Chương 33
“Anh, lại gặp mặt.” Thanh âm thanh thúy ôn nhu vang lên, khóe miệng Tô Duy Thượng nở ra một nụ cười sáng lạn phi thường tươi rói, sau đó quay đầu nhìn người nam nhân kia vẫn luôn đam mạc, lạnh lùng, ánh mắt dừng lại hồi lâu rồi tiếp tục nói: “Đã lâu không gặp, Kỷ đại ca.”
Cảnh Hạ hừ lạnh một tiếng.
Kỷ Xuyên Trình như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn Cảnh Hạ một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Duy Thượng lại tựa hồ như không thấy thái độ lãnh đạm của Cảnh Hạ, tiếp tục nụ cười nhạt: “Có thể gặp mặt ở đây thật đúng là duyên phận, hai người muốn đến khu huấn luyện tỉ thí sao?”
Ngẩng đầu nhìn đến nụ cười chói mắt của thiếu niên trước mặt, Cảnh Hạ chậm rãi kéo khóe môi thành một nụ cười nhợt nhạt, bày ra thái độ ôn hòa mà nói lại: “Đúng vậy, bất quá chúng ta còn chưa hiểu biết nhau hết sao, cưng muốn để chúng ta tiến lên trước làm chuột bạch nhìn ngắm xem nơi này có gì sao?” (Tịch: nguyên văn là “làm mẫu xem nơi này có gì sao?”…. đổi lại thành ‘chuột bạch’ cho hàm ý nhé Câu này nói ra thập phần nghiêm túc thành khẩn, đổi câu liền sửa lại thái độ từ ôn hòa qua lạnh nhạt, làm cho Kỷ Xuyên Trình chớp chớp mắt nhìn không thôi.
Nghe vậy, Tô Duy Thượng phút chốc trừng lớn con ngươi trong suốt. Nhưng bất quá cũng chỉ là trong một khắc, lập tức khôi phục lại: “Anh… anh nói vậy là có ý gì?”
Cảnh Hạ trong lòng cười lạnh, nhưng bên ngoài lại làm bộ như thật hiền hoà: “Tô Duy Thượng, lâu như vậy không gặp, anh cũng có chút nhớ cưng đó nha.” Nghe Cảnh Hạ nói, nụ cười trên mặt Tô Duy Thượng lập tức cứng đờ, bọn họ rõ ràng mấy ngày hôm trước còn ở căn cứ ngoài gặp qua.
“Khó được dịp gặp nhau ở khu tỷ thí này, không bằng chúng ta đi tỷ thí một phen? Tính ra anh cũng được xem như là người mới nha, chưa từng đấu cùng bất kì ai, trình độ đối luyện tự nhiên không sánh bằng em rồi, nói như vậy ngược lại em phải thực quan tâm anh đó, phải nhất định chỉ dạy cho anh thật tốt a.”
Lần này, từng lời nói ra thực cẩn thận, rành rọt từng câu chữ, Ngô Kế Thanh đứng bên có chút cảm giác quái dị khó nói ra.
Như thế nào… Có chút lạ… Những lời này không giống như lời A Cảnh có thể nói ra ngoài miệng.
Nhưng Cảnh Hạ một bên lại vẫn ung dung như trước, xem như mọi chuyện đều thực tự nhiên, giống như bản thân vẫn luôn bày ra thái độ ôn hòa như vậy mà đối đãi với Tô Duy Thượng. Nụ cười tươi tắn ẩn ẩn sự tự tin tràn ra khóe môi cậu, người vừa mới gặp sẽ lập tức sinh ra hảo cảm với thiếu niên trước mắt này
Công phu đối phó với Tô Duy Thượng, không phải cậu không biết làm, mà là ——
Cảm thấy đó chỉ là làm ra vẻ.
Hiện tại, cậu phát hiện, chính bởi vì cố gắng bày ra thái độ thù địch, làm ra vẻ này nọ, khiến chân tướng thực sự đều bị người bỏ qua, khiến mọi người xung quanh không hề hay biết bộ mặt thật của vị em trai này, đến cuối cùng chỉ mình bản thân cậu chịu thiệt thòi. Nếu có thể vui vẻ mà sống, tại sao lại không làm? Cậu cũng không để ý đến bộ đao sắc bén dưới thân Tô Duy Thượng, cùng lắm phất tay là có thể đem người này dễ dàng đánh về nguyên hình rồi, không cần phí tâm với thể loại này nha. (Tịch: Tiểu Cảnh đã lớn a *trấm nước mắt*
Nam nhân tuấn mỹ rũ con ngươi đam mạc, thật sâu sắc nhìn thanh niên đứng cạnh mình hồi lâu. Với người khác có lẽ sẽ không phát hiện đằng sau vẻ kiêu ngạo đã mọc ra một cái đuôi, nhưng Kỷ Xuyên Trình lại có thể nhận ra nụ cười ôn hòa ẩn ẩn trên khóe miệng tràn ra tư thái đắc ý khó phát hiện. Thật giống một tiểu hồ ly ngạo kiều, giễu võ dương oai chờ được xoa đầu khích lệ.
Con ngươi u ám thanh thúy chất chứa ý cười nhạt khó thấy, Kỷ Xuyên Trình nâng ánh mắt, liếc nhìn Tô Duy Thượng một cái, rồi không thèm để ý chút nào mà dời mắt đi, vừa lúc chạm mắt Cảnh Hạ.
『 Bất luận chuyện ngoài ý muốn gì, đều sẽ không phát sinh. 』
Cảnh Hạ từ trong ánh mắt của Kỷ Xuyên Trình chiếm được câu cam đoan này, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng là không biết sao trong tim cậu lúc này, phút chốc cảm thấy một tia ấm áp, từ trái tim ồ ồ chảy ra, lan tỏa toàn thân.
Chọt chọt mi một cách không tự nhiên, Cảnh Hạ đáp trả ——
『 Còn chưa tin thực lực của tôi sao? 』
Đôi môi mỏng khẽ câu lên một độ cung nhạt, Kỷ Xuyên Trình cười nhưng không nói.
Nguyên bản Tô Duy Thượng còn muốn cự tuyệt, nhưng Ngô Kế Thanh lại một hơi đáp ứng. Ở trong lòng của người này, đây chính là cơ hội để A Cảnh cùng Tiểu Thượng trùng tu quan hệ thật tốt, như thế nào có thể bỏ qua được chứ?
Và dĩ nhiên các bạn cũng đã thấy, vị nam nhân anh tuấn ngời ngời này hoàn toàn không thấy được vẻ mặt do dự của người bên cạnh mình, không biết nghĩ thông suốt ra sao, đối phương cũng nhẹ gật đầu ưng thuận.
Hiện tại, dị năng giả đến khu huấn luyện cũng không nhiều cho lắm, mà phần lớn lại thường tập trung bên kia sân thượng. Ngẫu nhiên có vài kẻ rảnh rỗi, thấy được Cảnh Hạ cùng Tô Duy Thượng đứng trên đài tỉ thí, liền nổi lên tò mò mà sôi nổi vây quanh, trong lòng cũng muốn nhìn thử xem hai người kia có thực lực như thế nào.
Bất đồng với khu tự luyện, khu tỷ thí là nơi có địa hình gập ghềnh không hề bằng phẳng. Vài ngày trươc còn trải qua một trận mưa lớn, nên trên mặt đất còn đọng lại chút ẩm ướt, nhưng may mắn lại không lầy lội. Ngẫu nhiên lại có vài cây non mới chớm nở, hoàn toàn bao phủ trong bùn đất nên không hề được để ý tới.
Cảnh Hạ quét mắt nhìn sân huấn luyện trống trải, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Tô Duy Thượng. Hai người đứng cách nhau mười thước, tuy không nói gì, nhưng đều đã bắt đầu đề cao cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ nên công phá ra sao.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ ”
Tại góc sân phía Bắc, Tiểu Hắc miễn cưỡng nằm ụp sấp trên vai nam nhân, cố gắng để cơ thể nồn nộn thịt thịt của nó không bị trượt xuống. Sau khi ổn định, nó quơ nắm tay nhỏ kêu to: “Kỷ kỷ.” Tựa hồ như cố gắng vì Cảnh Hạ mà cổ động, hai tai nhỏ ở trên đầu dưới ánh mặt trời khẽ phát ra ánh sáng vàng chói lóa.
Chợt nghe tiếng kêu, cảnh Hạ quay đầu nhìn lại, liền thấy cảnh tượng cục thịt béo đang đậu trên vai Kỷ Xuyên Trình. Cảm giác buồn cười chợt lóe lên, chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy có một luồng lực đạo phá không tiến tới, hướng vào cậu mà tấn công.
Nhẹ chuyển mình, Cảnh Hạ theo bản năng mà khai triển động tác tránh một luồng gió sắc bén nhắm vào mình.
“Kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ ”
Người xấu Mi nhân cơ hội làm mấy chuyện xấu Tô Duy Thượng nhanh chóng nghiêng người qua phải để né một luồng gió quật tới, cuối cùng bốn phía hoàn toàn trở thành một bãi phế tích, không nơi nào toàn vẹn. Nhưng cuộc tỉ thí vẫn chưa ngừng lại ở đó, Cạnh Hạ thuần thục né, đánh, phòng ngự, tiến công, thân thẻ nhanh nhẹn linh hoạt đối kháng, so ra tốc độ còn nhanh hơn Tô Duy Thượng vài phần.
Tô Duy Thượng tránh né nhanh chóng từng đợt công kích, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, đến cuối cùng không ngờ không có chênh lệch.
Phóng ra một luồng nước sắc bén hướng đến Tô Duy Thượng, Ngô Kế Thanh nhìn mà cả kinh, bất giác gào to: “Tiểu Thượng” Định vọt tới giúp đỡ, bỗng nhiên có người cản lại.
“Không có việc gì.” Thanh âm đạm mạc lãnh tĩnh vang lên.
Ngô Kế Thanh sắc mặt thoáng đỏ tính toán định biện giải, liền thấy Tô Duy Thượng cực nhanh cong thân mình, dễ dàng tránh thoát một đao kia. Gã lập tức thở ra một hơi, lắp bắp nói: “Này… Đây là rất nguy hiểm a.”
Kỷ Xuyên Trình chuyển ánh mắt quét nhìn gã một cái, thấp giọng nói: “Tô Duy Thượng vĩnh viễn không có nguy hiểm.” Ngữ khí chắc chắn, mang theo ý tứ chân thật, uy tín.
Ngô Kế Thanh nơi cổ họng bỗng nghẹn một cục, có chút không rõ ý tứ Kỷ Xuyên Trình.
Nam nhân đạm mạc kia ra vẻ không muốn giải thích thêm bất cứ điều gì nữa, mới quay đầu nhìn về phía sân tỉ thí.
Kết cục có vẻ – nghiêng về một bên, luận về thể lực cùng kỹ năng, chắc chắn Tô Duy Thượng không bằng Cảnh Hạ, nhưng về phương diện dị năng, hiện tại ở S thị Tô Duy Thượng xem ra là năng lực Trung cấp. Dù vậy, danh tiếng người này so với Ngô Kế Thanh cũng tính không thấp, một phần vì tính cách ôn nhu… cùng một phần thủ đoạn khó người nhìn ra.
Cho dù là Ngô Kế Thanh trong nhiệm vụ cũng từng thụ thương không ít. Mà quỷ dị một điều Tô Duy Thượng lại như thượng thiên sủng nhi (con cưng của trời, cho dù là một ít vết trầy cũng không hề có, nhiều lần còn trong hiểm hóa lành.
Nghĩ đến đó, Cảnh Hạ có chút nhíu mày, thân thể thuần thục né tránh từng nguồn không khí bén nhọn, không chút do dự mà nghiêng mình vọt lên, ngay lúc Tô Duy Thượng bất cẩn liền cầm một con dao nhọn hương ngay cần cổ nhắm tới.
Cảnh Hạ ánh mắt lập tức thâm trầm.
Tô Duy Thượng không hiểu vì sao lại may mắn thoát một kích kia, nhưng cuộc tỷ thí không ngừng lại ở đó, thời điểm cuối cùng Cảnh Hạ tung mạnh một đòn. Nhưng lúc đó cậu cũng không hề thả chậm tốc độ bản thân, ngắn ngủi vài giây, cậu cùng Tô Duy Thượng mặt đối mặt, lãnh liệt sát ý bất chợt lóe lên.
Cậu hiện tại là đang muốn bức, bức cho Tô Duy Thượng xuất ra tuyệt kỹ cuối củng, muốn nhìn xem đối phương rúc cuộc là sử dụng thủ đoạn gì mới có thể lông tóc vô thương như vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Tô Duy Thượng trừng lớn đôi mắt mèo trong suốt của mình. Ngay lúc gặp nguy hiểm, hắn căn bản không còn lý trí mà suy xét bản thân đang ở nơi nào, theo bản năng sống còn mà sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng của mình.
Mà hất thảy sự việc đang diễm ra, trong mắt Ngô Kế Thanh thậm chí là Kỷ Xuyên Trình, cả Cảnh Hạ không chưa nhận biết được gì, sau đó bỗng nhiên cả thân thể phóng ra ngoài sân, trong tích tắc không hề thấy người thanh niên kia làm ra bất kì động tác gì.
Cùng lúc đó, từ trong tay Tô Duy Thượng bắn ra hai quả cầu nhìn như lốc xoáy, tốc độ cực nhanh, lướt qua cơ thể Cảnh Hạ, may mắn tránh thoát chỉ đứt hai sợi tóc, nhưng lại thêm một quả cầu khác phóng đến nhắm ngay ngực.
Tất nhiên, Cảnh Hạ vẫn không làm bất cứ động tác nào, mọi người xung quanh giờ mới phát hiện, không biết khi nào người thanh niên nọ đã triệt để hôn mê.
Ánh mắt thâm thúy tối đen trừng to, Kỷ Xuyên Trình trong chớp mắt phóng ra ngoài, nhưng tốc độ của quả cầu lốc xoáy kia quá nhanh, mà cự ly cách Kỷ Xuyên Trình cũng quá xa, toàn bộ người trong khu tỷ thí lúc này chỉ nghe được tiếng Tiểu Hắc phát ra âm thanh khẩn trương: “Kỷ kỷ.”.
Ngay tại lúc Cảnh Hạ sắp bị lực kình phong va vào ngực, không biết vì sao cơ thể bỗng tự động xuất lực ngưng tụ thành băng đá đánh lại quả cầu gió kia. Lực đạo được sử dụng rất tài tình, Cảnh Hạ không thể né được, nhưng áo quần chỉ khẽ rách sém, da thịt tươi ngon trắng nõn nà bỗng bại lộ, may mắn không xảy ra thương tích nghiêm trọng gì.
Giây tiếp theo, Kỷ Xuyên Trình cũng vừa lúc chạy đến trước mặt, một tay ôm lấy thanh niên đã sớm hôn mê.
Mà nói thì chậm, chứ mọi việc trên chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, khiến Ngô Kế Thanh cùng những người chung quanh đều không chưa kịp có bất cứ phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cẩn thận mà xem xét qua thanh niên đang hôn mê cũng không có bị thương, Kỷ Xuyên Trình phút chốc quay đầu, ánh mắt sắc lạnh như băng mà nhìn chằm chằm thiếu niên đang đứng cách đó không xa mà lúc này sắc mặt lại trắng bệch cực kì: “Vừa rồi đó là cái gì?”
Đôi đồng tử như hắc ám, lãnh liệt kiên quyết toả ra sát ý, không giống ánh mắt Cảnh Hạ vừa rồi giả vờ khốc liệt, mà ánh mắt kia trông giống như đắm chìm trong vô số máu tươi, nhìn Tô Duy Thượng khiến cho đối phương cảm giác trong mắt phảng phất là một mảnh sâm la địa ngục.
Tô Duy Thượng trên mặt giống như triệt để không có chút huyết sắc, hắn ta ấp úng mà cắn môi dưới, đem đôi môi trắng bệch cắn đến cơ hồ ra huyết, nhưng cũng không phát thêm một tiếng nói nào.
Kỷ Xuyên Trình nắm chặt ngón tay, độ cung trên môi lại trượt xuống vài phần. Y không chút để ý tới những dị năng giả đứng đây, một tay ôm lấy Cảnh Hạ trực tiếp đi ra khỏi khu tỷ thí, hướng sở nghiên cứu đằng trước mà đi.
Tiểu Hắc tội nghiệp lúc này không chút lưu tình bị bỏ lại, đạp bùn đất trên người xuống rồi cũng bắt đầu chuyển động tứ chi nho nhỏ, vội vàng sử dụng tốc độ cực nhanh chạy theo hai người kia. Vừa định bò lên vai nam nhân, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Kỷ Xuyên Trình, liền triệt để ủ rủ mà bỏ chân đi xuống, ngoan ngoãn mà dùng chân đi trên mặt đất, không dám làm bất cứ động tác nào nữa ——
“Kỷ kỷ… Kỷ kỷ kỷ kỷ QAQ”
Thật đáng sợ… Anh anh anh anh
Khi Kỷ Xuyên Trình rời khỏi, Ngô Kế Thanh lúc này giống như bừng tỉnh, chạy đến nhìn Tô Duy Thượng không có chút bị thương nào, lúc này mới thở hắt ra một hơi.
Đám người vây xem xung quang cũng chưa bỏ đi, thỉnh thoảng có người sắc mặt phức tạp mà chỉ trỏ hai người đứng giữa sân.
Thời điểm đối thủ đã hôn mê lại còn tiếp tục công kích, thế nhưng nhắm ngay điểm trí mạng mà phóng lực, tại lúc tỷ thí như thế này là hoàn toàn, phi thường kiêng kị.
Nếu không phải đột nhiên băng đá kia bắn ra, bây giờ kết quả ra sao mọi người cũng chưa biết được. Cũng không phải không có người hoài nghi Cảnh Hạ giả vờ hôn mê, nhưng đến tình huống đe doạ đến tính mạng như vậy, ai cũng phải lập tức phản ứng lại bảo vệ bản thân chứ, cho nên cũng không đáng nói, ngược lại…
Không hẹn mà cùng nhìn cái người thanh niên đứng kia trông như yếu ớt vô hại mà có chút xem thường.
“Tiểu Thượng… Em như thế nào cuối cùng còn thả ra hai quả cầu gió đó?” Do dự hồi lâu, nghe chung quanh càng ngày càng vang lê tiếng thảo luận, Ngô Kế Thanh rốt cục nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Đáp lại hắn chính là nụ cười tươi xen lẫn vẻ tái nhợt của thiếu niên kia, hắn vô lực mà biện giải: “Kế Thanh… Em… Em đại khái rất là sợ hãi, cho nên mới sẽ phản ứng như vậy.”
Nghe vậy, Ngô Kế Thanh trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút kinh ngạc.
Vừa rồi, so với các tình huống nguy hiểm mà bọn họ từng gặp qua, nhưng là… Gã chưa từng có từng nhìn thấy sát ý lãnh liệt của Tiểu Thượng như thế này. Chỉ sợ Tiểu Thượng còn chưa biết chính mình như thế nào… Trong nháy mắt đó, cặp mắt gã vẫn luôn cảm thấy ôn nhu trong suốt kia bỗng dưng lạnh như băng, so với kỹ năng băng truỳ của gã có khi còn lạnh lẽo hơn vài phần.
Miễn cưỡng đem phần kinh ngạc này dằn xuống đáy lòng, Ngô Kế Thanh lại hỏi: “Này Tiểu Thượng, em vừa rồi là dùng phương pháp gì làm cho A Cảnh bay ra đi? Hơn nữa… Còn khiến A Cảnh bất tỉnh? Trước kia, em hình như không có loại dị năng này a, đó là cái gì?” Trong giọng nói của gã lúc này bất giác dẫn theo một tia hoài nghi, Ngô Kế Thanh đều không phát hiện thái độ của mình tựa hồ không giống dĩ vãng, sẽ luôn ôn nhu nhiệt tình với người trước mặt này.
Mà Tô Duy Thượng có lẽ cũng không có chú ý tới điểm ấy, nghe Ngô Kế Thanh nói, hắn ta vốn sắc mặt đã trắng bệch nay càng thêm khó coi. Miễn cưỡng mà cười cười, Tô Duy Thượng chuyễn con ngươi, nói: “Này… Chính là một kỹ năng mới của dị năng hệ gió, gần đây em mới lĩnh hội được.”
Ngô Kế Thanh nhướng mày: “Phải không?”
Tô Duy Thượng gật gật đầu, không một chút muốn hé răng thốt ra bất kỳ lời nào nữa.
Ngô Kế Thanh nhìn như hiểu được, cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
Hoài nghi là mầm mống một khi đã phục kích, sẽ bắt đầu gia tốc tiến hoá, sẽ chui từ dưới đất lên mà thoát ra ngoài, không ngừng trưởng thành, cuối cùng trở thành một đại thụ vô pháp chặt đi.