Chương 83
Cách đó bốn mươi km, hơn hai nghìn người an toàn rút khỏi căn cứ, bao gồm dị năng giả và người thường, toàn bộ tập trung trên bãi đất trống ở trạm xăng dầu ngểnh cổ nhìn ra xa, tận mắt chứng kiến ngọn núi Vân Tiêu sừng sững chỉ trong nháy mắt biến thành đá vụn, đem căn cứ vùi lấp bên dưới. Tiếng vang cực lớn dù cách xa mấy chục km vẫn nghe rõ ràng như cũ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng chấn động theo, khói bay bay tứ tung trên không xung quang bãi phế tích thật lâu chưa tiêu tan.
Uy lực biến động của đất trời đáng sợ như thế, khiến dân chúng chính mắt chứng kiến một màn này cả người đều phát lạnh. Nếu không phải Cung thiếu đúng lúc nhắc nhở mọi người rút lui, thì hậu quả sẽ như thế nào? Chỉ sợ bọn họ sẽ phải tan xương nát thịt, chôn thây dưới chân núi. Nghĩ đến đây, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Cung thiếu biểu tình lạnh nhạt, trong mắt lóe lên sự sùng bái cuồng nhiệt cùng lòng cảm kích sâu sắc.
Cung thiếu đưa bọn họ cứu ra khỏi khu thành thị địa ngục, thay bọn họ mang về đầy đủ vật tư để bọn họ sinh tồn, giúp bọn họ giết hết tang thi uy hϊế͙p͙ đến tính mạng, dẫn dắt giúp đỡ bọn họ mạnh lên, đấu tranh, đưa bọn họ thoát khỏi tuyệt vọng, thấy được ánh sáng cùng hy vọng sống sót. Một lần lại một lần, Cung thiếu dùng hành động thực tế chứng minh mạt thế không đáng sợ. Cung thiếu đối với bọn họ, sớm đã vượt qua hai chữ ‘Ân nhân’, càng thêm có sức nặng trong tâm mọi người, có ý nghĩa như thần thánh. Tựa như tín ngưỡng, tựa như trụ cột tinh thần, chỉ cần Cung thiếu còn tồn tại với mọi người, chẳng sợ căn cứ bị hủy diệt, bọn họ cũng sẽ không hoảng sợ, đều tin chắc bản thân có thể thuận lợi vượt qua khó khăn, hảo hảo sống sót.
Một khắc kia khi nhìn thấy Cung thiếu vẻ mặt bình thản, cảm xúc khủng hoảng trong lòng dân chúng nháy mắt bình ổn lại, không biết là ai trong đám người, giọng chứa lệ nghẹn ngào hô một tiếng ‘Cung thiếu vạn tuế’, như động phải chốt mở, tiếng la lên mang theo sự sùng bái cuồng nhiệt ‘Cung thiếu vạn tuế’ vang vọng trong trạm xăng, thật lâu không dứt.
Cung phụ đối mắt Lâm tổ phụ, trong mắt đầy ý cười. Vốn tưởng rằng thiên tai vừa rồi sẽ khiến nhân tâm trong căn cứ tan rã, cảm xúc khủng hoảng sẽ lan ra, không nghĩ đến, có Lê Hân ở đây, hết thảy lo lắng của bọn họ đều biến thành sự lo sợ không đâu.
Trải qua việc lần này, uy vọng của Cung Lê Hân trong căn cứ đã đạt độ cao trước đây chưa từng có, nghiễm nhiên biến thành lãnh tụ tinh thần trong lòng dân chúng, cũng khiến bọn họ càng thêm trung thành với căn cứ.
Cung Lê Hân là một trạch nam, đối mặt với sự nhiệt tình của nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có chút bối rối. Khuôn mặt cậu vẫn bình thản như trước, chỉ có đôi môi mím chặt cùng vành tai phiếm hồng đã lộ rõ nội tâm không được tự nhiên của cậu. Không dấu vết nhích chân, tới gần về phía Lâm Văn Bác đứng thẳng bên cạnh, trong đôi mắt thanh triệt viết rõ sáu chữ—em nên làm gì bây giờ?
Lần đầu tiên thấy thiếu niên lộ ra biểu tình thỏ con thất kinh như vậy, ban đầu hắn còn cố gắng trấn định, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu, khiến tim Lâm Văn Bác có chút run rẩy. Cúi đầu, một tay siết chặt tiếu ý dâng đầy trên khóe môi, Lâm Văn Bác nhẹ giọng nhắc nhở.”Thời gian không còn sớm, lại đã mệt mỏi một ngày rồi, giờ em bảo mọi người nhanh chóng dựng lều nghĩ ngơi đi.”
Đôi mắt Cung Lê Hân hơi sáng lên, nâng tay bảo mọi người im lặng, dùng nội lực để mọi người đều nghe rõ giọng cậu như bên tai, thân thiết đặn dò,”Thời gian không còn sớm, mọi người mau chóng dựng trại nghỉ ngơi đi.”
“Rõ!” Mọi người trăm miệng một lời đồng ý, trong lòng thầm vì thanh âm nhỏ nhẹ có thể nghe rõ bên tai của Cung thiếu mà thấy ngạc nhiên, sự sùng bái trong mắt nháy mắt lại tăng lên.
“Cung thiếu, không có căn cứ, sau này chúng ta đi đâu an cư?” Trong đám người xoay đi có người lo lắng hỏi.
“Hội nghị tối nay chúng tôi sẽ thảo luận vấn đề này, sáng mai sẽ cho mọi người đáp án. Bất luận đi đâu, Cung Viễn Hàng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một ai ở đây.” Thấy nhi tử bị hỏi, Cung phụ vội vàng mở miệng lớn tiếng trả lời.
Có lời cam đoan của ông, một tia bất an cuối cùng liền biến mất, dân chúng tự giác tới chỗ hậu cần nhận lều trại, dựng tạm chỗ ở ở trạm xăng dầu, mà những người phụ trách sáu khu và tổ trưởng các tổ tập trung lại ở quầy bán đồ ăn vặt trong trạm xăng mở cuộc họp, thảo luận từ nay sẽ đi con đường nào.
“Không bằng chúng ta trực tiếp đi về phía bắc, nhờ vả căn cứ Hưởng Thúy Loan đi? Nghe nói ở đó thiết bị đầy đủ, vật tư sung túc, đang tiếp nhận các dị năng giả và người sống sót toàn quốc. Tới đó, sinh hoạt của dân chúng càng được bảo đảm.” Tổ trưởng tổ sáu sau một hồi trầm ngâm mở miệng đầu tiên.
“Không được!” Không để mọi người có thời gian suy xét, Cung Hương Di lớn tiếng phản đối, hai mắt nhanh chóng xẹt qua vài tia sợ hãi. Căn cứ Hưởng Thúy Loan chính là nơi bắt đầu cho bi kịch đời trước của cô, là ác mộng quấy nhiễu cả hai đời, nói gì cô cũng sẽ không đến đó.
“Tôi cũng thấy không được!” Lâm Văn Bác mắt đầy ý tứ không rõ liếc qua Cung Hương Di, từ từ mở miệng.
“Nói lý do của mấy đứa.” Hưởng Thúy Loan là căn cứ Tống gia, oán hận kéo dài giữa hai nhà Cung gia cùng Tống gia quá sâu, Cung Viễn Hàng cũng thấy không được, nhưng chưa nói rõ. Việc này dù sao có liên quan đến quyền lợi của dân chúng, không thể vì ân oán của gia tộc mà không để ý tới ích lợi của dân chúng.
Cung Lê Hân buông mi, nhìn như đang ngoan ngoãn nghe nội dung cuộc họp, thực tế thần trí đã sớm bay tới cõi thần tiên nào rồi. Các quyết định liên quan đến nhau thế này, cậu là lần đầu tiên nghe tới, Cung thiếu anh minh thần võ trong nháy mắt đã biến thành cổ nhân kiến thức hạn hẹp.
Tống Hạo Nhiên thoáng nhìn qua thiếu niên hai mắt đã bắt đầu mơ màng, trong lòng buồn cười, lặng lẽ kéo bàn tay trắng nõn mịn màng đặt trong tay mình ngắm nghía. Hắn không quan tâm tới việc đi đâu, cho dù mọi người muốn tới Kinh đô, nương nhờ gia tộc của nhị thúc đã bức hắn ra khỏi nhà, chỉ cần thiếu niên còn bên cạnh, hắn có thể bình thản mà chịu đựng khó khăn, bình chân như vại.
“Tập thể chúng ta gần hai ngàn người cùng di chuyển, lại mang theo nhiều vật tư như vậy, sẽ tạo động tĩnh rất lớn, dọc đường đi khẳng định sẽ gặp phiền toái, chỉ sợ không thể chống đỡ an toàn tới Hưởng Thúy Loan. Không bằng tìm một căn cứ gần đây đầu nhập vào, như thế sẽ bảo đảm hơn.” Lâm Văn Bác mở miệng giải thích.
“Phải! Quãng đường tới phía bắc rất xa xôi, khẳng định sẽ gặp không ít kẻ cướp và tang thi, nguy hiểm dày đặc. Chọn một căn cứ gần đây nương tựa mới là thượng sách.” Cung Hương Di vội vàng mở miệng phụ họa.
Trầm ngâm một hồi, người phụ trách khu ba chần chừ mở miệng,”Nói là nói thế, nhưng chúng ta người đông thế mạnh, căn cứ phụ cận nào dám nhận chúng ta? Sẽ không sợ chúng ta đảo khách thành chủ, cưu chiếm tổ khách*? Đến khi đi, chỉ sợ còn phát sinh xung đột đổ máu, lại gây ra tổn thất lớn.” (* : 鹊巢鸠占 tu hú sẵn tổ/chim cưu chiếm tổ chim khách/chiếm nhà đất của người khác)
“Không sao, chúng ta tiên lễ hậu binh*, trước nộp một phần vật tư đổi lấy tư cách gia nhập căn cứ, nếu bọn họ cự tuyệt thì dùng bom đạn trực tiếp oanh kích cửa căn cứ bọn họ. Đảo khách thành chủ, cưu chiếm tổ khách, cái đó là tất yếu, bất quá đợi sau khi chúng ta có chỗ đứng rồi từ từ tính.” Bị Tống Hạo Nhiên không ngừng cọ cọ lòng bàn tay mà hồi thần, Cung Lê Hân ít nhiều cũng nghe hiểu được một câu, ngữ khí bình thản nói. (* : lễ trước binh sau/trước dùng đạo lý thuyết phục, sau mới dùng áp lực)
Cậu từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục “lấy bạo chế bạo”*, dùng việc giết người để dạy bảo, chưa bao giờ biết chịu thiệt là gì. Với cậu, đầu nhập vào cũng không phải thượng sách, thôn tính mới là lựa chọn nhất lao vĩnh dật**. (* : dùng bạo lực áp chế bạo lực ; ** : làm một mẻ, khỏe suốt đời/một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)
Sáu người phụ trách nghe lời nói đầy dã tâm của Cung thiếu mà lặng yên, trong nhất thời không biết phải phản ứng thế nào mới tốt. Ngược lại, mấy tổ trưởng các tổ dị năng lại bị cậu kích thích đến nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc tăng vọt. Đang lúc loạn thế, lại có thực lực hơn người, nam nhân nào lại không ôm mộng chinh chiến bốn phương, lưu danh sử sách? Lời của Cung thiếu rất hợp ý bọn họ, đồng thời, nhận thức đối với Cung thiếu cũng tăng thêm một tầng. Đừng nhìn Cung thiếu tuổi còn nhỏ mà xem thường, sự quyết đoán sát phạt này, người thường không thể sánh bằng! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a!
Cung phụ cùng Lâm lão gia tử nhìn nhau cười, tận mắt chứng kiến thiếu niên từng bước trưởng thành thành bộ dáng mạnh mẽ quyết đoán bây giờ, trong lòng bọn họ đầy kiêu ngạo cùng tự hào không thể nói nên lời. (TT.TT s 2 bác cứ bắn hint cho con thế lày)
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đã sớm hình thành thói quen thiếu niên đột nhiên mang tới ngạc nhiên cho bọn họ, thu lại tiếu ý nơi đáy mắt, hai người nhìn vào bản đồ, đồng thời chỉ vào một đảo nhỏ, đồng thanh nói,”Tới đây đi.”
Mọi người tập trung nhìn vào, đó chính là nhà tù biệt lập Trường Xà cách đây hơn năm ngàn km, nếu kiên trì đi ngày đêm, chỉ cần ba bốn ngày là có thể tới nơi.
Nhà tù biệt lập Trường Xà nằm trong vùng biển Bột Hải phía nam, là nhà tù lớn nhất ở giao giới bốn tỉnh, có thể đồng thời chứa hơn bảy vạn phạm nhân. Toàn bộ Trường Xà đảo được bao quanh bởi lưới điện cao áp, chỉ có một lối ra vào nhỏ hẹp cho xe ra vào. Chính vì sự ngăn cách và canh phòng nghiêm ngặt của nó, mới khiến cho phần lớn phạm nhân và giám ngục có thể sống sót trong thời kỳ mạt thế này.
Nhà tù Trường Xà hoạt động theo nguyên tắc “cải tạo lao động”, toàn bộ đất trên đảo đều được làm thành các mảnh ruộng lớn cho phạm nhân ngày đêm canh tác, tu thân dưỡng tính, khi tận thế đã trở thành hệ thống tự cấp tự túc. Đến đó thì vấn đề lương thực không cần phải lo lắng, cũng không lo tang thi đột kích, ngoài ra, trên đảo vẫn còn giám ngục và phạm nhân cực kỳ bài ngoại, không thu nạp người bên ngoài, muốn thuyết phục bọn họ chỉ sợ không phải chuyện dễ.
Lắng nghe ý kiến của mọi người, Cung phụ vẫy tay bình tĩnh nói,”Không sao, đi rồi bàn tiếp. Giống như Lê Hân đã nói, chúng ta tiên lễ hậu binh. Trường Xà đảo không thiếu lương thực, chúng ta dùng súng ống đạn dược trao đổi. Giám ngục và phạm nhân từ trước tới nay luôn thủy hỏa bất dung, chỉ cần giữa hai bên có khoảng cách, thì khi đàm phán chúng ta có thể lợi dụng khe hở đó. Bằng không, trực tiếp dùng lửa đạn nói chuyện.”
Cung phụ gõ nhịp quyết định, mọi người đều gật đầu đồng ý, trên mặt lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Khi căn cứ bị hủy diệt, bi thống cùng áp lực trong lòng bọn họ tất nhiên không nhỏ, nhưng nay mọi người đoàn kết, cùng nhau bày mưu tính kế, phần lo lắng bất an này đã sớm tan thành mây khói, chỉ còn lại khát khao cùng hy vọng vào tương lai.
Cung Hương Di song quyền nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đến mức kim châm muối xát, nhưng cô lại như vô tri không để ý tới. Không ai để ý thấy, khi ngón tay Lâm Văn Bác chỉ vào Trường Xà đảo, biểu tình trên mặt cô đã vặn vẹo thế nào.
Đời trước, ban đầu Cung phụ đã dẫn binh tới đầu nhập vào nhà tù biệt lập Trường Xà. Chỗ đó xác thực lương thụ sung túc, an toàn vô lo, nhưng không phải là nơi nên ở lâu, bọn họ sớm muộn gì cũng phải rời khỏi, cuối cùng vẫn phải tới Hưởng Thúy Loan. Cô trăm phương ngàn kế, hao hết tâm tư muốn tránh đi bi kịch đời trước, nhưng số phận như trêu ngươi, vô hình đẩy cô vào con đường cũ. Cô sợ, sợ phải ch.ết!
“Không được, không thể đi Trường Xà đảo!” Cung Hương Di bỗng nhiên hung hăng đập bàn, hét lên phản đối.
“Thế đi đâu? Hưởng Thúy Loan?” Lâm Văn Bác nắm lấy bả vai không ngừng run rẩy của Cung Hương Di, thấp giọng hỏi. Sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì thấy được cảm xúc mạc danh sợ hãi của Cung Hương Di với Hưởng Thúy Loan, có khả năng sẽ khiến cô mất kiềm chế, vì dọ thám nội tâm thật sự của Cung Hương Di, hắn không thể không dùng lời nói để kích thích.
“Không được! Hưởng Thúy Loan cũng không thể đi!” Sắc mặt Cung Hương Di trắng bệch, bật dậy la lớn.
Cung phụ cũng biết tâm lý con gái mình có vấn đề, thấy sắc mặt cô không ổn, vội vàng phất tay đuổi mọi người đi. Cung Lê Hân và Tống Hạo Nhiên liếc nhau, nhanh chóng theo mọi người rời đi. Cung Hương Di lại phát điên, bọn họ cũng không muốn bị độc hại bởi âm thanh chói tai của cô.
Cung Hương Di tranh luận ầm ĩ, lần nữa lại tiên đoán Trường Xà đảo là nơi hỏa nha[quạ lửa] đến đậu, không thích hợp để con người ở, nhưng đều bị Cung phụ bác bỏ. Không đi Trường Xà đảo, bọn họ không còn nơi nào khác để đi, nhiều người như vậy, nhất định phải mau chóng tìm một nơi ổn định, chuyện sau đó thì sau khi ổn định lại nói tới cũng không muộn. Còn hỏa nha, có lẽ là một loài chim biến dị, có thể nghĩ biện pháp chống lại.
Tranh cãi om sòm một hồi, thấy cha vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, Cung Hương Di cũng biết mình không thể thay đổi quyết định của mọi người, hung hăng đẩy Cung phụ và Lâm Văn Bác ra chạy đi một mình.
Nhìn Lâm Văn Bác vẻ mặt mệt mỏi, biểu tình chua sót, Cung phụ không nói gì, chỉ có thể áy náy vỗ bả vai hắn an ủi.
Đứa con gái này chung quy là do ông tự tay nuôi lớn, nên không khỏi có chút ích kỷ, muốn tìm một người đàn ông tin cậy để chiếu cố cô suốt đời, mà Lâm Văn Bác lại là người mà ông hài lòng nhất. Mặc dù biết như thế là ủy khuất đứa nhỏ này, ông cũng chỉ có thể xem như không thấy, chỉ mong con gái có thể hiểu chuyện một chút, đừng khiến duyên phận và tình cảm của cả hai tiêu tan hầu như không còn.
**********************