Chương 79: Tẩy Não

Hội trường lớn rực rỡ ánh sáng, âm vang tiếng nói chuyện râm ran từ gần trăm học viên tập trung bên dưới.
Bầu không khí vừa căng thẳng, vừa tràn đầy sự háo hức. Các học viên đứng thành từng nhóm theo lớp, mỗi nhóm đều có huấn luyện viên đi kèm.


Họ mặc đồng phục thể thao liền thân màu xám, thiết kế đơn giản nhưng gọn gàng, thể hiện tinh thần kỷ luật.
Trần An ngồi ở giữa bàn phát biểu trên khán đài, bên cạnh ông nội Trần Hiên.


Hai người trao đổi với nhau bằng những câu nói ngắn gọn, ánh mắt không rời khỏi đám đông học viên bên dưới. Lưu Tinh và vị huấn luyện viên trưởng, một người bạn lâu năm của Trần Hiên, cũng có mặt, ngồi lặng lẽ quan sát.


Hà Tịnh, trợ lý riêng của Trần An, đứng gần đó, phong thái chuyên nghiệp và bình tĩnh. Cô cầm một chiếc máy tính bản, kiểm tr.a danh sách và lịch trình.
“Hà Tịnh. Ngài Lâm đến chưa?” Trần An hỏi, ánh mắt thoáng qua chút lo lắng khi nhìn đồng hồ.
Hà Tịnh ngước lên, mỉm cười nhẹ, giọng chắc chắn.


“Thưa cậu Trần, ngài Lâm đang trên đường đến. Theo dự tính, hẳn là ông ấy đã gần tới nơi rồi.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, một giọng nói cất lên từ phía sau cánh cửa lớn.
“Xin lỗi tôi đến trễ, đường xá hôm nay có chút kẹt xe.”


Tất cả ánh mắt đều hướng về phía giọng nói. Chủ nhân của nó là Lâm Minh, cha của Lâm Chấn Vương. Ông bước vào với vẻ ngoài rạng rỡ, khác hẳn hình ảnh gầy gò của ông trong thời gian trị bệnh trước đây.
Bộ vest chỉnh chu cùng nụ cười ấm áp của ông nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.


available on google playdownload on app store


Trần Hiên đứng dậy, niềm nở bắt tay Lâm Minh.
“Lâm lão đệ, cậu đến là tốt rồi! Không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn, sức khỏe cậu đã phục hồi nhanh như vậy.”


“Đúng vậy, trông ngài Lâm thật sự rất khác trước. Hôm nay đến đây, chắc chắn ngài sẽ thấy những gì mà chúng tôi đang xây dựng sẽ không phụ lòng tin tưởng của ngài.”
Trần An cũng đứng lên, lịch sự cúi đầu chào.
Lâm Minh cười, đáp lại.


“Tôi rất mong chờ buổi gặp mặt này. Trần lão gia, tôi vẫn rất biết ơn ngài.”
“Nếu không có ngài, thì cũng cũng không có cha con Trần An. Mà không có bọn họ thì tôi đã đi bán muối từ lâu rồi.”
Mọi người nghe vậy thì bật cười, khách khí nói chuyện qua lại thêm một lúc.
...


Sau khi chào hỏi, cả hội trường rơi vào im lặng khi nhân viên hậu cần thông báo buổi phát biểu chính thức sắp bắt đầu.
Ngay lúc đó, cánh cửa lớn phía bên hông hội trường mở ra lần nữa, và tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía những người bước vào.


Một nhóm khoảng 40 người, có cả nam và nữ, bước vào hội trường trong hàng ngũ chỉnh tề.
Họ chính là các nhân viên bảo vệ chính thức của công ty những người đã vượt qua mọi thử thách và các bài kiểm tr.a để đạt được vị trí này.


Họ mặc đồng phục tối màu, được thiết kế tinh tế với sắc đen chủ đạo, điểm thêm những đường viền đỏ sắc nét.


Bộ đồng phục không chỉ toát lên vẻ trang trọng mà còn gợi cảm giác về sự mạnh mẽ, sẵn sàng hành động. Những túi quần và chi tiết trên trang phục đều được thiết kế thực dụng, phù hợp cho các nhiệm vụ chiến đấu thực tế.
“Trời ơi! Nhìn họ đi, ngầu quá!” Một học viên thì thầm.


“Đó là nhân viên chính thức sao? Nhìn họ như những chiến binh bước ra từ phim vậy.” Một người khác trầm trồ.
“Chúng ta phải ở đây bao lâu mới được như họ?”
“Mơ đi, cậu còn thở dốc sau vòng chạy 3km sáng nay mà đòi trở thành như bọn họ.” Một học viên cười khẩy đồng bạn của mình.


Thấy đội nhóm đang có phần mất trật tự, một huấn luyện viên lên tiếng nhắc nhở.
“Im lặng nào, đừng làm loạn hàng ngũ.”
“Rõ.”
Trần An đứng lên, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng. Tiếng xì xào dần lắng xuống. Hắn bước lên micro, giọng nói mạnh mẽ vang vọng khắp hội trường.


"Các bạn học viên thân mến, hôm nay là một ngày đặc biệt. Chúng ta không chỉ chào đón các nhân viên bảo vệ chính thức của công ty, mà còn là dịp để các bạn hiểu rõ hơn về những gì đang chờ đợi phía trước nếu các bạn đủ quyết tâm và nỗ lực."


"Tôi biết rằng các bạn đã và đang nhận được chế độ đãi ngộ rất tốt từ công ty.”
“Từ môi trường huấn luyện chuyên nghiệp, trang thiết bị hiện đại, cho đến sự chăm sóc toàn diện về thể chất và tinh thần. Nhưng... “


Hắn dừng lại một chút, để những lời nói đầu tiên ngấm vào từng người, rồi tiếp tục.
“Các bạn có bao giờ tự hỏi, điều gì đang chờ đợi khi các bạn chính thức trở thành một phần của đội ngũ tinh nhuệ này không?"


Hắn giơ tay chỉ về phía các nhân viên chính thức đang đứng nghiêm trang bên dưới, giọng nói tràn đầy sự kích thích.
"Các bạn nhìn thấy họ chứ? Họ không chỉ là những người vượt qua mọi thử thách khắc nghiệt, mà còn đang hưởng những quyền lợi mà bất kỳ ai cũng phải thèm muốn.”


“Ngoài mức lương cao gấp nhiều lần hiện tại, họ còn được tiếp cận với những chế độ đặc biệt mà người thường, thậm chí cả những kẻ giàu có nhất cũng khó lòng chạm tới."
Hội trường xôn xao, Trần An mỉm cười, ánh mắt sắc bén khi nói đến điểm mấu chốt.


"Một trong những quyền lợi đáng giá nhất chính là chính sách y tế tối tân, thứ mà tôi chắc rằng các bạn đã nghe đến.”
“ProtoVita.”
“Một loại thuốc mang tính cách mạng, đang gây chấn động khắp thế giới. Có rất nhiều lời đồn đoán xung quanh nó, nhưng tôi sẽ nói cho các bạn một sự thật..."


Hắn dừng lại, giọng nói chậm rãi nhưng đầy sức nặng.
"ProtoVita không chỉ giúp phục hồi thể trạng, tăng cường sức bền, mà còn có khả năng kéo dài tuổi thọ, đẩy lùi bệnh tật mà thế giới bên ngoài thậm chí không dám mơ đến. Đây không phải là điều mà các bạn có thể mua bằng tiền.”


“Đây là thứ chỉ dành cho những ai thực sự xứng đáng!"
Những tiếng hít thở gấp gáp vang lên, ánh mắt các học viên sáng lên đầy khao khát. Một số người vô thức siết chặt tay, như thể sẵn sàng lao vào bất cứ thử thách nào trước mắt.
Trần An tiếp tục, giọng nói tràn đầy sự khích lệ.


"Nhưng để đạt được những điều này, không có con đường tắt. Các bạn phải chứng minh bản thân, vượt qua mọi giới hạn, đẩy bản thân đến những đỉnh cao mới.”
“Công ty không cần những người chỉ biết mơ mộng, chúng tôi cần những chiến binh thực thụ!"


Hắn đưa mắt nhìn quanh hội trường lần nữa, rồi kết thúc bằng một câu nói đầy thách thức.
"Hãy cho tôi thấy, ai trong các bạn thực sự xứng đáng với điều đó?"
Trần An dừng lại nhường vị trí cho nhân vật kế tiếp chuẩn bị ra sân khấu.


Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng bước chân chậm rãi của Dư Thành Vĩ huấn luyện viên trưởng, khi ông bước lên bục.
Dư Thành Vĩ ngoại trừ cương vị là một huấn luyện viên, ông còn là một nhân vật có tiếng trong việc xây dựng lòng trung thành và thúc đẩy tinh thần trong tổ chức.


Khi xưa ông từng là nhà hùng biện tài năng, một biểu tượng của trí tuệ và sự dẫn dắt cảm xúc trong quân đội, giúp quân đội duy trì sự thống nhất và sức mạnh bền vững.
Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng bước chân chậm rãi của ông Vĩ khi ông bước lên bục.


Với dáng người cao gầy, ông đặt nhẹ tay lên bục, đôi mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt.
Căn phòng dường như trở nên căng thẳng hơn bởi sự hiện diện của ông. Sau một giây lặng im, ông bắt đầu cất giọng, trầm ấm và vang vọng, mỗi chữ như rót thẳng vào tâm trí người nghe.


"Các cậu cũng nghe Trần An nói rồi phải không..."
Ông dừng lại, nụ cười mỉm xuất hiện trên môi.


"Các cậu... những người có mặt tại nơi này là những con người may mắn. Không phải ai cũng có cơ hội để ngồi ở đây và cũng không phải ai cũng có đủ sức mạnh để đối mặt với những thử thách mà các cậu đã vượt qua."


Ông khoanh tay lại, đứng thẳng, như thể chính bản thân ông là minh chứng cho những lời mình nói.
"Nhưng may mắn không phải là tất cả. Đứng trước tôi hôm nay không chỉ là những cá nhân mạnh mẽ.”
“Tôi nhìn thấy một thứ khác trong ánh mắt các cậu... khát vọng.”


“Khát vọng chứng minh bản thân. Khát vọng được công nhận. Và khát vọng... được trở thành người tạo ra sự thay đổi."
Ông bước xuống khỏi bục, đi chậm rãi qua từng hàng ghế, giọng nói của ông càng trở nên gần gũi.
"Tôi hỏi các cậu, điều gì khiến một người vượt qua nỗi sợ hãi?”


“Là sức mạnh ư? Không.”
“Là tiền bạc hay danh vọng?”
“Cũng không.”
“Thứ duy nhất giúp con người đứng dậy trong những giờ phút đen tối nhất là niềm tin."
Ông dừng lại, nhìn thẳng vào một học viên trẻ ở hàng đầu. Đôi mắt ông như xuyên thấu tâm can cậu ta.


"Các cậu tin vào điều gì? Chính bản thân mình? Tổ chức này? Hay một tương lai mà các cậu có thể xây dựng bằng đôi tay của mình?”
“Tôi không cần câu trả lời ngay bây giờ. Nhưng hãy nhớ điều này.”


“Niềm tin không phải là thứ chúng ta có, nó là thứ chúng ta tạo ra. Và chỉ những người có đủ dũng khí để giữ vững niềm tin mới xứng đáng đứng ở vị trí chính thức."
Ông quay trở lại bục, đôi tay dang rộng, như muốn ôm trọn tất cả mọi người trong căn phòng.


"Tôi không cần những kẻ giỏi giang mà không có mục tiêu. Cái tôi cần là những người biết hy sinh lợi ích cá nhân cho một lý tưởng cao cả. Các cậu không chỉ làm việc cho tổ chức này. Các cậu đang góp phần định hình một tương lai cho thế giới!"


Ông đột ngột hạ giọng, đầy xúc cảm, như một lời thì thầm nhưng vang vọng khắp căn phòng.
"Nếu một mai thế giới ngoài kia sụp đổ. Ai sẽ đứng lên bảo vệ những người yếu đuối? Ai sẽ là ngọn đèn trong bóng tối? Câu trả lời nằm trong trái tim của các cậu."
Ông gõ nhẹ lên bục, ánh mắt rực lửa.


"Bước qua cánh cửa này, các cậu không còn là những cá nhân đơn lẻ. Các cậu là một phần của điều vĩ đại hơn tất cả chúng ta. Vậy hãy đứng lên, chứng minh rằng mình xứng đáng. Hãy để thế giới ngoài kia phải cúi đầu trước quyết tâm của các cậu!"


Khi bài phát biểu kết thúc, một làn sóng cảm xúc tràn ngập khắp hội trường. Không gian như lặng đi, từng học viên ngồi bất động, ánh mắt chăm chú, dường như từng lời nói của ngài Vĩ đang khắc sâu vào tận tâm khảm họ.


Trong khoảnh khắc ấy, không ai thốt lên một lời nào, nhưng hơi thở của họ ngày càng dồn dập, bàn tay siết chặt lại, và trong ánh mắt, một tia lửa đã được thắp lên, tia lửa của sự quyết tâm.


Phía bên kia hội trường, những nhân viên chính thức, những con người đã từng trải qua bao thử thách, và biết được sự thật của thế giới ngoài kia cũng không thể kìm nén cảm xúc.
Họ không chỉ là người biết, mà còn là người thấu hiểu rõ nhất sự thật nghiệt ngã đang chờ đợi nhân loại ngoài kia.


Dù đây không phải là lần đầu họ nghe ngài Vĩ thuyết giảng, nhưng từng câu chữ như ngọn lửa thiêu đốt trái tim, gợi lên những ký ức, những trận chiến, những hi sinh mà họ từng đối mặt.


Một cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy, thôi thúc họ nhìn thẳng vào tương lai đầy đen tối phía trước. Họ hiểu rõ rằng, nếu một ngày thế giới sụp đổ, ai sẽ là người đứng lên bảo vệ những kẻ yếu đuối?
Nhà nước ư? Không! Có thể đến lúc đó, nhà nước cũng chỉ còn là một tàn tích.


Khi bóng tối bao trùm, họ sẽ là những ngọn đèn soi lối.
Họ sẽ là những chiến binh tiên phong, là những người bảo vệ cuối cùng của hy vọng nhân loại.


Một cảm xúc bùng lên trong lòng họ...không phải sợ hãi... mà là quyết tâm. Và rồi, không ai bảo ai, họ đồng thanh hô vang, từng tiếng nói rắn rỏi vang vọng khắp hội trường.
"VÌ TƯƠNG LAI!"


Tiếng hô vang dội, mạnh mẽ như một lời tuyên thệ, như một tín ngưỡng thiêng liêng không thể lay chuyển. Âm thanh ấy vang lên, không chỉ từ miệng họ mà từ tận sâu trong tim.


Ban đầu, các học viên còn sững sờ, ngỡ ngàng trước sự mãnh liệt ấy. Họ nhìn quanh, nhìn những đàn anh đàn chị với ánh mắt kính phục, nhưng rồi, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tâm trí.
Từng lời nói, từng giọt mồ hôi, từng ánh mắt kiên định của các nhân viên chính thức đã bén lửa sang họ.


Ngọn lửa nhiệt huyết ấy dần lan rộng như cơn sóng, cuốn trôi sự non nớt, để lại trong lòng họ niềm khát vọng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"VÌ TƯƠNG LAI!"
Những giọng nói trẻ trung, còn chút e dè nhưng tràn đầy hy vọng, dần hòa cùng những tiếng hô vang chắc nịch của các đàn anh đàn chị.


Hội trường rung chuyển, không chỉ bởi âm thanh, mà bởi sự đồng lòng, bởi nhịp đập của hàng trăm con tim cùng hướng về một mục tiêu duy nhất.
Khoảnh khắc ấy, họ không còn là những cá nhân đơn lẻ, mà là một tập thể kiên cường, sẵn sàng bước lên con đường đầy chông gai phía trước.
...


Các bạn thấy quen không, quen ư? Đúng vậy, đây là cách mà các tập đoàn đa cấp dùng để tẩy não người khác.
Thú vị hen kkkk.






Truyện liên quan