Chương 34
Dạ Húc nói xong cũng tự mình 囧, nhưng chuyện này sao có thể trách hắn chứ! Trong phòng đột nhiên xuất hiện một đứa bé, ai có thể không nghĩ lệch lạc a?
Thấy Dạ Húc còn vì mình chỉ số thông minh thấp lấy cớ, Không Không nhịn không được đả kích. “Ngươi mới sinh, cả nhà ngươi đều sinh! Ngươi thấy qua đứa bé nào vừa sinh ra đã nhu thuận hoạt bát đáng yêu như ta chưa?”
Mọi người lần thứ hai trầm mặc, này chẳng những là bánh bao không biết từ đâu ra mà còn là bánh bao kiêu ngạo.
Mộc Bác không để ý đến sinh vật không rõ nguồn gốc này, ngược lại nhìn Thương Triệt. “Tiểu Dịch, xảy ra chuyện gì?”
Thương Triệt nhếch môi một cái ‘Anh, này là không gian trữ đồ của em.’
Thương Triệt không biết giải thích thế nào về sự tồn tại của siêu não, dứt khoát nói Không Không thành không gian trữ đồ thôi.
Anh trai bọn họ đã kiến thức qua nhiều chuyện kỳ quái, thêm một cái không gian nhân tính hóa, hẳn là có thể tiếp thu…đi?!
Và như Thương Triệt dự liệu, Mộc Bác và Dạ Húc bị đả kích nhiều quá liền biến thành đương nhiên, thấy nhưng không thể trách. Lúc này nghe Thương Triệt nói đứa bé này là không gian trữ đồ hai người đều tự dưng nhẹ nhàng thở ra, cái này so với tiểu Dịch ‘sinh’ dễ dàng tiếp thu hơn.
Thấy anh trai nhà mình và Dạ Húc vẻ mặt thả lỏng, Thương Triệt cũng buông tâm.
‘Anh, nó gọi là Không Không, rất có nhân tính.’ monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt vui vẻ viết, hiện giờ sắc mặt cậu đã bình thường rất nhiều, không cần hoá trang. Nhưng bây giờ còn chưa ngả bài với Mộc Phong nên Thương Triệt ở nhà vẫn phải đeo mặt nạ.
Lúc này, khóe môi Thương Triệt hơi nâng lên, đôi mắt sung sướng, cho người ta cảm giác cả người như gió xuân.
Mộc Bác thật cao hứng khi thấy em trai vui vẻ. “Được, anh đã biết.”
Dạ Húc không đi quản hai anh em trao đổi tình cảm, hắn cảm thấy hứng thú với Không Không hơn.
Hình dáng Không Không chỉ như một đứa bé 5-6t, bởi vì trắng trắng mập mập nên nhìn giống Đồng tử. Chỉ phần này thôi đã khiến người ta nhịn không được yêu thích.
Dạ Húc hứng thú tăng lên, ngồi xổm trước mặt Không Không. “Không Không nhỏ bé, nói theo ta… Không-Không…” Có nhân tính hẳn là sẽ rất nghe lời đi.
Dạ Húc đắc ý nghĩ, sau này khi bị tiểu Dịch bắt nô dịch, mình không phải có thể đề nghị Không Không trợ giúp?
Tuy Dạ Húc hiện giờ còn không biết Không Không có thể làm gì, nhưng hắn thích vật có nhân tính a. Không thấy Mông Á có thể chủ động giúp tiểu Dịch thu thập tinh hạch sao? Không thấy tiểu Dịch lúc trước chỉ hơi có nhân tính, bây giờ tiến hóa không khác gì người bình thường sao?
Cho nên, vật nhân tính hóa đều có tiềm lực rất lớn.
Không Không liếc mắt nhìn Dạ Húc vẻ mặt hứng thú. “Ngu ngốc!”
Thanh âm giòn vang khiến tất cả mọi người cười ra tiếng, ngay cả tiểu thây ma trong mắt cũng phát ra sáng ngời. Công nghệ văn minh cấp cao sao?
Không Không xuất hiện cũng không thể cho nhiều người biết, Không Không mặc dù có chút bất mãn, nhưng giữa trong đầu và bên ngoài, Không Không vô cùng thống khổ lựa chọn tình trạng hiện giờ. Mặc dù khi ra ngoài nó phải hóa thân thành vòng tay trên tay chủ nhân, nhưng lúc không ai nó có thể lấy hình người xuất hiện.
Cũng may Mộc gia ít người, Mộc thượng tướng và Lâm quản gia cũng không phải người lắm miệng.
Đương nhiên, khi hai vị lão nhân biết Không Không xuất hiện là do Thương Triệt thăng cấp đều kinh ngạc một hồi lâu. Cuối cùng là Mộc Phong lấy lại tinh thần trước, vô cùng yêu thích ôm Không Không vào lòng, thở dài nói. “Nếu đây là cháu nội bảo bối của ba thì tốt quá.”
Mộc Bác và Thương Triệt 囧!
Mộc Phong rất muốn ôm cháu nội, thật vất vả nhìn thấy con trai lớn đính hôn, lại được cho hay bao nhiêu nội tình bên trong, bây giờ hủy hôn. Về phần con trai nhỏ… Mộc Phong thở dài, nhìn Không Không càng thêm từ ái, có còn hơn không đi!
Mộc Bác biết ba mình nghĩ gì, nhìn Mộc Phong buồn hắn cũng không chịu nổi. Quay đầu nhìn em trai, có nên nói sự thật cho ba biết?
Dạ Húc sờ mũi, hắn cảm thấy người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc. Nhịn không được nhắc nhở Mộc Bác. “Chờ thành người nắm quyền, có năng lực bảo vệ tất cả.”
Thế lực Thẩm gia trong căn cứ rất lớn, mặc dù có Tống Triều làm nội gián nhưng chung quy còn chưa có kết quả. Huống hồ, bọn họ muốn tranh đoạt quyền lãnh đạo căn cứ thành phố B chứ không phải tự giết lẫn nhau.
Có thể giải quyết hòa bình là phương pháp tốt nhất.
Thực lực A Bác và tiểu Dịch bày ra đã được lòng người thành phố B, về khía cạnh dị năng, danh vọng Mộc gia đã sớm cao hơn Thẩm gia. Trong quyết sách quan trọng, Thẩm gia không thể không bàn bạc với Mộc gia.
Cách ổn thỏa nhất chính là làm cho tiểu Dịch trở thành hy vọng trong lòng toàn bộ người căn cứ. Có một số thời điểm, tín ngưỡng gì gì đó sẽ lấy được thành quả không thể tin được.
Mộc Bác đương nhiên hiểu ý tứ trong đó, nhưng Mộc Phong lại hiểu sai. “A Húc, con có ý gì? Thẩm gia uy hϊế͙p͙ mấy đứa hay làm là gì?” Tranh đấu quyền lợi luôn luôn tàn khốc, tuy Mộc Phong đã bỏ xuống rất nhiều chức quyền, nhưng không có nghĩa ông không quan tâm đến chuyện của Mộc gia.
“Ba yên tâm đi, mọi chuyện còn trong sự khống chế của chúng ta.”
Nghe được trả lời khẳng định Mộc Bác, Mộc Phong liền yên tâm. Lại lần nữa trêu đùa Không Không trong lòng.
Không Không tuy nói là siêu não nhưng tâm trí không khác gì trẻ con. Lại vô cùng thích sự yêu thương của Mộc Phong đối với mình. Hừ! Chủ nhân ngài kém xa, đây mới là yêu a.
Không Không lớn lên trắng trắng mập mập, rất nhanh liền bắt được tâm hai vị lão nhân Mộc gia. Lâm quản gia nhịn không được thở dài. “Nếu không phải thế đạo bây giờ không tốt, tôi nhất định sẽ mua cho Không Không thật nhiều đồ chơi.”
Hai vị thiếu gia trước kia, dựa trên tác phong cứng rắn lão gia tử năm đó, Lâm quản gia chỉ dám trộm mua vài món đồ chơi cho tiểu thiếu gia, đại thiếu gia ngoài súng, chưa từng đụng qua món đồ chơi nào khác.
Mặc dù chỉ là nhớ lại, Lâm quản gia vẫn cảm thấy đại thiếu gia nhà mình chịu khổ.
Vì thế, tâm tính muốn bù đắp liền nghiêm trọng hơn.
Trong phòng vô cùng hoà thuận vui vẻ, song, vệ binh vội vã chạy vào báo cáo đã đánh gãy tất cả.
“Báo cáo thiếu tướng, các dị năng giả trong căn cứ đánh nhau, tình huống nguy cấp, Tống tham mưu bảo tôi đến báo cáo cho ngài.” Vệ binh sốt ruột chạy rất nhanh, bây giờ vẫn còn thở hổn hển. Bất quá, Mộc Phong không cho phép, hắn cũng không dám vào nhà.
Mộc Bác và Dạ Húc đồng thời đứng lên. “Đi xem.”
Thương Triệt xách Không Không lên, ánh sáng bạc thoáng hiện, một vòng tay khéo léo màu bạc xuất hiện trên cổ tay trái Thương Triệt. Vòng tay có thể tự điều chỉnh lớn nhỏ, chỗ mối nối còn biến thành hình một viên tinh hạch xinh xắn.
Thương Triệt khóe miệng co rút. Thật là hết chỗ nói!
Mộc Phong và Lâm quản gia là lần đầu tiên nhìn thấy Không Không từ một bảo bảo nháy mắt biến thành vòng tay, lập tức đều bị chấn kinh. monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt không được tự nhiên cười cười với hai người, sau đó đi theo Mộc Bác và Dạ Húc.
Hai vị lão nhân đáng thương lại bị đả kích. Tiểu Triệt cười!!
…
Cái gọi là dị năng giả đánh nhau kỳ thật chỉ là nói quá, dù sao căn cứ có văn bản quy định rõ ràng, không ai dám tùy tiện làm trái. Tại thời mạt thế này, không trú thân mới là đáng sợ nhất. Quy định này của căn cứ thật sự có quyền uy nhất.
Lúc ba người Thương Triệt đến, căn cứ quả thật ầm ĩ. Tranh cãi mặt đỏ tai hồng cư nhiên là Lục Na và Trương Văn.
Thủy hỏa bất dung à?
Thương Triệt thầm nghĩ.
“Xảy ra chuyện gì?” Thời điểm Mộc Bác đến, Thẩm Nguyên cũng đã ở đó. Sự kiện lần này liên quan đến đoàn đội đặc biệt căn cứ, lãnh đạo căn cứ phải xuất ra một thái độ coi trọng.
“Ha ha, chỉ là ý kiến không hợp thôi, để bọn họ bình tĩnh lại là không sao. Nói thật ra cũng là các cậu sức hấp dẫn quá lớn, hai đoàn đội đều tranh nhau đi theo cậu.” Thẩm Nguyên trêu chọc nói, nhưng Mộc Bác không biết Thẩm Nguyên đang nói thật hay nói giỡn.
“Trương Văn, các cậu đang làm gì?” Trên danh nghĩa, đội Trương Văn lệ thuộc Mộc Bác và Dạ Húc, cho nên Mộc Bác đành phải đặt câu hỏi.
“Mộc thiếu tướng.” Thấy Mộc Bác sắc mặt âm trầm, Trương Văn rụt cổ, liếc mắt nhìn Hoắc Cương im lặng bên cạnh. “Là như vậy, hôm nay có đoàn đội ra ngoài làm nhiệm vụ, sau đó bị động vật biến dị làm bị thương. Trở lại căn cứ các đội viên đều rất khó qua nên mọi người an ủi. Sau đó lại nói đến chuyện động vật biến dị, ngài cũng biết, chúng ta không giỏi ăn nói. Kỳ thật cũng không có ý gì khác, cố tình có người nói chúng ta nhằm vào mình, còn phát hỏa, chúng ta oan uổng a.” Khi nói đến đây Trương Văn còn đảo cặp mắt trắng dã.
Thương Triệt nhìn hắn một cái, cậu có ấn tượng với cái người vừa gầy vừa lùn này. Nói nhiều nhưng tâm cơ không sâu, ngược lại… Thương Triệt lại liếc mắt lại Hoắc Cương. Hắn là người có động cơ nhằm vào Lục Na nhất, nhưng hắn chỉ là một gã vai u thịt bắp, trong đầu không có nhiều suy tính như vậy.
“Cái gì gọi là không có ý khác.” Lục Na tính tình nóng nảy như hệ dị năng của mình. Cô nhảy ra, một thân trang phục nóng bỏng phụ trợ đầy đủ dáng người hấp dẫn, tại đây không biết có bao nhiêu nam giới âm thầm nuốt nước bọt. Trời ạ! Nữ giới vốn ít, xinh đẹp như vậy đương nhiên là cực phẩm.
Bất quá, dị năng của cô cũng có đủ lực phá hoại như dáng người. Bọn họ còn chưa muốn bị tạc bay, cho nên đành phải gắng sức kiềm chế tâm xao động.
Lục Na mới không để ý tới ánh mắt bọn họ, dù sao với thực lực hiện giờ của cô còn chưa có mấy ai dám tiến lên đùa giỡn.
“Tôi đã sớm nhìn không vừa mắt các cậu, nếu không phải đội trưởng của tôi nhẫn nhịn, các cậu cho là các cậu còn có cơ hội chỉa vào mũi người khác mắng?” Lục Na hùng hổ, Trương Văn phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước. Phụ nữ đều rất khó đối phó, nhất là phụ nữ có thực lực. Trong tín điều của Trương Văn ‘phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi như nhau’
“Không phải tôi sợ cô, tôi chỉ là không muốn tranh cãi với cô. Bây giờ có Mộc thiếu tướng ở đây, chúng ta để Mộc thiếu tướng phân xử.” Trương Văn tránh sau lưng Mộc Bác, Lục Na thở phì phì quay đầu không nhìn.
Thấy hai người không còn ầm ĩ, Mộc Bác mới hỏi rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Kỳ thật nguyên nhân dẫn đến tranh cãi là do động vật biến dị làm bị thương dị năng giả.
Cũng vì Trương Văn miệng rộng, ồn ào không biết động vật biến dị và tiểu Hắc có gì khác nhau, mà mấy người vốn bị động vật biến dị dọa lập tức thay đổi thái độ với tiểu Hắc. Trong lời nói cũng liền mang theo bực tức. Thậm chí còn giận chó đánh mèo lên người cứu Thư Linh Linh là Lục Na và Tiêu Vũ.
Thật ra đại đa số đều là người lý trí, oán giận xong sẽ không có chuyện gì. Đó bất quá chỉ là một loại phát tiết cảm xúc.
Nhưng bọn họ dự tính sai một điều. Lục Na không phải người cam chịu oan ức, lập tức nổi giận. Trương Văn cảm thấy chuyện này là hắn khơi mào, không thể để Lục Na ức hϊế͙p͙ người khác, liền bắt đầu cùng Lục Na tranh luận.
Cũng không biết Hoắc Cương xuất phát từ suy nghĩ gì, thế nhưng mặc kệ Trương Văn. Cứ như vậy, người vây xem càng nhiều, lại có một số người e sợ cho thiên hạ bất loạn, nghĩ mấy người kia đều đi theo Mộc Bác và Dạ Húc, liền thêm mắm thêm muối làm cho câu chuyện thêm gay cấn.
Vì thế, mọi chuyện liền diễn biến thành bộ dáng hiện tại.
Thương Triệt trầm mặc, kỳ thật ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến. Thây ma càng ngày càng lợi hại, động vật biến dị cũng hung tàn, mọi người đều không có phương hướng trong tương lai. Cảm xúc vốn tùy thời bùng nổ, sự kiện này, chẳng qua là ngòi nổ mà thôi.
Mộc Bác và Dạ Húc cũng hiểu được điểm ấy, muộn không bằng sớm, dứt khoát giải quyết chuyện này, để người trong căn cứ có lòng tin sinh tồn!
“Nếu vậy, chúng ta liền ra ngoài nhìn xem động vật biến dị rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!” Mộc Bác mặt không đổi sắc nói, lại tạo cho mọi người tự tin cực lớn. monganhlau.wordpress.com
Chỉ khi động vật biến dị, thây ma biến dị, không hề có năng lực phản kháng ngã xuống trước mặt mọi người, bọn họ mới có thể chân chính tin tưởng, trong trận chiến này, nhân loại có hy vọng!
Không thể nghi ngờ, lần này Mộc Bác muốn làm cho người trong căn cứ lấy lại hy vọng.