Chương 54

art-boy-cat-rain-anime-hd-wallpaper
Tác giả: Mạc Thần Hoan.
Edit: Mều.❤
Beta: Beta cưng.❤
Ngày 8 tháng 11, căn cứ S thị đã trải qua một chuỗi “Ngày Đẫm Máu” gian nan nhất.


Lần này địch nhân không phải là động vật lục địa mà nhân loại biết rõ, mà từ đê đập đổ bộ vào, lần đầu chân thật trưng ra cho nhân loại biết lực lượng chúng nó không thể chống lại.


Đại dương, vẫn luôn là nơi nhân loại chưa từng để ý. Nó có chủng loại sinh vật nhiều nhất trên thế giới, nhóm sinh vật phong phú nhất, thậm chí vì thế các nguyên tố trên thế giới cơ hồ đều tụ tập ở đây. Trên rãnh biển sâu nhất thế giới Mariana*, hơn 200 vạn sinh vật biển, toàn bộ chúng nó đều ẩn trốn thật sâu trong đại dương, tựa hồ chưa từng liên quan thế giới bên ngoài.


Thẳng đến ngày nay, chúng nó toàn bộ hiển lộ răng nanh dữ tợn.


Không còn là mặt sông an tĩnh bình thản, không còn là biển rộng dịu dàng xanh thẳm, nơi nhân loại chưa bao giờ chân chính đặt chân qua này rốt cục không còn bảo thủ thực lực, toàn diện tiến hành công kích. Thực lực chúng nó cao hơn rất nhiều so với cấp bậc biến dị mà nhân loại tưởng tượng, chưa từng rời bến nước, lần này điều tr.a đáy sông gần đất liền liền xuất hiện 3 biến dị thể cấp A.


2 con trực tiếp bị đánh gục, 1 con bị bắt sống thành công, tiến hành nghiên cứu.
Mà vì bảo trụ nhà mình toàn vẹn, nhân loại hy sinh cũng làm cho người ta sợ hãi vô cùng.


available on google playdownload on app store


Vốn nhân khẩu không nhiều lắm, tại căn cứ S thị sau đó, số lượng dị năng giả lại giảm mạnh đến dưới một ngàn, người thường thương vong càng thảm trọng, còn sót lại trăm vạn nhân khẩu.


Chỉnh chỉnh mười ngày, hoả táng thi thể, thanh lý chiến trường, trùng tu hệ thống đê đập phòng ngự, hao phí của nhân loại rất nhiều tinh lực, đưa lực chú ý bọn họ toàn bộ dời đi. Sự tình nhìn như rốt cục trải qua một đoạn thời gian sau, thương tâm bi thống mới chính thức tập kích trong lòng mỗi người, tại đầu đường cuối ngõ không hề còn tiếng khóc thương nào nữa.


Đi trên con đường bình tĩnh đến mức như tĩnh mịch, cho dù là người lãnh huyết vô tình, chung quy cũng sẽ bị loại áp lực bi thương dưới đáy lòng này nhiễm đến, sẽ không lớn tiếng ồn ào cười vui, mà đắm chìm trong đau đớn.


“Trước kia, sau một lần thú triều, bọn họ… Cũng không có bi thương giống như bây giờ.” Cảnh Hạ mang khẩu trang y tế xanh, nhìn đám người vẻ mặt ch.ết lặng bốn phía, nói: “Khi đó thương vong so với hiện tại thảm trọng hơn nhiều, toàn bộ dị năng giả căn cứ S thị ch.ết gần nửa, sở nghiên cứu cơ hồ hoàn toàn bị diệt. Chính là… Đều không giống lúc này đây, bi thống như thế.”


Dáng người nam nhân cao ngất cùng thanh niên đi trên đường, xuyên qua đám người, đến sở nghiên cứu. Bọn họ trong đám người giống như ngoại tộc, không cần nhiều lời, liền có một loại khí tràng lỗi lạc bất đồng, không giống như là một khối xác không hồn mất đi hy vọng.


Kỷ Xuyên Trình hơi hơi cúi đầu, nhìn Cảnh Hạ nhăn chặt mày lại, nói: “Đó là bởi vì —— hiện tại bọn họ trừ bỏ bi thống, cũng không còn việc khác có thể làm.”


Cảnh Hạ thoáng sửng sốt, chậm rãi hiểu được. Than nhẹ một tiếng, cậu nói: “Đúng vậy, bởi vì trước đó bọn họ căn bản không có tinh lực mà đau thương, còn phải đề phòng địch nhân tùy thời khả năng tập kích thêm lần nữa, mà lúc này đây… Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là an toàn.” Ngữ khí cảm khái bất đắc dĩ.


Con ngươi thâm trầm sâu thẳm gắt gao chăm chú nhìn trên người thanh niên, vừa lúc một trận hơi gió thu lạnh từ phía đông thổi qua, phất qua lọn tóc mỏng trên trán Kỷ Xuyên Trình về phía sau, lộ ra một đôi ánh mắt sắc bén. Y trầm mặc một lúc lâu, nói: “Yên tâm đi, Tề giáo sư sẽ không để cho loại hiện trạng này duy trì lâu. Nhiều nhất hai ngày, bọn họ sẽ tìm ra hy vọng mới.”


Cảnh Hạ nhẹ nhàng vuốt cằm, không nói gì thêm.


Hai người thực nhanh liền tới sở nghiên cứu căn cứ S thị hiện nay người bị thương nhiều nhất, vào đại môn, quen thuộc tìm được phòng thí nghiệm cơ mật ở tầng hai, nhờ trợ lý Trương Bổng Đan dẫn đến một gian phòng ở không lớn lắm, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn người đối diện cách một lớp thủy tinh.


Phòng này giống như phòng bọn họ đã từng lừa bịp Tô Duy Thượng, vách tường dùng chất liệu đặc biệt chế tác, có thể từ một bên nhìn đến cảnh tượng bên kia, cũng có thể nghe được thanh âm. Mà hiện giờ, cảnh tượng tại sau lưng vách tường cũng quen thuộc như một tháng trước chứng kiến:


Tô Duy Thượng toàn thân bị tê liệt nằm trên giường kim loại, trên đầu hắn dán mười mấy dây gắn với miếng dán kim loại, toàn thân cao thấp giống như bị che hết bởi gần trăm miếng dán, nối với máy móc màu đen cạnh đó. Cỗ máy cao gần hai thước, phức tạp dày đặc các nút, đèn chỉ thị không ngừng lóe, tin tức trên màn ảnh LED chính nhấp nháy nhanh chóng hiện lên làm Cảnh Hạ xem không hiểu.


Nhìn tình cảnh lần này, Cảnh Hạ trong lòng có điểm trầm trọng, không biết nói cái gì.


Trương Bổn Đan tựa hồ phát hiện vẻ mặt Cảnh Hạ khác thường, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên hôn mê nằm giữa phòng thí nghiệm, sau đó chậm rãi cười: “Nghe nói người nằm ở nơi ấy chính là em trai của cậu a. Bất quá cậu không cần lo lắng, Kỳ thiếu giáo làm thực nghiệm cho cậu ta đều là những thứ hoàn toàn vô hại, không có một chút ảnh hưởng đến thân thể cậu ta.”


Trừ bỏ bốn người Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình, Tần Sở cùng Kỳ Dương, tất cả mọi người đều cho rằng Tô Duy Thượng thật là bởi vì tác dụng phụ của trường đao hợp kim kiểu mới mà xảy ra một ít biến chứng. Không biết Kỳ Dương làm như thế nào thuyết phục Tề giáo sư, toàn bộ sở nghiên cứu không có một người hoài nghi hắn, hoặc là nói: Cái tiểu quái vật này vô luận làm chuyện gì, bọn họ đều cảm thấy thực bình thường.


Cảnh Hạ liếc mắt Tô Duy Thượng song mâu nhắm chặt, hỏi: “Đúng rồi, như thế nào mấy ngày nay đều không gặp qua Ngô Kế Thanh?” Tựa hồ là lo lắng đối phương không biết Ngô Kế Thanh, Cảnh Hạ lại bổ sung: “Chính là người con trai lần đầu tiên cùng Tô Duy Thượng tới sở nghiên cứu.”


Trương Bổn Đan suy tư trong chốc lát, sau đó đương nhiên mà nói: “Người kia a, chỉ có ngày hôm sau đến một lần, liền không còn tới nữa. Hiện tại công tác biên cảnh phòng ngự căn cứ S thị vô cùng nhiều, anh ta chắc là đã tham dự nhiệm vụ gia cố đường biển.”


Nghe vậy, Cảnh Hạ nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy có chút hoang mang.


Bằng vào thực lực Ngô Kế Thanh cùng thân phận gã tại căn cứ S thị, hoàn toàn không có khả năng lại bị mộ binh đi tham gia nhiệm vụ hải phòng đơn giản. Trên thực tế, theo như cậu biết, Ngô Kế Thanh gần đây thường xuyên đi căn cứ huấn luyện, nhật trình coi như tương đối nhàn nhã.


Con ngươi thanh tú xinh đẹp vi liễm, Cảnh Hạ có chút không rõ quan hệ hiện nay của Ngô Kế Thanh cùng Tô Duy Thượng.


Tựa hồ là cảm giác được người thanh niên đang nghi hoặc, Kỷ Xuyên Trình hạ giọng nói: “Nếu quan hệ của bọn họ thật sự vô cùng vững chắc, cho dù không thấy mặt, cũng sẽ không có bất luận ảnh hưởng gì. Nếu đây là Ngô Kế Thanh lựa chọn, vậy tự nhiên cậu ta cũng biết mình đang làm cái gì.”


Nghe nói như thế, Cảnh Hạ theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lại Kỷ Xuyên Trình, chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ chính là đang nghiêm mắt nhìn mình. Ánh mắt kia an tĩnh như xưa, bao hàm tình cảm nồng đậm thâm trầm, khiến cổ họng hắn khô khốc lên, trái tim đột nhiên nhảy lên gia tốc.


Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình chậm rãi gợi lên môi mỏng, nói: “Anh cũng biết anh đang làm cái gì.”


Phút chốc sửng sốt, Cảnh Hạ theo phản xạ mà hỏi: “Anh đang làm cái gì?” (ta nói này tiểu công, lúc đầu còn lo lắng không dám nói còn bây giờ không khi nào ngại ám chỉ với tiểu thụ có phải không? Đầu năm nay nam nhân mặt than cũng thật dễ đổi tính ╮[╯╰]╭ (Hông muốn đâm ngang đâu, nhưng mà cuối năm cmnr cục cưng à. =


Không đợi Cảnh Hạ kịp phản ứng, cậu bỗng nhiên liền cảm giác tay bị người nhẹ nhàng nắm. Đầu tiên là thật cẩn thận ôm lấy ngón cái, đến cuối cùng toàn bộ lòng bàn tay đều sát lại, chặt chẽ không một khe hở. Độ ấm theo lòng bàn tay chạm nhau mà truyền đến, Cảnh Hạ sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi nắm lại.


… Người nam nhân này, luôn dùng hành động trực tiếp để trả lời.


“Đây đã là thực nghiệm cuối cùng của Kỳ thiếu giáo, nếu còn không có cách nào kiểm tr.a ra dị thường gì của thực nghiệm thể, chỉ sợ chỉ có thể tiến hành cách ly.” Tiếng Trương Bổn Đan trong trẻo đánh vỡ không khí hơi có vẻ ái muội bên trong gian phòng, tiểu trợ lý trong sáng, ngây thơ căn bản không phát hiện hai người phía sau mình dị thường, chuyển đầu tiếp tục nói: “Nói thật, tôi cũng không rõ vì sao mấy ngày nay Kỳ thiếu giáo lại muốn đích thân tiến hành thực nghiệm nghiên cứu.”


Nghe bậy, Cảnh Hạ tò mò hỏi han: “Các người cũng thấy kỳ quái? Kỳ Dương bỗng đột nhiên cảm thấy hứng thú với một người, hơn nữa tiêu phí lượng lớn thời gian tự mình làm thí nghiệm, còn không lấy được kết quả nữa chứ.”


Trương Bổn Đan bĩu môi, nói: “Vậy cũng là kỳ quái? Kỳ thiếu giáo lúc trước còn giải phẫu Tiểu Nguyệt Nguyệt của chúng ta a Đây chính là Tiểu Nguyệt Nguyệt a, nàng ấy có bao nhiêu xinh đẹp a Không biết cái cái tên đàn ông ghê tởm biến thái đó như thế nào lại hạ thủ được” Càng nói càng tức giận, Trương Bổn Đan căm giận bất bình nói: “Các người đừng nói cho Kỳ thiếu giáo a, làm trợ lý cho hắn ta thật sự là rất thảm Tôi mắt mở trừng trừng nhìn hắn băm đầu Tiểu Nguyệt Nguyệt xuống, còn lấy ra tế bào cơ thể sống tiến hành nghiên cứu, chế tạo năng lượng thể.”


Tựa hồ là đột nhiên ý thức được hai người bên cạnh có thể không biết mình tâm ái Tiểu Nguyệt Nguyệt, Trương Bổn Đan giải thích: “Tiểu Nguyệt Nguyệt chính là một gốc cây hoa hồng biến dị trong sở nghiên cứu chúng ta, nàng ấy lớn lên đẹp vô cùng Vòng eo tinh tế, lá hoa phồn thịnh, mỗi một cánh hoa đều cực kỳ phù hợp tiêu chuẩn mỹ học của Wittgenstein**, tỉ lệ vàng cùng…”


Cảnh Hạ không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, yên lặng di chuyển một bước về phía sau, cùng chàng trai bắt đầu trồng hoa si này cách ra một khoảng cách.
Tiểu Nguyệt Nguyệt… Chẳng lẽ không phải cái cây cậu biết kia chứ?


Răng cưa dài thòng, bén nhọn, xấu xí, miệng hung ác tàn nhẫn nhấm nuốt thực vật, dập nát toàn bộ chúng nó?


“Kỳ thiếu giáo thật sự là người biến thái nhất mà tôi từng thấy Hắn như thế nào nhẫn tâm ra tay với Tiểu Nguyệt Nguyệt mỹ lệ đáng yêu như thế Kẻ điên Hỗn đản Bệnh thần kinh” (bạn Dương toàn bị cho ăn mắng với ăn hành. =
Cảnh Hạ: “…”


Quả nhiên, toàn bộ người trong sở nghiên cứu đều là những kẻ mà cậu không thể lý giải


Không đợi Cảnh Hạ mao cốt tủng nhiên (kinh hãi, đứng ngồi không yên lâu lắm, bên kia, theo cửa kim loại tự động mở ra, Kỳ Dương một thân áo bành tô trắng đi đến. Tuy rằng Cảnh Hạ xác nhận từ phòng đối diện là vô pháp nhìn qua tình huống mình bên này, nhưng Kỳ Dương vẫn câu môi hướng mình bên này vứt tới một cái tươi cười, ánh mắt chuẩn xác giống như có thể xuyên thấu vách tường, nhìn thấy mình.


Một lúc lâu, hắn thực nhanh liền thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nhìn thiếu niên mê man trên giường kim loại.


Mười ngày nghiên cứu này khiến Kỳ Dương đã không thể thấu triệt hơn thông tin thân thể Tô Duy Thượng, hắn từ nghiên cứu phần tử đến tổ chức cấu thành khí quan đều tiến hành thực nghiệm, thậm chí là từ trường thân thể, thông số dị năng càng nhiều hiểu biết, nhưng giống với chuôi đao xuất hiện biến mất đến mạc danh kỳ diệu, cả người Tô Duy Thượng đều bình thường đến mạc danh kỳ diệu.


Mà lúc này đây, có thể nói là một lần đánh bạc cuối cùng của Kỳ Dương. Hắn tự mình động thủ lấy xuống miếng dán kim loại dán toàn bộ trên người Tô Duy Thượng, trợ lý thực nghiệm ở một bên ánh mắt hoang mang thấp giọng nói vài chữ, người sau liền nhanh chóng ra khỏi phòng thí nghiệm, không biết đi làm gì.


Trương Bổn Đan nghi hoặc khó hiểu mà nói: “Nha? Đây là đang làm cái gì? Chẳng lẽ không phải phân tích từ trường sao?”


Cảnh Hạ cũng có chút không hiểu mà nhìn động tác của Kỳ Dương, cậu an tĩnh nhìn hắn từng chút một lấy miếng dán loạn thất bát tao trên người Tô Duy Thượng xuống, sau đó ——
Bắt đầu cởi quần áo Tô Duy Thượng
“Đậu xanh rau má Cái tên biến thái”






Truyện liên quan