Chương 87.75 : Phần Đặc Biệt
Gió đông quét qua chiến trường, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt. Xác dị thú chất chồng như những ngọn đồi đẫm máu, khói súng còn chưa tan hết, mùi sắt gỉ của máu hoà lẫn với hơi lạnh, len lỏi vào từng hơi thở.
Một bóng người đứng trên đỉnh của đống xác ấy, áo giáp công nghệ cao phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt.
Hắn là một thức tỉnh giả, một chiến binh của tổ chức Nova Sanctum, tấm huy hiệu bạc trên ngực vẫn còn loé sáng trong đêm lạnh. Một tay cầm thanh kiếm dài, lưỡi kiếm vẫn nhỏ máu đỏ tươi, tay còn lại hắn chắp sau lưng, ngâm nga câu thơ.
Vạn thú vi thành dạ vị ương,
Tàn đăng chiếu tuyết kiếm quang trường.
Nhân gian khí vận do tồn phủ?
Đãn kiến mai khai ánh tịch dương.
Kiếp hỏa liên niên thiên địa ai,
Hàn Phong hô khiếu quỷ thần tai.
Nhân tâm vị diệt di tồn chúc,
Tuế tuế đông phong tuyết hậu khai.
Dịch nghĩa:
Muôn thú vây thành đêm chưa tận,
Đèn tàn soi tuyết, kiếm còn vung.
Nhân gian khí vận còn hay mất?
Chỉ thấy mai nở dưới chiều tà.
Lửa loạn trăm năm, trời đất khóc,
Gió lạnh gào thét, quỷ thần kinh.
Lòng người chưa tắt, đèn còn sáng,
Năm lại sang xuân, tuyết lại tan.
Hắn nhìn về phương xa, nơi ánh hừng đông còn chưa ló dạng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn bỗng nhớ về những năm tháng cũ…những ngày cuối năm nơi người ta quây quần bên nhau, những bữa cơm gia đình ấm áp.
Nhưng nay, thế giới đã khác. Mạt thế đã cướp đi tất cả. Haizzz một cảnh tiêu điều, buồn tẻ giữa nhân gian.
Phía sau hắn, đồng đội vẫn đang hì hục thu dọn chiến trường.
Tiếng bước chân giẫm lên tuyết dày hoà cùng tiếng vũ khí va chạm, tiếng những cái xác bị kéo lê trên nền đất lạnh lẽo.
Rồi một tiếng quát lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Mẹ kiếp ngươi! Đừng có đứng đấy mà ngâm thơ nữa, xuống đây mà giúp bọn tao một tay đi!”
“Đúng, mẹ nó từ ngày hắn học làm thơ là y như rằng. Ăn cũng ngâm, đánh nhau cũng ngâm phiền ch.ết đi được.”
Hắn bật cười, hạ kiếm xuống rồi nhảy khỏi đống xác, lao về phía đồng đội.
Bọn họ là những người lính tiên phong, những kẻ luôn phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, bất kể là đêm giao thừa hay ngày thường.
Họ chiến đấu không phải vì bản thân, mà vì những con người đang nương náu nơi hậu phương “gia đình” những người chưa từng được cầm vũ khí, những đứa trẻ chưa từng biết đến sự bình yên.
Đúng lúc đó, giọng đội trưởng vang lên qua hệ thống liên lạc, dội vào tai từng người lính.
“Tin vui từ tổng bộ! Sau khi thu dọn xong chiến trường này, chúng ta sẽ được trở về căn cứ đón năm mới! Công trạng nhiệm vụ lần này sẽ được nhân đôi!”
Trong giây lát, sự mệt mỏi dường như bị quét sạch. Tiếng hoan hô vang lên khắp chiến trường. Có người ngửa cổ hú lên như dã thú, có kẻ đập mạnh vào giáp đồng đội, bật cười sảng khoái.
“Vinh quang cho Nova Sanctum!”
“Vinh quang cho thánh chủ Trần An!”
Những tiếng hô đồng loạt hoà vào gió rét, vang vọng giữa trời đông. Trên bầu trời, ánh sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu rọi xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng, như báo hiệu một ngày mới, một mùa xuân sẽ lại đến, dù máu vẫn chưa ngừng rơi.
…
Căn cứ ngầm Nova Sanctum, tầng 5.
Trong lòng một hang động ẩm thấp và tối tăm, một nhóm nhỏ những con người sống sót đang co cụm lại với nhau.
Không ai dám thở mạnh, không ai dám gây ra tiếng động lớn. Vì ngoài kia là bóng tối ch.ết chóc, là dị thú lang thang săn mồi, là cái lạnh tàn khốc đang len lỏi vào từng thớ thịt.
Chỉ khoảng vài chục con người chen chúc trong cái nơi từng là một hang đá hoang.
Hốc hác. Tàn tạ. Ánh mắt ai cũng trũng sâu, xương gò má nhô cao, cơ thể quấn trong những mảnh vải rách nát, bẩn thỉu. Không có lửa, không có hơi ấm, không có hi vọng.
Ở một góc hang, trong một túp lều xiêu vẹo được dựng từ những mảnh vải cũ nát, hai đứa trẻ đang cuộn chặt vào nhau. Chúng gầy đến mức da bọc xương, cánh tay khẳng khiu, đôi mắt trũng sâu vì đói khát.
Cả hai chỉ biết run rẩy ôm lấy nhau, cố tìm chút hơi ấm từ cơ thể đối phương, nhưng cơ thể chúng lạnh ngắt, tựa như hai cái xác nhỏ bé chờ ch.ết.
Không ai biết cha mẹ chúng là ai, hay còn sống hay đã bỏ mạng ở một góc nào đó trên thế giới hoang tàn này. Chúng chỉ còn có nhau, bấu víu vào nhau để tồn tại.
Cánh cửa lều khẽ lay động. Một người phụ nữ bước vào, hơi thở nặng nhọc.
Áo quần cô sốc xếch, rách bươm, hai bàn chân trần dính đầy vết bầm và những vết xước. Đầu gối cô sưng đỏ, có vết bầm tím rải rác trên mặt. Rõ ràng cô vừa trải qua một điều gì đó rất kinh khủng.
Nhưng cô vẫn cố nở một nụ cười khi nhìn thấy hai đứa trẻ.
Cô vội vàng bước đến, run rẩy mở lò nấu ăn. Một cái nồi nhỏ, méo mó, bên trong là chút nước cháo loãng. Không có gạo, không có rau củ, chỉ là nước sền sệt với vài cọng cỏ dại và một ít vụn thịt không rõ nguồn gốc.
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng múc cháo ra hai cái bát nhỏ, đưa cho hai đứa bé.
Hai đứa trẻ nhận lấy, vội vàng húp lấy húp để. Chúng đói. Đói đến mức không quan tâm thứ mình đang ăn có vị gì, chỉ biết phải nuốt xuống để lấp đầy cái bụng trống rỗng đang quặn thắt.
Chợt, đứa bé gái nhỏ nhất dừng lại. Nó ngước lên, thấy mẹ vẫn ngồi đó, không động đũa.
Bé cầm cái bát nhỏ, đẩy về phía cô, giọng thỏ thẻ đầy yếu đuối.
“Mẹ ăn đi...”
Cô giật mình, đôi mắt khẽ dao động. Nhưng rồi vẫn lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng.
“Con ăn đi, mẹ no rồi.”
Vẫn là câu nói đó. Câu nói mà biết bao người mẹ khác trên thế gian này đã từng nói.
Bé gái ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại lặng lẽ cúi xuống, tiếp tục ăn.
Người phụ nữ siết chặt hai bàn tay, móng tay bấm vào da thịt đến bật máu. Nhìn hai đứa trẻ gầy trơ xương, lòng cô đau như dao cắt. Cô muốn ôm chúng vào lòng, muốn bảo vệ chúng, muốn đưa chúng rời khỏi nơi địa ngục này.
Nhưng cô biết, mình chẳng thể làm gì cả.
Cô chỉ là một con người nhỏ bé giữa thế giới tàn khốc này.
Khi hai đứa bé ăn xong, cô giúp chúng lau mặt, rồi kéo chăn đắp cho chúng. Lớp vải mỏng manh chẳng cản được cái lạnh, nhưng ít nhất, cô có thể dùng cơ thể mình để che chắn phần nào cho chúng.
Ngoài kia, gió vẫn rít gào. Dị thú vẫn đang săn lùng.
Nhưng trong góc lều nhỏ bé này, vẫn còn một chút hơi ấm của tình mẫu tử.
Cô bắt đầu thủ thỉ hát lời hát ru mà khi xưa mẹ cô vẫn hay hát vào những trưa hè.
À ơi… gió ru nhẹ cánh cò
Trăng nghiêng đầu ngủ bên bờ sông xanh.
Mẹ ngồi ôm giấc mộng lành
Ru con khôn lớn, yên lành giấc mơ.
Ngủ đi con, mẹ thương con nhất
Nắng mai rồi sẽ đến bên hiên.
Dẫu đời gian khó, mẹ nguyện chở che
Chỉ mong con mãi an lành.
À ơi… suối ngân lời hát hiền
Trăng treo đầu ngõ nhớ miền quê xa.
Ngày mai con lớn bay xa
Nhớ câu hát mẹ, nhớ nhà, con ơi…
À ơi… à ơi…
Mẹ ru con giấc mộng ngời
Một đời thương nhớ, một trời yêu thương.
…
Không khí nhộn nhịp bao trùm khắp các hành lang và phòng ban. Mọi người tất bật hoàn thành công việc cuối năm, ai cũng cố gắng hoàn tất nhiệm vụ để nhận thêm điểm công trạng, một loại tiền tệ giúp họ có thể đổi lấy thực phẩm, quà tặng và những nhu yếu phẩm hiếm hoi cho gia đình mình.
Dù có bận rộn đến đâu, ai nấy đều không quên cảm tạ Nova Sanctum, tổ chức đã cho họ một nơi nương tựa an toàn, một mái nhà giữa thế giới hoang tàn ngoài kia.
Trong khu xưởng kỹ thuật, Hoàng, một người đàn ông trung niên với bộ đồ bảo hộ lấm lem dầu máy, vừa hoàn thành công việc cuối cùng của tháng.
Khi nhận được điểm công trạng, hắn vội vàng mở bảng điều khiển cá nhân, ánh mắt háo hức khi thấy con số mới được cập nhật trong tài khoản.
"Vậy là đủ để mua ít thịt rồi!"
Hắn vui vẻ chào tạm biệt đồng nghiệp, dọc đường về không quên trò chuyện với vài người bạn. Những câu chuyện về công việc, về kế hoạch cho gia đình ngày cuối năm, dù chỉ là những điều giản dị nhưng cũng đủ sưởi ấm lòng người.
Bước vào khu siêu thị nội bộ, nơi chỉ dành cho cư dân có công trạng, Hoàng nhanh chóng chọn vài món quà bánh đơn giản cho lũ nhỏ, rồi dừng lại trước quầy thịt.
Dù giá cả vẫn còn rất đắt, nhưng giữa thời mạt thế, việc có thể đường hoàng đứng đây mua thực phẩm đã là một điều xa xỉ.
Hắn không phàn nàn gì thêm, chỉ cười nhẹ rồi thanh toán.
Tầng 4 – Khu dân cư
Dù là thời mạt thế, khu dân cư bên trong Nova Sanctum vẫn được bài trí để tạo chút không khí ngày Tết.
Những dãy đèn nhỏ được treo dọc hành lang, phát ra ánh sáng vàng ấm áp. Một số căn hộ còn treo những món trang trí đơn giản một cành đào giấy, một chiếc đèn lồng nhỏ.
Thậm chí có vài bức hình do bọn trẻ con làm, trông cũng rất thích mắt.
Hoàng đi về phía tòa 4B2, nơi gia đình hắn đang chờ đợi.
Dừng lại trước cánh cửa quen thuộc, hắn hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
“Cha về rồi đây! Các con ra nhận quà nào!”
Cánh cửa vừa mở ra, một luồng ánh sáng vàng ấm áp từ căn hộ lập tức phủ lên khuôn mặt lấm lem của người đàn ông.
Từ bên trong, hai đứa trẻ con nhanh chóng chạy ra, đôi mắt sáng lên khi thấy túi quà trên tay cha.
“A, cha về rồi!”
Hoàng bật cười, đặt túi xuống, xoa đầu chúng. Nhưng trước khi hắn kịp đưa quà, vợ hắn, Cao Ngữ Lan, đã bước ra, đôi mày hơi nhíu lại khi thấy chồng mang về nhiều đồ như vậy.
“Anh lại tiêu xài nhiều quá rồi. Phải tiết kiệm chứ…”
“Anh biết mà.” Hoàng cười, kéo vợ vào lòng một chút, vỗ vỗ lưng cô.
“Nhưng lâu lắm mới có dịp này, cứ để tụi nhỏ vui một chút đi.”
Ngữ Lan thở dài, nhưng cũng không thể ngăn nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi khi thấy chồng vui vẻ.
Hai đứa nhỏ hớn hở nhận quà, tiếng cười vang lên rộn rã. Căn hộ nhỏ vốn yên ắng bỗng chốc trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Bỗng nhiên, từ sau lưng Hoàng, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Cha, mẹ. Con về rồi.”
Không gian như ngưng đọng.
Hoàng giật mình quay phắt lại. Trước cửa, một chàng trai trẻ trong bộ đồng phục đen viền đỏ đặc trưng của những binh lính chiến đấu.
Hắn đang đứng đó trên tay là hai bọc quà, dáng người cao lớn, mái tóc ngắn hơi rối sau những ngày dài ở tiền tuyến.
Người đó không ai khác chính là đứa con trai cả của hắn Triệu Dương Minh, một thức tỉnh giả của đội quân tiên phong.
“Anh hai!!”
Hai đứa nhỏ la lớn rồi lao đến, ôm chầm lấy Dương Minh, vừa cười vừa khóc. Minh cúi xuống, ôm chặt lấy hai đứa em, trên môi cũng nở một nụ cười đầy hạnh phúc.
Hoàng đứng đó, hơi khựng lại. Hắn đã nghĩ năm nay con trai sẽ không về được. Tiền tuyến vẫn còn khốc liệt, nhiệm vụ vẫn chưa dừng lại.
Nhưng nó đã về.
Nó thực sự đã về.
Không cần nói một lời, Hoàng tiến lên, giang tay ôm chặt lấy đứa con trai đã lâu không gặp. Cảm giác thân thể con trai hắn còn đây, còn sống, còn thở, còn mạnh mẽ…
Nước mắt bất giác ầng ậc trong khoé mắt hắn.
Ngữ Lan cũng cũng không kìm được xúc động, đứng bên cạnh lau nhẹ giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Bên trong căn hộ nhỏ bé giữa thời mạt thế, một gia đình nhỏ đang đoàn tụ.
Không cần bánh chưng, không cần pháo hoa.
Chỉ cần những người thân yêu vẫn còn đứng bên nhau.
Chỉ cần được sống, được ôm nhau, là đủ.
…
Đáng lẽ tác nên up chương này sớm hơn, nhưng do công việc có phần bận rộn làm trễ việc úp chương.
Mai tác có thể bận đi ăn nên sẽ up chương hơi muộn. Mong ae thông cảm.
Vậy nha, chúc anh em một năm mới an khang và thịnh vượng. kkkk