Chương 184: Như Thằng Cha Nó
Bên trong phòng thí nghiệm cá nhân, ánh sáng xanh lạnh của màn hình đổ lên khuôn mặt căng thẳng của Trần An.
Hắn đứng trước bàn điều khiển, bao quanh là thiết bị đang vận hành âm thầm. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bíp nhỏ từ hệ thống xử lý và tiếng thở của chính hắn.
Một bảng hologram mở ra, hiển thị các báo cáo mã hóa từ cuộc đột kích vào các cơ sở nghiên cứu ở Trung Quốc …dữ liệu do đội Alpha vừa gửi về.
Trần An lướt nhanh qua hàng loạt tiêu đề. Phần lớn chỉ là công nghệ chưa hoàn thiện.
Nhưng giữa đống dự án đó, có một cái tên khiến Trần An dừng lại “dự án Mặt Trời Mới”.
“Del, mở tệp. Trích xuất dữ liệu dự án và xây dựng mô hình dữ liệu 3D.”
Một giọng AI nam trầm, chuẩn xác vang lên qua hệ thống.
[Đã rõ thưa ngài. Đang dựng mô hình dữ liệu.]
Trong không khí trước mặt, một mô hình 3D hiện ra các chuỗi hạt, sơ đồ năng lượng, các đoạn mã kỹ thuật lập thể nổi lơ lửng.
Những dữ liệu này đến từ các nghiên cứu về biến dị thạch của Trung Quốc. Trong công nghệ năng lượng, bọn họ đã gia tốc phân rã Hạt Đối Kháng để tạo ra năng lượng.
Trong trạng thái ổn định, hạt đối kháng hoàn toàn trơ. Nhưng nếu bị gia tốc đến ngưỡng năng lượng nhất định, nó sẽ bắt đầu chuỗi phân rã dây chuyền sinh ra nhiệt và động năng với cường độ có thể san phẳng cả một thành phố nhỏ.
Sau khi Trần An ra lệnh trích xuất dữ liệu, mô hình năng lượng hiển thị, và phân tích được trình chiếu, AI lên tiếng.
[Phát hiện mô hình măng lượng sinh ra từ chuỗi phân rã đạt mức cực cao.]
[Không ghi nhận bất kỳ cơ chế ổn định hóa nào trong cấu trúc phản ứng.]
[Khuyến nghị không nên thực hiện dự án.]
Trần An nhìn chằm chằm vào những con số, lặng im. Rồi hắn khẽ lẩm bẩm.
"Một bước chệch… cả thành phố đi cùng a. Với một thứ bất ổn định như này mà bọn họ cũng dám thực hiện."
"Không biết nên khen hay là nói bọn họ điên nữa."Hắn cười khẩy, không rõ là mỉa mai hay táng thưởng.
Góc phải màn hình hiện lên một biểu đồ phát tán năng lượng những đường cong không bao giờ chạm nhau, chứng tỏ sự mất cân bằng trầm trọng trong quá trình phân rã.
Điểm thiếu sót của dự án này là chưa có vật liệu siêu dẫn, hoặc tinh thể nào có thể hấp thu nhanh và ổn định toàn bộ năng lượng sinh ra từ phân rã.
Dẫn đến trạng thái gọi là Phản Ứng Lệch Pha ngoài ý muốn do mất cân bằng đối kháng năng lượng.
Không có sự ổn định, chỉ cần một dao động nhỏ và mọi thứ sẽ hóa tro bụi. Nhưng nếu giải được bài toán này, nhân loại sẽ có thêm một chìa khóa để mở cánh cửa vượt qua tương lai mạt thế.
Trần An bắt đầu nhắm mắt để tập trung hơn vào trí nhớ nhằm tìm giải pháp cho dự án này.
Ngay khoảnh khắc đó, thế giới bên ngoài tan biến.
Hắn bước vào bên trong chính mình, một không gian vô hình, nơi tư duy được cụ thể hóa thành cảnh vật, nơi ký ức và tương lai đan xen như mạng lưới neuron ánh sáng.
Một quảng trường mênh mông hiện ra lơ lửng giữa tầng tầng lớp lớp ký ức, dữ kiện và thời gian.
Xung quanh là những cột sáng xoắn ốc, chứa hàng triệu thông tin đang quay cuồng với vận tốc không tưởng.
Mỗi tia sáng là một mảnh ghép ký ức, một mẩu dữ liệu Trần An từng tiếp xúc, từng nhớ, từng vô tình thấy thoáng qua trong tương lai.
Giữa quảng trường, Trần An bắt đầu nhân bản tư duy đây là năng lực xử lý đa luồng của hắn.
Lần lượt, những phân thân của hắn hiện ra không phải là ảo ảnh, mà là những thực thể tư tưởng, mỗi người mang cùng trí tuệ, nhưng có hướng tiếp cận khác nhau.
Một người tập trung vào công nghệ, một người chuyên xử lý chuỗi thời gian, một người phân tích các thông tin liên quan, một người tr.a cứu các tài liệu liên quan trong tương lai…
Chỉ trong vài nhịp đập tim, đã có hàng chục Trần An đứng xung quanh quảng trường tâm trí. Họ không cần nói, chỉ cần một ánh mắt – là đủ để truyền đạt hàng ngàn bit thông tin.
Bắt đầu.
Từng Trần An phóng thích luồng tư duy như tia sáng, đâm thẳng vào các cột dữ liệu.
Những cột ánh sáng rùng mình, rung chuyển, rồi tuôn ra hình ảnh như một thước phim. Các biểu đồ, báo cáo phân tích, video cuộc họp, nhật ký khoa học, thậm chí cả những đoạn hội thoại vụn vặt trong tương lai.
Thời gian trôi qua. Không ai lên tiếng.
Rồi một khoảng lặng sâu thẳm tràn đến. Tất cả các cột dữ liệu trống rỗng.
Không một bản vẽ. Không một đoạn ghi chú. Không một lời bàn tán trên bất kỳ kênh thông tin nào, dù là hệ thống quân sự hay mạng lưới ngầm dân sự trong tương lai.
Sự trống vắng tuyệt đối.
Một Trần An trong số họ, người đứng giữa không gian dữ liệu đang đóng băng khẽ thì thầm, giọng trầm.
"Không lý nào…"
Cả quảng trường tư tưởng bỗng tối sầm lại. Trần An trung tâm bản thể gốc bước ra giữa vòng tròn. Hắn nhìn quanh, và bắt đầu thảo luận.
"Khả năng dự án này thất bại nên trong tương lai không ai nói về nó nữa."
Một phân thân khác đồng tình tiếp lời.
"Cũng có thể là hai năm sau, sự kiện thiên thạch rơi gây ra cộng hưởng năng lượng, dẫn đến nổ tung cơ sở nghiên cứu. Mọi dữ liệu bị thiêu sạch."
Một người khác, chuyên xử lý tuyến thời gian, nhíu mày.
"Không có bất kỳ mốc nào trong tương lai đề cập đến nó. Một dự án tiềm năng như này lại mhư thể chưa từng tồn tại. Thật vô lý."
Tất cả Trần An đồng loạt gật đầu, ánh mắt đều mang cùng biểu cảm.
Trầm tư, lạnh lẽo có chút thất vọng xen lẫn tiếc nuối.
Không gian tư tưởng dần tan rã. Những bản sao của hắn mờ đi như làn khói, để lại bản thể gốc một mình đứng giữa thư viện ký ức, nơi tất cả câu trả lời đã bị thiêu trụi.
Hắn mở mắt thở dài rồi nói ra.
"Tổng không thể cứ trông chờ vào một tương lai đã thất bại. Phải nghĩ biện pháp khác thôi."
Một tiếng “tích” vang nhẹ giữa không gian yên tĩnh.
[Thưa ngài, phía bộ phận nghiên cứu Người Thức Tỉnh cần ngài có mặt. Họ thông báo đã có kết quả từ quá trình chạy thử nghiệm.]
Giọng AI vang lên từ hệ thống trung tâm, đều đặn và chính xác, nhưng không thể che giấu hàm ý khẩn trương ẩn dưới từng âm tiết.
Trần An gật đầu, tầm mắt vẫn còn đọng lại trên tàn dư của những chuỗi dữ liệu phân rã. Hắn xoay người, chiếc áo thí nghiệm trắng dài được rô bôt hệ thống tự động đưa ra choàng lên vai.
Ngay lúc hắn vừa bước khỏi bàn điều khiển, điện thoại khẽ rung.
Màn hình hiện lên một cái tên quen thuộc.
[Mẫu Thân Đại Nhân.]
Trần An khựng lại. Trong khoảnh khắc, ánh nhìn sắc lạnh thường ngày bỗng dịu xuống, như thể chỉ cần cái tên đó xuất hiện, cả thế giới đang gánh trên vai hắn cũng nhẹ đi đôi phần.
Hắn nhấn nhận cuộc gọi. Giọng người phụ nữ truyền đến ấm áp, quen thuộc, xen lẫn chút lo lắng nhẹ nhàng.
“An à, con có rảnh nghe máy không?”
“Con nghe đây, mẹ.” Giọng Trần An bỗng chốc nhẹ tênh, như đứa con nhỏ ngày nào đang ngồi nơi hiên nhà nghe mẹ kể chuyện.
Đầu dây bên kia, Lý Nguyệt bật cười khẽ, giọng bà rạng rỡ thấy rõ.
“Trần Kiệt được nhận vào Học viện Công nghệ Nova Sanctum rồi! Sáng nay có thư báo về, mẹ vừa mở xong, nó thì mừng quýnh lên rồi chạy sang khoe với mẹ cả ngày rồi.”
Trần An hơi sững người. Rồi nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt, nụ cười thật sự không phải kiểu nụ cười chính trị quen thuộc của người đứng đầu Nova.
“Thật luôn!? Đúng là không ngờ được mà... trông lóc chóc vậy mà cũng khá quá.”
Giọng hắn mang theo chút tự hào, lẫn chút bất ngờ thật sự.
Hắn biết rõ Học viện Nova là hiện là nơi có tuyển mộ đầu vào khắt khe bậc nhất, nơi đào tạo ra những trí tuệ tinh hoa không chỉ của quốc gia mà là cả thế giới.
Và cũng chính hắn là người đặt ra tiêu chí tuyển mộ cho nó, nên việc thằng em mình đạt đủ điều kiện tham gia vào cũng khá khiến Trần An bất ngờ.
Lý Nguyệt dịu giọng.
“Mẹ biết con cũng làm trong Nova... Tuy con chẳng bao giờ kể rõ con làm gì, nhưng mẹ vẫn mong... nếu có thể, trông chừng thằng Kiệt giùm mẹ chút.”
“Nó nhỏ tuổi, lại ham vui, tính tình thì bốc đồng. Mẹ sợ nó nghịch dại.”
Đúng thật với cái tính cách đó không khó để hình dung cảnh thằng bé nghịch dại trong phòng thí nghiệm. Điều này khiến Trần An vừa buồn cười, vừa cảm thấy tội cho giáo viên chủ nhiệm quản lớp Trần Kiệt.
“Dạ, mẹ yên tâm. Con sẽ để mắt đến nó. Dù gì... học viện cũng gần khu nghiên cứu chính của con.”
Lý Nguyệt im lặng một nhịp rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Dạo này con có về nhà được không? Cũng lâu lắm rồi con không về rồi.”
Trần An thoáng nhìn về khoảng không phía trước, ánh sáng xanh lập lòe phản chiếu lên đôi mắt đang trĩu nặng.
Lịch trình dày đặc, hội đồng chiến lược Nova, báo cáo về các dự án mới, kết quả nghiên cứu thế hệ 3…
Nhưng rồi hắn quay lại với cuộc gọi. Vẻ mặt dịu đi. Trần An không cho phép mình yếu đuối trước cấp dưới, nhưng trước mẹ…hắn chỉ là một đứa con.
“Hiện tại con chưa thể về được, mẹ à... Nhưng con hứa, con sẽ thu xếp sớm nhất có thể. .”
“...”
Lý Nguyệt im lặng một lúc. Rồi bà thở nhẹ.
“Con càng ngày càng giống ba con.”
“Ngày xưa cũng cứ ôm việc vào người, nhử thể gánh cả thiên hạ trên vai, mà quên mất chăm sóc bản thân.”
“Cứ nói mình không sao rồi đến lúc ốm ra đấy, có biết lo biết nghĩ gì đâu mà. Con cũng vậy, làm như mẹ không nhận ra.”
“Hai cha con bây đúng là hết nói nổi.”
Trần An cười, có chút chột dạ, nhưng vẫn nói đùa.
“Đúng thật là dạo này con hơi mệt thật nhưng không đến nỗi vậy đâu.”
“Chậc chặc, đáng lý ra tập đoàn nên tuyển mẹ làm chuyên gia phân tích tâm lý với chăm sóc sức khỏe.”
“Mẹ có hứng thú không, con giới thiệu vào cho. Trong đây đãi ngộ tốt lắm.”
Bà cười khúc khích.
“Thôi, nhà có 3 thằng con trai là đủ mệt rồi, mẹ không có nhu cầu tuyển thêm con trai đâu.”
Lý Nguyệt hạ giọng, trêu đùa.
“Mà này, con lo việc nhiều như vậy, nhưng tới bao giờ mới lo cho bản thân?”
“Tính bao giờ mới lấy vợ?”
“Mẹ chăm ba con một mình đã thấy mệt rồi, mẹ già rồi. Không Kham nổi hai đời đâu!”
Trần An cười lớn, lần này tiếng cười vang hơn, thật hơn bao giờ hết.
“Mẹ yên tâm, nào mẹ già thì con lấy vợ. Giờ mẹ còn trẻ măng thì lo gì.”
“Cái thằng này. Mà bữa nào về đi mẹ dẫn con đi xem mắt. Bạn mẹ cũng hay hỏi con lắm.”
Tiếng cười của hai mẹ con hòa vào nhau. Trong chốc lát, mọi áp lực, trách nhiệm, và cả những cuộc họp căng thẳng cũng tạm lùi lại phía sau.
“Dạ vậy thôi nha mẹ, con phải chuẩn bị làm tiếp đây.”
“Ừ, con nhớ giữ sức khỏe.”











