ngày một rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn.”


Cô đứng dậy khỏi ghế, bước đến gần lò sưởi. Đôi mắt xanh biếc ánh lên sự giằng xé nội tâm sâu sắc.


Cô chạm nhẹ vào chiếc đồng hồ cổ trên lò sưởi một món đồ kỷ niệm mà mẹ cô từng rất yêu thích. Nó lạnh ngắt dưới đầu ngón tay, như nhắc nhở cô rằng những ký ức đẹp đẽ đã quá xa vời.


Charles chậm rãi tiến lại gần, đặt bàn tay vững chãi lên vai con gái. Ông cảm nhận được sự mỏng manh của cô, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn đi.
“Con đã từng là một người mạnh mẽ, Victoria. Con có thể mạnh mẽ lần nữa.”


Cô khẽ bật cười, nhưng trong tiếng cười đó có gì đó vụn vỡ. “Con không chắc liệu con còn có thể là chính mình nữa không, thưa cha.”
Bất chợt, một giọng nói vang lên từ hành lang bên ngoài, kéo cả hai trở về thực tại.
“Ông chủ, bác sĩ Morgan đã đến.”


Victoria quay phắt lại, đôi mắt ánh lên chút hoài nghi pha lẫn bất an. Cô nhìn cha mình, mong ông sẽ hủy cuộc gặp, nhưng Charles chỉ gật đầu với người hầu, ra hiệu mời bác sĩ vào.


Bác sĩ Morgan xuất hiện nơi khung cửa, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ điềm tĩnh, khoác trên mình bộ vest màu nâu sẫm và cặp kính gọng vàng tỏa ánh sáng mờ nhạt. Đôi mắt ông ta sắc sảo, đầy sự thấu hiểu và ấm áp của một chuyên gia tâm lý.


“Chào tiểu thư Lancaster.” ông cúi đầu nhẹ, giọng nói trầm ấm nhưng mang nét gì đócẩn trọng.
...
Căn phòng trị liệu nằm ở tầng hai của dinh thự Lancaster, không gian yên tĩnh nhưng không thiếu phần nặng nề.


Những bức tường phủ kín bởi các tấm thảm màu kem nhạt, một chiếc bàn gỗ tối màu với những dụng cụ chuyên môn sắp xếp ngăn nắp, và ghế bành dài bọc nhung đỏ thẫm.
Như thể mọi thứ trong phòng đều đang chìm trong sự tĩnh lặng khắc nghiệt của chính nó.


Một chiếc đèn trần cổ điển tỏa ra ánh sáng vàng mờ dịu, phủ lên mọi thứ một lớp huyền bí, khiến không gian như bị bao vây trong sương mù.
Mùi trầm nhẹ nhàng lan tỏa, đưa tâm trí người ta đến một nơi xa vắng, nhưng cũng khiến lòng ngực nặng trĩu.


Victoria nằm im lìm trên ghế dài, đôi mắt nhắm hờ như đang cố gắng tìm lại sự bình yên, nhưng khuôn mặt cô vẫn phản chiếu nỗi mệt mỏi khôn cùng.
Cô có thể cảm thấy cơ thể mình, nhưng cũng như thể mình đang trôi dạt trong một biển đen vô tận.


Bên cạnh cô, bác sĩ Morgan đang cúi người xuống, tay cầm con lắc bạc mảnh, ánh sáng từ nó chập chờn phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, như thể hắn đang cố tìm một cái gì đó trong bóng tối ấy.
Charles Lancaster, đứng ở góc phòng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào Morgan.


Trong lòng ông, sự kiên nhẫn không phải là một điều dễ dàng duy trì, nhất là khi ông đã chứng kiến bao lần con gái mình vật lộn với những cơn ác mộng không thể giải thích được.
Ông nhìn Morgan với ánh mắt chất chứa sự bất an và không thể nói ra thành lời.


Morgan, giọng trầm ấm nhưng không khỏi mang chút lo âu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tiểu thư, xin hãy để tâm trí cô thư giãn. Tập trung vào giọng nói của tôi. Cô đang cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng… như thể đang trôi dạt trên một dòng nước yên bình…”


Victoria khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt, nhưng không thể ngừng cảm giác nặng nề trong lòng.
Hơi thở cô trở nên đều đặn hơn một chút, nhưng không thể nào dứt được cảm giác không gian này đang dần nuốt chửng mình.
Morgan tiếp tục, từng lời của ông như một tiếng ru ngủ tiềm thức của người khác.


“Bây giờ, tôi muốn cô nhớ lại giấc mơ gần nhất. Những hình ảnh, âm thanh... bất cứ điều gì cô thấy. Đừng sợ hãi, chỉ cần kể lại chúng.”
Một khoảng im lặng dài, như thể chính Victoria đang vật lộn với chính những ký ức của mình, đấu tranh để nhớ lại.


Rồi cuối cùng, những từ ngữ bật ra từ đôi môi cô, nhỏ và đứt quãng, nhưng không thể che giấu sự hoang mang trong giọng nói ấy.


“Tôi... tôi thấy bóng tối... rất nhiều bóng tối. Có tiếng thét... rồi những... hình thù kỳ dị. Một căn hầm... sâu lắm. Ở đó cũng có rất nhiều người như tôi... Họ đang trốn tránh thứ gì đó.”


Sự im lặng trong phòng dày đặc hơn bao giờ hết. Victoria có thể cảm nhận thấy sự căng thẳng trong không khí, nỗi lo âu dâng lên trong lồng ngực cô, cơ thể cô khẽ co rút lại, tựa như một con thú sợ hãi đang tìm cách trốn thoát.
Morgan nhẹ nhàng an ủi.


“Bình tĩnh, Victoria. Cô an toàn ở đây. Hãy tiếp tục, cô có thấy gì khác không?”
Victoria run lên, nhưng rồi một cơn hoảng loạn dữ dội bùng lên trong cô. Giọng cô, không còn khẽ khàng nữa, mà như gào lên từ tận sâu thẳm tâm hồn.


“Có thứ gì đó đang theo dõi tôi! Đôi mắt... đôi mắt đỏ rực... Nó muốn tôi... muốn tôi làm gì đó…”


Đột nhiên, Victoria bật dậy khỏi ghế, mắt mở to hoảng loạn, cả người cô như bị xé ra thành từng mảnh. Cô thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy đầu, như thể muốn ngừng tất cả những hình ảnh và âm thanh đang đè nặng lên tâm trí mình.


Charles, không còn kiềm chế được nữa, bước tới gần, giọng ông đầy giận dữ.
“Thế này là sao, Morgan? Ông nói mình là chuyên gia, nhưng nhìn xem! Con bé còn hoảng loạn hơn cả trước kia!”
Morgan, bối rối và áy náy, cúi đầu.


“Thưa ông Lancaster, tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng những giấc mơ của cô ấy quá phức tạp, có thể liên quan đến một chấn thương tâm lý sâu sắc. Tôi cần thêm thời gian để tìm hiểu…”
Charles không nghe nữa, giọng ông như một tia sét, cắt ngang.


“Thời gian? Con gái tôi không phải là vật thí nghiệm để ông chơi trò đoán mò! Rõ ràng ông không đủ năng lực.”
Victoria, dù mệt mỏi, vẫn giơ tay lên, giọng cô yếu ớt nhưng đầy kiên định.


“Thôi đi, cha. Không phải lỗi của bác sĩ Morgan... Ông ấy đã cố gắng. Chỉ là... có những thứ không thể giải thích được.”
Ánh mắt của Charles mềm lại một chút khi nhìn thấy vẻ yếu đuối trong ánh mắt của con gái. Ông không nói gì nữa, chỉ thở dài và bước lùi lại.
Victoria nhìn Morgan, nhẹ nhàng.


“Cảm ơn bác sĩ. Hôm nay thế là đủ rồi. Ông có thể về.”
Morgan, với vẻ lặng lẽ và áy náy, gật đầu, thu dọn đồ đạc của mình. Trước khi ra khỏi cửa, hắn quay lại nhìn Victoria, giọng đầy chân thành.


“Nếu tiểu thư cần bất cứ sự hỗ trợ nào, chỉ cần gọi cho tôi. Tôi sẽ quay lại bất cứ lúc nào.”
Victoria gật đầu, mỉm cười nhẹ, một nụ cười có phần buồn bã. Cánh cửa khép lại, và không khí trong phòng như thở dài. Charles đứng đó, đôi mắt vẫn đăm đắm lo lắng hướng về con gái.


Victoria mệt mỏi quay lưng bước đi, giọng cô vang lên khe khẽ.
“Con cần nghỉ ngơi.”
Đêm đó, Victoria nằm trên chiếc giường lớn, được bao phủ bởi lớp ga trải lụa đen mượt, một chiếc giường rộng đến nỗi cô cảm thấy như mình bị nhấn chìm trong bóng tối.


Dù cơ thể cô đã kiệt quệ, mệt mỏi đến mức gần như không thể nhấc nổi tay, nhưng giấc ngủ vẫn cứ trốn tránh cô.
Những cơn ác mộng đêm qua vẫn quấn lấy tâm trí cô, như một cái bóng vô hình đeo bám không rời.


Đôi mắt cô mở to, nhìn lên trần nhà tối đen, không một tia sáng, và cô không thể nào thoát ra khỏi suy nghĩ này.
Những cơn đau nhói trong đầu cứ xoáy sâu, như thể có điều gì đó không thể nào chạm vào nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng.


Bất ngờ, bóng tối trong phòng như kéo dài, tràn ngập và nghiền nát mọi thứ. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy bao phủ toàn thân, và chẳng mấy chốc, giấc mơ quen thuộc lại đột ngột tái hiện.


Trong giấc mơ, một thành phố đổ nát hiện ra trong những vệt sáng mờ ảo. Những tòa nhà nghiêng ngả, chực đổ sụp xuống. Tiếng gào thét, những tiếng khóc khản đặc dội lại trong không khí, hòa quyện với tiếng nứt vỡ của đất đai.


Mặt đất rung chuyển dưới chân, như thể chính thành phố này đang hấp hối. Từ dưới các khe nứt, những sinh vật kinh tởm, với thân hình biến dạng, trồi lên, gào rít dữ dội như thể đuổi theo từng hơi thở của cô.


Victoria cảm nhận được sự sợ hãi tràn ngập trong lòng. Cô chạy, không phải vì sự lựa chọn, mà vì cơ thể cô đã bị giật về phía trước bởi sự thúc ép của nỗi sợ.


Chân trần, cô lướt qua những con đường đẫm máu, gót chân vướng phải những mảnh vỡ sắc nhọn, nhưng không dám dừng lại, vì phía sau là tiếng bước chân đuổi theo, ngày càng gần hơn. Mỗi bước chạy lại thêm nặng nề, như thể thế giới này đang dần nhấn chìm cô.


Cô lao xuống một căn hầm bỏ hoang, nơi ánh sáng chỉ le lói qua những khe hở của bức tường, nhưng những đôi mắt trong bóng tối lại lấp lánh như những ánh sao trong đêm đen.


Những con người co cụm lại, im lặng và sợ hãi. Ánh mắt họ tràn ngập nỗi tuyệt vọng, như thể họ đã từng chứng kiến những điều không thể nào quên.
Một người đàn ông gầy guộc, khuôn mặt tái nhợt, ghé sát vào tai cô, đôi mắt không còn sức sống, thì thầm bằng giọng khàn khàn.


“Không còn đường thoát... Chúng đang tới... chạy đi…"
Victoria chỉ kịp hít một hơi thật sâu, nhưng âm thanh của cô không thể thoát ra, bị bóp nghẹt bởi cái bóng vô hình đang bao trùm lấy tâm hồn cô.


Cô quay lại, mắt mở to trong hoảng loạn, và chỉ kịp thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mảnh kính vỡ.


Đôi mắt xanh của cô giờ biến thành đen kịt, như không còn sự sống, và một nụ cười quái dị, ghê rợn xuất hiện trên gương mặt cô. Cái nhìn ấy không phải của cô, mà là của một ai đó đang trêu đùa chính cô từ bên trong.


Đột ngột, cô choàng tỉnh, mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm trán. Cả cơ thể cô run lên bần bật, như thể cô vẫn đang bị cuốn vào thế giới ấy.


Cô ngồi bật dậy, thở hổn hển, hai tay ôm lấy đầu như muốn giữ lại chút tỉnh táo còn sót lại. Nhưng những hình ảnh đó quá chân thực, quá gần gũi, khiến cô không thể phân biệt nổi đâu là hiện thực, đâu là giấc mơ.


Một cảm giác không thể diễn tả bủa vây lấy cô, như thể những thứ trong giấc mơ vẫn đang theo sát, muốn kéo cô trở lại.


Cửa phòng bật mở mạnh mẽ, và Charles lao vào trong bóng tối, khuôn mặt ông hốt hoảng, đôi mắt đầy lo âu. Ông không kịp suy nghĩ gì, chỉ chạy nhanh đến bên giường, gọi tên con gái trong cơn hoảng loạn.
“Victoria! Con ổn chứ? Ta nghe tiếng hét!”


Victoria ngước nhìn cha mình, nhưng đôi mắt cô không thể nào chứa đựng sự bình tĩnh. Làn da cô tái nhợt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.


Cô muốn nói, muốn khóc, nhưng chỉ có thể ngồi im đó, run rẩy, tự ôm lấy mình như thể chính cô không thể tin vào những gì mình vừa trải qua. Mọi thứ trong giấc mơ quá thật, quá mãnh liệt, và bây giờ, cô cảm thấy như chính mình đang mất dần sự kiểm soát.


Charles, dù cảm thấy bất lực, vẫn cố gắng kìm nén sự hoang mang của bản thân. Ông ngồi xuống cạnh cô, bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của con gái, sự dịu dàng trong cử chỉ của ông làm cho không gian trở nên ấm áp hơn.


Ông nhìn Victoria, đôi mắt ông chất chứa sự lo lắng, nhưng cũng là sự kiên định mà ông muốn truyền cho cô.
“Không sao đâu, Victoria. Có cha ở đây. Đó chỉ là một cơn ác mộng, nó không phải là sự thật. Con không phải lo đâu, cha sẽ không để gì xảy ra với con.”


Victoria chỉ biết nắm chặt lấy tay ông, như bấu víu lấy hy vọng.






Truyện liên quan