Chương 95
Tề Duyệt ở trong phòng rối rắm không thôi, lúc trước là ba người, hiện tại lại biến thành bốn người.
Đông, đông.
Chuông đồng hồ gõ hai tiếng.
Đặt mông xuống ghế sa lông, cầm lấy gói thuốc lá, rút ra hai điếu, Tề Duyệt đem tàn thuốc ấn vào trong gạt tàn, cuối cùng hạ quyết tâm, tiến vào không gian!
Sau khi vào không gian, dũng khí trước đó đột nhiên biến mất, Tề Duyệt co đầu rụt cổ từ phòng bếp đi ra. Hiện tại trong không gian vừa lúc chạng vạng.
Tề Duyệt dài cổ hết nhìn đông lại ngó tây, xung quanh có nhiều điểm bất đồng so với lần trước. Cây ăn trái trên núi trụi lủi một mảng lớn. Những chiếc ô tô xa hoa phía trước ít nhiều cũng bị thiệt hại, nhìn xem mà Tề Duyệt đau lòng, những chiếc xe đó đều là bản số lượng có hạn, còn mới tinh, phỏng chừng là có mấy chiếc là mẫu cuối cùng trên toàn cầu, đám người phá hoại này.
“Bảo bối, em đang tìm gì thế?”
Thanh âm Hàn Phi đột nhiên vang bên tai làm Tề Duyệt cả kinh không ngừng run run, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn Đường Khả một tay đỡ lấy cậu. Nhìn vài người xuất hiện phía sau mình, biểu tình Tề Duyệt trở nên có chút vặn vẹo, là do cậu yếu đi? Hay là do nhóm người này biến cường, như thế nào nhiều người như vậy ở bên cạnh mà cậu lại không hề phát giác.
Tề Duyệt trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn mấy tên nam nhân trước mặt, “Ha hả, ha hả, các anh như thế nào đều ở đây?” Nói xong câu này, Tề Duyệt hận không thể cắn rụng đầu lưỡi của mình.
“Không phải chính em đã ném chúng tôi vào đây sao?” Cú đó quả thật rất đau, Đường Khả tự nhiên bá lên vai Tề Duyệt.
“Cái kia, em chỉ muốn các anh hảo hảo dưỡng thương mà thôi, hơn nữa em quá mệt mỏi, cũng là mới tỉnh” Tề Duyệt vì mình biện giải. Nhưng ánh mắt Đường Khả hảo hung a, thanh âm Tề Duyệt càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhỏ, thẳng đến khi hoàn toàn không còn thanh âm.
Hàn Phi gật đầu tán thành nói, “Là vì cứu chúng ta, đúng vậy.”
Tề Duyệt trước mặt trở nên sáng ngời, hai mắt mở to nhìn về phía Hàn Phi, cậu phát hiện khuôn mặt mang theo mấy vết xanh tím của đối phương thật phá lệ mi hoặc.
“Đúng, đúng.”
“Vậy em giải thích một chút, buổi chiều tại sao em đến rồi lại đột ngột thoát ra?” Thanh âm Hàn Phi tiếp tục vang lên.
Tề Duyệt nháy mắt ấp úng, chuyện này phải làm sao đây, cậu không biết a. Cầu cứu nhìn về phía Lâm Vũ Trạch, thế nhưng anh lại không để ý đến cậu, chỉ nhìn chằm chằm ly rượu trong tay. Một cái không thành, chỉ có thể dời mục tiêu, cậu nhìn về phía một người khác tương đối đáng tin cậy.
Viêm Bân nhìn Tề Duyệt đưa tới ánh mắt cầu cứu, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng. Nội tâm gã vẫn tương đối vui mừng, Tề Duyệt thế nhưng dựa vào gã, nhưng là, hiện tại, không giúp được cậu.
Nhìn mấy người trước mặt cao hơn cậu, Tề Duyệt bị vây ở chính giữa, có chút không biết làm sao.
Hàn Phi cầm bình rượu trong tay đưa lên miệng, tiến lên. Đi đến trước mặt Tề Duyệt, dùng một tay khác đang rảnh nắm lấy cằm Tề Duyệt, đem một miệng đầy rượu trót vào miệng cậu.
Tề Duyệt bị bắt nuốt xuống rượu của Hàn Phi, bởi vì đầu lưỡi Hàn Phi ở trong miệng cậu tác quái nên rượu bị tràn ra ngoài không ít. Bị Đường Khả ôm vào trong ngực, lại cùng Hàn Phi môi đối môi, đây là tình huống quỷ quái gì vậy chứ, bọn họ không phải không đồng lòng sao. Tề Duyệt tâm thực loạn, lông mi thật dài run run để lộ ra tâm tình của cậu.
Hàn Phi không hài lòng, môi dao động đến trên mặt Tề Duyệt, hắn vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ lộng mí mắt cậu. Thay phiên ɭϊếʍƈ đến khi lông mi cậu ướt đẫm mới vừa lòng, miệng dao động đến bên cạnh vành tai cậu, nhẹ nhàng ngậm lấy. Một hồi lâu sau mới lưu luyền rời đi.
Không biết có phải bởi vì bị rượu kích thích hay không, toàn thân Tề Duyệt đều trở nên khô nóng, hô hấp cũng có chút dồn dập, hai mắt sương mù nhìn Hàn Phi.
Thanh âm Đường Khả ở bên cạnh vang lên, “Duyệt Duyệt, em run rẩy đến lợi hại, có phải lạnh hay không.” Nói xong cũng không đợi Tề Duyệt kịp phản ứng đã ôm lấy cậu.
“Làm, làm gì vậy?” Tề Duyệt lập tức thanh tỉnh, bắt lấy tay Đường Khả, lớn tiếng kinh hô.
Đường Khả cúi đầu, một bộ khinh thường nhìn Tề Duyệt, đương nhiên nói: “Còn có thể làm ai? Đương nhiên là làm em.”
Bùm một tiếng, Đường Khả đem Tề Duyệt ném vào trong ôn tuyền, bản thân y cũng đi theo tiến vào.
Tề Duyệt vẻ mặt cả kinh đã nghĩ bỏ chạy, Đường Khả tốc độ càng nhanh hơn, một phen liền từ phía sau túm lấy cậu, đem cả người cậu đều khóa ở trong ngực, càng làm cho Tề Duyệt run sợ trong lòng chính là ba người kia cũng vây quanh lại đây.
“Chúng ta, chúng ta đi ra ngoài đi, bên ngoài còn có rất nhiều việc cần các anh.” Tề Duyệt lấy lòng nhìn mấy người kia.
Bùm, Hàn Phi cũng nhảy vào trong nước, đứng ở trước mặt Tề Duyệt.
“So sánh với bên ngoài, nơi này càng cần chúng tôi hơn.” Đường Khả hai tay từ phía sau sờ soạng tìm nút thắt quần áo Tề Duyệt, giải khai từng nút từng nút một.
Nhìn hai người trước mắt so với cậu cao hơn nửa đầu, Tề Duyệt có chút bỡ ngỡ, “Các anh không, đánh, đánh nhau?” Đầu lưỡi cũng bắt đầu đình công.
Hàn Phi nhích lại gần, “Đánh xong rồi.” Tay cũng không thành thật sờ soạng phía dưới Tề Duyệt.
“Các anh, ngô ”
Miệng Tề Duyệt bị chặn lại, đầu lưỡi đối phương bá đạo chiếm đoạt khoang miệng của cậu, cùng đầu lưỡi cậu dây dưa. Y phục trên người lúc này cũng bị lột xuống, bàn tay to ở trên người cậu không ngừng dao động.
Đường Khả một bàn tay nắm lộng hai quả anh đào trước ngực Tề Duyệt, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve bên hông cậu, thanh âm từ phía sau truyền đến, “Duyệt Duyệt, em cứng rồi.”
Đầu ɖú đều là điểm mẫn cảm của mỗi nam nhân, Tề Duyệt lại là một cực phẩm nam nhân. Khí tức nóng cháy của Hàn Phi phun trước ngực cậu, hai quả anh đào đỏ tươi trước ngực bị đối phương dùng răng cắn lấy, Tề Duyệt đau đến lắc đầu thét chói tai, nhưng cùng với đó lại là một cỗ khoái cảm khó nói. Bị hai người cùng lúc vuốt ve như vậy, là một người bình thường đều sẽ có phản ứng có được không. Tề Duyệt vô lực tựa vào trên người Đường Khả, tùy ý để tay Hàn Phi cầm lấy tiểu huynh đệ của cậu ma sát.
Bùm, tiếng nước vang lên.
Tề Duyệt híp mắt nhìn Viêm Bân, hạ thân không tự giác động về phía trước.
Ba
Quần sớm đã bị lột xuống, mông Tề Duyệt bị Đường Khả áp ở phía sau vỗ một cái, “Đừng lộn xộn.”
Đúng lúc này miệng Viêm Bân dán lên, đầu lưỡi hữu lực ở trong khoang miệng cậu càn quấy, gã đem Tề Duyệt hôn đến vựng huyễn, cánh môi hai người kề sát giằng co, bị hút đến chậc chậc rung động, Tề Duyệt bị hôn đến hai mắt sương mù. Tiểu huynh đệ phía dưới bị buông lỏng ra, Tề Duyệt không hài lòng hừ hừ.
Rầm rầm, tiếng nước vang lên. Lập tức, thân thể trần truồng của Hàn Phi nhích lại gần. Nước rất nóng, hai người đứng mặt đối mặt, thân thể lõa lồ nửa người dưới kề sát cùng một chỗ, phía dưới của Tề Duyệt trướng đến phát đau, Hàn Phi cũng không tốt đẹp gì, hai người dương căn cọ xát nhau, cảm xúc quá mức chân thực khiến Tề Duyệt theo bản năng hút một hơi.
“Đừng, đừng đùa.”
Hàn Phi đem hai đùi Tề Duyệt nâng lên, kẹp ở ngang hông mình, đứng dậy, tay vịn lấy cái mông Tề Duyệt, đem cậu ôm lên. Tư thế như vậy khiến phía dưới hai người dán càng chặt chẽ hơn, Hàn Phi nhúc nhích, phía dưới gắng gượng muốn chen vào mông Tề Duyệt, mơ hồ có dấu hiệu muốn phá động mà vào.
Hai tay vô lực vòng qua cổ Hàn Phi, đầu Tề Duyệt tựa vào bả vai đối phương, khí lực cường tráng của hắn khiến Tề Duyệt càng thêm hưng phấn.
“Ngoan, bảo bối, ca ca lập tức liền cho em.”
Thanh âm Hàn Phi khàn đến lợi hại, dục vọng trướng khủng bố, tay vuốt ve cái mông thịt cảm mười phần của Tề Duyệt, hắn bước nhanh đi đến chiếc giường nước đặt cạnh ôn tuyền. Không thể không nói Liễu Nguyệt rất biết hưởng thụ, giường mềm mại thoải mái, nằm ở trên cảm giác thật giống như đang nổi trên bể bơi.
Hàn Phi đem Tề Duyệt phóng tới trên giường, vỗ vỗ Tề Duyệt ý bảo cậu lật người lại. Tề Duyệt nghe theo, dưới bụng cậu được nhét một cái gối đầu nên quỳ sấp cũng khá thoải mái. Đầu óc cậu choáng váng, tràng đạo không ngừng co rút như đang khát cầu vật thô to cắm vào…
Hai chân bị tách ra, một cái mãnh liệt tiến vào, hai người đều thoải mái hít một hơi.
Nhìn hai người đang kịch liệt trên giường, ánh mắt ba người còn lại trong ôn tuyền như bốc cháy. Đường Khả cầm lấy chén rượu trên bờ, một hơi uống hết sau đó đứng dậy đi lên bờ, vừa đi vừa cởi quần áo ướt sũng trên người. Thân thể trần truồng, lên giường.
Còn lại hai người kia, như là đang tỷ thí sức chịu đựng nên không hề động.
Lâm Vũ Trạch tựa vào bên cạnh ôn tuyền, miệng hút thuốc, bộ dáng thích ý, trên mặt bình tĩnh. Chỉ có từ vật thẳng đứng giữa hai chân anh mới có thể biết được kì thực anh cũng không bình tĩnh như vậy.
Viêm Bân thì một hơi lại một hơi tinh tế nhấm nháp ly rượu nho trong tay, đây là rượu từ năm 1966, quả nhiên hương vị nhất luân, thứ này đều do Liễu Nguyệt tìm được, không khỉ một chai.
Chậc chậc, nữ nhân này thật là một nhân tài. Không riêng chai rượu này, trong không gian của ả ta toàn những thứ xa xỉ. Đồng hồ bản giới hạn, áo phông kiểu nam nữ lớn nhỏ đều đủ. Những thứ bên ngoài tìm không thấy thì trong không gian của ả đều có.
Trên giường lớn, ba người tiến hành ngày càng kịch liệt.
Một tiếng kêu rên, Hàn Phi phóng thích trong cơ thể Tề Duyệt. Hắn thở hổn hển, nâng thắt lưng rút ra, nhường vị trí cho Đường Khả đang đợi bên cạnh. Cầm lấy gói thuốc trên tủ đầu giường, châm một điếu, hắn nhìn hai người trên giường.
Đường Khả hạ xuống, thân thân lỗ tai Tề Duyệt, nương theo dịch thể lúc trước mà tiến vào thân thể cậu.
“Duyệt Duyệt, nói cho anh biết em có cảm giác gì?” Vừa nói vừa ác ý đỉnh vào điểm mẫn cảm của cậu.
“Ngô” Tề Duyệt đã muốn tiết ra hai lần, cả người đỏ bừng.
Đường Khả không ngừng va chạm chỗ kia, Tề Duyệt khóc nức nở, “Thực trướng ”
“Còn có?”
“Thực lớn.” Tề Duyệt nói ra đáp án mà Đường Khả muốn nghe.
“Ngoan, Duyệt Duyệt, ca ca yêu nhất em.” Đường Khả vừa lòng, hắn rút ra một chút, chậm rãi ra vào.
Tề Duyệt rên đến khản cổ họng Đường Khả mới thỏa mãn tiết ra. Không đợi Tề Duyệt kịp xả hơi, lại một cái thô to tiến vào. Đùi Tề Duyệt run rẩy đến lợi hại, quỳ không vững bị phía sau mạnh mẽ lấn tới. Người phía sau động vài cái sau, đem thân mình Tề Duyệt lật qua, đặt hai đùi cậu lên vai tiếp tục động.
“Từ bỏ, ca, tha cho em đi.”
Tề Duyệt bị tư thế này kích thích đến không ngừng cầu xin tha thứ, may mắn thân thể cậu độ dẻo dai rất tốt, nếu không chắc thắt lưng đã sớm gãy rồi. Hai tay chống trước ngực Viêm Bân vừa mới lên giường, vốn là cầu xin tha thứ, nhưng thanh âm tiêu hồn kia lại khiến vật cứng trong người cậu lại trướng thêm một vòng.
Đợi cho đến khi Viêm Bân xoay người rời đi khỏi cơ thể Tề Duyệt thì cậu đã muốn không thể động đậy, thở hổn hển như trâu, tiểu Duyệt Duyệt bởi vì phun nước quá nhiều nên ẩn ẩn có chút đau đớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề mà quay đầu nhìn Lâm Vũ Trạch bên cạnh, trong ánh mắt mang theo ủy khuất giống như muốn tìm kiếm an ủi từ Lâm Vũ Trạch.
Lâm Vũ Trạch ôn nhu giúp Tề Duyệt lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đầy yêu thương hôn mặt Tề Duyệt, tay kia thì lại tách đùi Tề Duyệt ra, nghiêng mình, dục vọng không hề chần chờ đi vào.
“Biết sai rồi sao?”
“Nha, nha, cầu anh, em sai rồi mà.” Giọng nói của Lâm Vũ Trạch hoàn toàn bình tĩnh nhưng lại khiến Tề Duyệt dị thường kinh hoảng, cậu cũng rất thức thời, nếu còn tiếp tục thì cậu sẽ ngủm mất.
Lâm Vũ Trạch cúi đầu, nhìn chằm chằm Tề Duyệt, miệng tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói.
“Kêu lão công, anh tạm tha cho em.”
Tề Duyệt thở gấp, toàn thân phiếm hồng, mồ hôi đầm đìa, hai mắt sương mù nhìn Lâm Vũ Trạch trước mặt như bị mê hoặc.
“Lão công”
Ánh mắt Lâm Vũ Trạch trở nên u ám, vốn vẫn đang ôn nhu ra vào, sau khi nghe được Tề Duyệt kêu lên liền khống chế không được bắt đầu trở nên kịch liệt.
Ba người khác trên giường cũng bị kích thích, giọng nói khàn khàn lúc này của Tề Duyệt vô cùng mị hoặc, đã thế còn mị thái mười phần kêu lão công. Vài người âm thầm hối hận, bọn họ thế nhưng lại không nghĩ ra để Tề Duyệt kêu lão công, lại để cho tên hồ ly này giành trước.
Tề Duyệt quả thật rất thảm, một vòng lại tiếp một vòng. Mỗi khi thể lực của cậu cạn kiệt sẽ bị bọn họ ôm đến ôn tuyền, bị bọt nước trong ôn tuyền ôm lấy, thế là khôi phục thể lực, đau đớn phía sau cũng biến mất, hoàn toàn không còn mệt mỏi.
Không biết đã qua bao lâu, khi cậu đi vào vốn là chạng vạng, sau đó bầu trời tối đen, hừng đông, trời lại tối, sáng. Tề Duyệt đã muốn mất đi khái niệm thời gian, mệt liền phao ôn tuyền, đói bụng thì có người uy, khát sẽ có người miệng đối với miệng uy rượu cho cậu.
Cái đám lừa đảo này, dám lừa gạt cậu luôn nói lần này là lần cuối cùng nhưng lại không ngừng hồ lộng cậu. Tề Duyệt phát tính ngạo kiều, nói cái gì cũng không làm, tuy rằng làm chuyện đó cậu cũng thực thoải mái, nhưng là cậu đã lăn lộn trên giường rất lâu rồi. Ngáp một cái, cậu hạ quyết tâm, chờ khi cậu tỉnh ngủ nhất định phải cùng bọn họ nói rõ.
Đợi cho đến khi Tề Duyệt lại một lần nữa từ trên giường tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối đen, không gian này cũng thật thần kì, còn có cả một bầu trời đầy sao.
Vốn định nhẹ nhàng lấy ra cánh tay đang khoát trên người, không ngờ đối phương lại bừng tỉnh.
“Ngạch, anh tiếp tục ngủ đi, em đứng lên hoạt động chút.” Tề Duyệt lại bị đối phương ôm lấy, nghiêng thân mình nói.
“Anh cùng em vận động thế nào?” Viêm Bân mới vừa tỉnh ngủ thanh âm có chút trầm thấp, vừa nói vừa hôn thân môi Tề Duyệt.
“Không muốn không muốn, anh tiếp tục ngủ đi.” Nói giỡn, tuy rằng hiệu quả trị liệu của ôn tuyền kia rất rõ rệt, nhưng hiện tại cậu vẫn còn eo mỏi lưng đau, mặt sau cũng rất đau, hẳn là sưng lên rồi.
Viêm Bân nhẹ giọng nở nụ cười, từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường mặc áo sơmi. Một nút, hai nút rồi lại xuống giường, mặc quần vào.
Tề Duyệt nhìn mà có chút dại ra, trong đầu đầy mơ hồ.
“Không đứng dậy? Hay là em thật thích vận động trên giường?” Thanh âm du dương của Viêm Bân vang lên.
“Không, em dậy.”
Tề Duyệt từ trên giường nhảy dựng lên, động tác quá lớn khẽ động đến mặt sau, cậu đau đến mức mặt vặn vẹo. Trên người cậu cao thấp tràn đầy dấu vết của tình cảm mãnh liệt lưu lại, Tề Duyệt luống cuống tay chân mặc quần áo vào. Quần áo đều là mới tinh hẳn là bọn họ đã lấy từ trong đống vật tư kia.
“Bọn họ đâu rồi?” Tề Duyệt vừa mặc quàn vừa hỏi Viêm Bân đứng ở bên giường.
“Đang chờ chúng ta.”
“A?”
“Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi.”
Dịu dàng nắm lấy tay cậu, mười ngón tay của hai người giao với nhau, Tề Duyệt thỉnh thoảng liếc trộm khuôn mặt Viêm Bân.
Hai người không đi xuyên qua núi mà đi bộ trên con đường dưới chân núi, hai người đi ở dưới màn đêm, có vẻ bình tĩnh lại ấm áp.
“Em không phải là đồng tính luyến ái.” Tề Duyệt cũng không biết mình nghĩ như thế nào lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
“Chẳng lẽ em nghĩ anh là?”
Anh đương nhiên không phải, anh còn cùng nữ nhân kết hôn qua mà, anh là tên nam nữ đều ăn, Tề Duyệt không ngừng oán thầm.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh chỉ thích em.” Viêm Bân cầm tay Tề Duyệt, dịu dàng đặt lên một nụ hôn.
Mặt Tề Duyệt hơi hơi có chút phiếm hồng, tim đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài.
Đi qua ngọn núi nhỏ, chính là bãi cỏ. Ở từ xa đã thấy một lửa trại, ba người kia đang ngồi vây quanh đống lửa, nhận thấy bọn họ đi đến, ba người kia nhìn về phía Tề Duyệt. Thật lạ, cậu thế nhưng lại có cảm giác rất hài hòa.
Càng chạy đến gần, Tề Duyệt ngạc nhiên nhìn đồ ăn bên cạnh đống lửa, một bàn lớn thịt nướng, rau dưa, còn có các loại điểm tâm nhỏ mà sau mạt thế vô cùng hiếm thấy, trong đó nổi bật nhất chính là một khối bánh ngọt, mặt trên cắm đầy ngọn nến.
“Sinh nhật ai vậy?” Tề Duyệt đi đến kinh ngạc chỉ vào bánh ngọt hỏi.
“n, em nghĩ xem là ai?” Đường Khả đem Tề Duyệt kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống.
“Là anh?” Tề Duyệt không xác định nhìn Đường Khả, cái này cậu quả thật không biết, cậu chỉ biết tuổi của bọn họ, xác thực không biết sinh nhật bọn họ.
Đường Khả lắc đầu, “Không phải.”
Tề Duyệt ý đồ từ trên mặt những người khác tìm kiếm đáp án, vô lại, bọn họ đều là lão bánh quẩy, cái gì cũng không thèm biểu hiện trên mặt, cậu cũng thử đoán thêm một lần nhưng cũng không đúng.
“Ngu ngốc, sinh nhật của mình cũng quên sao?” Hàn Phi giễu cợt.
“Em? Các anh sao lại biết?” Tề Duyệt có chút giật mình, cái này cậu hẳn là chưa từng nói qua đi.
“Thời điểm anh ở nhà của em, thuận tiện có nhìn thấy giấy căn cước của em.” Thanh âm Đường Khả ở bên tai vang lên.
Tề Duyệt giương miệng, nhiều năm như vậy, ngay cả bản thân cậu cũng đã không nhớ ngày sinh của mình. Sinh nhật, ở trong mắt cậu cũng không có ý nghĩa gì đặt biệt.
Xoạch
Nhìn mặt mấy nam nhân trước mặt, nước mắt Tề Duyệt đột nhiên rơi xuống. Cậu vội vàng xoay người sang chỗ khác, vùi đầu vào đầu gối, lớn như vậy rồi còn chưa từng có người tổ chức sinh nhật cho cậu, cho tới bây giờ cũng không ai nhớ rõ sinh nhật cậu. Trong ánh mắt sương mù tụ càng ngày càng nhiều, không kiềm được mà rơi xuống.
Đường Khả cười nhu nhu tóc của cậu, “Ngốc tử.”
Vừa nghe lời này, Tề Duyệt khóc càng lợi hại hơn.
Cậu cũng đã từng hối hận, bị người ở trên giường nhu ngược vài ngày, nhưng cuối cùng lại cảm kích khóc giống như ngốc tử. Nhưng vẫn không thể phủ nhận, cậu thật sự rất cảm động, có thể gặp gỡ bọn họ, thật tốt!