Chương 50
Vòng quay vận mệnh không ngừng xoay vòng, Tề Duyệt cảm thấy thật mệt mỏi, tình cảm mãnh liệt của cậu đã lụi tàn, cậu cảm thấy tương lai của bản thân thật mờ mịt.
Cậu không biết vì cái gì thần vận mệnh lại chiếu cố cậu như vậy, ba mươi tám kiếp cậu thà rằng không cần, bỏ lỡ ái tình, a, không biết kia có thể coi là ái tình hay không. Bỏ lỡ thân tình, kia vốn là do bản thân cậu cưỡng cầu. Một mình phiêu đãng trong mạt thế, cậu vốn đã quen cô độc.
Lại bắt đầu một lần nữa, Tề duyệt quyết tâm quên những chuyện trước kia, có lẽ cậu nên thử thay đổi tính cách trước kia của mình, có lẽ mọi thứ sẽ bất đồng. Có lẽ cậu không nên xen vào những rối rắm kia nữa, chỉ có như vậy cậu mới có thể chân chính quên hết chuyện cũ, bắt đầu lại một lần nữa.
Nhân họa đắc phúc (kiểu như trong họa có phúc), tuy rằng cậu sở hữu dị năng thật yếu ớt nhưng không đợi cậu ra khỏi nhà đã gặp được một cường giả tương lai. Người sở hữu song dị năng kia chính là người lãnh đạo căn cứ trong tương lai, năng lực của y tất nhiên không thể xem thường.
Đường Khả tuy rằng luôn thích chiếm tiện nghi của cậu nhưng ngoài việc đó ra thì những thứ khác đều rất tốt. Nhiều năm như vậy Tề Duyệt cũng đã thả lỏng, dù sao đều là nam nhân, coi như giải quyết nhu cầu lẫn nhau thôi, cậu cũng không giống nữ nhân thủ thân như ngọc, nếu đối phương khiến cậu thoải mái, cậu cũng không để ý. Có một người bạn bên cạnh cũng không tồi, mọi việc đều có người khác quan tâm. Tề Duyệt bi ai phát hiện, cậu chỉ thích hợp làm một thuộc hạ, cậu không có tài ứng phó, xem ra cậu chỉ có thể ôm chặt đùi mới có thể sống lâu.
Hỗn loạn tại căn cứ thôn Y khiến Tề Duyệt rất suy sụp, tuy rằng cậu thuận lợi đào thoát nhưng cậu lại để lạc mất Đường Khả, tuy rằng nhận thức không lâu nhưng cậu hy vọng đối phương bình an vô sự.
Mồ hôi từ trên trán chảy xuống, Tề Duyệt có chút nhụt chí, thời điểm chạy khỏi cậu nên nắm chặt tay đối phương mới đúng.
Lại một lần nữa thống hận bản thân, thật ngu ngốc, balô nặng trịch làm giảm tốc độ của cậu rất nhiều. Thật là tự làm tự chịu mà, tại sao lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy chứ, quả thật mệt ch.ết cậu mà. Cậu hiện tại chỉ có thể mong sớm một chút tới quốc lộ, ruộng lúa dày đặc che khuất tầm mắt cậu khiến cậu không thể quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Tề Duyệt một tay cầm la bàn, một tay cầm dao thái thịt, một lần lại một lần chém đứt những cây lúa chắn đường phía trước, rốt cuộc cũng nhìn thấy được quốc lộ.
Mấy giờ sau, sự vui sướng trước đó hoàn toàn biến mất, Tề Duyệt chống một nhánh cây vừa tìm được, lấy tốc độ rùa bò lê bước trên quốc lộ.
Là tiếng xe ôtô, Tề Duyệt thật muốn ngửa lên trời cười lớn vài tiếng, cậu hướng về tiếng xe nhìn lại, là một chiếc xe bánh mì mini từ xa xa đang chạy tới.
Mặc kệ, hiện tại Tề Duyệt chỉ có một ước nguyện, đó là giải phóng cho đôi chân tội nghiệp của cậu. Cậu đứng bên đường, vươn tay làm tư thế xin đi nhờ.
Xe càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chỉ thấy chiếc xe kia như điện xẹt lướt qua cậu…
OH…Shit!
Vừa đi vừa thấp giọng mắng chửi, Tề Duyệt hồi tưởng lại chiếc xe cậu đã tốn công gia cố, thế nhưng lại tiện nghi đám súc sinh kia, cậu hối hận không sao tả xiết.
Không biết qua bao lâu, Tề Duyệt ngay cả mắng cũng mắng không được, cậu cảm giác hai chân như không còn thuộc về cậu, hoàn toàn ch.ết lặng. Ba lô trên người như đá tảng, cậu chỉ có một cảm giác, mệt ch.ết. Nhưng hoàn cảnh không cho phép cậu thả lỏng, nếu đến tối mà cậu vẫn chưa tìm được nơi an toàn, như vậy cái mạng nhỏ của cậu, không đúng, là cái mạng già chứ, dễ dàng bị lão thiên gia lấy lại chứ chẳng chơi đâu.
Ong… Ong….Dường như là tiếng xe ôtô….
Quả nhiên, một chiếc, không, vài chiếc xe ôtô đang chạy về phía cậu. Mặc kệ, cứ thử đi, không thì cậu vừa mệt ch.ết còn vừa bị tang thi cắn ch.ết, hiện tại cậu ngay cả phản kháng cũng không còn khí lực, càng miễn bàn đến việc chạy trốn.
Ném nhánh cây đi, Tề duyệt dùng hết sức lực còn lại giơ hai tay lên không trung. Xe cách ngày càng gần nhưng không có dấu hiệu dừng lại, phải làm sao đây, đầu óc cậu một trận trống rỗng, hết cách cậu chỉ còn biết trực tiếp nằm giữa đường.
May mắn, thật sự rất may mắn, giờ cậu mới biết được thật ra xã hội đen cũng còn người tốt!
Nhìn đại ca này đi, nhìn dàn thuộc hạ này đi! Tề Duyệt vạn phần vui sướng, cậu ch.ết nhiều thế như vậy cũng đã giác ngộ được, tất cả là do cậu không gặp được chỗ dựa vững hắc, hiện tại cậu nhất định phải ôm đùi cho thật chặt mới được.
Tề Duyệt xoắn xuýt nghĩ cách làm cho đối phương không vứt bỏ cậu, lại có thể củng cố địa vị của bản thân. Cậu ngồi trong xe vẫn luôn suy nghĩ, dù sao không gian của cậu đối với bọn họ là vô dụng, ngược lại xem ra tài làm ra thức ăn có thể khôi phục dị năng của cậu sẽ khiến bọn họ phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác.
Rốt cuộc cậu cũng xem như đã có chỗ đứng vững chắc, chỉ tiếc, những thuộc hạ uy phong đó rời đi quá sớm. Bất quá, lão đại Hàn Phi này rất không tồi, cậu không ngừng cảm thán, cảm giác ôm đùi thật tốt.
Tề Duyệt thật vui mừng, cậu thế nhưng lại có thể gặp lại Lâm Vũ trạch, đối phương còn cứu mạng cậu. Tiểu tử muộn tao này vẫn không thay đổi, không thích nói chuyện, nhưng không vấn đề gì, về sau nhất định cậu sẽ chiếu cố hắn.
Nằm trên giường, cả người đau nhức, nhất là nơi khó nói dưới hạ thân, nhất định là đã sưng lên rồi. Tề Duyệt thật khóc không ra nước mắt, cậu thật là ngu ngốc, đã không chiếm được tiện nghi còn đem bản thân bán đi. Cậu sai rồi, cậu vốn không nên suy nghĩ như vậy, Viêm Bân tuy rằng xấu tính, nhưng gã không hại đến cậu, gã cũng vốn không hề biết gì, phá hư mọi chuyện chính là nữ nhân kia. Cậu đây có tính là bị báo ứng hay không….
Trong lòng Tề Duyệt thực phức tạp, cậu vẫn luôn nhìn Hàn Phi cùng Lâm Vũ Trạch thành một đôi, nhưng buổi tối hôm đó Hàn Phi lại đối với cậu làm ra hành động như vậy, cậu căn bản không còn mặt mũi gặp Lâm Vũ Trạch, hơn nữa xem ra đối phương cũng không cần cậu chiếu cố, không có cậu đối phương cũng rất tốt. Chỉ là cậu có chút đau lòng, balô đa năng của cậu lại để trong không gian của Hàn Phi.
Hút một ngụm lãnh khí, Tề Duyệt cẩn thận ngồi lên xe rời đi.
Thảo nguyên Khố Lạp Gia (chém đấy, ứ biết đúng không >”