Chương 67: Thẩm đại nhân đánh chuột
Thẩm An nhìn chằm chằm con vật to bằng con mèo trước mắt —— tròng mắt đỏ, răng nanh thật dài, gặm tảng đá tạo ra tiếng vang làm người ta nổi da gà, còn có cái bụng trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng con sâu (giun??) bên trong —— nôn!
—— đây thật sự là con chuột sao?! Đại gia mày!! Biến thành như vậy đừng đi ra ngoài dọa người được không!
Thẩm An thiếu chút nữa muốn nôn!
Thẩm An không nôn, hai người hậu cần đi theo phía sau lại không thể chịu đựng được ghé vào một bên ọc ọc nôn ra.
Thẩm An chịu đựng vị chua sôi trào trong dạ dày, chậm rãi lui về phía sau một bước, vừa thấp giọng mở miệng, vừa đưa tay chậm rãi vẽ nửa vòng tròn, “Tỉnh táo một chút!”
Nhưng không đợi Thẩm An vẽ xong kết giới, con chuột xấu xí kia đã dữ tợn lao về phía bọn họ.
Sắc mặt Thẩm An trầm xuống, tay phải vung lên, một cột nước bỗng xuất hiện, con chuột còn chưa tới gần người, đã bị cột nước của Thẩm An trực tiếp đánh văng! Hai người hậu cần đi theo Thẩm An cũng nhanh chóng một người xuất thổ dị năng, dựng tường đất, một người xuất hỏa cầu, nện vào con chuột. Thẩm An nhân cơ hội lập kết giới, kết giới hoàn thành liền xoay người nói, “Hai người vào sơn động trước!”
Hai người hậu cần vội gật đầu, sắc mặt cũng bởi vì nôn mửa mà trắng bệch, nhưng không dám trì hoãn, liền vọt vào sơn động phía sau!
Thẩm An thấy hai người vào sơn động, quay đầu nhìn về phía con chuột bị tường đất ngăn chặn, con chuột giống như đã phát cuồng không ngừng nhe răng hung ác kêu.
Mà theo con chuột kêu to, dần dần, một con chuột, hai con chuột, tam con chuột, xuất hiện bốn phía xung quanh tường đất.
Sắc mặt Thẩm An tối tăm.
Khi họ bắt đầu tìm bọn chuột, chuẩn bị một trận đánh chuột oanh oanh liệt liệt, những con chuột chạy ra, chúng đột nhiên từ dưới đất chui lên, phát cuồng công kích tới bọn họ!
May mắn, bảo bảo nhắc nhở sớm, bọn họ có phòng bị, nhưng dưới tình huống như vậy, trong đoàn đội vẫn có không ít người bị thương! Mà phiền toái nhất chính là những con chuột này tùy thời đều có khả năng xông ra từ dưới chân!
Các chiến sĩ thổ dị năng trong đoàn đội gia cố mặt đất, Từ Trường Thiên cùng một chiến sĩ kim dị năng dùng kim loại tăng thêm một tầng, nhưng dị năng sử dụng có hạn chế, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể gia cố mặt đất của một sơn động, hiện tại, mọi người đều đã tập trung ở trong một cái sơn động!
Mà những con chuột ch.ết tiệt này còn chưa từ bỏ ý định liều mạng đào đất cắn xé, muốn từ địa phương khác tiến vào sơn động bọn họ!
Chu Vũ và Dương Sở Thuần cùng ba người khác đã bắt đầu tiêu diệt con chuột từ bên ngoài, nhưng số lượng con chuột thật sự rất nhiều, người của bọn họ lại thật sự quá ít. Cho dù có dị năng, nhưng dị năng không phải vô hạn, Chu Vũ quyết định thật nhanh, rút lui, hiện tại ở trong sơn động cùng Từ Trường Thiên thương lượng đối sách!
Thẩm An liền cùng hai người khác tập trung canh giữ cửa sơn động, cũng thử từng bước đánh ra phía ngoài! Nếu bọn họ bị bọn chuột biến dị này làm cho chỉ có thể cố thủ trong sơn động, vậy bọn họ liền xong đời!
Sơn động hiện tại bọn họ đang ở cũng không có nhiều lương thực, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì ba ngày mà thôi!
Thẩm An nhìn tường đất rốt cuộc bị những con chuột đẩy ngã, ánh mắt lạnh lùng, đưa tay một bên tăng mạnh kết giới, một bên đồng thời bắn ra thủy tiễn!
Nhưng lúc này, đột nhiên đất dưới chân Thẩm An chuyển động, Thẩm An lập tức nhảy lên xoay người về phía sau, đồng thời rút mã tấu! Một phát sắc bén cắt cổ, con chuột thật vất vả từ dưới nền đất chui ra lao tới Thẩm An liền bị nhát dao sắc bén cắt cổ mất mạng! Thẩm An sau khi một phát cắt cổ liền lập tức đối mặt đất bắn ra thủy tiễn, đồng thời, một đống bùn đất đột nhiên toát ra, bịt kín cái hang con chuột biến dị vừa chui ra!
Thẩm An quay đầu, chỉ thấy Dương Sở Thuần, Ngải Hiểu Sơ cùng Tống Binh, một chiến sĩ thổ dị năng khác đi ra.
“Tiểu An đệ đệ, cậu không sao chứ?” Dương Sở Thuần bước dài tiến lên, nhìn Thẩm An từ trên xuống dưới.
Thẩm An lắc đầu, “Tôi không sao.”
Ánh mắt Ngải Hiểu Sơ lóe lóe nhìn Thẩm An, “Tiểu An đệ đệ, nhìn đoán không ra nha! Cậu mạnh hơn lão Điền lão Hứa nhiều! Hai tên ngu ngốc đó, vừa nhìn thấy con chuột ghê tởm đó liền nôn ra mật xanh!”
Thẩm An ha hả cười gượng, hắn có thể nói thật ra đều là đang cường chống không? Đám chuột này thật sự là quá ghê tởm a!
“Bất quá, Thẩm An đệ đệ, thật sự may mà có cậu, nếu không phải cậu nghe được tiếng động dưới đất, chỉ sợ chúng ta đều phải ch.ết ở trong này.” Tống Binh đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm An sửng sốt, lập tức ngại ngùng mỉm cười, “A, đó là tôi vừa vặn đứng ở trên đầu con chuột a…”
“Hắc hắc, đó cũng là may mắn! Thẩm An đệ đệ, may mắn cũng là một loại bản lĩnh a!” Ngải Hiểu Sơ vỗ vai Thẩm An nói.
Tống Binh cười cười, chỉ nhìn Thẩm An một cái, liền quay đầu bắt đầu gia cố ba thước mặt đất xung quanh sơn động chỗ bọn họ đang đứng. Thẩm An nhìn bóng dáng Tống Binh một cái, rồi cùng Dương Sở Thuần phóng ra thủy tiễn, bắn ch.ết con chuột!
Vừa rồi hắn đều không phải may mắn, lắng nghe vạn vật của hắn hình như đã tiến giai, hiện tại đã có thể nghe thấy động tĩnh dưới đất. Hắn nghe thấy, lúc này dưới mặt đất đại khái có ba mươi bốn mươi con chuột còn đang điên cuồng va chạm, muốn từ dưới mặt đất công kích bọn họ!
Nhưng Thẩm An cũng không nói ra. Đầu tiên, lúc này nói ra chuyện này, sẽ chỉ làm đoàn đội thêm bất an, càng thêm bối rối, thứ hai, hắn nhớ rõ Anh hai nói, không được bại lộ dị năng!
Mà hiện tại, gia cố mặt đất, những con chuột lại đào bới những chỗ yếu khác, chỉ sợ không cầm cự được!
Hiện tại, nên làm cái gì bây giờ? Dời đi sao?
Bên ngoài tuyết lớn gió cuốn, còn có địch nhân không biết đang ẩn núp! Bọn họ có thể dời đi nơi nào đây?
“Cẩn thận!! Tiểu ngải cứu!” Dương Sở Thuần đột nhiên la hoảng lên.
Thẩm An quay đầu, chỉ thấy một con chuột từ mặt đất Tống Binh chưa kịp gia cố xong vọt ra, Thẩm An biến sắc, vừa bắn ra thủy tiễn, vừa vọt tới, lúc này, người cách Ngải Hiểu Sơ gần nhất chính là hắn!
Vì thế, khi Thẩm An tiến lên, đao gió Ngải Hiểu Sơ phóng ra cùng thủy tiễn của Thẩm An trong nháy mắt bắn ch.ết con chuột! Nhưng Thẩm An lại vẫn như cũ vọt tới, một phen đẩy Ngải Hiểu Sơ ra!
—— bởi vì Thẩm An biết, trong hang con chuột vừa lao ra còn có hai con chuột khác!
Ngải Hiểu Sơ vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đã bị Thẩm An đột nhiên đẩy ra, vẫn còn mờ mịt, chỉ thấy lại có hai con chuột đánh về phía Thẩm An. Mà lúc này Thẩm An chỉ kịp dựng tường nước cho bản thân, nhưng con chuột đánh vào mạnh đến phá tan tường nước!
Ngải Hiểu Sơ cùng Dương Sở Thuần Tống Binh hoảng sợ! —— “Thẩm An ~!!!”
Ngay trong nháy mắt, đột nhiên sương mù màu tím toát ra bao vây hai con chuột, Thẩm An bởi vì dựng tường nước mà lảo đảo lui về phía sau cũng bị người đột nhiên xuất hiện ôm lấy.
Dương Sở Thuần trừng lớn mắt, lập tức kinh hỉ hét lớn, “Là Thẩm đại nhân! Là Thẩm đại nhân trở lại! Thẩm đại nhân trở lại!”
*****
Trong nháy mắt bị ôm, Thẩm An liền triệt để thả lỏng, loại khí tức quen thuộc an tâm này, ôm ấp gắt gao ấm áp như vậy, trừ bỏ Anh hai còn có thể là ai?
Người ôm Thẩm An, cũng chính là Thẩm Duệ, cúi đầu nhìn Thẩm An trong ngực đang cười nhẹ nhàng thoải mái, khóe miệng Thẩm Duệ cũng không khỏi cong cong, đưa tay đóng băng mặt đất, tay đồng thời kháp khởi bí quyết, lần thứ hai tăng mạnh kết giới mà Thẩm An đã dựng lên.
Nghe thấy được tiếng kêu to bên ngoài, mấy người Chu Vũ lao tới cũng nhìn thấy Thẩm Duệ, đều nhẹ nhàng thở ra, thần sắc trầm trọng trên mặt rõ ràng giảm bớt rất nhiều.
“Tiểu Duệ, cuối cùng con cũng trở lại.” cha Thẩm lướt qua mọi người, đi lên phía trước, trong lòng thả lỏng, ai, bất quá cũng mới ba ngày mà thôi. Nhưng cảm giác như đã lâu rồi.
Cha Thẩm đánh giá Thẩm Duệ từ trên xuống dưới, uhm, con trai lớn của ông giống như càng đẹp trai hơn chút, khí tràng cũng cường đại hơn một ít, nụ cười trên mặt cũng giống như càng khó có thể nắm lấy một ít…
“Ba, con trở về.” Thẩm Duệ nhẹ giọng nói xong, cúi đầu nhìn về phía Thẩm An, đôi mắt nhu hòa, “An An, anh đã trở về.”
Thẩm An vào lúc này trước mắt bao người, hậu tri hậu giác có chút bất an, đặc biệt ngay tại trước mặt ba, mà mẹ còn có chị Thẩm Uyển đều đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, Thẩm An lắp bắp mở miệng, “Anh hai, em có chút mệt, em đi trước nghỉ ngơi.”
Thẩm Duệ mỉm cười, buông lỏng tay đang ôm Thẩm An, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm An, “Ừ, em nghỉ ngơi cho tốt, vừa rồi em sử dụng không ít lực lượng, hiện tại cũng không thích hợp tham gia tác chiến.”
Thẩm An cúi đầu ừ một tiếng, liền chạy về phía mẹ Thẩm cùng Thẩm Uyển.
Thẩm Duệ nhìn theo Thẩm An bỏ chạy, quay đầu nhìn Chu Vũ, chỉ vào đám chuột nhảy nhót điên cuồng bên ngoài kết giới, “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Vũ nhíu mày, đối với những con chuột ghê tởm này, hắn thật sự không chịu nổi, hắn vừa ngắn gọn nói xong, vừa cùng Từ Trường Thiên phân tích tình huống đoàn đội hiện tại.
“Tôi đã đến bên ngoài xem qua, đại tuyết phong thiên! Nông trang phía dưới cũng đã bị tuyết áp sụp.” Nói đến chỗ này, Chu Vũ dừng một chút, đối với lúc trước quyết định Thẩm Duệ kiên quyết muốn dọn vào sơn động lần thứ hai cảm thấy thật sự là anh minh —— nếu như không có đám chuột ch.ết tiệt này thì tốt rồi!
Thẩm Duệ nghe, khẽ gật đầu, nhìn sang Lưu Khiết, hỏi, “Ngô Thiên Hà có bị đám chuột ăn không?”
Lưu Khiết đầu tiên là sửng sốt, lập tức đẩy kính mắt, lãnh đạm nói, “Đại khái là con chuột cũng hiểu được thịt hắn không thể ăn, hiện tại hắn còn nguyên vẹn.”
Thẩm Duệ nhướng mày, là sao? Nghe khẩu khí Lưu Khiết, có vẻ Ngô Thiên Hà còn trong đoàn đội?
Hắn cho rằng, sau khi anh em Tống Húc Dương ch.ết Ngô Thiên Hà sẽ nhanh chóng lẩn trốn, đừng nói cho hắn, Ngô Thiên Hà cùng chuyện Tống Húc Dương không quan hệ! Ha! Ai tin a!
Nhưng hiện tại, Ngô Thiên Hà chẳng những còn ở đây, còn sống, sống rất tốt … Uhm, đáng giá cân nhắc cân nhắc.
Nhưng không phải hiện tại.
“Chúng ta phải ở trong này đến khi tuyết ngừng, mặt trời đi ra mới thôi.” Thẩm Duệ mở miệng nói.
Chu Vũ Từ Trường Thiên đều gật đầu, không sai, từ sau khi phát hiện con chuột, bọn họ liền luôn luôn phân tích rời đi hay không, nhưng hiện tại tình huống bên ngoài cũng không lạc quan! Bọn họ có dị năng thì không sao, nhưng còn những người khác? Đặc biệt là người già phụ nữ và trẻ em?
“Cho nên, tiếp tục đập chuột đi.” Thẩm Duệ nói xong, liền thản nhiên xoay người, vừa ôn hòa cười nói, “Cũng đúng lúc tôi mới vừa xuất quan, ờ, lão Chu, lão Từ, lão Lưu, theo giúp tôi đi đập chuột đi.”
“Thẩm đại nhân! Thẩm đại nhân!” Đột nhiên giọng Dương Sở Thuần vội vàng vang lên.
Thẩm Duệ quay đầu, Dương Sở Thuần cùng Ngải Hiểu Sơ cùng với Tống Binh ánh mắt sáng lên nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ cười tủm tỉm mở miệng, “A? Tiểu Dương Tử có việc gì sao?”
“Thẩm đại nhân, chúng tôi có thể vây xem không?” Dương Sở Thuần ánh mắt sáng long lanh.
“Anh hai, em cũng muốn vây xem.” Sau đó, giọng Thẩm An vang lên.
Thẩm Duệ lập tức quay đầu, nhìn Thẩm An đang đi tới gần. Khóe miệng Thẩm Duệ cười càng sâu, tiến lên một bước, không hề kiêng dè kéo Thẩm An lại gần, suy xét An An của hắn da mặt mỏng, Thẩm Duệ chỉ lấy tay nắm tay Thẩm An, đồng thời cúi đầu để sát vào tai Thẩm An, ôn nhu nói, “An An muốn vây xem, đương nhiên có thể, nhưng em không thể lại dùng dị năng.”
Vốn hắn nghĩ tạm thời tránh đi, nhưng nhìn Anh hai cùng anh Chu Vũ nói chuyện, liền nhịn không được lại đến gần rồi. Khi hắn nghe được Anh hai muốn đi đập chuột, hắn liền nhịn không được lên tiếng. Hắn cảm giác được Anh hai mạnh hơn. Hắn rất tò mò, hiện tại Anh hai mạnh tới trình độ nào? Vì thế, hắn quyết định muốn vây xem.
Nhưng mà … sắc mặt Thẩm An hồng hồng gật đầu, nói chuyện thân mật không e dè như vậy… Hơ, vì sao hắn cảm thấy Anh hai sau khi bế quan giống như càng thêm không kiêng nể gì rồi??