Chương 92: Mệt Mỏi

Chiếc máy bay tư nhân lướt nhẹ giữa bầu trời đêm, để lại sau lưng những vệt sáng mờ ảo. Bên ngoài ô cửa sổ, bầu trời đêm thẫm một màu đen tuyền, lấp lánh những vì sao xa xăm.


Ánh trăng bạc len lỏi qua từng tầng mây, rọi xuống cánh máy bay một thứ ánh sáng lạnh lẽo. Không gian trong khoang chính yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng động cơ máy bay rì rầm, hòa cùng nhịp thở đều đặn của Victoria Lancaster.
Cô chậm rãi mở mắt. Một cơn mộng nữa vừa trôi qua.


Dường như, kể từ khi những giấc mơ kỳ lạ ấy xuất hiện, cô chưa từng có một đêm yên giấc thực sự. Cảm giác bứt rứt này không chỉ là sự mệt mỏi đơn thuần.
Nó còn là một nỗi ám ảnh, cô không chỉ nhớ những hình ảnh ấy mà dường như còn cảm nhận được chúng.


Mùi máu tanh vẫn còn phảng phất trong mũi, tiếng thét vẫn vang vọng trong đầu. Như thể từng hình ảnh trong mơ đều mang theo một lời cảnh báo nào đó mà cô chưa thể hiểu thấu.
"Lại nữa sao?"
Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn màu vàng, đôi mắt xanh ánh lên chút mơ hồ và mệt mỏi.


Từng hình ảnh rời rạc vẫn còn vương trong tâm trí cô, những căn hầm tối tăm, mùi ẩm mốc ngột ngạt, ánh đèn lập lòe phản chiếu trên những khuôn mặt hốc hác của con người đang trốn chạy.


Những tiếng thét. Tiếng gầm rú chấn động cả không gian. Và những con quái vật với đôi mắt đỏ ngầu, móng vuốt dài, luôn truy đuổi không ngừng.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Những giấc mơ này không đơn thuần là những ảo giác. Chúng quá thật, quá chi tiết... như thể cô đã từng sống trong chúng.


available on google playdownload on app store


Trong mơ, Victoria còn thấy một thứ thuốc, một lọ chứa chất lỏng xanh lam, phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Nó trông giống hệt như hợp chất ProtoVita thứ thuốc tiên tiến nhất thế giới hiện nay, cũng là thứ cô đã tiêm vào người.
Sự trùng hợp này... quá kỳ lạ.


Nếu có thể tìm ra người sáng chế ra ProtoVita, cô có thể tìm được câu trả lời.
‘Họ là ai? Tại sao thuốc này xuất hiện trong giấc mơ của mình? Liệu đó có phải là một điềm báo tương lai…’


Victoria khẽ thở dài. Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, chỉ còn khoảng nửa giờ nữa là máy bay sẽ hạ cánh. Với tay bấm một nút nhỏ cạnh giường, cô yêu cầu chuẩn bị nước nóng.
Cơ thể cô vẫn còn mệt mỏi, những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu như một mớ dây rối.


Bước vào phòng tắm rộng lớn, Victoria trút bỏ lớp áo choàng lụa, để làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể mình.
Hơi nước lan tỏa, phủ một lớp sương mỏng lên tấm gương lớn đối diện. Cô chống tay lên thành bồn, để dòng nước vỗ về làn da, giúp xoa dịu phần nào sự căng thẳng.


Không lâu trước đây hình ảnh phản chiếu của cô trước gương còn là một cô gái gầy gò, xanh xao, đôi mắt hõm sâu vì mất ngủ triền miên. Mái tóc dài bết lại, khô khốc như những sợi rơm.
Cô từng trông như một kẻ điên một người đã mất đi hy vọng sống.
Nhưng giờ đây…


Victoria đưa tay chạm lên làn da mịn màng của chính mình, môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỏng. Từ khi tiêm ProtoVita, cô cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang thay đổi từng ngày. Cô nhanh hơn, mạnh hơn.


Dù rằng thứ thuốc này không giúp cô thoát khỏi những cơn ác mộng. Nhưng nó đã thay đổi cô. Không còn là người phụ nữ gầy gò, bệnh tật ngày trước.
Cơ bắp cô săn chắc hơn, vết thương nhỏ cũng lành lại nhanh chóng...như thể cơ thể cô không còn hoạt động theo quy luật bình thường nữa.


"Người tạo ra thứ này... quả thật là một thiên tài."
Dù không phải vì tìm ra nguyên nhân của những giấc mơ, thì riêng việc loại thuốc này có thể phục hồi cơ thể cô một cách thần kỳ cũng đủ khiến cô muốn gặp người đó một lần.


Là người con duy nhất của gia tộc Lancaster, Victoria không chỉ sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có một trí tuệ mà ít ai có thể sánh kịp.
Nếu không phải vì bị vây khốn bởi những cơn ác mộng, thì có lẽ giờ đây tên cô đã xuất hiện trong danh sách những nữ doanh nhân trẻ giàu có nhất thế giới.


Cô khẽ nhắm mắt lại. Và ngay lập tức, bóng tối trong tâm trí cô như mở ra một cánh cổng.
Những hình ảnh trong giấc mơ lập tức tràn về.
Căn hầm ngột ngạt, ánh đèn vàng vọt yếu ớt. Mùi bụi bặm quyện lẫn mùi máu tanh. Một nhóm người run rẩy đứng co cụm lại với nhau, mắt họ ngập tràn sợ hãi.


Ánh sáng đỏ hắt qua những khe hở trên cánh cửa thép. Một đôi mắt đang nhìn vào trong, đôi mắt đỏ rực của quái vật.
Cô há miệng định hét lên—
Tách!
Đôi mắt Victoria mở bừng ra.
Chỉ là một giấc mơ.


Nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn vương trong từng nhịp thở, như thể mọi thứ vừa xảy ra là thật.
Ngoài kia, máy bay bắt đầu hạ độ cao.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy khỏi bồn tắm, quấn lấy mình bằng chiếc khăn lông mềm. Nhưng khi quay lại nhìn vào gương, cô thoáng rùng mình.


Victoria bước tới trước gương. Hơi nước đã gần tan hết, và trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cô thấy một đôi mắt đỏ rực phản chiếu trong gương...nhưng đó không phải ánh mắt của cô.

Tiếng bánh máy bay tiếp xúc với mặt đường vang lên nhẹ nhàng, kéo Victoria ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.


Từ ô cửa kính, cô có thể thấy sân bay dần hiện rõ dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Một làn sương mỏng vẫn còn vương trên mặt đất, phản chiếu những dải đèn dẫn đường dài bất tận.


Chiếc máy bay tư nhân lướt đi thêm một đoạn trước khi dừng hẳn. Ngay lập tức, một nhóm nhân viên đã đứng sẵn chờ đón cô. Ai nấy đều giữ phong thái chuyên nghiệp, cúi đầu chào khi cánh cửa mở ra.


Victoria khẽ hất nhẹ mái tóc vàng ngắn, đôi mắt xanh lướt nhìn họ một lượt trước khi bước xuống. Cô khoác trên mình một chiếc váy xanh trang nhã, vừa vặn tôn lên đường nét thanh lịch mà không kém phần quyền uy.


Cô biết cha mình “Charles Lancaster” sẽ không thể đi cùng trong chuyến hành trình này. Đó là quy tắc nghiêm ngặt của gia tộc Lancaster.
Những người có chung huyết thống không được di chuyển trên cùng một chuyến bay, tránh để việc gặp rủi ro nếu có bất trắc xảy ra.
Một nhân viên trịnh trọng cúi đầu hỏi.


“Tiểu thư Lancaster, xe đã sẵn sàng. Chúng tôi sẽ đưa cô về khách sạn ngay lập tức.”
Victoria thoáng ngập ngừng, rồi nở một nụ cười nhẹ.
“Không cần vội. Hiếm khi tôi đến một quốc gia khác, tôi muốn đi dạo một chút. Nhân tiện, tôi cũng muốn dùng bữa sáng.”


Nhân viên nhanh chóng gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, cô được mời lên một chiếc xe sang trọng màu đen đang đỗ gần đó.
Cánh cửa mở ra, để lộ nội thất bọc da cao cấp với mùi hương dịu nhẹ, khiến tâm trí Victoria thư thái hơn một chút.


Chiếc xe lướt đi êm ái trên con đường còn vương hơi sương của thành phố. Victoria tựa nhẹ vào ghế, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc những ý nghĩ trôi theo từng khung cảnh vụt qua.
Cô không vội.
Cô có thời gian.
Và quan trọng nhất, cô cần tìm ra câu trả lời.


Ở một nơi khác, cách xa hàng ngàn cây số, có một người cũng đang trăn trở về những bí ẩn chưa có lời giải. Giữa căn phòng ngập tràn những tài liệu nghiên cứu, nơi tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên giữa sự yên tĩnh tuyệt đối, một cơn ác mộng khác cũng đang âm thầm len lỏi.


Giữa căn phòng ngập tràn những tài liệu nghiên cứu, Trần An đang vùi mặt vào một chiếc gối nhỏ trên bàn làm việc.


Những chồng hồ sơ, những công thức phức tạp, những màn hình máy tính vẫn sáng với vô số dữ liệu chạy liên tục... Nhưng hắn chẳng hề bận tâm. Sau một đêm dài nghiên cứu, hắn chỉ muốn ngủ thêm một chút.
Nhưng đời không như là mơ.
Tiếng điện thoại chói tai phá tan sự tĩnh lặng.


Trần An nhăn mặt, lười biếng vươn tay với lấy chiếc điện thoại, giọng nói còn pha chút ngái ngủ.
“Alo...?”
Đầu dây bên kia là một giọng nữ sắc bén nhưng chuyên nghiệp vang lên.
“Chào buổi sáng, cậu Trần.”


Hắn không cần nhìn cũng biết đó là ai Hà Tịnh, trợ lý riêng của hắn. Một người lúc nào cũng đúng giờ, lúc nào cũng nghiêm túc, và lúc nào cũng khiến hắn cảm thấy như đang bị lôi kéo khỏi thế giới nghiên cứu yêu thích của mình.


“Hiện giờ ngài có tiện để tôi báo cáo tiến độ công việc không?” Cô hỏi bằng giọng điệu không thể nào chuẩn mực hơn.
Trần An thở dài, vươn vai một chút, cố ép bản thân tỉnh táo.
“Cứ nói đi, tôi nghe.”


Là một thức tỉnh giả, khả năng ghi nhớ và xử lý thông tin của Trần An vượt xa người bình thường. Dù có đang mệt đến đâu, hắn vẫn có thể tiếp thu dữ liệu mà không gặp trở ngại gì.
Hà Tịnh bắt đầu báo cáo.


“Các khách mời quan trọng đã có mặt tại Khách sạn Trung Tâm, chỉ có một vài vị sẽ đến muộn do lịch trình vướng bận.”
“Ừ.” Trần An ậm ừ trả lời.


“Buổi triển lãm và buổi đấu giá ngày mai đang được chuẩn bị theo đúng tiến độ. Tôi cũng đã đi khảo sát tình hình và xác nhận lại nội dung buổi tiệc tối nay.”
Hắn tiếp tục gật gù, không có gì bất ngờ cả. Mọi chuyện đều đi theo kế hoạch.


Nhưng khi nghe đến lịch trình trong ngày, hắn khẽ nhăn mày.
“Buổi tiệc tối nay? Tôi cần phải tham gia à?”
Hà Tịnh đáp ngay, như thể đã đoán trước câu hỏi này.
“Dĩ nhiên. Đó là sự kiện quan trọng, sự hiện diện của ngài là cần thiết, với cả ngài đã ứng trước đó rồi.”


“Lát nữa ngài cũng phải qua bên đó một chút, để tập vợt cho nội dung tối nay.”
Trần An thở dài, lần này là một cái thở dài đầy chán nản, hắn không phải là không nhớ.


Chỉ là hắn không thích những sự kiện như vậy. Những buổi tiệc xa hoa, những cái bắt tay đầy tính toán, những cuộc trò chuyện với những người mà hắn không mấy quan tâm... Tất cả những thứ đó đều không dành cho hắn.
Hắn chỉ muốn tiếp tục nghiên cứu của mình.


Nếu có thể, Trần An chỉ muốn ném hết đống công việc này cho Chấn Vương lo, còn bản thân cứ thế mà tiếp tục mấy dự án nghiên cứu.
Nhưng đời đâu có dễ dàng như vậy.
Dù đã có Chấn Vương cùng Hà Tịnh xử lý phần lớn công việc, vẫn có một số chuyện hắn buộc phải đích thân tham gia.


"Phiền phức."
Nhưng hắn không thể từ chối.
“Được rồi.” Hắn lầm bầm. “Tôi sẽ gặp cô và Chấn Vương sau.”
“Rõ.” Hà Tịnh trả lời gọn gàng, rồi cúp máy ngay sau đó.
Trần An chống khuỷu tay lên bàn, day nhẹ thái dương.


Mọi chuyện đang đi đúng hướng, nhưng có một điều hắn vẫn chưa thể giải thích.
Gần đây, hắn luôn có một cảm giác kỳ lạ…
Một cảm giác như thể hắn đã bỏ qua một điều gì đó vô cùng quan trọng.


Nhưng quan trọng hơn cả, đó là một thứ mà đáng lẽ hắn không thể nào quên với khả năng thức tỉnh của bản thân.






Truyện liên quan