Chương 4
Cửa phòng vừa mở ra, chóp mũi liền ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Trong hành lang vô cùng im lặng, từng cánh cửa phòng đều đóng chặt, nhưng trên mặt đất đều là một vài thứ tạp nham gì đó, có quần áo, dụng cụ làm vệ sinh. Màu đỏ trên thảm mơ hồ có thể nhìn ra là vết máu, còn có dấu vết máu do bị tha kéo.
Phòng của Toàn Hiểu Vũ nằm ở góc hành lang, quẹo phải đi qua hai gian phòng chính là thang máy. Cậu cẩn thận đưa đầu ra muốn nhìn tình hình phía sau chỗ rẽ.
Ai ngờ, vừa lộ đầu ra, liền có một cái vật thể bay tới. Dây thần kinh phản ứng do ba năm mạt thế huấn luyện ra cùng với cơ thể đột nhiên trở nên dị thường linh hoạt, khiến Toàn Hiểu Vũ trước vung ống nước trong tay.
“Ba” một tiếng, vật thế bay tới phát ra thanh âm như dưa hấu vỡ vụng vậy, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Đây là một tang thi mặc quần áo nhân viên khách sạn, hình như là nhân viên công tác trong khách sạn, có thể thời điểm mạt thế bùng nổ đang ở đây quét dọn phòng sau đó thì biến dị. Những vết máu trên mặt đất, đại khái là do nó tạo ra đi.
Bất quá, khiến Toàn Hiểu Vũ ngạc nhiên nhất là sức lực mình vừa bộc phát ra, một lần vung ống nước lại có thể trong nháy mắt đánh vỡ đầu tang thi, cho dù là kiếp trước, cậu cũng không có khả năng như vậy. Chẳng lẽ này là do dị năng thay đổi, từ hệ tự nhiên sang hệ lực lượng?
Bất kể như thế nào chuyện này tóm lại cũng không phải chuyện xấu.
Làm tốt công tác tư tưởng một phen, tại chỗ rẽ lại bay tới một con tang thi, là một nữ nhân mặc áo màu đỏ rực, một tay cùng nửa khuôn mặt đã bị thối rửa, bụng còn có cái lổ hổng to, nhưng vẫn kéo lê thân thể chạy về phía Toàn Hiểu Vũ. Toàn Hiểu Vũ vẫn làm theo cách cũ, một gậy đem nó giải quyết, đi đến trước thang máy, thang máy đã ngưng vận hành, đèn lóe lên liên tục. Toàn Hiểu Vũ đành phải buông tha ý tưởng dùng thang máy rời khỏi khách sạn, đổi sang dùng thang bộ đi xuống, may mắn là cậu ở tầng năm muốn rời đi cũng không khó khăn.
“Chờ một chút, xin đợi một chút.”
Đột nhiên có tiếng động vang lên dọa Toàn Hiểu Vũ nhảy dựng, cậu nắm chặt ống nước, bày ra tư thế phòng ngự.
Cánh cửa gian phòng bên phải mở ra, một cô gái run rẩy nhô đầu nói: “Cậu..... cậu có thể mang chúng tôi cùng nhau đi không? Bên ngoài đều là đám quái vậy, tôi...... Chúng tôi trốn ở trong phòng hai ngày chưa có ăn gì cả.”
Trên gương mặt xinh đẹp của cô gái tràn đầy sợ hãi cùng van xin, ngày hôm qua, bầu trời xảy ra dị tượng, lúc ban đầu cô còn hưng trí bừng bừng mà lôi kéo bạn trai mở cửa sổ để quan sát, sau đó càng lúc càng không đúng, trên đường có người bắt đầu ngã xuống, người đang lái xe rơi vào hôn mê, xe hơi va chạm vào nhau, tạo thành một chuỗi tai nạn.
Tiếp đó lan tràn ra, có mấy chiếc xe thậm chí phát nổ, trong nhất thời trên đường khói đặc cuồn cuộn. Bạn trai cùng cô đồng loạt trợn mắt há hốc mồm mà nhìn ra bên ngoài nhưng không hiểu sao bạn trai cô lại bất thình lình té xỉu, cô sợ tới mức không biết làm sao, đành phải đóng cửa sổ lại, dìu bạn trai lên giường.
Cô nỗ lực báo cảnh sát, cũng nỗ lực gọi cấp cứu, nhưng di động hoàn toàn mất đi tín hiệu, gọi thế nào cũng không thông, ngay cả điện thoại ở đại sảnh khách sạn cũng không được.
Cô muốn rời khỏi phòng đi tìm người cầu cứu, thế nhưng trong hành lang lại truyền đến tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm, xuyên qua mắt mèo, cô trông thấy nhân viên vệ sinh của khách sạn đang kéo một nữ nhân mặc áo hồng đem nàng ta đẩy ngã trên mặt đất, sau đó.... Xé rách bụng của nàng! Tay của nữ nhân đã sớm không còn, trên mặt đất còn có vết máu thật dài do bị kéo lê, nữ nhân phát ra tiếng kêu chói tai mà thảm thiết vô cùng, ánh mắt tuyệt vọng bất lực, nhìn gian phòng của cô. Có lẽ, nàng ta cũng hy vọng có ai đó đi ra ngoài cứu nàng đi.
Cô triệt để sợ hãi, cô khóa chặt cửa phòng, cũng không dám mở ra nữa, canh giữ bên cạnh bạn trai đang mê man, vô tri vô giác qua hai ngày.
Trong thời gian này, cô cũng nhìn xuyên qua mắt mèo trông thấy có người có ý định ngồi thang máy để rời khỏi khách sạn, nhưng đều bị nhân viên vệ sinh kia tập kích. Đáng sợ nhất chính là, nàng nhìn thấy, nữ nhân bị xé rách bụng kia, cũng run rẩy từ trên mặt đất bò dậy, gia nhập vào hàng ngũ của kẻ tập kích.
Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cùng bạn trai đi du lịch, vì cái gì hành trình vốn vui vẻ khoái trá lại biến thành địa ngục khủng bố? Cô muốn về nhà, nhớ cha mẹ, nhưng lại không có cách nào để về.
Cho đến khi, hành lang vốn yên tĩnh một ngày, lại lần nữa truyền đến chút tiếng động. Cô cố lấy dũng khí đem mắt dán trên mắt mèo, không biết lúc này đây sẽ lại ch.ết thêm người nào nữa, cô ch.ết lặng nghĩ. Sau đó cô lại nhìn thấy một màn khiến cô khiếp sợ, một thiếu niên tuấn mỹ cầm một cái ống nước, một gậy đập xuống như đập chuột vậy, đem hai quái vật đáng sợ kia đánh nát, thời gian không vượt quá mười giây.
Nội tâm vốn tuyệt vọng rốt cục cũng dấy lên chút hy vọng, cô cố lấy dũng khí, mở cửa phòng cầu cứu thiếu niên.
Toàn Hiểu Vũ cũng không biết mình bị nhìn lầm thành thiếu niên, cậu nhìn khuôn mặt cầu xin của cô gái, do dự một chút, lập tức gật gật đầu. Mạt thế vừa bắt đầu, phần lớn phẩm tính của mỗi người đều còn, không giống như hậu kỳ mạt thế, hơn nữa tiện tay mang theo một người chạy trốn cũng không phải là chuyện quá khó, cho nên cậu cũng không có từ chối.
“Đi theo tôi, không được chạy loạn, tôi chỉ mang theo cô, những thứ khác không cam đoan.” Toàn Hiểu Vũ mặt không biểu tình nói.
Cô gái gật đầu, sau đó ấp úng nói: “Bạn trai của tôi, anh ấy hôn mê......Tôi.....Tôi không thể bỏ lại anh ấy.” Cô vì khẩn trương mà cắn chặt môi dưới, vô cùng sợ hãi Toàn Hiểu Vũ sẽ từ chối cô.
Hôn mê? Toàn Hiểu Vũ nhíu nhíu đầu mày, mang theo một nam nhân hôn mê cùng mang theo một cô gái có khả năng chạy là hai khái niệm khác nhau.
“Van cầu cậu, tôi không thể bỏ lại anh ấy, van cầu cậu, van cầu cậu!” Cô gái khổ sở van xin.
Toàn Hiểu Vũ thở dài, không nói gì đi vào phòng của cô gái. Thôi, cứu một dị năng giả, xem như là có nhiều thêm chút hy vọng cho nhân loại đi! Đúng vậy, dị năng giả. Bạn trai của cô gái hôn mê, về sau tỉnh lại sẽ có được dị năng.
Mạt thế bùng nổ là lúc một phần ba dân số hôn mê, trong đó có người sẽ biến thành quái vật, có người sẽ trở thành dị năng giả. Mà những người đó có đôi khi đang ở trạng thái hôn mê nhưng bất hạnh bị tang thi tập kích hoặc bị ăn tươi, lúc đó sẽ biến thành tang thi có dị năng, bọn họ chính là tổ tiên của tang thi cấp hai.
Cô gái hết sức thông minh, cô biết, Toàn Hiểu Vũ đây là đáp ứng rồi, nhanh chóng mở cửa cho Toàn Hiểu Vũ vào phòng cùng nhau di chuyển bạn trai của mình.
Thẳng đến khi đem bạn trai của cô gái vác trên vai, Toàn Hiểu Vũ mới phát hiện mọi thứ đều không phí sức như mình đã nghĩ, sức lực của cậu biến lớn không chỉ thể hiện trong trận đấu, mà còn thể hiện ở mỗi phương diện trong sinh hoạt, tỷ như hiện tại cậu vác theo một nam nhân nặng hơn một trăm cân (1 cân = 1/2 kg) nhưng lại không hề cảm thấy nặng.
Cậu nắm lấy thắt lưng nam nhân, đem tay phải của hắn để ở trên vai mình, nói với cô gái một tiếng: “Đi.” Cô gái gật gật đầu, nhanh chóng đuổi kịp. Ai ngờ, mới đi đến cửa phòng, liền đụng phải một đám người. Một lão nam nhân đầu trọc, cố gắng ển cái bụng bia to đùng, trên cổ treo đầy dây chuyền bằng vàng, ngón tay cũng không bỏ qua một đống vàng rực. Tay phải của hắn gắt gao nắm lấy một nữ nhân, nữ nhân kia cũng đeo đầy nữ trang, nhìn không ra tuổi tác, chỉ có điều trông vô cùng xinh đẹp. Hai người này lúc thấy Toàn Hiểu Vũ, cũng đều lộ ra dáng cười nịnh hót, như là đặc biệt chờ cậu đi ra vậy.
Phía sau bọn họ là một đôi vợ chồng trung niên bộ dáng hơn ba mươi tuổi, nam nhân còn đang ôm một bé trai chừng ba, bốn tuổi, bé trai ở trong lòng hắn ngủ say. Nam nhân nhìn về phía Toàn Hiểu Vũ có chút do dự, cũng có chút cảnh giác. Mà nữ nhân thì nửa trốn ở phía sau nam nhân, không dám có bất kỳ tiếp xúc bằng mắt nào.
“Chuyện gì?” Toàn Hiểu Vũ nghiêng đầu hỏi bọn hắn, lộ ra vẻ có chút không vui, bọn họ cơ hồ ngăn không cho Toàn Hiểu Vũ đi ra ngoài.
Nam tử trung niên chà xát tay, cười gượng nói: “Vị tiểu ca, là như vậy.” Hắn ‘hì hì’ hai tiếng, mới tiếp tục nói: “Cậu có thể đưa chúng tôi về nhà được không? Tôi thấy thân thủ của cậu rất lợi hại. Yên tâm nhà của tôi ngay tại trung tâm thành phố, rất nhanh liền tới. Tôi cam đoan chỉ cần cậu đem chúng tôi an toàn về nhà, tuyệt sẽ không bạc đãi cậu! Bao nhiêu tiền, chỉ cần cậu mở miệng là được.”
Toàn Hiểu Vũ không hề nghĩ ngợi mà tự tuyệt: “Không rảnh.” Theo cậu thấy, ở đây nghe nam nhân này nói nhảm đúng là lãng phí thời gian của cậu.
“Tôi có rất nhiều tiền, thật sự, chỉ cần cậu.......” Nam nhân đầu hói không có ý định bỏ đi, hắn lau lau mồ hôi trên trán tiếp tục nói.
“Tránh ra!” Ngữ khí của Toàn Hiểu Vũ bắt đầu trở nên nghiêm khắc.
“Này! Thằng nhóc! Mày có biết hắn là ai không? Mày có tin rằng sau đi bọn tao đi ra khỏi nơi quỷ quái này sẽ thu thập mày không!” Lúc này nữ nhân xinh đẹp bên cạnh nam tử đầu hói không kiên nhẫn mở miệng, dáng vẻ kiêu căng còn có chút hung hăng, phảng phất như dáng cười nịnh hót vừa rồi chỉ là nguỵ trang, nói mấy câu nàng liền mất kiên nhẫn.
Toàn Hiểu Vũ trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén. Nữ nhân xinh đẹp kia liền co rúm lại, nhưng sau đó liền ngay tức khắc trừng mắt đáp trả, thoạt nhìn là do ngày thường kiêu ngạo thành thói, một chút cũng không muốn mình chịu thiệt.
Nhưng vào lúc này, hành lang bên trái lại hiện ra một bóng đen bay tới, hướng thẳng đỉnh đầu của nam nhân hói mà tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con mắt của Toàn Hiểu Vũ nháy cũng không thèm nháy, tay phải theo phản xạ vung ống nước lên.
“Ba! Đông!” Thanh âm quả dưa hấu vỡ vụng cùng với thanh âm của vật nặng rơi xuống.
Óc văng tung tóe, trên mặt đất nhiều thêm một khối thi thể của tang thi.
Bởi vì nam tử đầu hói cùng nữ nhân xinh đẹp đứng gần tang thi nhất, óc văng lên mặt họ.
Đợi cho bọn họ hiểu được cái gì đã xảy ra, nam tử đầu hói toàn thân không chỉ không ngừng run rẩy, hắn muốn lau đi óc trên mặt, thử nâng tay, lại không dám lau, mặt nghẹn như màu gan heo, cả người run rẩy như sắp quỳ xuống vậy. Nữ nhân còn lại ôm đầu của mình hét toán lên. Toàn Hiểu Vũ nhíu mày quát một tiếng: “Câm miệng!”. Ống nước còn dính đầy óc cùng máu chỉ vào miệng của nữ nhân kia.
Nữ nhân sợ tới mức lập tức bịt kín miệng. Giờ phút này, nàng mới ý thức được thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn gầy yếu tuấn mỹ nhưng lại vô cùng đáng sợ.
Mà bé trai được nam nhân ôm vào trong ngực tựa hồ bị tiếng hét chói tai của nữ nhân đánh thức, mơ mơ màng màng hô một tiếng: “Ba ba.”
Người đàn ông trung niên thấy thế vội đem đứa nhỏ nhà mình ôm chặt, không muốn để cho nó trông thấy một màn máu tanh. Hắn nhìn vẻ mặt sát khí của Toàn Hiểu Vũ, yên lặng kéo tay vợ mình, lùi về sau vài bước.
Vốn ban đầu, hắn từ trong mắt mèo nhìn thấy cảnh tượng Toàn Hiểu Vũ giết tang thi và đồng ý giúp cô gái, hắn mới quyết định mang theo vợ con đi ra cầu xin Toàn Hiểu Vũ.
Thế nhưng nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ lãnh khốc như vậy rồi lại lo lắng đem tính mạng của một nhà ba người bọn họ giao cho cậu. Cho nên hắn quyết định từ bỏ, tự mình nghĩ cách mang vợ con rời đi.