Chương 8: Rời đi
“Anh có đói bụng không, có muốn ăn chút gì đó không?” Tề Duyệt tiến lên nịnh nọt (_ _”): “Có khát hay không? Có muốn uống nước không?”
Đường Khả nhíu mày, thái độ này cũng quá tốt đi. “Tiểu Duyệt Duyệt, những người khác đâu?”
“Kháo, không cần kêu lão tử Tiểu Duyệt Duyệt!” Tề Duyệt có chút tạc mao, chính cậu đã sống qua vài chục thế, tuy nói mỗi thế đều không kéo dài, nhưng rõ ràng lão tử lớn hơn bọn họ rất nhiều, sao cứ thích gọi lão tử là Tiểu Duyệt Duyệt a!
“Trừ bỏ tôi cùng Tôn Linh những người khác đều đi rồi.” Đầu ngưỡng cao, nghiêng cằm, dùng khoé mắt nhìn Đường Khả, có chút châm chọc khiêu khích nói: “Hừ, tên đồng học kia của anh không phải nói tuyệt không bỏ rơi bất cứ người nào sao, như thế nào còn không bằng tôi đây mới nhận thức hai ngày!”
“A, như vậy cậu cũng tin, bọn họ dựa vào cái gì mà không thể rời đi?”
“Hừ” Tề Duyệt từ trong mũi xuy một tiếng. Một lần lại một lần, bề ngoài ngày càng giống thiếu niên liền hành vi cùng tâm lý cũng đều như thiếu niên dễ gạt.
“Anh trước hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngồi minh tưởng sẽ giúp nâng cao tinh thần lực. Ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này.” Bên ngoài truyền đến thanh âm tang thi rống.
“n. Hừng đông liền đi đi.” Đường Khả cũng phát hiện, tối hôm nay tang thi rõ ràng so với mấy ngày trước kêu càng hoan (mạnh mẽ, vui sướng)
Đây đã là bắt đầu ngày thứ chín của mạt thế.
Trời mới tờ mờ sáng…Phanh…Một tiếng nổ kinh thiên doạ Tề Duyệt vừa mới ngủ gật nhảy dựng lên. “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả cũng kết thúc một đêm minh tưởng, y khôi phục thật hảo, tinh thần lực no đủ, mặt thoạt nhìn cũng đã khôi phục huyết sắc không còn tái nhợt nữa, y ngẩng đầu nhìn Tôn Linh.
Hai người đều nhìn Tôn Linh, chỉ thấy Tôn Linh sắc mặt tái nhợt, hồng hộc thở dốc, xem ra là vừa từ dưới lầu chạy tới. “Không tốt, bức tường ở lầu một sụp, tang thi đã vào được!” Vừa nói chuyện vừa vung đao đem đầu một tang thi đuổi theo bổ xuống. “A? Đường Khả, cậu tỉnh khi nào?”
“Nửa đêm hôm qua.”
“Đi ra ngoài trước rồi hãy nói, các anh đi theo tôi.”
Cầm lấy ba lô ở trên ghế sa lông đeo trên người, lại từ cửa sau phòng bếp lấy ra một túi nhựa lớn, nhanh chóng chạy đến lầu trên. Ba người chạy lên lầu 6, Tề Duyệt dẫn đầu vọt vào một nhà. Dưới lầu tang thi lảo đảo đuổi theo hai người Đường Khả theo sát sau đó, bọn họ phụ trách đối phó tang thi bám theo lên lầu.
Ánh mắt tang thi cùng nhân loại không có gì bất đồng, chúng vẫn có thể đem tín hiệu thị giác truyền đến đại não (tuỳ thuộc vào tốc độ phân huỷ), đại não sẽ lấy một phương thức khác để phân tích tín hiệu đó. Thính lực tang thi rất vượt trội, chúng nó không chỉ có thể cảm nhận được âm thanh mà còn có thể phát hiện được phương hướng của âm thanh đó. Phạm vi thính lực của chúng có thể tương đương với nhân loại. Mặt khác, tang thi còn có khứu giác sắc bén. Chúng nó tại bất kì hoàn cảnh nào cũng ưu tiên nhận biết hương vị của con mồi. Nếu trong điều kiện hướng gió lý tưởng, tang thi thậm chí có thể phát hiện mùi vị của thi thể tươi cách xa một dặm[1]. Đó là tang thi bình thường, theo thời gian tang thi sẽ biến ngày càng cường. Đến cuối cùng sẽ giống dị năng giả thậm chí là siêu việt hơn dị năng giả, có suy nghĩ của nhân loại, có được đủ loại dị năng. Tề Duyệt có dự cảm, tang thi chỉ sợ là sắp thăng cấp.
Không phải nhà nào cũng có gác xép, đây là phòng ở kiểu cũ, có vài gia đình cũng sẽ xây thêm gác, bởi vì chung cư đã lâu đời nên bình thường cũng không ai quản. Cầm lấy cái thang đặt ở bên cạnh, từ cửa sổ gác mái của căn nhà ở lầu 6 leo lên tầng thượng, chỉ thấy Tề Duyệt mở túi ra, từ bên trong lấy ra nỏ quân dụng[2], tiếp theo lại lấy ra một mũi tên có buộc dây thừng. Tề Duyệt đem dây thừng cột chặt vào một cột xi-măng, vèo một tiếng, mũi tên phóng đi chặt chẽ bắn tới mặt tường bên kia. Bởi vì nhà lầu đối diện vẫn còn mới, quản cũng tương đối nghiêm nên không có hộ gia đình nào xây thêm gác xép, vừa lúc có thể dùng dây thừng đi qua.
Đường Khả kinh ngạc, tiều Duyệt Duyệt, ngươi thật đúng là sâu không lường được!
Tề Duyệt dùng sức kéo dây thừng, ngoài dự kiến thật chắc chắn. Những thứ này là do Tề Duyệt sau khi trọng sinh dùng số tiền lớn từ một cửa hàng ở chợ đêm quân sự mua ra, lúc ấy cậu chọn cái mắc nhất để mua, có vẻ như nó thực sự xứng với số tiền cậu bỏ ra. Kế tiếp từ trong túi lấy ra ba cái ròng rọc, hướng về phía Đường Khả hô to: “Từng bước từng bước đi qua, Đường Khả, anh đi trước.” Một tay đưa cho mỗi người một cái ròng rọc.
“Cậu đi trước, tôi cùng Tôn Linh còn có dị năng, nhanh lên đừng lề mề.” Đường Khả thúc giục Tề Duyệt.
Tề Duyệt thấy cũng có lý, không cùng bọn họ tiếp tục tranh luận, dẫn đầu nắm chặt ròng rọc trượt về mái nhà ở phía đối diện. Thấy Tề Duyệt đã qua bên kia, Tôn Linh nắm chặt cái thứ hai cũng trượt qua, chỉ còn lại Đường Khả còn chưa đi qua.
Lúc này trên tầng thượng tang thi ngày càng nhiều, ít nhất cũng có mấy chục con, đều hướng về phía Đường Khả. Đường Khả khi thì phóng thích dị năng, khi thì dùng dao chém tang thi. Bởi vì băng dị năng của y vẫn ở sơ cấp, tinh thần lực cũng có hạn, Đường Khả chỉ có thể phóng thích vài cái băng truỳ thuật liền đem tinh thần lực dùng hết. Về phần hệ thực vật cấp một, bởi vì trên tầng thượng không có thực vật, căn bản là không có biện pháp để phát huy.
Tề Duyệt cùng Tôn Linh đứng ở toà lầu đối diện, thấy Đường Khả còn chưa qua, cậu đứng trên tầng thượng thấy bên kia đã chi chít tang thi, “Đường Khả, anh đang làm gì, mau nhanh qua đây!” Tề Duyệt lớn tiếng quát: “Đằng sau, đằng sau, tang thi.” Đường Khả nghe vậy, xoay người ngồi xổm xuống, nguy hiểm tránh được một tang thi bổ nhào tới, một đao chém đứt hai chân tang thi, xoay tay lại một đao đâm vào đầu nó, mạnh mẽ rút đao ra. Đường Khả một tay nắm chặt ròng rọc, chạy lấy đà mượn lực trượt qua.
Đường Khả không kịp phanh lại, vừa lúc đụng vào Tề Duyệt đang đứng trên tầng thượng hô to. Tề Duyệt thụt lùi hai bước, không đứng vững, lập tức ngã ngửa trên mặt đất. Ầm một tiếng, cái ót cậu sưng thành một ngọn núi nhỏ. Tề Duyệt nhất thời đau đến hai mắt đẫm lệ, nước mắt đều rơi xuống. “Tiểu Duyệt Duyệt, cậu là đang lo lắng cho tôi sao? Khẩn trương đến phát khóc.” Đường Khả ghé vào người cậu nhỏ giọng nói, còn thổi một ngụm khí vào lỗ tai cậu. Thân thể Tề Duyệt bất giác lạnh run, mặt nháy mắt đỏ như máu, nóng đến lợi hại.
Nói xong Đường Khả đứng lên, Tề Duyệt còn ngửa mặt nằm trên mặt đất, tinh thần hoảng loạn. Đường Khả đối Tề Duyệt nói: “Đứng lên đi, mặt đất lạnh lắm. Nếu muốn ngủ thì chờ đến khi rời khỏi nơi này tôi sẽ cùng cậu ngủ.” Kháo! Tiểu lưu manh dám chiếm tiện nghi của lão tử! “Anh đồ mặt gỗ, thời điểm rớt xuống sao không nhìn chứ!” Tề Duyệt nháy mắt liền tạc mao “Anh có biết hay không vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm!”
Đường Khả nhìn chằm chằm Tề Duyệt chạy đến. Nghiêng đầu bên tai Tề Duyệt, mặt cơ hồ dán lên mặt Tề Duyệt “Vì cái gì muốn tôi qua đây trước? Cậu thực quan tâm tôi a!”
Tôn Linh ở bên cạnh nhất thời nhãn tình sáng lên, nghiêng đầu vuốt cằm, đối hai người kia hắc hắc cười quái dị, có gian tình!
Cái gì thế này, như thế nào lời từ miệng y nói ra lại ám muội như vậy! Cậu chỉ là muốn mượn hào quang của song dị năng, muốn sống lâu một chút mà thôi, sự thật lại không cách nào nói ra, lại tìm không thấy lí do để phản bác, Tề Duyệt cảm thấy uỷ khuất đem miệng vểnh lên. Lắc lắc thân, hướng lầu một đi xuống, vươn tay vẫy vẫy ý bảo bọn họ bắt kịp.
Bên cạnh toà nhà có để một cái thang an toàn, ba người cứ thế lục đục đi xuống dưới. Dưới lầu tang thi rất ít, đại bộ phận tang thi đều vây đến toà nhà phía bên kia, bọn họ liền thực dễ dàng giải quyết vài tang thi rải rác. Theo lộ hướng phía đông đi đến, đó là phương hướng của căn cứ S
Lúc này, thái dương vừa hiện lên. Đường còn rất dài, một ngày mới, lúc này mới bắt đầu!
==================
[1] dặm: đơn vị đo độ dài của Anh và Mỹ, 1 dặm bằng 5.280 thước Anh, bằng 1,6093 km.
[2] nỏ quân dụng: