Chương 62
Tình huống cụ thể vẫn là đợi Trương Bổn Đan hỏi một trợ thủ lúc trước đến thu dọn đồ đạc thì mới rõ ràng, Cảnh Hạ rốt cuộc cũng minh bạch nguyên nhân mấy người Giáo sư Tề khó có thể mở miệng, cũng càng thêm không tự giác mà kéo ra một khoảng cách với nam nhân đang nằm trên giường bệnh này, không cần cùng “Thông đồng làm bậy”.
Vì Kỳ Dương đột nhiên té xỉu hôn mê, cho nên tình huống trong phòng thí nghiệm căn bản không có người đi xử lý. Sau khi Trương Bổn Đan biết được tình huống liền vội vàng mang theo mấy người trợ thủ tiến đến phòng thí nghiệm, một bên không ngừng phàn nàn lẩm bẩm: “Cư nhiên lại đều quên chuyển thí nghiệm thể, sau khi Kỳ thiếu tá tỉnh lại không đem các cậu chém hết à.”
Một tiểu trợ thủ khác còn trẻ tuổi nghe nói như thế lập tức bị dọa đến mặt như giấy vàng, chân bay như gió liền hướng phòng thí nghiệm tiến đến. Trong phòng bệnh cực lớn lập tức chỉ còn lại Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình hai người im lặng nhìn nhau, không có người nói chuyện, trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh mỏng manh của máy thở chữa bệnh tích tích vang lên, đánh vỡ sự yên lặng.
Cảnh Hạ nhẹ ho hai tiếng, nói: “A Xuyên, Kỳ Dương đã không có chuyện gì rồi, chúng ta vẫn là đi về trước đi. Em buổi chiều hôm nay còn có một nhiệm vụ chưa hoàn thành, người trong đội cũng đang chờ.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng không lộ vẻ tấn động gì, Kỷ Xuyên Trình lẳng lặng nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Anh đã rất lâu không cùng em nói chuyện.”
“…”
Từ tháng trước sau khi tầng trên căn cứ S thị ban bố mấy cái nhiệm vụ lớn đề phòng thú biến dị hải dương đột kích, tất cả dị năng giả công việc đều lu bù cả lên. Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ bị phân ra hai nhiệm vụ lớn khác nhau, tuy cùng ở trong một ký túc xá, nhưng gần như là gặp mặt không được mấy lần, cũng nói không được mấy câu.
Lại nói thí dụ như Vu Giai ở cùng phòng lại bởi vì nhiệm vụ thật sự quá nặng, liền dứt khoát trực tiếp chuyển từ ký túc xá đến gần nơi làm nhiệm vụ, vì thế có thể thấy được một tháng này tất cả dị năng giả đều vất vả.
“Em nhớ là sáng sớm hôm qua lúc anh ra khỏi cửa… đã cùng em nói mấy câu.” Cảnh Hạ giãy dụa từ trong trí nhớ mênh mông vô bờ nhảy ra một ví dụ.
Kỷ Xuyên Trình rủ đôi mắt xuống, rõ ràng vẫn là bộ dáng cái mặt như cũ không có biểu tình gì, nhưng Cảnh Hạ cứ cảm giác thấy tâm tình của đối phương rất không vui. Y nhíu mày lại, giọng lạnh lùng nói: “Là câu ‘Sớm rời giường một chút” hay là câu ‘Em đi ra ngoài trước’?” (cái này tùy thuộc chương trước nha, mình không rõ lắm (Đúng rồi, không sai.:v
Cảnh Hạ: “…”
Độ ấm trong phòng lập tức giảm xuống không ít.
“Hắt xì… Kỷ kỷ kỷ kỷ…”
Vẫn luôn trốn ở trong túi áo Cảnh Hạ không chịu đi ra Tiểu Hắc bỗng nhiên không có báo hiệu đánh một cái hắt xì lớn, nó hít hít cái mũi nho tựa hồ đang ngửi cái gì, một lát sau, lại vui vẻ từ trong áo Cảnh Hạ, kéo ra móng vuốt nhỏ bò hướng lên trên, vững vàng chiếm cứ nơi mà mình đã ngây người suốt mấy tháng nay.
“Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ”
Tiếng kêu bén nhọn ngắn ngủi lộ ra lại có chút dồn dập, Tiểu Hắc đứng ở đỉnh đầu Cảnh Hạ, hai móng vuốt nhỏ không ngừng khua tay múa chân mấy thứ gì đó. Nó một chốc lại ngã xuống giả ch.ết, một chốc lại túm lấy cổ của cậu, bộ dáng buồn cười đáng yêu, tựa hồ đang diễn một cảnh trong kịch bản.
Ánh mắt thâm thúy trầm xuống dừng lại trên người con chuột biến dị hết nhảy trái lại nhảy phải đằng trước hồi lâu, Cảnh Hạ tuy cảm giác được động tĩnh không nhỏ trên đầu mình, nhưng lại không thể nhìn thấy động tác của Kỷ Kỷ. Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình chậm rãi đem ánh mắt từ trên người Kỷ Kỷ dời đi, sau đó nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Con chuột mày bị kinh phong rồi.”
“Kỷ kỷ kỷ kỷ”
Phi phi phi phi
Một tay im lặng bắt lấy Kỷ Kỷ đang không ngừng uốn éo làm loạn trên đầu mình xuống, Cảnh Hạ nhìn bộ dạng Kỷ Kỷ nháy mắt ra hiệu, chợt nhớ tới đối phương vừa rồi loại bộ dạng kỳ quái này ở trong phòng thí nghiệm của Lô giáo sư, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Mày không muốn cùng Kỳ Dương đứng ở trong một phòng có phải không?”
“Kỷ kỷ?”
Cảnh Hạ gật đầu: “Cũng phải. Dù sao mày là thú biến dị, anh ta đã làm nhiều thí nghiệm thú biến dị như vậy, mày không thích anh ta cũng là chuyện bình thường.”
Nói xong, Cảnh Hạ liền đem Tiểu Hắc bỏ vào trong miệng túi của mình, lợi dụng đề tài này ngẩng đầu lên nói với Kỷ Xuyên Trình: “A Xuyên, chúng ta đi trước thôi. Anh xem Kỷ Kỷ đã khó chịu như vậy rồi, chúng ta cũng đừng nán lại chỗ này nữa.” Ngữ khí vui vẻ sung sướng, hận không thể vội vàng từ trong loại không khí xấu hổ hiện tại này đi ra.
Kỷ Xuyên Trình sắc mặt tối sầm, không tiếng động nhìn quét qua cái túi áo của Cảnh Hạ. Đúng lúc này, một cái đầu nhỏ tròn tròn trơn nhẵn từ trong túi áo của Cảnh Hạ thò ra, đôi mắt nhỏ to như hạt đậu càng không ngừng đảo đảo, lo lắng muốn biểu đạt điều gì đó.
[Mấy người đừng có tình cảm trước mặt tui.]
Quyết định thật nhanh cho ra kết luận, Kỷ Xuyên Trình giương mắt lên nói: “Con chuột này hình như muốn cùng anh đi làm nhiệm vụ, anh mang nó đi thôi.”
“Kỷ kỷ?
Hả?
Cảnh Hạ sững sờ. Cậu đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng “Khát khao” vừa rồi của Kỷ Kỷ đối với Kỷ Xuyên Trình, suy tư hơn nửa ngày, cậu rốt cuộc nắm lấy thân thể nhỏ thịt thịt mềm mềm, đem Tiểu Hắc đưa cho Kỷ Xuyên Trình: “Hôm nay nó hình như đặc biệt muốn thân cận với anh, nếu không anh mang đi thử xem?”
“Ừ.”
Tiếng hừ lạnh trầm thấp từ trong lỗ mũi phát ra, Kỷ Xuyên Trình rủ mắt xuống vẻ mặt đạm mạc thò tay ra, y còn chưa chạm vào con chuột biến dị toàn thân là thịt kia, bỗng nhiên liền dừng lại.
Ngay từ đầu, Kỷ Kỷ ở trong tay Cảnh Hạ không ngừng giãy dụa, tựa hồ muốn tránh thoát khỏi đó. Nhưng ngay lúc ngón tay của Kỷ Xuyên Trình sắp chạm vào nó trong tích tắc, thân thể của con chuột biến dị bỗng nhiên cứng ngắc lại, giống như bị người ấn xuống nút tạm dừng, sau khi đứng yên suốt ba giây, nó không biết từ đâu đào ra một cỗ lực đạo thật lớn, thoáng cái tránh khỏi ngón tay của Cảnh Hạ, xoát một cái liền xông vào bên trong túi cậu –
Giống như lúc trước, đem đầu vùi ở phía dưới, ch.ết sống không chịu ngẩng đầu.
Tay Canh Hạ ngừng lại giữa không trung, cậu nghi hoặc cúi đầu. Chì thấy con chuột nho nhỏ thân thể đang không ngừng run rẩy trốn ở bên trong túi mình, cách một tầng vải mặc hơi mỏng, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được biên độ run của nó càng lúc càng lớn, gần như mỗi một cục xương toàn thân đều đang run lên.
Suy nghĩ trong chốc lát, Cảnh Hạ ngẩng đầu: “Anh dọa Kỷ Kỷ rồi.”
Kỷ Xuyên Trình: “…”
“Cờ – rắc –”
Một tiếng mở cửa trong trẻo bống nhiên từ hướng cửa lớn vang lên, hai người Cảnh Hạ nhìn lại chỗ vừa phát ra tiếng động, ánh mắt lập tức nhằm vào khuôn mặt thanh tú của một người trẻ tuổi. Người đến cũng rõ ràng sững sờ, hiển nhiên thật không ngờ Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình sẽ cùng lúc nhìn về phía mình.
Trên gương mặt của Trương Bổn Đan còn dẫn theo một tia đỏ ửng, tựa hồ là chạy nhanh tới đây. Cậu ta sững sờ trong chốc lát, liền nói: “Các cậu còn chưa đi sao? Tôi tới để đưa đồ cho Kỳ thiếu tá đây.” Đang nói, cậu ta cất bước vào phòng, một cái hòm sắt màu đen to nửa mét được nắm chặt trong tay trái cũng hiện rõ ra.
Cậu ta vừa đi, vừa nói: “Cái thứ này lúc trước vẫn luôn được Kỳ thiếu tá trông giữ, cho nên tôi đưa tới cho anh ta.”
Kỷ Xuyên Trình hạ mắt nhìn cái hòm màu đen kia, không lên tiếng.
Cảnh Hạ lại lập tức nhớ lại: “Lúc trước khi Kỳ Dương gặp chúng ta hình như quả thực có xách cái hòm này, bên trong… Là đối tượng thí nghiệm theo lời của người trợ thủ kia sao? Nghe nói Kỳ Dương cũng là bởi vì… Khụ, chạm vào thứ đó mà ngất đi hay sao?”
Trương Bổn Đan gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Trước kia Kỳ thiếu tá vẫn luôn thích làm một ít “Hành vi đặc biệt”, cũng đã thè lưỡi ɭϊếʍƈ qua dịch tế bào của Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà tôi. Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc chọc phải rắc rối, tôi nghĩ anh ta về sau cũng sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này nữa.”
Thanh âm kim loại đặt ở trên bàn đặc biệt thanh thúy, đem lực chú ý của Cảnh Hạ đều hấp dẫn tới. Trương Bổn Đan sau khi buông đồ xuống liền nhanh chóng đi ra, nói là muốn đi xử lý một ít chuyện kế tiếp. Trong phòng bỗng nhiên nhiều hơn một thứ như vậy, rõ ràng rất yên tĩnh, lại thập phần có cảm giác tồn tại.
Đi đến trước cái hòm, lông mày cau lại, Cảnh Hạ nói: “Em nhớ trợ thủ kia lúc trước đã nói, đầu của con thú biến dị này đã bị súng bắn qua, mà Kỳ Dương lại đâm một đao. Cho nên… Nó bây giờ không phải đã… ch.ết rồi chứ?”
“Nhìn một cái liền biết.”
Không nghi hoặc giống như Cảnh Hạ, cái rương kim loại mới nhìn qua có vẻ thập phần rắn chắc này, ánh mắt của Kỷ Xuyên Trình trực tiếp rơi vào cái khóa mật mã hai tầng đơn giản này. Y giơ tay tùy ý nhấn xuống mấy con số, trong ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Hạ, dễ dàng mở khóa mật mã.
Cảnh Hạ: “… Anh lại có thể biết được mật mã?”
Kỷ Xuyên Trình như lẽ đương nhiên nói: “Kỳ Dương lúc ở Cấm khu chỉ biết dùng một cái mật mã này, toàn bộ người đội A cũng biết.” Dừng một chút, y lại bổ sung nói: “Hiện tại em cũng biết, là 6 số 0.”
“…”
Ngón tay gầy thon dài trực tiếp kéo cái tay cầm của cửa hòm lên, màu trắng đối lập với màu đen thập phần chói mắt.
Đã có giáo huấn vừa rồi, Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình liếc nhau, sau đó cùng lúc lui về phía sau một bước, sợ bị con thú biến dị thô bạo hung tàn này công kích. “Cờ-rắc” sau thanh âm chìa khóa khép mở, vượt ngoài bọn dự đoán của bọn hắn chính là, cũng không có một động tĩnh nào truyền đến, yên tĩnh giống như bên trong căn bản không có vật gì khác.
Lông mày tuấn lãng cau lại, Kỷ Xuyên Trình trật tiếp cúi người xuống, chuẩn bị nhìn xem tình huống bên trong. Y vừa khom eo còn chưa phát hiện tình huống trong hòm, liền nghe được một giọng khàn trầm thấp từ phía sau vang lên: “S1…”
Cảnh Hạ kinh ngạc quay người nhìn lại.
“Tình huống của S1… thế nào rồi?”
Hoàn