Chương 76
Thẩm Duệ phân phó nhiệm vụ, “Sắp tới gần căn cứ, đoàn đội nghỉ ngơi và hồi phục, chú ý tính bí mật! Trước khi tổ tình báo trở về, không được tùy ý đi lại.”
“Hiểu được.”
*****
Chờ đến khi đoàn đội tiến gần tới căn cứ, Thẩm Duệ liền cùng Thẩm An xuống xe bắt đầu thiết lập kết giới. Kết giới dựng tốt, những người khác bắt đầu xuống xe hoạt động, sau đó, liền có hai con chim ngốc đánh tới.
“Thần tiên đi mau!!”
“Nơi này chính là cái chỗ rất nguy hiểm rất nguy hiểm!”
Thẩm An sửng sốt, cái gì? Thẩm An đang muốn hỏi kĩ, tiếng ồn ào liền vang lên!
Thẩm An quay đầu chỉ thấy giáo sư Phương Bình đang ồn ào lôi kéo con gái của ông Phương Thanh, “Con không đi cũng phải theo ta đi! Ta là cha con! Con phải nghe ta!”
Sắc mặt Phương Thanh lúc đỏ lúc trắng, vội vàng muốn tránh thoát lại không dám dùng sức tránh thoát, gấp đến độ muốn khóc, “Ba, ngài đừng như vậy! Ngài, ngài buông nha! Con, con đi theo ngài vẫn không được sao?”
Thẩm An nghi hoặc nhìn sang Thẩm Duệ bên cạnh, đây là có chuyện gì?
Thẩm Duệ nhíu mày nhìn chằm chằm Phương Bình phía trước, nhấc chân đi tới, ngăn lại Phương Bình đang muốn lôi kéo Phương Thanh, một tay dẫn theo hành lý, nghiêm túc nói, “Giáo sư, hiện tại tình huống không rõ, không cần vội đi.”
Phương Bình hừ hừ, giương mắt liếc Thẩm Duệ nói rằng, “Tôi mặc kệ cậu rốt cuộc là đánh cái chủ ý gì! Tóm lại nếu căn cứ chính phủ ngay tại phía trước, tôi hiện tại liền muốn đi qua! Cậu đừng cản tôi.”
Thẩm Duệ nhìn Phương Bình, hiện tại tình huống căn cứ không rõ, nếu Phương Bình tùy tiện đi vào, xảy ra chuyện làm như thế nào? Tuy rằng hắn đánh chủ ý để Phương Bình làm quân “Tiên phong” đi thăm dò, nhưng hiện tại …
Thẩm Duệ còn đang do dự, Thẩm An cũng một phen vội vàng tiến lên, ngăn lại nói, “Giáo sư, ngài đừng nóng vội đi! Cái chỗ đó rất nguy hiểm, ngài tốt nhất ——”
“Đủ!” Phương Bình đột nhiên quát, trừng Thẩm An, hừ hừ, “Ta đều có đúng mực! Tránh ra!”
“Không được!” Thẩm An đột nhiên cố chấp, nếu Hắc Vũ cùng Nhất Điểm Hồng nói không sai, cái chỗ đó sẽ nguy hiểm cỡ nào! Hắn không thể nhìn giáo sư Phương Bình cùng Phương Thanh đi vào hoàn cảnh nguy hiểm!
Phương Bình trừng mắt, “Tiểu tử ngươi là muốn bị đánh sao?!”
Lúc này, Bạch Cảnh Khanh phía sau vội vàng tới rồi, “Lão sư từ từ!”
“Câm miệng! Tiểu bạch!” Phương Bình không chút nghĩ ngợi quay đầu giận dữ.
Thẩm Duệ nhíu mày nhìn hết thảy, vài bước tiến lên, đem Thẩm An kéo ra, lạnh lùng nói, “Để cho bọn họ đi!”
Thẩm An nóng nảy, “Anh! Không được! Cái chỗ đó ——”
Thẩm Duệ đưa tay ngăn lại, từ túi áo lấy ra một cái đèn pin nhỏ, đưa cho Phương Bình, “Giáo sư, đây là thiết bị xin giúp đỡ, có chuyện gì, ngài mở cái đèn pin này, chúng tôi sẽ lập tức đuổi tới.”
Phương Bình nhìn nhìn Thẩm Duệ, đoạt lấy đèn pin, lôi kéo Phương Thanh cũng không thèm quay đầu lại tiêu sái đi.
Cách đó không xa Lưu Khiết nhìn hết thảy, nói khẽ với Ngô Thiên Hà, người đứng bên cạnh, “Anh không đi sao?”
Cái chỗ này… Hẳn cũng thuộc phạm vi thế lực của Ngô Chính đúng không?
Ngô Thiên Hà lắc đầu, nói, “Không, anh không đi.” Dừng một chút, thấp giọng nói, “Ít nhất hiện tại, anh không thể đi.”
Lưu Khiết nhíu mày, nhấc chân đi đến phía trước không hề quay đầu lại, Ngô Thiên Hà không chút nghĩ ngợi liền khẩn trương đi theo.
Lưu Khiết cũng không để ý đến Ngô Thiên Hà phía sau, hướng thẳng tới chỗ Thẩm Duệ, đợi đi đến trước mặt Thẩm Duệ, mấy người Từ Trường Thiên cùng Chu Vũ cũng chạy tới trước mặt Thẩm Duệ.
“Như vậy được không?” Lưu Khiết gọn gàng dứt khoát hỏi. Nếu giáo sư Phương Bình có chuyện, vậy phải làm thế nào?
Thẩm Duệ buông tay bất đắc dĩ, “Không có cách nào, nếu chúng ta càng ngăn đón, giáo sư Phương Bình sẽ càng thêm hoài nghi chúng ta cũng sẽ càng thêm tức giận!”
Chu Vũ lúc này trầm giọng nói, “Tóm lại, chúng ta đã hết lòng!”
Từ Trường Thiên xem xét Bạch Cảnh Khanh sắc mặt âm trầm, nhỏ giọng nói, “Ai, cái kia, không phải chúng ta đã đưa đèn pin sao? Nếu giáo sư Phương Bình thật sự có nguy hiểm, có cái đèn pin đó, chỉ cần cho chúng ta biết, chúng ta sẽ lập tức đi cứu ông ta!”
Chu Vũ vừa nghe, sắc mặt tối tăm xuống dưới, cái chỗ này hắn cảm giác thật không tốt, hắn không cho là đến lúc này, bọn họ còn có thể có thời gian nhàn rỗi đi cứu người, nhưng Chu Vũ liếc mắt nhìn sắc mặt Bạch Cảnh Khanh cực kì khó coi, không mở miệng nói ra ý kiến của mình.
Nhưng thời gian này, Thẩm An mở miệng.
“Anh, anh Chu Vũ, anh Trường Thiên, anh Lưu Khiết, vừa rồi Hắc Vũ nói, cái chỗ này chính là chỗ có nhân loại mọc cánh cùng phun tơ, còn có… không chịu làm việc liền chặt đầu …”
Giọng Thẩm An rơi xuống, mấy người Chu Vũ Từ Trường Thiên, bao gồm cả Bạch Cảnh Khanh đều trầm xuống dưới.
Bọn họ lúc này nói chuyện không lập kết giới, bởi vậy, Thẩm An nói chẳng những mấy người Thẩm Duệ nghe thấy được, người vô ý đi ngang qua cố ý vây xem cũng đều nghe thấy được.
Vì thế, trong lúc nhất thời, an tĩnh.
Nhưng ở phía sau, Thẩm Duệ thảnh thơi nở nụ cười.
“A, vậy ngược lại thú vị, tôi đang nghĩ tới nên đi tìm như thế nào đây, thì ra ngay tại nơi này nha. An An, Anh hai rất ngạc nhiên, không biết người mọc cánh kia nói tiếng chim hay vẫn là tiếng phổ thông đây?” Thẩm Duệ cười khẽ nói.
Thẩm An quay đầu nhìn về phía Thẩm Duệ, Thẩm Duệ lúc này tươi cười ôn hòa, vẻ mặt thong dong, bình tĩnh tự tin, bộ dáng vẫn như ngày thường, Thẩm An có chút sợ hãi không khỏi dần dần yên ổn lại.
Đúng vậy, sợ cái gì chứ!
“Đúng vậy, còn có cái con phun tơ, ai, Thẩm An đệ đệ, không lẽ nó là anh em gì với con nhện?” Tiếng cười hì hì vang lên, đúng là Dương Sở Thuần tò mò vây xem làm bộ như đi ngang qua.
“Lại nói tiếp đi, tôi ngược lại tương đối tò mò, cái thứ mọc cánh kia có thể là thiên sứ đáng yêu hay không?” Ngải Hiểu Sơ mặt hướng về Dương Sở Thuần đứng bên cạnh nói rằng.
Vì thế, không khí an tĩnh đột nhiên vặn vẹo, tâm tình ngưng trệ của mọi người cũng không khỏi thả lỏng hơn.
Thẩm Duệ nhìn, cười cười, cũng đồng thời đưa tay gia cố kết giới bốn phía, không sợ mấy thứ đó, nhưng việc vẫn phải làm.
Chu Vũ nhìn động tác của Thẩm Duệ, khẽ gật đầu, quay đầu lần thứ hai an bài lịch tuần tra.
Thẩm An ôm hai con chim nhỏ, tiếp tục hỏi thăm tin tức, “Nào, trừ bỏ những nhân loại kỳ kỳ quái quái đó còn có thứ gì khác đáng sợ hay không?”
“Có a có a! Còn có một loại gia hỏa thật dài mập mạp sẽ ăn thịt người không biết là cái gì!!”
Thẩm An đang muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên một tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên!
“Sâu! Thiệt nhiều sâu a!”
Này là giọng của chị Thẩm Uyển!?
Thẩm An không chút nghĩ ngợi đã đem hai con chim nhỏ phủi tay ném vào trong xe, nhấc chân biến mất, bỗng nhiên biến mất không chỉ Thẩm An, còn có mấy người Thẩm Duệ Chu Vũ!
Bọn họ bỗng nhiên đồng thời hiện ra bên cạnh Thẩm Uyển, ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống dưới!
Ngoài kết giới, một đám sâu ước chừng to bằng một con mèo đang lắc lắc lắc lắc bay tới chỗ bọn họ!
Vì cái gì nói là lắc lắc lắc lắc?
Bởi vì bọn sâu này bộ dáng cổ quái, chẳng những béo, hơn nữa đều giống như cõng một cái đồ vật, cái đồ vật này trọng lượng hình như không nhẹ, bọn nó bay lên lắc lắc lắc lắc. Mà đợi đàn sâu bay tới gần, trừ bỏ ba người Thẩm Duệ Chu Vũ Từ Trường Thiên, sắc mặt những người khác đều có chút trắng bệch khó coi, mà Thẩm Uyển phát hiện đàn sâu này đầu tiên càng là quay đầu ghé vào một bên nôn không ngừng! Cao Phỉ vội vỗ lưng nàng, nhưng bản thân Cao Phỉ cũng xanh cả mặt!
Quỷ thần ơi! Bọn nó cõng … Là khối thịt không ngừng quay cuồng vặn vẹo a! Mà ch.ết tiệt là bên trong mấy khối thịt đó còn có từng cái từng cái mặt người!!
Dạ dày Thẩm An không ngừng quay cuồng, gắt gao cắn môi chịu đựng, khóe mắt Thẩm Duệ thoáng nhìn qua, nhấc chân, chắn trước mặt Thẩm An, thấp giọng nói, “Đi về trước!”
Thẩm An lập tức lắc đầu, “Anh, em không sao!”
“Không đúng!” Chu Vũ lúc này đột nhiên mở miệng, “ch.ết tiệt! Chúng nó hình như có thể phát hiện chúng ta!”
Thẩm Duệ nhíu mày, xắn tay áo, thản nhiên nói, “Chuẩn bị chiến đấu! Lão Từ, gọi tất cả mọi người trở về xe, mở ra phòng ngự!”
“Hiểu được!” Từ Trường Thiên lập tức xoay người, mà lúc này, người của bộ tác chiến đã tới rồi!
Thẩm Duệ muốn đuổi Thẩm An trở về, nhưng thấy sắc mặc Thẩm An cho dù tái xanh, ánh mắt lại vẫn như cũ kiên định nhìn phía trước, Thẩm Duệ nhẫn nhẫn, không muốn để cho Thẩm An bị thương, nhưng đồng dạng cũng không muốn làm cho Thẩm An không vui.
Thôi, bọn sâu đó là sinh vật cấp thấp, đối với An An tính nguy hiểm không lớn.
Vì thế, Thẩm Duệ vung tay, tạo phòng ngự cho toàn bộ chiến sĩ bộ tác chiến đứng phía sau, đồng thời lạnh lùng nói, “Này xem như khảo nghiệm đối với các cậu, ai giết được nhiều sâu nhất, liền cộng hai mươi điểm! Mặt khác sẽ có thưởng thêm. Đương nhiên, nếu ai bị sâu cắn bị thương, vậy bị phạt! Đừng nói cho tôi, thao luyện ba tháng trong sơn động, các cậu một chút tiến bộ cũng không có!”
Mười chiến sĩ bộ tác chiến và Ngải Hiểu Sơ cùng Dương Sở Thuần đều lớn tiếng đáp, “Hiểu được!”
“Rất tốt! An An, lưu ý bốn phía, nếu có người tại phụ cận theo dõi, hoặc là có bất luận giám thị gì, lập tức tiêu diệt! Dương Sở Thuần Ngải Hiểu Sơ, hai cậu cùng Thẩm An một tổ!”
Lưu Khiết cùng Từ Trường Thiên lưu thủ, đã mở phòng ngự trên các xe, đang thông qua theo dõi nhìn tình huống bên ngoài. cha Thẩm vẻ mặt ngưng trọng, bọn sâu này thật là đáng sợ, không nói công kích, hiện nay còn chưa chính thức khai chiến, cũng không rõ ràng lắm lực công kích của bọn sâu, chỉ nói tới diện mạo của bọn chúng, virus từ thiên thạch kia lợi hại như vậy sao? Có thể biến sâu thành cái bộ dạng đáng sợ này?
Bạch Cảnh Khanh cẩn thận nhìn chằm chằm lũ sâu, ngón tay không ngừng ấn bàn phím, hồi lâu, mới run rẩy vang lên trong radio, “Trường Thiên, kia… Là nhân tạo.”
Từ Trường Thiên đang trên xe của Thẩm Duệ, khống chế hệ thống phòng ngự toàn đoàn xe, lúc này nghe thấy giọng Bạch Cảnh Khanh vang lên, có chút hoang mang, “A? Khanh Khanh, em nói cái gì?”
“Sâu, những con sâu đó … lúc em đi theo lão sư làm nghiên cứu, lão sư đã từng nói đùa làm một cái nghiên cứu nhỏ, chính là đem sâu cùng virus nào đó hợp thể… Thông qua tính toán mô phỏng, kết quả chính là tạo ra loại sâu với bộ dáng này … Trường Thiên, những con sâu bên ngoài tuyệt đối là nhân tạo! Anh nói cho Thẩm Duệ! Ngàn vạn không cần để bị nọc độc phun trúng, nọc độc sẽ triệt để ăn mòn thân thể người!”
Từ Trường Thiên không kịp khiếp sợ, nhanh chóng đem sự tình thông qua đồng hồ nói cho Thẩm Duệ!
Mà thời gian này, tiếng kinh hô đã nổi lên bốn phía trong đoàn đội:
“Thiệt hay giả?”
“Ai u, làm bậy a!! Ông trời đã khiến chúng ta thành như vậy, tại sao còn có người làm bậy làm ra mấy thứ này a!”
“Trời ạ! Thật là đáng sợ!!”