Chương 77: Chuột dị năng
Ai biết thổ hệ dị năng giả kia mắt thấy Bùi Thiên Hành trước tiên kéo hỏa hệ dị năng giả đi, nhất thời khẩn trương thoáng cái bổ nhào lên ôm lấy đùi của hỏa hệ dị năng giả, trong miệng còn không ngừng cuống cuồng làm ồn: “Không được! Đội trưởng anh không thể bỏ lại tôi, muốn lên thì cả hai cùng lên.”
Nhánh cây đang lên cao đột nhiên bị mắc kẹt lại, hỏa hệ dị năng giả kia cũng cảm giác được tình huống nguy hiểm, vì thế cố hết sức đá văng tên thổ hệ dị năng giả, trong miệng cũng đồng thời hô to: “Mau kéo tôi! Mau kéo tôi! Mau mau!”
Thổ hệ dị năng giả kia nào chịu dễ dàng buông tha như vậy, lại một lần nữa bổ nhào lên ôm lấy hỏa hệ dị năng giả, hai người liền dây dưa như vậy giữa không trung.
Bùi Thiên Hành đầu tường thấy thế vừa tức vừa vội, hai người dây dưa một khối ai cũng không chịu buông tay lấy tình hình của hắn trước mắt, căn bản là kéo không nổi bọn họ, nếu cứ tiếp tục như vậy.....
Cái câu “Các người mau dừng tay!” của Bùi Thiên Hành còn chưa kịp vang lên thì chỉ thấy mấy con chuột to lớn thần tốc đánh tới hai người bọn họ.
Những nhánh cây khác trên tường lập tức tiến vào trạng thái công kích, nhanh chóng đâm ch.ết ba con chuột lớn.
Nhưng mà dù vậy cũng đã không còn kịp rồi chỉ nghe hai người kia đồng thời kêu thảm thiết, sau đó cùng nhau ngã xuống trên mặt đất, phía sau, những con chuột to lớn hơn bổ nhào tới.....
Bùi Thiên Hành đứng ở đầu tường, nhánh cây bay múa nhưng ở loại thời điểm này nhánh cây phải đối phó một đàn chuột có số lượng lớn thì chẳng khác nào như muối bỏ biển!
Rất nhanh, không đến một phút đồng hồ, hai người dây dưa kia đã bị đàn chuột bao phủ không còn nhìn không thấy bóng dáng.
Bùi Thiên Hành thu hồi công kích, đứng ở đầu tường nhìn phía dưới yên lặng không nói gì.
Những con chuột to lớn bắt đầu leo lên tường thành, chúng nó nhảy dựng lên, cư nhiên có thể nhảy lên cao năm sáu mét, chúng nó mưu đồ bắt lấy hắn, nhưng lại thất bại, tường xi-măng đối với chúng nó mà nói quá mức trơn trượt không có chút chống đỡ.
Chúng nó nhảy lên, lại rớt xuống, sau hơn mười lần thử nghiệm, Bùi Thiên Hành phát hiện, có con chuột bắt đầu đào bới đất dưới chân tường.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt một mảnh mờ mịt, hắn nhìn bầu trời đen ngòm — tai họa sắp xảy ra, nên đi nơi nào?
Địa đồ trong tay Tả Lực phát huy tác dụng lớn vào lúc này.
Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên rất nhanh từ trong địa đồ tìm ra một con đường thoát khỏi thành. Đương nhiên, đây là địa đồ trước mạt thế, phỏng chừng đường kia hiện tại đã bị đóng kín lại.
Nhưng mà không có vấn đề gì, cho dù đóng kín lại cũng luôn luôn có biện pháp thông qua nó. Hơn nữa đóng kín lại liền đại biểu có phòng hộ, tiến có công lui có thủ, trái lại là nơi tốt nhất.
Đoàn người chuẩn bị xuất phát, dọc theo đường đi cũng không có người đến ngăn trở bọn họ. Bọn họ vốn giành được quyền tùy ý ra vào, hơn nữa, mặc dù bên ngoài không có động tĩnh gì quá lớn, bọn họ cũng có thể cảm nhận được phần lớn nhân viên canh phòng, đã bắt đầu bị điều động.
Đây là chuyện tốt, tóm lại đại biểu người cầm quyền nơi này ít nhất xem trọng chuyện này.
Dọc theo đường đi, mọi người còn trông thấy vài đội bảo vệ vội vàng đi trên đường, toàn bộ đều là quân nhân.
“Những người này hẳn là người của Viên Long đi?” Tiêu Tử Nhiên suy đoán.
“Đại khái đúng đi, tuy rằng Thái Viễn Hàn cũng không phải không có hoạt động, nhưng mà rõ ràng Viên Long so với hắn càng xem trọng chuyện này hơn.” Sở Thiên nói tiếp.
“Sinh tử du quan* (Đã trải qua sống ch.ết nên càng cảnh giác cao hơn.), Viên Long xuất thân quân nhân, hắn so với Thái Viễn Hàn càng giỏi ngửi được mùi nguy hiểm.” Âu Dương Cảnh cũng khó có được một lần phát biểu quan điểm của mình.
Chân tướng của cuộc đàm phán tên bác sĩ đã tỉ mỉ kể lại cho hắn nghe, tuy rằng Âu Dương Cảnh phát hiện, ở trong tình huống càng ngày càng nguy cấp như hiện tại, hiệu quả lãnh đạo của hắn càng ngày càng ít, nhưng mà thái độ Tiêu Tử Nhiên và Sở Thiên cũng không có bởi vậy mà thay đổi, vẫn tôn trọng hắn, vẫn xem hắn là một trong những người lãnh đạo.
Trên đường đi được khoảng một tiếng đồng hồ, mọi người rốt cục đi tới thành Bắc, con đường quả nhiên bị phong tỏa, tường thành cao lớn hết sức dễ thấy.
“Bọn họ quả nhiên tốn rất nhiều tâm tư ở phương diện phòng ngự, khó trách Thái Viễn Hàn tự tin như thế.” Sau khi Sở Thiên nhìn thấy tường thành cảm thán nói.
Tiêu Tử Nhiên cũng không có tiếp lời Sở Thiên, lập tức bảo Âu Dương Cảnh dừng xe lại.
“Làm sao vậy?” Sở Thiên và Âu Dương Cảnh cùng kêu lên hỏi.
Liền ngay cả Toàn Hiểu Vũ cũng mặt đầy nghi vấn nhìn Tiêu Tử Nhiên.
Tiêu Tử Nhiên có vẻ có một chút rối rắm, sau đó mới nói: “Trên tường thành kia, có một bóng người màu xanh biếc.”
Mọi người ngẩn ra, sau đó nhớ tới dị năng mới của tên bác sĩ.
“Là người?” Sở Thiên hỏi.
“Tôi làm sao mà biết!” Tên bác sĩ đảo mắt xem thường, “Xem chừng là hình người. Nhưng mà ̣lỡ đâu tôi nhìn thấy tang thi dị năng thì sao?”
Đây chính là suy luận mà ba người bọn họ trước đó từng giả dụ, quả thật có khả năng như vậy, nhưng mà tạm thời không thể tiến hành thử nghiệm.
Cho nên mọi người cùng nhau xuống xe, Sở Thiên quyết định mang theo Toàn Hiểu Vũ cùng nhau đi tới dò xét thực hư.
Bởi vì kia dù cho không phải tang thi cũng sẽ là một dị năng giả, như vậy, ở loại thời điểm nhạy cảm như vậy, một dị năng giả một mình đứng ở đầu tường, dụng ý của hắn đáng để thảo luận một phen.
Lần này Tiêu Tử Nhiên cũng kiên trì muốn cùng đi, chủ yếu là bởi vì màu sắc của đối phương, trước đó ở căn cứ đối với màu sắc và dị năng của mỗi người đều tiến hành một phen suy luận, màu xanh rất có thể là mộc hệ.
Chẳng qua bởi vì tên bác sĩ không thể nhìn thấy màu sắc của bản thân, suy luận này cũng chỉ là một cái suy luận mà thôi. Hiện tại đúng là một cơ hội tốt để chứng thật, huống hồ, nếu như thật là đồng hệ dị năng, hắn rất có hứng thú.
Ba người lén lút tới gần, khi đến gần mới phát hiện, không chỉ ở trên tường thành có bóng người, ở bên ngoài tường thành còn truyền đến đủ loại tiếng kêu “Chít chít” và tiếng gặm nhắm.
Bước chân ba người dừng lại, bóng người trên tường thành tuy rằng đưa lưng về phía bọn họ, thế nhưng lại vô cùng quen mắt, mọi người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, đặc biệt là đối với Tiêu Tử Nhiên.
“Bùi Thiên Hành?” Tiêu Tử Nhiên nghi hoặc hô một câu.
Bùi Thiên Hành đứng ở đầu tường nghe thanh âm đột nhiên cả kinh, mới vừa rồi quá mức nhập thần, cư nhiên hoàn toàn mất cảnh giác.
Bất quá đợi hắn xoay người lại thấy ở phía dưới liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tiêu Tử Nhiên, Sở Thiên.”
Hắn vốn tính toán chờ giải quyết xong chuyện hai người đồng bạn thì sẽ đi hỏi Tiêu Tử Nhiên có thể cho hắn gia nhập đoàn đội, cho dù Tiêu Tử Nhiên không đáp ứng, hắn cũng tính toán lặng lẽ đi theo bọn họ.
Chẳng qua tai họa xảy ra bất ngờ khiến hắn đối với tính khả thi của kế hoạch sinh ra hoài nghi to lớn — khi tai họa ập đến, trong thành loạn lên, ai còn có thể tìm được ai chứ?
Không nghĩ tới, cư nhiên lại trùng hợp như vậy gặp mặt ở chỗ này, Bùi Thiên Hành không biết hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này như thế nào.
“Bên ngoài là cái gì? Cậu đứng ở trên đó để làm gì?” Tiêu Tử Nhiên hỏi, có chút khó chịu cảm giác phải ngửa mặt nhìn người khác.
“Đàn chuột!” Bùi Thiên Hành trầm trọng nói: “Một đàn chuột do những con chuột cực lớn kết thành. Chỉ cần hơn mười giây, chúng nó có thể đem một người gặm thành xương.”
Ba người ở bên dưới nghe vậy trầm mặc.
Lại là thú biến dị, mà còn là chuột!
Cho dù chúng nó không biến dị, bình thường cả đàn cả lũ xuất hiện cũng đủ khiến người ta ghê tởm, hiện tại, còn biến dị.......
Tiêu Tử Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Tôi đi xem thử!” Nói xong cũng không chờ người khác đồng ý, hai cái nhánh cây bay ra, nhanh chóng cố định trên tường thành, cả người cũng bay lên theo.
“Chúng tôi cũng đi!” Sở Thiên hướng tên bác sĩ hô một tiếng.
Tên bác sĩ đến đầu tường nghe vậy cũng không nói lời thừa, thả nhánh cây xuống cuốn lấy hai người bọn họ.
Rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên, cũng bị kéo lên đầu tường.
Bùi Thiên Hành nhìn thấy trong lòng kinh ngạc, trước khi tên bác sĩ miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn, hiện tại năng lực bị tiêu hao của hắn chậm chạp không chịu khôi phục, mới dẫn đến hai người kia tranh đấu đến ch.ết.
Mà hắn nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của tên bác sĩ lôi kéo hai người kia không chút cố sức, một chút cũng không có bộ dạng suy yếu sau đại chiến, khiến hắn kinh hãi không thôi, trong lòng chứa nhiều suy đoán lại không dám lên tiếng hỏi.
Bên kia ba người vừa lên tới, liền nhìn xuống dưới chân tường, vừa nhìn một cái liền nhịn không được hút một ngụm khí lạnh.
Đông nghìn nghịt một mảnh, rậm rạp chi chít. Trọng điểm là chúng nó đều lớn hơn con mèo bình thường một chút, hai mắt đỏ hồng, lộ ra răng nanh sắc bén.
Đúng vậy! Răng nanh! Chúng nó đều dị biến ra răng nanh!
“Này.....” Hiện tại ngay cả Sở Thiên cũng nói không ra lời, này phải làm sao để có thể ra khỏi thành?
Toàn Hiểu Vũ thử đánh vài hỏa cầu vào trong đàn chuột, hỏa cầu rất nhanh đốt cháy bộ lông trên người chúng, những con chuột to lớn bị đốt phát ra tiếng kêu “chít chít” thảm thiết, nhưng khi chúng nó rớt xuống đất, rất nhanh liền bị những con chuột khác bao phủ, hỏa diễm cũng theo đó mà bị dập tắt — chúng nó lựa chọn giết ch.ết đồng bạn có tính uy hϊế͙p͙ để bảo vệ bản thân.
“Thật sự khó giải quyết.” Thấy một màn kia, Tiêu Tử Nhiên cảm thán nói.
“Chúng nó sợ lửa!” Toàn Hiểu Vũ khẳng định nói.
Tiêu Tử Nhiên lắc đầu: “Vô ích, trong đội của chúng ta thêm vào cậu, cũng chỉ ba hỏa hệ dị năng giả, ba người các cậu, có thể đối phó được một đám lớn đến như vậy sao?”
“Các người nhìn chân tường.” Lúc này, Bùi Thiên Hành lên tiếng nhắc nhở.
Hắn là người đến nơi này sớm nhất, quan sát đàn chuột một hồi lâu từ sớm đã chú ý tới những con chuột đang đào đất ở chân tường.
Ba người Sở Thiên lúc này mới theo phương hướng Bùi Thiên Hành chỉ nhìn xuống.
“Con chuột màu nâu!” Tiêu Tử Nhiên kinh ngạc hô: “Ba con màu nâu! Chúng nó đang làm cái gì?”
Bởi vì chung quanh quá mờ, tầm nhìn của mọi người vẫn luôn bị đàn chuột đông nghìn nghịt hấp dẫn, Tiêu Tử Nhiên trước đó vẫn không có chú ý tới một mảnh màu nâu ở gốc tường.