Chương 136: Sóng Gió
Bên trong khu trải nghiệm buồng tăng cường thực tế ảo, không khí sôi động tràn ngập trong căn phòng. Những vị khách đến từ khắp nơi trên thế giới đang chăm chú theo dõi màn trình diễn của người đang thử nghiệm công nghệ mới.
Trên màn hình khổng lồ giữa phòng, hình ảnh trong không gian ảo hiện ra rõ nét đến mức chân thực.
Người tham gia thử nghiệm là một streamer trẻ tuổi, lúc đầu còn lúng túng vì chưa quen với cảm giác "ý thức nhập vai" nhưng chỉ sau vài phút thích ứng, anh ta đã di chuyển linh hoạt và thực hiện những động tác bắn súng chính xác như một tay súng chuyên nghiệp.
"Không thể tin được! Công nghệ này có thể thay thế hoàn toàn hệ thống mô phỏng quân sự truyền thống!"
Một vị khách có vẻ là quân nhân không giấu nổi kinh ngạc, ánh mắt sáng rực nhìn vào màn hình.
"Không chỉ là huấn luyện quân sự. Nếu nó được ứng dụng vào các lĩnh vực khác như y tế, đào tạo kỹ thuật hay thậm chí giải trí, thế giới sẽ bước sang một kỷ nguyên mới."
Một nhà đầu tư khác lên tiếng, trong giọng nói không giấu được sự hứng thú.
Xung quanh, những tiếng trầm trồ vang lên không ngớt. Công nghệ này thực sự là một bước tiến vượt thời đại.
Nhưng giữa bầu không khí phấn khích ấy, Tống Hạo và Thanh Vân lại im lặng.
Không phải vì họ không kinh ngạc, mà bởi vì họ đã từng chứng kiến mặt đáng sợ nhất của nó.
Họ nhớ lại những lần được tận mắt nhìn thấy đội ngũ Nova Sanctum sử dụng công nghệ này để huấn luyện.
Những gì mà họ vừa thấy trên màn hình, so với thực lực thật sự của các nhân viên Nova, chẳng khác nào một trò trẻ con.
Trong thế giới ảo đó, những người lính được huấn luyện như quái vật.
Phản xạ nhanh đến mức con người bình thường không thể theo kịp, khả năng tác chiến chính xác đến từng milimet.
Tống Hạo vô thức siết chặt tay. Hắn vẫn nhớ cái cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy họ chiến đấu trong không gian ảo… một cảm giác chấn động đến mức toàn thân tê rần.
Thanh Vân liếc nhìn Trần An. Người thanh niên trẻ này chính là kẻ đứng sau những công nghệ kinh khủng đó.
Nhưng ngay lúc này, hắn chỉ bình thản quan sát, ánh mắt trầm lặng như thể mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn.
Bên kia, nhóm ba người phụ nữ cũng đang theo dõi màn trình diễn, nhưng với những tâm trạng rất khác nhau.
Lý An Nhiên hào hứng. Cô thích thú với công nghệ này đơn thuần vì tò mò muốn trải nghiệm.
Trịnh Kỳ Thanh thì tập trung quan sát với ánh mắt tò mò xen lẫn kinh ngạc, như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy thế giới kỳ diệu.
Nhưng Victoria lại khác.
Khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh một con quái vật gớm ghiếc, bất giác, đôi mắt cô khẽ giật giật. Một cảm giác khó tả trào lên trong lồng ngực.
Lo lắng.
Bất an.
Nỗi sợ hãi đột ngột xuất hiện mà cô không hiểu lý do.
Hơi thở của Victoria có chút rối loạn. Đôi tay cô khẽ siết lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù vậy, phản ứng đó không qua được mắt Trần An.
Hắn thở dài, lặng lẽ thò tay vào túi áo, lấy ra một hộp bạc nhỏ.
Một viên kẹo màu xanh lam lăn nhẹ trong lòng bàn tay hắn.
"Ngậm đi." Giọng hắn trầm thấp, không lớn nhưng đủ để Victoria nghe thấy.
Victoria ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Trần An không giải thích, chỉ đưa viên kẹo tới gần hơn. Victoria chần chừ một chút, nhưng rồi cũng nhận lấy và ngậm vào miệng.
Ngay lập tức, một hương vị thanh mát lan tỏa trong khoang miệng. Cảm giác bồn chồn, căng thẳng khi nãy dần tan biến, thay vào đó là một sự thư giãn nhẹ nhàng.
Cô nhìn hắn, khẽ nheo mắt.
"Thuốc gì đây?"
Trần An khoanh tay, ánh mắt vẫn dán vào màn hình thản nhiên nói.
"Loại thuốc thư giãn tự nhiên do tôi tự chế, nhằm giải tõa căng thẳng mà thôi."
Victoria chớp mắt, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ngậm viên kẹo, cảm giác cơn lo lắng dần dịu xuống.
Những hành động này vốn rất bình thường, chỉ là một sự quan tâm đơn giản.
Nhưng có một người đang đứng gần đó, lặng lẽ quan sát tất cả.
Trịnh Kỳ Thanh.
Cô không hề có phản ứng mạnh mẽ nào. Không ghen tuông, không tức giận, không hờn dỗi.
Chỉ là… trái tim cô như thắt lại.
Cô nhận ra sự dịu dàng mà Trần An dành cho Victoria, cái cách hắn ngay lập tức nhận ra cô ấy có vấn đề, cái cách hắn không cần nhiều lời nhưng lại hành động đúng lúc.
Cô đã từng có cơ hội để có được điều đó.
Nhưng cô đã bỏ lỡ.
Hồi còn ở đại học, Trần An không phải kiểu người tỏa sáng rực rỡ như bây giờ.
Khi đó, hắn chỉ là một kẻ trầm lặng, luôn bị người khác xem nhẹ vì tài năng cũng không có gì nổi trọi.
Cô cũng từng coi hắn là một người bình thường, không đáng để lưu tâm. Thậm chí đôi phần ghét bỏ vì hắn một mực đeo bám cô.
Nhưng bây giờ, hắn đã trở thành một kẻ mà cả thế giới phải ngước nhìn.
Và người có thể ở bên cạnh hắn lúc này… không phải cô.
Trịnh Kỳ Thanh bất giác siết nhẹ bàn tay. Cô có nên bỏ cuộc không?
Có lẽ… đã đến lúc rồi.
Cô mím môi, ép mình dời mắt khỏi hình ảnh Trần An và Victoria, rồi quay lại nhìn màn hình. Nhưng trong lòng, một nỗi đau âm ỉ vẫn không ngừng lan rộng.
Không gian triển lãm vẫn còn vang vọng những tiếng trầm trồ ngưỡng mộ trước công nghệ tiên tiến của tập đoàn Nova Sanctum. Nhưng giữa bầu không khí phấn khích đó, một hồi chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Trần An liếc nhìn màn hình, người gọi đến là Trần Kiệt.
Hắn nhíu mày.
Trước đó, hắn đã bố trí nhân viên ra đón thằng bé. Giờ gọi lại, chắc chắn đã có chuyện.
Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã lập tức vang lên giọng nói của Trần Kiệt, hơi gấp gáp.
"Alo, anh hai? Hình như em không vào được rồi anh.”
“Có một anh bên quân đội nói rằng hiện tại khu vực triển lãm bị phong tỏa tạm thời. Họ bảo mọi người đừng hoảng loạn gì đó…"
Trần An khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống.
Phong tỏa?
Không phải trước đó bọn họ đã thỏa thuận xong với chính phủ rồi sao? Tại sao quân đội lại đột ngột hành động?
Hắn điềm tĩnh đáp.
"Được rồi, em đợi đó, không có gì đâu. Để anh gọi cho bên họ."
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, một loạt tiếng chuông điện thoại khác đồng loạt vang lên từ những vị khách trong phòng triển lãm.
Không khí trong phòng chợt trở nên kỳ lạ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, những ánh mắt bắt đầu hiện lên sự bối rối và bất an.
Rồi đột ngột…
Toàn bộ tín hiệu bị cắt đứt.
Màn hình điện thoại lập tức chuyển sang trạng thái mất sóng. Không một cuộc gọi nào có thể thực hiện.
Hệ thống liên lạc bị phong tỏa.
Có người đã nhận ra sự bất thường. Một doanh nhân lớn tuổi thử gọi đi gọi lại vài lần nhưng vô ích. Ông ta quay sang hỏi nhân viên triển lãm, giọng đầy căng thẳng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao không có tín hiệu?"
Những tiếng xì xào vang lên, bầu không khí phấn khích lúc nãy nhanh chóng bị thay thế bằng một cảm giác bất an bao trùm.
Tống Hạo và Thanh Vân ngay lập tức cảnh giác, ánh mắt quét khắp phòng như muốn tìm kiếm điều bất thường.
Trần An vẫn đứng yên, vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ.
Quân đội đã chủ động cắt sóng toàn khu vực.
Hắn lập tức liên hệ với Nyx, hòng sử dụng đường truyền nội bộ đã được mã hóa.
"Nyx, kết nối với Lâm Chấn Vương ngay lập tức."
Một giây sau, tín hiệu đặc biệt kết nối với đầu dây bên kia.
Chất giọng trầm thấp của Lâm Chấn Vương nhanh chóng vang lên, kèm theo tiếng bước chân vội vã,
"Anh nghe đây."
Trần An lạnh lùng hỏi.
"Anh Vương rốt cuộc thì có chuyện gì đang xảy ra?"
Lâm Chấn Vương thở dài, giọng điệu có chút nặng nề.
"Ngắn gọn thôi. Hiện tại, nhiều quốc gia trên thế giới đang trở nên hỗn loạn vì công nghệ của chúng ta."
"Không phải vì nó nguy hiểm, mà vì nó quá tiên tiến.”
"Quá vượt trội."
"Các chính phủ lo sợ nếu công nghệ này rơi vào tay thế lực thù địch, cán cân quyền lực toàn cầu sẽ thay đổi hoàn toàn.”
“Một số quốc gia đã cử đại diện đến Việt Nam để bàn bạc, yêu cầu tạm dừng triển lãm và đấu giá cho đến khi có quyết sách phù hợp."
Trần An khẽ nhắm mắt.
Hắn đã đoán trước việc Nova Sanctum sẽ thu hút sự chú ý của thế giới. Nhưng hắn không ngờ phản ứng lại dữ dội đến mức này.
"Nếu không xử lý tốt… một cuộc chiến tranh toàn cầu có thể nổ ra."
Câu nói của Lâm Chấn Vương như một nhát dao cắt xuyên không gian.
Những ngón tay Trần An khẽ siết lại, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao.
Hắn không muốn con người chưa kịp ch.ết vì dị thú thì đã tự hủy diệt lẫn nhau.
Hắn trầm giọng hỏi.
"Chuyện này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch chính không?"
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, rồi Lâm Chấn Vương đáp, giọng điệu chắc chắn.
"Không.
"Ngược lại, nếu tận dụng đúng, đây sẽ là cơ hội lớn nhất mà chúng ta từng có."
"Chỉ là mức độ sự việc lớn hơn dự đoán, nhưng đừng lo, nhóm chiến lược đã lên kế hoạch. Họ sẽ đến gặp chính phủ để đàm phán, đồng thời lợi dụng tình thế này để tạo ra ưu thế cho chúng ta."
Trần An khẽ nhướng mày.
Hắn không phải người giỏi chơi trò chính trị. Nhưng nếu Lâm Chấn Vương nói rằng đây là một cơ hội, thì hắn tin.
Hắn trầm giọng nói.
"Vậy thì cứ làm đi. Em không xen vào đâu, mấy chuyện này không phải chuyên môn của em."
"Nhưng anh chắc chắn có thể kiểm soát tình hình chứ?"
Lâm Chấn Vương bật cười, dù trong tình huống căng thẳng nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
"Từ trước đến nay, anh chưa từng để chú thất vọng, phải không?"
Trần An im lặng một lúc, cười cười rồi khẽ gật đầu.
"Được. Vậy anh cứ làm đi, em giao mọi chuyện cho anh quyết định."
Hắn cúp máy, ánh mắt trở lại lạnh lùng, quét một vòng khắp phòng triển lãm.
Sóng gió lần này…
Không phải chỉ là một trận gió thoảng qua.
…
Cmn nói mấy ông không tin, tôi xém bị một em 2k4 quánh tiết canh. Giới trẻ h manh động quá