Chương 67: Lâm Văn Tuyết
Nam nhân kia thấy bộ dạng cố gắng của cô gái, càng tức giận hơn, vung tay lên, lại là một phong nhận, một lần nữa đánh úp về phía tay phải cô gái, phong nhận lần này còn sắc bén hơn hai lần trước rất nhiều.
Toàn Hiểu Vũ sải bước, nhảy ra phía sau cô gái, kiếm võ sĩ vung lên, một đạo kiếm phong và phong nhận của nam nhân kia chạm vào nhau, trong nháy mắt hóa giải đi công kích.
Giờ phút này Toàn Hiểu Vũ đã nhận ra bọn họ là ai, bọn họ chính là đôi tình nhân ở trong khách sạn, lúc ấy nam nhân kia hôn mê, là cô gái cầu Toàn Hiểu Vũ mang theo bọn họ rời khỏi khách sạn, trước khi đi cô gái còn cảm kích nói cảm tạ.
Thời điểm ấy, Toàn Hiểu Vũ nhìn ra bạn trai cô gái đang thức tỉnh dị năng, lúc này còn nhắc nhở cô gái, đi hướng Bắc, theo chân quân chính phủ ra khỏi thành phố lên Bắc.
Không nghĩ tới, vậy mà lại ở chỗ này gặp được bọn họ, càng không nghĩ tới chính là, ở trong tình huống như vậy mà gặp nhau.
Toàn Hiểu Vũ vừa động thủ, những dị năng giả khác trong đội ngũ cũng lặng lẽ nhích lại gần, để tùy thời có thể tiếp viện.
Trong đội ngũ sớm đã có người nhìn không được, chủ yếu là vì bị sự ngoan cường của cô gái làm cho cảm động, nhưng mà không có mệnh lệnh của đám người Tiêu Tử Nhiên, ai cũng không dám tự ý ra tay, Toàn Hiểu Vũ dẫn đầu động thủ, vừa lúc thỏa ý muốn của mọi người.
Mã Tĩnh Tĩnh và Lục Khiết tiến lên đỡ cô gái dậy. Lục Trung Hạ cũng đi tới nhẹ nhàng đặt tay lên tay phải bị thương của cô gái.
Đối với hành động của Lục Trung Hạ, cô gái bị kinh hách, nàng co rúm người lại, nhưng mà nàng rất nhanh phát hiện, vết thương của nàng sau khi được bạch quang bao phủ đã lập tức khép lại cho đến khi biến mất.
Nàng giương mắt nhìn Lục Trung Hạ, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Bên kia, Toàn Hiểu Vũ vừa ra tay, nhất thời chọc giận tên nam nhân trẻ tuổi kia: “Con mẹ nó, chõ mõm vào à!”
Một tiếng gầm lên, phía sau hắn cũng lập tức có mười mấy nam nhân vây quanh, trong tay những người đó, còn cầm đủ loại đao côn tự chế, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Toàn Hiểu Vũ không thèm để ý tới hắn miệng tiện, nâng tay phóng một cái hỏa cầu đánh thẳng vào mặt hắn, nam nhân nhất thời kinh hãi, mới vừa rồi thấy Toàn Hiểu Vũ ra tay, còn tưởng là một dị năng giả hệ lực lượng, trong lòng còn tràn đầy khinh thường, kết quả người ta quay đầu lại liền tặng hắn một hỏa cầu, nửa câu nói thừa cũng không thèm nói.
Hắn ta phóng ra phong nhận ngăn cản, thuận tiện lắc mình tránh khỏi hỏa cầu. Hỏa cầu bị phong nhận cản trở đánh trật.
Hắn trái lại miễn cưỡng tránh được, nhưng hỏa cầu nện vào đám người phía sau hắn, hỏa cầu nổ tung, hỏa diễm bắn ra bốn phía, đốt cháy làn da của bọn họ.
Vì thế trong đám người đó xuất hiện một hồi quần ma loạn vũ, loạn kêu loạn gào, lập tức bại lộ bản chất quân ô hợp và thuộc tính người thường của bọn họ.
Tiếp đó, trong đội của Âu Dương Cảnh có một băng hệ dị năng giả, lập tức phóng xuất một loạt băng tiễn, chuẩn xác cắm dưới chân bọn họ, đám ô hợp đó tức thì câm miệng, vũ khí trong tay cũng bị rớt lung tung, rất chật vật.
Kỳ thật, hỏa cầu của Toàn Hiểu Vũ và băng tiễn của băng hệ dị năng giả cũng không hề mang theo sát ý, nhưng lại có tính đe dọa rất mạnh. Dọa đám người của tên nam nhân trẻ tuổi, cũng dọa những người như hổ rình mồi bên này.
Quả nhiên, trong nháy mắt, hai dị năng giả cường đại đã đủ để cho những ánh mắt nhìn trộm bọn họ thoáng cái biến mất. Mười mấy người phía sau nam nhân trẻ tuổi kia vốn hùng hùng hổ hổ cầm vũ khí, hiện tại cũng chỉ đứng tại chỗ không dám hé môi.
Nam nhân kia là người co được dãn được, mắt thấy thực lực đối phương hùng mạnh, lập tức thay đổi sắc mặt biến thành nịnh hót: “A a a, cao thủ! Hiểu lầm hiểu lầm thôi! Các cậu thích cô gái kia sao, là may mắn của nàng, may mắn! Ha ha ha....... Mọi người giơ cao đánh khẽ, trách ta có mắt như mù, trách ta trách ta.......” Nói xong còn nâng tay tự cho bản thân hai cái tát vào mồm, bàn tay kia đánh nghe tiếng “ba ba”, quả thật là không hề thủ hạ lưu tình.
Bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, Toàn Hiểu Vũ lười dây dưa với hắn, chỉ nói “Cút”, những người đó rất thức thời, lập tức cút về xe của mình.
Nhóm đội viên lúc này mới trầm tĩnh lại, trở về vị trí của bản thân, ngẫu nhiên tò mò đánh giá cô gái một chút.
Thời điểm Toàn Hiểu Vũ quay đầu lại nhìn cô gái, miệng vết thương của nàng đã lành rồi, lúc này Mã Tĩnh Tĩnh cũng đã nhận ra cô gái, đang nhắc nàng nhớ về chuyện ở khách sạn.
Cô gái vốn đang trừng mắt nhìn phương hướng mà nam nhân kia rời đi, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và hận ý. Mãi đến khi Mã Tĩnh Tĩnh nhắc tới chuyện ở khách sạn, nàng mới kinh ngạc tỉ mỉ quan sát Mã Tĩnh Tĩnh: “Cô là?”
Không nên trách nàng nhận không ra Mã Tĩnh Tĩnh, nữ nhân nùng trang diễm mạt* (Trang điểm cầu kì, tô son trát phấn.) người đầy tục khí thiếu điều khắc hai chữ tiểu tam lên mặt trước kia và một thân nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ gọn gàng giỏi giang như hiện tại, quả thật là hai người khác nhau.
Mã Tĩnh Tĩnh ngượng ngùng giải thích tình huống một chút, cô gái lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nàng nhìn Toàn Hiểu Vũ, sửng sốt một hồi, cũng mặt đầy kinh hỉ: “Là cậu!”
Toàn Hiểu Vũ gật đầu với nàng, thuận tay cho nàng chút thức ăn và nước uống.
Cô gái có chút câu nệ nhận lấy, lúc này mới ý thức được bản thân chật vật bất kham và mọi người một thân sạch sẽ chỉnh tề giống như người đến từ hai thế giới khác nhau vậy.
Hóa ra, hai tháng, đủ để phá vỡ một thế giới.
Nhưng mà nàng cũng không có già mồm cãi láo, đem thức ăn Toàn Hiểu Vũ cho nàng cẩn thận ôm trước ngực, trong mạt thế, thức ăn là quý giá nhất!
“Ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi.” Toàn Hiểu Vũ nói với nàng, nhìn bộ dạng của nàng so với hai tháng trước quả thật là quá khác nhau, cậu trông thấy cũng không khỏi cảm thán.
Toàn Hiểu Vũ có ấn tượng tốt đối với cô gái này, nếu trong đội không phản đối, cậu nguyện ý thu lưu nàng.
Sở Thiên thấy thế, cười ra hiệu với hai cô gái trong đội, tỏ ý các nàng dẫn cô gái kia đi nghỉ ngơi thuận tiện giúp nàng chỉnh trang lại một chút.
Còn hắn thì kéo Toàn Hiểu Vũ đi dò hỏi tiền căn hậu quả.
Toàn Hiểu vũ đem chuyện ngày đó ở khách sạn nói lại một lần cho Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh cũng ở đó nghe.
Nghe xong lời kể của Toàn Hiểu Vũ, Tiêu Tử Nhiên quyết định: “Quan sát thêm một chút, nếu cô gái này không có vấn đề gì, liền thu lưu nàng.”
Sở Thiên và Âu Dương Cảnh tỏ vẻ không có ý kiến, Toàn Hiểu Vũ thì có vẻ rất vui vẻ.
“Anh đoán Mục Cửu không thể trở về nhanh như vậy. Hiểu Vũ, em quen biết nàng ta, thừa dịp này, đi hỏi thăm nàng ta tình huống thực tế của J thị đi.” Sở Thiên nhịn không được xoa xoa đầu Toàn Hiểu Vũ nói.
Nhìn ra được, tâm tình hiện tại của Toàn Hiểu Vũ rất tốt, Sở Thiên chung quy cảm thấy, em ấy như vậy đáng yêu vô cùng.
Toàn Hiểu Vũ gật đầu xong liền đi.
Âu Dương Cảnh nhìn thấy không khỏi cảm thán, cậu ta ở trước mặt Sở Thiên thật đúng là ngoan ngoãn nghe lời.
Âu Dương Cảnh ở trong lòng cảm thán, Tiêu Tử Nhiên thì không khách khí như vậy: “Cậu ngày ngày thân mật như vậy, đến cuối cùng vẫn là chưa ăn vào miệng, khoe khoang làm cái gì.” Giọng nói có chút chua chua.
“Đây chỉ là vấn đề thời gian. Không giống như cậu, cô gia quả nhân*.” Sở Thiên chế giễu lại. (Người cô đơn, lẻ loi.)
“Chờ cậu ăn được rồi hẳn nói với tôi.” Tiêu Tử Nhiên đảo mi mắt nói, ghé vào tay lái cách cửa kính xe nói với Sở Thiên đang đứng ở ngoài, một bộ tùy thời ngủ thiếp đi.
“Này, cậu không sao chứ? Từ nãy đến giờ cứ bộ dạng như sắp ch.ết vậy.” Sở Thiên nhíu nhíu mày, tên bác sĩ ủ rũ như vậy trước đây chưa từng thấy qua.
“Yên tâm, có chút thoát lực. Hai ngày này có chuyện gì tôi mặc kệ, cậu và đội trưởng Âu Dương tự mình ứng phó đi.”
“Cậu tốt nhất là mau khỏe nhanh đi, J thị không phải chỗ thái bình.” Sở Thiên cảnh cáo.
“Đã biết, dong dài!”
Bên kia, Toàn Hiểu Vũ và cô gái nói chuyện với nhau rất thuận lợi.
Dù sao từng trải qua hoạn nạn ở khách sạn, cô gái đối với Toàn Hiểu Vũ vẫn có chút tin tưởng, ấn tượng của Toàn Hiểu Vũ đối vối cô cũng rất tốt, vì thế cuộc trò chuyện rất thuận lợi.
Từ trong miệng cô gái, Toàn Hiểu Vũ biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô gái sau khi bọn họ tách ra và tình trạng cơ bản của J thị hiện tại.
Cô gái tên Lâm Văn Tuyết, bạn trai của nàng tên Phương Tấn, ngày ấy sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Văn Tuyết nghe theo lời của Toàn Hiểu Vũ, một đường chạy về phương Bắc.
Bọn họ vốn từ nơi khác đến đây để du lịch, cách nhà quá xa, trong lòng Lâm Văn Tuyết hiểu rõ, nhà nhất định không về được. Cái thời điểm đó, trên đường tuy rằng tắc nghẽn, nhưng tang thi cũng không nhiều, thời điểm đến ngoại thành, nàng quả nhiên gặp gỡ rất nhiều đoàn xe ra khỏi thành, vì thế đi theo đoàn xe cùng nhau ra ngoài thành.
Bạn trai của Lâm Văn Tuyết Phương Tấn, ngày thứ hai rời khỏi S thị liền tỉnh lại, sau khi hắn tỉnh lại, liền thức tỉnh phong hệ dị năng.
Ngay từ đầu, hai người còn không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy có siêu năng lực, giết tang thi tiện hơn.
Khi đó, Phương Tấn đối với việc Lâm Văn Tuyết bất ly bất khí* (Không rời không bỏ) phi thường cảm động. Hai người theo đoàn xe, thường thường cùng nhau xuống xe tìm kiếm thức ăn, cùng giết tang thi, Phương Tấn ở thời điểm đó vẫn rất che chở Lâm Văn Tuyết.
Nhưng mà khi thấu triệt mạt thế, nhóm tang thi tiến hóa cũng càng ngày càng lợi hại, mà thức ăn lại càng ngày càng ít ỏi, ngay cả dùng nước để uống cũng dần dần biến thành vấn đề.
Chậm rãi, một đám dị năng giả tụ tập lại với nhau, bọn họ lợi dụng ưu thế dị năng của bản thân, luôn có thể ở trong thời gian ngắn nhất thu hoạch được nhiều vật tư nhất.
Địa vị của người thường và dị năng giả dần dần chênh lệch thêm.
Vì thế mâu thuẫn liền phát sinh.
Phương Tấn ở trong đám dị năng giả chậm rãi biến thành chủ chiến, được phân nhiều vật tư, mà sau khi tang thi thăng cấp Lâm Văn Tuyết chỉ có thể tránh ở phía sau Phương Tấn, hoàn toàn ỷ lại vào sự bảo hộ của hắn, thậm chí, nàng không thể tìm được bất kỳ thức ăn gì, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào Phương Tấn.
Hắn cũng càng ngày càng chướng mắt Lâm Văn Tuyết vô dụng, trái lại cùng một nữ thủy hệ dị năng giả thân mật.
Hắn vốn có vài phần anh tuấn lại là chủ chiến trong đoàn thể, thủy hệ dị năng giả kia đương nhiên đối với hắn có tình ý, thường xuyên qua lại, hai người liền thông đồng với nhau.
So với việc mỗi ngày cùng Lâm Văn Tuyết bẩn hề hề, có một thủy hệ dị năng giả giúp cho bản thân bảo trì được sạch sẽ gọn gàng, đương nhiên có sức hấp dẫn nhiều hơn.
Cho nên câu chuyện liền phát triển theo phương hướng cực kỳ cẩu huyết.