Chương 29
S thị cuối mùa thu cũng không giống B thị sớm có sương mù đầy trời, độ ấm cũng tương đối ôn hòa. Ánh mặt trời bình thản êm dịu rải trên đường cái, phố thượng đến ban đêm con người có dịp nghỉ ngơi sôi nổi, tiếp tục thu thập tàn cục đổ nát cùng với gieo trồng mùa thu hoạch mới.
Tuy rằng sở nghiên cứu phát minh hạt giống kiểu mới đem khả năng biến dị của thực vật hạ xuống thấp nhất, nhưng tình huống hiện giờ lương thực càng ngày càng thiếu, đồ ăn muốn gieo trồng như trước là một nan đề.
Cảnh Hạ nhìn một khu quy hoạch gieo trồng thổ nhưỡng lớn kia lần nữa, chăm chú nhìn hồi lâu.
“Hôm nay tôi trước mang cậu vào tổ dọn dẹp, các cậu hôm nay phụ trách một tiểu khu trong khu 81 hướng đông căn cứ bên kia, giữa trưa có thể trở lại.” Giọng nam trong sáng hùng hậu trong bối cảnh phố xá ồn ào vẫn như trước vang dội, Chu Nghị nhìn bộ dáng Cảnh Hạ xuất thần, hướng phía tầm mắt của cậu nhìn lại, sau đó nói: “Bên kia vốn là tầng khu dân cư cũ 6 tầng lầu, người sở nghiên cứu nói điều kiện thổ nhưỡng bên kia thích hợp với hạt giống mới, cho nên sáng lập một khu gieo trồng ở đó.”
Cảnh Hạ nghe vậy gật gật đầu, quay đầu đi không nhìn bên kia nữa, cười nói: “Chu ca hôm nay cùng tôi đi công tác dọn dẹp sao?”
“Ha ha, không sai. Cậuvừa tới, Lô giáo sư đem nhiệm vụ dẫn đường của cậu giao cho tôi, tôi đương nhiên phải hảo hảo mang cậu làm quen này kia. Nhiệm vụ tổ dọn dẹp chính là đem khu vực không rõ an toàn càn quét một lần, xác nhận…”
Cảnh Hạ một bên nghe công tác chính mình sớm đã biết, một bên không yên lòng mà nhìn mọi người trên mảnh đất lớn không ngừng gieo trồng thủ công. Gần đó cước chừng một km, ánh dương sáng lạn chiếu trên đất vườn rồi trải một lớp mỏng trên mặt sông, nổi lên từng điểm sáng bàng bạc.
Nơi này, là nơi trận thú triều đổ bộ nặng nề nhất.
Bất đồng với người thường bận rộn trong căn cứ, dị năng giả nhìn qua tựa hồ thập phần nhàn nhã. Cảnh Hạ cùng Chu Nghị thong thả mà bước đi trên đường, hướng khu 81 mà đi. Ban đầu Chu Nghị nói hôm nay phải được nghỉ ngơi, nhưng hắn lại bị Lô giáo sư phân phối đến chiếu cố Cảnh Hạ.
Hán tử thực thành nhiệt tâm đông bắc không nói hai lời mang theo Cảnh Hạ mà đi, dọc theo đường đi còn không ngừng giảng giải yêu cầu công tác trong tổ dọn dẹp. Hai người ước chừng đi hơn một giờ liền đến khu 81, người bên đường càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại một ítdị năng giả, không có bóng dáng người thường.
“Càng gần biên cảnh căn cứ người thường càng ít, cho nên mới yêu cầu chúng ta đi mở rộng phạm vi căn cứ, xác nhận an toàn.” Chu Nghị vươn tay cùng một dị năng giả bắt tay, sau đó quay đầu tiếp tục đối Cảnh Hạ nói rằng: “Việc này nói chung vẫn có chút nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy đối với cậu hẳn là sẽ không quá khó khăn. Đúng rồi, đóa hoa biến dị mà cậu đụng độ ở sở nghiên cứu chính là được phát hiện ở khu 81, còn làm một dị năng giả ngũ giác hình (chỉ 5 giác quan của chúng tôi bị trọng thương.”
Cảnh Hạ sửng sốt: “Tiểu Nguyệt Nguyệt?”
Vừa nghe tên này, sắc mặt Chu Nghị thoạt đỏ thoạt trắng, cuối cùng đành câm nín mà thừa nhận: “Không sai, chính là Tiểu Nguyệt Nguyệt.”
Tựa hồ là một chút cũng không muốn tiếp tục đề tài này, tốc độ dưới chân Chu Nghị nhanh hơn, tìm được một hán tử gầy gò vẫy tay cười nhìn bọn họ, giới thiệu nói: “Cảnh Hạ, đây là Từ Kỳ, hôm nay cùng tổ chúng ta.”
Người tới không cao lắm, dáng người thấp bé, nhưng ánh mắt lại tản ra tinh quang, tò mò trên dưới đánh giá Cảnh Hạ trong chốc lát, sau đó vươn tay nói: “Chào cậu, tôi là Từ Kỳ, hắc hắc, tối hôm qua ở ký túc xá chợt nghe Chu ca nói qua về cậu, Cảnh Hạ.”
Cảnh Hạ mỉm cười vươn tay cùng người nọ nắm tay, nói: “Vậy xem ra anh cũng biết tôi là dị năng gì, không biết Lý ca đây có dị năng gì?”
“Ha ha, tôi là ngũ giác hình. Ttế bào thần kinh võng mạc được tiến hóa, có thể thấy rõ vật thể trong hai km, cũng có thể trong tình huống tập trung tinh thần thấu thị (nhìn xuyên thấu trong khoảng cách 10m, cùng với thấy rõ động thái vật thể trong vòng 100 km khi gia tốc.”
Chu Nghị cao giọng cười to: “Lần này ban phát cho chúng ta nhiệm vụ dọn dẹp chỉ có ba người hoàn thành, bởi vì cậu là lần đầu tiên dọn dẹp, cho nên nhiệm vụ chúng ta hôm nay rất nhẹ nhàng.”
Cảnh Hạ hiểu được mà gật đầu: “Lý ca là trinh sát, Chu ca chủ yếu là về lực lượng, mà tôi xem như dị năng đặc biệt. Đội ngũ như vậy tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng trên cơ bản cũng không có vấn đề gì quá lớn.”
“Tốt, chúng ta trước hết xuất phát đi.”
Nói là xuất phát, cũng chỉ là xuyên qua vòng phòng hộ biên cảnh khu 81 đi vào tiểu khu kia.
Nhân viên sớm đã toàn bộ cách ly, trong tiểu khu toàn bộ chỉ có tiếng chim chiêm chiếp hót quanh quẩn, đánh vỡ yên tĩnh lâu ngày không người. Cảnh Hạ đi qua một mảng thủy tinh vỡ nát ngã xuống đất, toàn bộ tiểu khu hai tầng đều là cảnh tượng đổ nát càn quét không còn gì, chỉ có tình huống trên đỉnh mấy tầng tốt hơn một chút.
“Đây là vì tìm kiếm vật tư để chạy trốn sao?” Cảnh Hạ nhìn bốn phía, cảm khái nói: “Tôi có thể tưởng tượng ra loại tình cảnh điên cuồng này cùng với cảnh tượng nơi này trước khi có người bắt đầu rời đi là như thế nào.”
“Nhà của tôi ngay tại tiểu khu này.” Từ Kỳ bỗng nhiên mở miệng, hắn vươn tay nhổ một bó cỏ dại trên mặt đất đột nhiên mọc cao: “Cũng may, tôi ở tầng mười bảy, lúc chạy xuống gặp gỡ không ít người, nhưng có rất ít người sẽ lại hướng lên trên mà đi, dù sao thời điểm đó vẫn có một vài biến dị thể uy hϊế͙p͙.”
“Từ Kỳ gặp phải coi như khá rồi, tôi ở nơi gần vườn bách thú S thị, đó mới là một mảnh thảm trạng. Quên đi, chúng ta không nói cái này.” Chu Nghị ném một hòn đá về phía sau một gốc cây hoa quế cao tới hơn mười mét trong tiểu khu, nói: “Cỏ nhỏ biến dị như vừa rồi chúng ta có thể trực tiếp xem nhẹ nó, chờ về sau xác nhận an toàn sẽ có người thường đến tiến hành trùng kiến (trùng tu kiến trúc. Đương nhiên, chúng ta phải xác nhận không có nguy hiểm trước đã.”
Cảnh Hạ nghe vậy, cười gật đầu: “Được, mấy cái này tôi hiểu được. Bất quá tôi nhìn tiểu khu này cũng không thể coi là nhỏ, chúng ta vẫn là nhanh hơ…”
Cảnh Hạ nói chưa dứt liền nghe được chỗ bụi cỏ cách đó mười thước truyền đến một trận thanh sột soạt, mọi người lập tức cảnh giác nhìn hướng bên kia. Chỉ thấy thấp thoáng tại chỗ cỏ dại trên một thước, từ hướng Nam Bắc phất lên một đạo sóng lúa dường như run run, hướng bên Cảnh Hạ bay nhanh tới.
Từ Kỳ ánh mắt nhíu lại, nói: “Động vật màu trắng, hình thể ước chừng cỡ chó con, tốc độ thực nhanh, xem chừng là biến dị thể.”
Theo Từ Kỳ nói, Cảnh Hạ cùng Chu Nghị càng thêm đề phòng mà nhìn chằm chằm phía trước. Từ Kỳ không phải dị năng tấn công, hắn tự nhiên mà lùi về phía sau Cảnh Hạ cùng Chu Nghị. Chỉ thấy một đạo bóng dáng tuyết trắng phút chốc từ trong bụi cỏ đánh tới, dưới ánh mặt trời tua tủa, mắt nhỏ hí hí khẽ chớp, trừ bỏ hình thể phá lệ khổng lồ, hết thảy đều quen thuộc đến mức làm Cảnh Hạ cả kinh.
“Vèo —— “
“Kỷ kỷ kỷ kỷ”
Hai đạo thanh âm đột nhiên vang lên, Cảnh Hạ phóng một mũi tên nước hướng con chuột biến dị bắn tới, thân thể thật lớn chảy ra một vết máu, sợ tới mức con chuột biến dị xoay người liền chạy, cái đuôi lớn run rẩy lại xông vào trong lùm cỏ dại.
Mà đồng thời, một bóng đen từ đỉnh đầu Cảnh Hạ mãnh liệt nhảy vọt xuống phía dưới, xoát một cái liền đuổi theo.
Cảnh Hạ: “”
“…” Chu Nghị trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Con chuột biến dị của cậu… Là đang đuổi theo người nhà sao?”
“Chu ca, tôi đi trước tìm một chút, các anh cứtiếp tục, người của tiểu khu sẽ đi tìm cácanh.” Rất nhanh mà nói một câu, Cảnh Hạ liền đuổi theo Kỷ Kỷ đang chạy loạn. May mắn phiến cỏ dại biến dị này cũng không lớn, cũng không lâu sau độ cao liền bớt một chút, để Cảnh Hạ có thể nhìn thấy tiểu hắc tử đang đông lủi tây lủi.
Cảnh Hạ nhướng mày, trong lòng âm thầm nghĩ: Chờ bắt được vật nhỏ này, nhất định phải cho nó trở về bế quan trong ngăn kéo.
Nếu hiện tại có người từ không trung nhìn xuống phía dưới, liền bắt gặp trong lùm cỏ dại chợt cao chợt thấp, hai chuột một người đang tiến hành một hồi truy đuổi du hý kỳ quái. Chạy phía trước nhất là con chuột hình thể cực lớn, chính giữa là hamster lông đen tuy rằng tốc độ cực nhanh nhưng bởi vì hình thể nhỏ mà thường xuyên bị hòn đá hay cỏ lớn chặn đường.
Tại cuối cùng chúng nó, là một thanh niên bị vứt càng ngày càng xa.
Dù sau khi tiến hóa dẫn đến thể năng tăng lên, Cảnh Hạ cũng đuổi không kịp mấy động vật bốn chân vốn tốc độ cực nhanh. Ngay lúc cậu tức giận đến mức tính toán đưa tay tặng vật nhỏ hỗn đản nào đó một mũi tên nước thì chỉ thấy đống thịt tiểu hắc tử bỗng nhiên dừng bước, thân mình nho nhỏ đứng giữa hai cây cỏ dại biến dị, tựa hồ mơ mơ màng màng mà nhìn trái phải xung quanh, không đuổi tiếp con chuột biến dị màu trắng kia đang chạy ở phía trước.
Cảnh Hạ nhìn cảnh tượng này có chút kỳ quái, bước chân dừng lại chớp mắt một cái, có chút không hiểu được vật nhỏ ch.ết tiệt lại đang lên cơn cái gì. Nhưng cậu không lo lắng nhiều, chỉ cần đem nó quơ trở về, cậu chính là có biện pháp làm cho nhóc con này biết cái gì gọi là trừng phạt tội bỏ ·nhà ·bỏ ·chủ.
Một người một chuột đại khái cách nhau mấy trăm mét, Cảnh Hạ tốc độ cực nhanh, chỉ dùng hơn mười giây liền có thể đuổi theo tiểu tử kia đột nhiên dừng lại. Làm cậu ngoài ý muốn chính là, chỉ thấy tiểu hắc tử giật giật lỗ tai nho nhỏ lại chớp chớp mắt hạt đậu, lúc Cảnh Hạ sắp chộp được nó, lại vèo một chút liền cong hướng khác chạy đi.
Cảnh Hạ: “…”
Ngàn vạn lần đừng để cậu bắt được đứa ch.ết dẫm này ( về mách hung khí hình người, cho ảnh xử đệp nó lun o[︶︿︶]o Xuyên qua cổng vòm hoa viên tiểu khu, nhảy qua hàng cây bên đường bị đẩy ngã trên mặt đất, Cảnh Hạ một đường đi theo tiểu hắc tử chạy vào ga ra dưới đất, cuối cùng trừng mắt mà nhìn tiểu đông tử kia biến mất ở trong bóng đêm dày đặc đồng màu lông của nó.
Trong gara sặc mùi bí ẩn, Cảnh Hạ thả chậm bước chân, bắt đầu đề phòng bốn phía.
Cậu mở đèn pin cường quang tùy thân mang theo, mới vừa mở ra, ánh sáng trắng mạnh mẽ liền chiếu sáng bãi đỗ xe rộng mở trống trải. Không biết chỗ nào truyền đến tiếng nước nhỏ giọt, Cảnh Hạ một bên cẩn thận đi tới, một bên tìm kiếm chung quanh kỷ kỷ không biết chạy đi chỗ nào.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ… ”
Chợt nghe tiếng “Kỷ kỷ” quen thuộc, Cảnh Hạ đột nhiên dừng bước chân, cười lạnh xoay người hướng chỗ phát ra tiếng đi đến. Giầy dẫm nát đá vụn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Cảnh Hạ từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đi tới góc kia, thấp giọng nói: “Mày tốt nhất hảo hảo giải thích cho tao một chút, chạy cái gì mà chạy. Tối nay chui vào ngăn kéo, đừng hòng trốn lại…”
Thanh âm chợt im bặt, Cảnh Hạ nhìn hòn đá nhỏ xanh biếc tiểu hắc tử gắt gao ôm trong ngực. Lục thạch chỉ cỡ ngón út trong bóng đêm tản ra ánh sáng u lục thâm trầm, phảng phất màu xanh u linh quỉ dị trong suốt. Cái loại sắc sáng rực rỡ quỷ dị đến mức làm người ta kinh ngạc, tựa hồ muốn hấp dẫn người ta tranh đoạt, hết thảy đều đẹp đến kinh tâm động phách.
Cảnh Hạ kinh ngạc mà há miệng, khiếp sợ mà nhìn tiểu lục thạch rõ ràng không phải phàm vật, cậu ngốc lăng mà duỗi tay định đụng vào, chỉ có một chút động tác, liền nhìn thấy tiểu hắc tử ôm chặt hòn đá nhỏ mãnh liệt táp một chút đã đem khối lục thạch tinh mỹ nuốt vào trong bụng.
Ánh sáng xanh biếc từ trong tầm nhìn biến mất, Cảnh Hạ nháy mắt từ trong loại cảm giác ma chướng này tỉnh táo lại. Tay phải của cậu xấu hổ mà duỗi giữa không trung, tay trái giơ cường quang đèn pin, đem con hamster biến dị đen thùi chiếu sáng lên.
Tiểu hắc tử đắc ý mà khoe ra cái bụng nhỏ, trước ánh đèn pin mà lắc lắc vài cái, thịt mập trên mặt một bộ hận không thể bay lên trời khoe khoang.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ ”
Ta ăn Ta liền ăn, xem mi có thể lấy thế nào Cảnh Hạ: “…”
“Phi Ai muốn cùng ngươi đoạt a Thối không biết xấu hổ ”