Chương 15
Đường Khả tiếp nhận chìa khóa Tề Duyệt ném tới, thật sâu nhìn Tề Duyệt đang bị đám người che khuất, quay đầu ra khỏi cửa đi đến chỗ đỗ xe. Bên ngoài vô cùng loạn, trong sân có người chém giết tang thi, có người chạy loạn, có người lại sợ đến mức chân nhũn như bùn ngồi trên mặt đất. Chung quanh đều có thể thấy tang thi gặm cắn người, người bị cắn ngày càng nhiều, cửa căn cứ cũng được mở ra, có vài người phản ứng nhanh đã lái xe trực tiếp hướng cửa căn cứ rộng mở rời đi.
Dừng bên cạnh xe của Đường Khả là chiếc xe vận tải nhỏ ban ngày bọn họ đã dùng đi thu thập vật tư, ngồi trên xe là Lý ca cùng Yến Tử còn có vài người y không biết. Bọn họ đều ở lầu một nên dễ dàng thoát ra.
Đường Khả dùng chìa khóa bình tĩnh mở khóa bánh xe, lên xe, khởi động, quay đầu xe, xe của Lý ca không biết vì nguyên nhân gì vẫn chưa rời đi. Đường Khả hạ cửa sổ hỏi chuyện mới biết xe bọn họ bị ch.ết máy, không khởi động được, Đường Khả hào phóng đón bọn họ lên xe y. Đường Khả lái xe đến trước chung cư, trước cửa so với vừa rồi càng thêm hỗn loạn, bên trong không ngừng có người gào thét, ở cửa ra vào cũng có tang thi đang ăn thịt người. Từ bên ngoài nhìn vào trong chung cư, Đường Khả nhìn thấy bên trong có nhiều người khủng hoảng chạy trốn, đột nhiên bị vài người bên cạnh quay sang cắn, còn có nhiều người bị cắn nằm trên mặt đất từ từ đứng dậy biến thành tang thi cắn người. Người bên trong tương đối nhiều, người biến thành tang thi so với bên ngoài còn nhiều hơn.
Đường Khả nhảy xuống xe, muốn xông vào bên trong. Nhưng hiện thực lại tàn khốc, căn bản không có biện pháp đi vào, bên trong còn có cả trăm người muốn xông ra ngoài, những người này đều ở lầu ba lầu bốn, đa phần đều là lão nhân, hài tử, nữ nhân, thời điểm sự việc phát sinh quá đột ngột bọn họ không kịp chạy ra ngoài. Tình huống như thế này làm sao có cách tiến vào bên trong, Đường Khả gấp muốn điên rồi, cũng mặc kệ Tề Duyệt có nghe thấy hay không, đứng ở bên ngoài hô to tên cậu. Lý ca cũng xuống xe, thấy Đường Khả có chút mất khống chế liền ôm lấy y không cho y xông vào, người nhiều như vậy, cho dù có thể đi vào, cũng sợ là lành ít dữ nhiều, quá nguy hiểm! Mắt thấy không thể chế trụ được Đường Khả, Lý ca một đòn đem Đường Khả đánh ngất xỉu, kêu thêm người đến giúp đỡ đưa Đường Khả lên xe.
Thời điểm bọn họ lái xe ra khỏi cổng, thấy ở xa xa, tang thi trong thôn đều hướng bọn họ mà đi đến, xuyên thấu qua ánh lửa có ít nhất hơn một ngàn con, không thấy giới hạn. Tiểu căn cứ thôn Y, đêm nay qua đi chỉ sợ là sẽ tiêu thất!
Bên này đoàn người của Tề Duyệt sờ soạng đi khoảng môt giờ mới đến được một căn biệt thự, xem ra là biệt thự của kẻ có tiền trong thành phố dùng để nghỉ ngơi. Xe chạy thật nhẹ nhàng, thuần thục a, có lẽ bọn họ đã sớm đánh chủ ý đi đến nơi này. Hiện tại đang là nửa đêm, cách hừng đông còn một đoạn thời gian, chung quanh vẫn đen sì, thực an tĩnh.
Ở lối ra của đường hầm có chuẩn bị sẵn ba chiếc xe, Tề Duyệt cùng Triệu Nghị còn có ca ca của hắn ngồi trên cùng một chiếc xe, bọn họ đến đầu tiên, hai chiếc xe khác cũng lần lượt đuổi kịp. Xuống xe, Tề Duyệt theo mọi người vào trong. Vừa mới vào cửa, trên đầu họ đã bị vô số đồ vật lạnh lẽo chỉa vào. Tề Duyệt kinh hãi, là súng!
Ở các góc phòng, còn có trên lầu, đi ra một đám người, mỗi người trên tay đều cầm một khẩu súng, bao vây bọn Tề Duyệt. Xem ra là có người tới trước đem nơi này chiếm thành địa bàn, bọn họ đây xem như tự đâm đầu vào lưới! Sau khi chế phục bọn Tề Duyệt, đám người kia đốt nến lên, nương theo ánh sáng có thể thấy, những người này ai cũng cao to, trong tay đều cầm những cây súng dài ngắn không đồng nhất, khắp người bọ họ có thể nhìn thấy những hình xăm dữ tợn. Những người này mặc y phục phổ thông thường ngày, còn có mấy người mặc ngục phục, càng làm cho người ta kinh ngạc chính là có một người còn mặc cảnh phục. Đây là một bọn từ trong ngục giam thoát ra, là một bọn tội phạm vô cùng hung ác!
Bọn họ đem những người thôn trưởng mang theo chế phục, là nam trước hết bị ăn một trận quyền đấm cước đá, nam nữ bị bắt trói buộc miệng đẩy vào những phòng khác nhau, Tề Duyệt cũng bị đạp một cước vào bụng. Nữ nhân ôm tiểu hài tử bị vài người vây quanh, chỉ thấy nữ nhân kia ôm hài tử của mình vật lộn tránh né nhưng vẫn không tranh được vài bàn tay sờ tới, lôi kéo làm cho hài tử trong ngực cô ta tỉnh, khóc rống lên. Một tên đoạt lấy hài tử của nàng, mở cửa, trực tiếp ném đứa nhỏ ra sân. Phanh! Một tiếng, tiếng khóc của tiểu hài tử tắt hẳn. Nữ nhân tái mặt chân nhuyễn ngã ngồi trên mặt đất, mấy nam nhân vây quanh cô ồn ào cười to, một phen đem nữ nhân kia kéo vào một căn phòng, những người khác cũng theo đi vào.
Chỉ chốc lát sau, phòng bên cạnh truyền ra khóc thanh của nữ nhân. Phòng giam giữ Tề Duyệt cửa không đóng mà mở toang, có thể thấy trong phòng khách có người canh giữ bọn họ, thường thường hướng bên này xem xét, nhưng phần lớn thời gian đều nhìn chằm chằm căn phòng phía trước. Trong phòng kia là hai nữ nhân vừa rồi mới bị kéo đi.
Hai tay đều bị trói sau lưng, không ai có thề thấy được, Tề Duyệt từ không gian lấy ra một con dao chuyên dùng để xoát vảy cá, thật cẩn thận cắt dây thừng. Không quá vài nhát dây thừng liền bị cắt đứt, cậu ngẩng đầu thấy tên giám sát không nhìn đến bên này, lại lặng lẽ đem dây thừng trói chân cắt đứt, lấy ra vải bố trong miệng. Một màn này vừa lúc Triệu Nghị bị trói ở phía đối diện nhìn thấy, hắn mãnh hướng Tề Duyệt vãy đầu ý muốn Tề Duyệt giúp hắn cởi bỏ dây thừng. Tề Duyệt thấy thế hướng hắn làm cái động tác ý bảo im lặng, lại chỉ chỉ ngoài cửa, làm một cái động tác đánh. Triệu Nghị cho rằng Tề Duyệt khuyên hắn an tĩnh, tiếp tục che mắt những người đó, Tề Duyệt sẽ đi qua đem tên trong phòng khách giải quyết rồi lại cứu hắn. Nghĩ vậy, Triệu Nghị lập tức dừng lại động tác, ngoan ngoãn ngồi yên.
Cong thắt lưng, Tề Duyệt mon theo cánh cửa mở đi qua, bên trong phòng có năm sáu người nhưng không có ai chú ý đến cửa mở rộng, đều vây ở bên giường. Trên giường chính là nữ nhân có hài tử kia, quần áo của cô đều bị thoát hạ, hai chân mở rộng, một người nam nhân đè lấy cô kích thích, xung quanh đều là nam nhân trần truồng, nữ nhân kia chỉ có thể nằm khóc, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khó chịu cùng âm thanh hưng phấn thô suyễn của đám nhân kia hỗn loạn cùng một chỗ.
Tề Duyệt khinh thủ khinh cước đi vào phòng khách, tên phụ trách giám sát trong phòng khách một chút cũng không phát hiện dị thường, duỗi cổ nhìn vào một phòng khác, trong phòng kia là hai nữ nhân đang bị đùa bỡn. Tề Duyệt vươn tay lấy ra một gậy, dùng toàn lực đánh lên đầu tên giám sát kia. Thấy tên giám sát kia bật thân mình ra sau mềm nhũn, Tề Duyệt thu hồi cây gậy vào không gian, đỡ lấy thân thể của tên kia, nhẹ nhàng thả qua một bên. Đồ vật của bọn họ đều bị ném hỗn độn trên mặt đất, đám người kia nhìn cũng không thèm nhìn liền đi chơi nữ nhân. Vừa lúc tạo thuận lợi cho Tề Duyệt, cậu nhẹ nhàng lấy ra balô của mình, đeo lên lưng, đi đến môn khẩu ở phòng khách, nhẹ tay mở cửa, lắc mình đi ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tề Duyệt căn bản là không có ý định đi cứu những người đó, bởi vì bọn họ vì ham muốn cá nhân mà sơ suất, hại ch.ết nhiều người trong căn cứ như vậy, bọn họ không thể tính là người tốt. Nếu người tốt làm việc thiện thì sẽ trở nên rất tốt, còn nếu người xấu làm việc thiện thì bọn họ sẽ càng phá hư. Mấy năm nay Tề Duyệt đã tổng kết ra cái đạo lý này.
Tề Duyệt không dám lấy xe vì sợ gây tiếng động đem người bên trong dẫn đến, vì vậy cậu chỉ có thể đi bộ. Trời cũng dần sáng, cậu không dám đi ngoài lộ, chỉ có thể chui vào ruộng, tự phán đoán đường đi.
Đeo balô đi nửa ngày, Tề Duyệt thấp giọng mắng chính mình, khó khăn lắm mới tìm được đùi, không biết về sao có thể tìm được hay không, cũng không biết Đường Khả có an toàn chạy ra ngoài hay không.Tiếp theo là một trận thương tâm mờ mịt.
Vài giờ đi qua rốt cuộc Tề Duyệt cũng nhìn thấy quốc lộ, cậu liền kích động bước nhanh tới, đến được quốc lộ thật tốt a, không những tang thi so với những địa phương khác ít hơn mà nếu may mắn còn có thể gặp vài chiếc xe đi ngang qua.
Lại vài giờ trôi qua, Tề Duyệt ủ rũ cúi đầu, bây giờ đã là buổi chiều, cậu đứng nãy giờ chỉ mới thấy một chiếc xe đi qua, thế nhưng nó lại vượt qua cậu, để lại một vệt khói. Đúng là súc sinh! Tề Duyệt hạ quyết tâm nếu gặp chiếc xe tiếp theo nhất định phải nghĩ cách leo lên.
Xa xa truyền đến âm thanh của động cơ ô tô,a, lại có xe tiến đến. Tề Duyệt nheo mắt nhìn, xa xa chạy lại là một đội xe.
Một,
Hai,
Ba,
…
Tổng cộng có sáu chiếc xe. Tề Duyệt mừng rỡ, đi nhanh ra giữa đường lớn, hướng về phía đội xe xua tay, cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại ngửa người ra nằm giữa đường, Tề Duyệt nghĩ thầm, dù sao đùi của hắn cũng đi rồi, hoặc là cho cậu lên xe, hoặc là cán qua cậu luôn đi, dù sao cậu ch.ết đi sống lại nhiều lần như vậy cũng đủ rồi.