Chương 6: Ở chung

Đương nhiên, để một người cùng giới, còn là một cổ nhân tắm rửa cho mình, trong lòng Thương thiếu cũng không bình tĩnh như bề ngoài.


Thẳng đến khi bị đuổi ra khỏi tầng hầm Dạ Húc mới kịp phản ứng. Đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, trong lòng nhịn không được gào thét, trời ạ, A Bác muốn tắm rửa cho thây ma?


Cảm giác da đầu một trận run lên, Dạ Húc nhìn cửa rơi lệ, đừng nói khi hắn gặp lại bạn thân, bạn thân đã biến thành thây ma đi?
Dạ Húc ai oán rời đi, trong lòng buồn bực đến cực điểm.


Trong căn cứ, bất kể cái gì đều là tài nguyên quý giá, không nói tắm rửa, ngày thường mọi người sử dụng nước đều tương đối tiết kiệm. Nhưng chuyện gì cũng vậy, đều có tồn tại đặc biệt.


Như Mộc Bác, Dạ Húc và các nhân vật cao tầng, sử dụng nước đương nhiên không thành vấn đề.


Gần như là ch.ết lặng đổ nước ấm vào trong bồn tắm, đặt vật dụng tắm rửa bên cạnh, nhớ tới em trai nhà mình đột nhiên yêu sạch sẽ, Mộc Bác lại tự nhiên lấy ra một cái quần tây, một cái áo sơmi trắng sạch sẽ. Mộc Bác mặt vặn vẹo, cũng may lúc trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ hắn cũng đi thu gom những thứ không còn sản xuất này.


available on google playdownload on app store


Lại lấy thêm một cái quần nhỏ mới tinh, cái này hẳn là tiểu Dịch mặc vừa.
Chờ tất cả công tác chuẩn bị xong, Mộc Bác mới đứng trước giường Thương thiếu.
Mộc Bác “…”
Thương Triệt “…”


Mộc Bác luôn trầm mặc ít nói, hiện tại lại là trường hợp khá xấu hổ, tự nhiên đem mặt than phát huy đến cực hạn.  monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt từ khi sống lại trên khối thân thể thây ma này, mặt vô pháp biểu tình, nhưng ngược lại lo lắng khi đối diện Mộc Bác.


Quả cầu Không Không thở mạnh cũng không dám, mắt phát sáng. Quá hữu ái a, ôn nhu sủng nịch gì gì đó, nó yêu nhất.


“Có thể tắm rửa.” Thanh âm thản nhiên làm Không Không lảo đảo, càng làm cho nó tan vỡ chính là — chủ nhân của nó cũng bình tĩnh gật đầu. Không tin lật tư liệu, chẳng lẽ không phải vào lúc này Mộc Bác nên ôn nhu nói với chủ nhân. “Cưng à, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi!” Còn phải ái muội kéo dài âm cuối ~ 


Rốt cuộc sai chỗ nào? Đúng là không nên tin tưởng mấy tác giả viết sách.
Không Không che trái tim thủy tinh yếu ớt của mình, hết rồi.
Không biết suy nghĩ Không Không, Thương Triệt còn đang khó hiểu, tại sao tên kia lại ủ rũ như thế? Từ khi đến văn minh viễn cổ này, tên kia so với mình còn vui hơn.


Nghe Mộc Bác nói, Thương Triệt ra hiệu mình không thể cử động được.
Mặc dù cậu có thể làm đứt dây xích này, nhưng vì phòng ngừa sau này nó sẽ càng to hơn nên cậu sáng suốt không áp dụng thủ đoạn bạo lực.


Mộc Bác bây giờ đã quen giao lưu với em trai thây ma, nhìn dây xích kia, đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt, em trai đã rất ngoan, mấy thứ này không cần đi?


Thanh âm không tự giác nhu hòa rất nhiều. “Tiểu Dịch, hôm nay anh và A Húc gặp một thây ma có trí tuệ, nghe nói năng lực thây ma càng mạnh, trí lực càng cao, anh tin, em hiện giờ có thể nghe hiểu lời anh nói. Bây giờ tiểu Dịch rất ngoan, anh không muốn xích em như vậy nữa. Cho nên, bây giờ anh sẽ mở xích, nhưng…”


Mộc Bác chăm chú nhìn Thương Triệt. “Tiểu Dịch nhất định phải nghe lời, đói bụng anh sẽ cho tinh hạch ăn, không cho phép đả thương người khác, biết không? Nếu em không nghe lời, anh sẽ xích em lại.” Nói xong, đầu ngón tay Mộc Bác xuất hiện một tầng kim quang, kim quang vừa chạm đến, dây xích liền đứt đoạn.


Trong mắt Thương Triệt hiện lên hứng thú, đây là lần đầu tiên Mộc Bác sử dụng dị năng trước mặt cậu, cái này là dị năng hệ kim trong truyền thuyết ư, hóa ra tác dụng của nó cũng giống như đao.


Dây xích trói buộc mình vừa đứt, Thương thiếu liền nhảy lên, duỗi chân duỗi tay, nằm lâu mới hiểu tự do đáng quý như thế nào.
Trong mắt hiện lên cảm xúc thoải mái, nhưng biểu tình lại cứng ngắc như cũ.
Mộc Bác “…” Tại sao hắn lại cảm thấy cảnh tượng này rất buồn cười?


Chờ giãn gân cốt xong, Thương Triệt ngẩng đầu nhìn Mộc Bác, trong mắt biểu đạt: tắm ở đâu?
Mộc Bác khóe miệng co rút. “Đi theo ta.”
Giao phía sau cho một thây ma chỉ sợ chỉ có mình đi, nhưng đó là tiểu Dịch, thôi cứ như vậy đi.


Thương Triệt theo sau nghiêng đầu, trong mắt hiện lên suy nghĩ: cứ như vậy tin tưởng mình?
Không thể phủ nhận, tâm lạnh như băng vào giờ khắc này lại ấm áp kỳ lạ.
Không Không vốn ủ rũ lúc này như sống lại, thật cảm động, tin tưởng vô điều kiện gì gì đó, thật khiến nó xúc động ~


Dẫn Thương Triệt vào phòng tắm xong Mộc Bác liền lui ra, thẳng đến khi nghe được tiếng nước hắn mới cảm thấy việc này quỷ dị, cho dù thây ma có tư duy, cũng kiềm chế không được bản năng ăn thịt người đi.


Nhớ đến thây ma hệ phong gặp ở ruộng rau, Mộc Bác mắt tối sầm, năng lực của nó mạnh hơn tiểu Dịch nhiều, nhưng lại không có nhân tính (tính cách con người) như tiểu Dịch.
Không muốn nghi ngờ tiểu Dịch, nhưng mà…


Thương Triệt thấy cửa đóng lại, thử thử nước ấm, vừa vặn, nhìn thoáng qua quần áo để bên cạnh, rất sạch sẽ, nằm trong phạm vi mình tiếp thu.
‘Rất săn sóc.’ Thanh âm tán thưởng quanh quẩn trong đầu, Không Không một bộ hạnh phúc khiến Thương Triệt nổi da gà không thôi.


Rất nhanh tắm xong, Thương Triệt thay quần áo Mộc Bác chuẩn bị, bởi vì không lau nên khi bước ra tóc vẫn còn nhỏ nước.
Mộc Bác nhịn không được đứng dậy. “Lại không lau tóc, cẩn thận bị cảm.” Thói quen cầm lấy khăn, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt xanh trắng kia liền dừng lại.


Thương Triệt mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng. Thật đúng là một người anh trai tốt, mình cứ như vậy hưởng thụ hắn quan ái (quan tâm và yêu thương) có quá đáng hay không?


Thấy đôi mắt xinh đẹp kia xuất hiện hoang mang, Mộc Bác nghĩ nghĩ. “Tiểu Dịch trước kia cũng rất tùy hứng, luôn khiến người khiến người khác lo lắng.”
Thương Triệt trong lòng gật đầu, thật đúng là một cậu ấm khiến người ta hâm mộ.


Tại tinh tế, mặc dù cậu là người thừa kế duy nhất gia tộc, nhưng quan hệ giữa mọi người cực kỳ lãnh đạm, dường như ai cũng vì phồn thịnh gia tộc hoặc công việc mà bận rộn.
Cảm giác ấm áp, chính là thân tình sao?


Vươn ra móng tay màu đen thật dài, Thương Triệt dùng ánh mắt hỏi Mộc Bác. ‘Không sợ sao?’
Mộc Bác dừng một chút. “Tiểu Dịch không giống như vậy.” Cho dù thành thây ma, em trai nhà mình cũng là thây ma đáng yêu nhất thông minh nhất thế giới.


Người nào đó hiển nhiên đã quên cảnh tượng ‘Mộc Dịch’ bị hắn xích trên giường vì đói khát mà không ngừng gào thét.  monganhlau.wordpress.com


Mặc kệ lời này là Mộc Bác nói với Mộc Dịch hay nói với mình, Thương Triệt đều tỏ vẻ thật cao hứng. Cảm giác được người tin tưởng thật không tệ, bởi vì hiện tại Mộc Dịch chính là cậu và cậu chính là Mộc Dịch.


Thấy trong mắt tiểu Dịch dày đặc ý cười, Mộc Bác khóe miệng nhịn không được cong lên. Quả nhiên em trai nhà mình đặc biệt.
Tâm lý đề phòng vào giờ khắc này —  tan rã.
Mộc Bác nguyện dùng trực giác tin tưởng một lần, cho dù là lấy mạng sống đánh cuộc cũng không tiếc.


Từ một khắc sinh ra kia, bảo vệ tiểu Dịch đã là sứ mạng của hắn, hai mươi năm thân cận gắn bó, Mộc Dịch nghiễm nhiên trở thành người quan trọng nhất trong trí nhớ Mộc Bác.
Biết Mộc Bác toàn tâm toàn ý tin tưởng, Thương Triệt nói trong lòng ‘Tôi sẽ không làm anh thất vọng.’


Có lẽ, trọng sinh một lần, ngoài hoàn cảnh có chút không xong ra kỳ thật mình vẫn có lời.
Không Không xúc động, bất ngờ xuất một câu nó copy được từ tinh cầu này — nếu anh dùng cả đời cùng em, em làm sao bỏ anh cho được!
‘Ầm’ một tiếng, là thanh âm Thương Triệt va vào tường.


Một giây trước tràn đầy vui sướng và cảm động, bây giờ đầu cậu toàn là hắc tuyến.
Trong đầu có một quang não thoát tuyến là tổn thương cỡ nào a!
Thấy em trai nhà mình đột nhiên va vào tường, Mộc Bác kinh ngạc một chút, sau đó lập tức hiểu rõ. “Tiểu Dịch đói bụng phải không?”


Thương Triệt “…”
Mộc đại thiếu cho rằng im lặng chính là đồng ý, hết sức phấn khởi đi rửa tinh hạch.
Thấy bóng dáng Mộc Bác biến mất trong tầm mắt, Thương Triệt mới nghiến răng cảnh cáo quang não trong đầu. ‘Lần sau còn nói mấy loại lời buồn nôn đó, ta cưỡng chế tắt máy!’


Quả cầu màu bạc oan ức tức giận. ‘Ngươi quá vô tình, quá tàn khốc, quá cố tình gây sự!’
!!!
Thương Triệt kiềm chế xúc động muốn tập trung toàn bộ tinh thần lực cho quả cầu màu bạc kia một kích, lúc trước tại sao mình lại ký kết với một quang não ‘cực phẩm’ như vậy?


Khi Mộc Bác bưng đĩa tinh hạch đi ra thì bị áp suất thấp trong phòng làm cho sửng sốt, sau đó cười cười, xem ra tiểu Dịch đói thảm. Tiểu gia hỏa đói bụng liền phát giận, cũng chỉ có lúc mười tuổi mới có thể nhìn thấy.


“Tiểu Dịch.” Tiếng gọi thản nhiên làm dịu áp lực chủ nhân Không Không đang đối mặt, trong lòng nó càng thêm kiên quyết muốn ôm chặt đùi Mộc Bác. Xem, chủ nhân đối với nó vẻ mặt hung tàn, đối với Mộc Bác không phải là một bộ bé ngoan sao? Chủ nhân thật là quá đáng, chỉ biết ức hϊế͙p͙ ‘người’ ngây thơ trong sáng tốt bụng và thật đáng yêu là nó đây.  


Không thèm đế ý tới quang não lảm nhảm nhà mình, Thương Triệt ngẩng đầu nhìn Mộc Bác, người sau bị ánh mắt sủng nịch của Mộc Bác làm cho sửng sốt.


“Còn nhớ không? Năm em chín tuổi, bởi vì không muốn gặp người lạ nên em ở nhà, khi anh và ba mẹ dự tiệc về, kết quả vì không có người nhà bên cạnh, em không chịu ăn cơm. Bộ dáng đói bụng đến ủy khuất rồi tức giận của em lúc đó rất giống hôm nay.” Mộc Bác trong mắt tràn đầy hồi ức, hắn chỉ hy vọng, thông qua hắn kể, em trai có thể sớm ngày gợi lại ký ức.


Thương Triệt rũ mi, người thân cùng dùng cơm với cậu mà nói là một loại hy vọng xa vời.
Nghĩ em trai vì chuyện trước kia mà xấu hổ, Mộc Bác nở nụ cười. “Bất quá tiểu Dịch như vậy thật sự rất đáng yêu.”


Ngồi đối diện Thương Triệt, Mộc Bác để cái đĩa xuống, Thương Triệt lập tức giương mắt — thật thơm nha ~


Thấy kinh hỉ trong mắt Thương Triệt, Mộc Bác cong môi. “Đây là tinh hạch trung giai cấp 2, tiểu Dịch ăn nó sẽ càng thông minh hơn.” Thây ma cuối cùng tiến hóa đến đâu Mộc Bác không biết. Nhưng nếu tiểu Dịch có thể thông qua hấp thụ năng lượng tinh hạch mà từ từ thông minh, còn có thể khống chế bản năng ăn thịt người, chuyện này đối với Mộc Bác mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt.


Mặc dù tình huống tiểu Dịch và thây ma biến dị khác không giống khiến hắn có chút nghi hoặc.
Cũng chưa thấy thây ma biến dị nào có nhân tính như tiểu Dịch.


Thương Triệt khó khăn dời tầm mắt khỏi khối tinh hạch màu xanh nhạt kia. Cậu đẩy cái đĩa về phía Mộc Bác, tinh hạch cũng rất quan trọng với dị năng giả, trong tình hình hiện giờ, khối tinh hạch này hẳn là cao cấp nhất. Cậu không thể ích kỷ, cậu đã nhận rất nhiều tình cảm của Mộc Bác, nếu cứ tiếp tục như vậy, Thương Triệt không biết làm sao hoàn lại.


Đã quen quan hệ lạnh nhạt giữa người với người ở Tinh Tế, khiến Thương Triệt không thích ứng việc người khác vô điều kiện đối xử tốt với mình. Tuy rất cảm động, nhưng cuối cùng vẫn không biết làm thế nào.


Thấy tiểu Dịch đẩy ‘thức ăn’ cho mình, trong mắt Mộc Bác hiện lên kinh hỉ, tiểu Dịch cư nhiên biết lo lắng cho hắn.
“Anh không cần, tiểu Dịch ngoan, cái này đặc biệt chuẩn bị cho em.”
Nói xong mặt còn mỉm cười cổ vũ em trai nhà mình hưởng dụng.


Thương Triệt cúi đầu im lặng, ý cười ôn nhu trên mặt Mộc Bác, còn có bộ dáng lừa gạt trẻ con là thế nào a!
Tiếng gõ cửa đúng lúc đánh vỡ xấu hổ Thương Triệt, Mộc Bác đứng dậy mở cửa.


“Hô! Đại ca, cậu rốt cục chịu để ý tới tôi, tôi gõ lâu như vậy… Ông trời của tôi! Sao tiểu Dịch ra đây?!”
Dạ Húc một bộ gặp quỷ đổi lại ánh mắt xem thường của Thương thiếu.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy, tại sao tiểu Dịch không thể ra đây?”


“Không phải, dù sao tiểu Dịch bây giờ…” Đại ca, tiểu Dịch chính là nhân tố không xác định, ngài nói thả liền thả, tốt xấu gì ngài cũng suy nghĩ đến cảm thụ người khác được không?


Dạ Húc đang oán thầm thì nhìn thấy tinh hạch trong đĩa, người sau hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ. Được rồi, đệ khống gì gì đó, không phải mình sớm biết rồi sao?  monganhlau.wordpress.com


Em trai tiểu Dịch bây giờ không ăn người làm bạn thân rất vui vẻ, không phải nói thả liền thả sao, không phải chỉ cho khối tinh hạch sao, Mộc thiếu tướng của chúng ta rất là hào phóng.
Dạ Húc oán thầm đến nội thương.






Truyện liên quan