Chương 13

“Học trưởng anh thật lợi hại! Tình cờ thu thập đồ vật, hiện tại vừa vặn có thể cứu mạng!” Phương Hách ca ngợi từ nội tâm, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Tử Trọng chỉ đang kiếm cớ, cậu thật sự cho rằng hắn vì muốn mở cửa tiệm nên mới luôn bận rộn như vậy.


Không phải sao? Chính cậu giúp lắn tìm tư liệu, tìm các loại phươn pháp làm thực phẩm phụ, đồ gia vị, hẳn là học trưởng muốn dùng đồ trong không gian để làm, lại sợ bị người khác phát hiện bí mật, cho nên mới tự mình nghiên cứu!


Hạ Tử Trọng có chút đỏ mặt, nụ cười trên mặt Phương Hách là phát ra từ nội tâm, tràn đầy hiềm vui – thay hắn vui vẻ.


Vốn dĩ mảnh đất trụi lủi trên sườn núi, nay được phân ra trồng theo từng tầng, phía dưới trồng các loại cây ăn quả, ở giữa thì trồng trà, phía trên thì trồng cây gỗ. Một mảnh rừng trúc dưới sườn núi vẫn luôn kéo dài tới sau nhà trúc. Phía bên kia hồ nước là một mảng cỏ non xanh rờn dùng để nuôi heo, bò, dê, lừa, ngỗng, thỏ.


Một thác nước khổng lồ đổ thẳng vào hồ sâu. Đủ loại cá, tôm, hoa sen, các loại thực vật dưới nước bập bềnh.
Từ hồ nước kéo dài ra tới bên trong dòng suối nhỏ, đủ loại đá cuội, tôm nhỏ, cá trạch, cá nhỏ bơi lãng đãng trong hồ nước.


Xa xa, có một mảnh màu xanh thẳm dập dìu bên bãi cát vàng. Phảng phất như một món đồ sứ tinh mỹ đang cưỡi lên một viên bảo thạch màu lam đẹp nhất.
“Đây là…” Nhìn ‘bãi cát’ thật quen mắt, Phương Hách trợn mắt lên nhìn về phía Hạ Tử Trọng.


available on google playdownload on app store


Hạ Tử Trọng gật gật đầu: “Đúng, đây chính là bãi cát nơi chúng ta nghỉ phép đó, nước cũng là lấy từ trong biển.” Hắn không nghĩ tới các động vật trong biển thật sự có thể sống được!
Tuy rằng diện tích nhỏ nhưng có thể sống là tốt rồi.


Nước biển cũng không quá sâu, đứng trên bờ cát, có thể nhìn được dưới đáy. Đủ lọai cá biển, sinh vật biển ở bên trong tự do tự tại bơi tới bơi lui.


Đáy nước trải rộng nham thạch, san hô đủ màu, Phương Hách đứng ở chỗ này còn có thể nhìn thấy một con sao biển lớn. Con sao biển kia nhìn rất quen mắt, là mấy ngày trước hai người đi bơi phát hiện được!


“Mấy cái này đều là do học trưởng bắt được sao?!” Trong biển còn có mấy khối đá ngầm nổi trên mặt biển, dính trên đó một ít sò. Phương Hách không biết tên chúng, nhưng lại biết chúng nó ăn rất ngon.


“Ừ, thích không?” Phương Hách kinh hỉ, làm Hạ Tử Trọng có một loại cảm giác thỏa mãn, không gian này, là cái ổ nhỏ mà hắn vì cuộc sống tương lai của bọn họ mà bố trí. Cho dù bên ngoài trời đất xoay chuyển, bọn họ cũng có thể có một nơi an tâm ngủ nghỉ.


Phương Hách dùng sức gật đầu, tuy rằng nơi đây không đầy đủ, nhưng hoàn cảnh, không khí, hết thảy tất cả đều làm cho người vô cùng chờ mong.
“Học trưởng anh cứ yên tâm giao cho em, em có thể giúp anh quản lý nơi này. Đợi em tìm hiểu kiến thức trồng trọt, còn có…”


“Có cái gì không yên lòng?” Rõ ràng tất cả lo lắng của Hạ Tử Trọng lúc trước đều là di chứng do trọng sinh mang tới: “Nếu đã mang em vào đây, anh đương nhiên yên tâm với em rồi. Sau này, nơi đây chính là nhà của chúng ta.”


Phương Hách nhất thời nói không ra lời, cậu cúi đầu, khẽ tựa vào vai Hạ Tử Trọng, học trưởng đã quá tin tưởng mình… Mình nhất định phải dụng hết toàn lực! Bảo vệ anh ấy, cùng với bí mật này của anh!


Ở trong nhà trúc, có một ít đồ nội thất, ghế Sô pha, bàn trà, tất cả đều là thứ có trong nhà Hạ Tử Trọng.
Trong phòng bếp có tủ lạnh, đồ làm bếp… vân vân, cũng là từ trong nhà dọn vào.


“Học Trưởng không phải đem hết đồ trong nhà dọn vào đây đi?” Phương Hách mở tủ lạnh ra, thấy đồ bên trong giống như đúc mấy ngày trước khi đi, không khỏi nở nụ cười.


Hạ Tử Trọng ho khan một cái: “Đều chuyển vào hết, anh vốn muốn đi N thị trước, sau đó tới thảo nguyên ở Tây Bắc mua vài thứ cho nên đem đồ cất vào trong không gian… Đi theo anh.”
Hạ Tử Trọng mua đồ để vào không gian phải tốn hết ba tấm thẻ nhưng bởi vì không gian quá lớn nên chỉ chiếm một góc nho nhỏ.


Không gian trên dưới cũng không liên kết với nhau nếu không cái hồ nước phía trên đã ngập xuống đây luôn rồi.


“Đồ để dưới này sẽ không bị hỏng, mùi vị cũng không bị biến chất. Bỏ vào trạng thái gì, lấy ra cũng y vậy. Ở trên thì lại giống ngoài, đồ để lâu sẽ hỏng. Chỉ là thời gian trồng trọt sẽ rút ngắn rất nhiều.” Đặc điểm bảo trì nguyên trạng vật phẩm giống với một không gian dị năng giả.


Phương Hách hai mắt sáng ngời: “Vậy chúng ta có thể làm một một ít thức ăn để ở chỗ này, chờ lúc đói thì lấy ra ăn.”
Hạ Tử Trọng gật đầu với cậu, cười nói: “Vậy thì làm phiền em.”
“Không thành vấn đề!”


Nơi nấu nướng đặt ở bên ngoài, bên phải là các vật phẩm hằng ngày, các loại đồ ăn, vật tư, hạt giống cũng phân loại để ở một bên.
Hạ Tử Trọng lúc trước không có thời gian, cũng như không đủ tiền để đi mua tủ đựng, liền chất thành đống lên nhau.


Cũng may, đồ bên trong tầng không gian có thể dùng ý niệm lấy ra. Chồng lên nhau cũng sẽ không bị đè ép.


Phương Hách cầm lấy một trái táo đặt dưới mũi ngửi một cái: “Trái cây trong không gian khác với bên ngoài, chúng ta phải cẩn thận, tuyệt đối đừng đem trái cây trực tiếp lấy ra, nếu có lấy, cung phải xử lý đã.”


Trước tận thế, đồ ăn có mùi vị khác nhau cũng không có gì quan trọng, có thể xem là đặc sắc, bán cũng chỉ được nhiều tiền hơn, nhưng trong mạt thế, toàn bộ hoa quả rau dưa đều là thứ vô cùng mới mẻ, mà càng mỹ vị thì càng gây chú ý với người khác.


Hạ Tử Trọng kinh ngạc xong lại rất vui mừng, không nghĩ tới Phương Hách nhanh như vậy có thể nghĩ đến điểm này, không cần hắn nhắc nhở cậu.
“A! Học trưởng, chúng ta còn chưa ăn gì hết! Đi làm cơm đã!”


Nguyên liệu nấu ăn trong không gian đầy đủ, có cả bình gas, Hạ Tử Trọng cũng lục tục mua vài bình, chứa trong phòng bếp. Phương Hách lấy một chút nguyên liệu, hứng thú bừng bừng chạy vào phòng bếp bắt đầu làm cơm.


“Em nấu cơm nhiều một chút, làm cơm nắm, còn phải chuẩn bị bánh mì có thể tùy thời ăn được. Đúng rồi, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp đi một chuyến đến siêu thị, lấy nhiều túi nhựa, túi chân không các loại, mỗi loại đồ ăn làm xong thì cho vào mấy túi nhỏ, lúc ăn sẽ thuận tiện lấy ra hơn.” Phương Hách chuẩn bị làm chút cơm nắm, bánh mì thích hợp để ăn bên ngoài.


Hai loại này đều không gây chú ý, lấy ra từ trong không gian cũng rất tiện.


“Em muốn làm bánh mì ở bên trong cũng có kẹp thức ăn sao?” Giai đoạn sơ kỳ tận thế, ở bên ngoài sưu tập vật liệu, mọi người đều sẽ ưu tiên dùng bánh mì. Vật này thời gian sử dụng ngắn, sau khi tìm được sẽ ưu tiên ăn trước.


Hậu kỳ dùng mì ăn liền là chính, về sau, là các loại bột gạo, bột mì làm bánh bột ngô.
“Vâng!” Phương Hách liền vội vàng gật đầu: “Còn có bánh nướng, bánh bao… mấy cái đó em có học qua! Mấy ngày nay em tranh thủ làm!”


“Không vội, em ngày hôm nay làm một ít, đủ cho chúng ta ăn một hai ngày là được rồi. Mỗi buổi chiều sẽ ra ngoài hỏi thăm tin tức. Chạng vạng về không gian trồng cây, chỉnh lý vật tư. Buổi sáng thì phiền em làm đồ ăn.” Nói là nói như vậy, nhưng Hạ Tử Trọng vẫn rất tự giác đi vào nhà bếp hỗ trợ.


Hắn không biết nấu cơm, lúc nấu cơm mười lần có một hai lần khét, còn lại đều là cơm chưa chín.
Nhưng bây giờ cắt nấm, nạy sò, rửa rau đối với hắn không thành vấn đề.


“Này thì có gì phiền toái? Em thích nấu ăn mà.” Phương Hách cười vui vẻ, vì Hạ Tử Trọng chuẩn bị cơm nước, là việc làm cậu vui nhất. Đặc biệt tình hình bên ngoài bây giờ hỗn loạn như thế, làm những chuyện này, khiến cậu đặc biệt cảm thấy an toàn. Không phải, dù là ai khi đối mặt với tình cảnh bên ngoài, từ đáy lòng đều sinh ra tuyệt vọng.


“Học trưởng đi lấy nước giếng đến đây dùm em đi.”
“Nước giếng?” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, phía sau phòng đúng là có một cái giếng, nhưng… Kỳ thật hắn chưa dùng bao giờ.


Đời trước Đới Quân ở trong không gian ngại mệt nhọc, cho nên vẫn luôn dùng nước trong thác phía sau núi. Nước kia rất sạch sẽ, lúc đó hồ nước cũng không nuôi thứ gì.
“Ừ! Nước giếng nhìn qua rất sạch sẽ, cũng có thể trực tiếp uống.” Phương Hách không nhấc đầu lên mà chỉ gật gật.


Nhưng mà, trong nước hiện tại nuôi cá tôm cua đồng, vịt ngỗng các loại, thỉnh thoảng còn bơi một vòng, Hạ Tử Trọng cũng không muốn uống nước ở đó.
Lấy một cái thùng đựng nước đi ra phía sau, từng cục đá bự chất trên miệng giếng, tỏa ra hào quang xanh biếc. Phía trên có dây thừng quấn thành từng vòng.


“Vù vù” Một cái thùng nước nhỏ rớt xuống giếng.
Hạ Tử Trọng kéo thùng nước lên, tay tiếp xúc gần thùng nước, liền cảm thấy hơi lạnh tỏa ra.
Nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn kỹ, hơi lạnh tỏa ra nhiều hơn.


Hắn uống thử một ngụm, nước ngọt, mát lạnh, cảm giác mệt mỏi bởi vì sốt nhẹ, ngay lập tức thuyên giảm! Mà trong thân thể lại có cảm giác tràn ngập sức mạnh! Lẽ nào nước này đối với thân thế người có tác dụng đặc biệt?!


Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút vội vã đem nước đổ vào trong thùng, gánh thêm một thùng nữa cho tới khi đổ đày thùng nước của mình mới thôi. “Phương Hách, đến đây, em uống thử nước này xem, có cảm giác gì không?”


Hạ Tử Trọng còn chưa vào cửa đã kêu Phương Hách. Phương Hách tuy rằng không rõ có chuyện gì, nhưng vẫn vội vã thả đồ trong tay xuống, giúp hắn bưng nước vào, liền một miếng uống thử.
“Ngọt, nước giếng thật ngọt!” Phương Hách đã từng ở nhà nông thôn, biết nước giếng ngọt rất hiếm thấy.


“Còn gì nữa không?” Hạ Tử Trọng không hề chớp mắt nhìn cậu, muốn xác định có phải mình bị ảo giác hay không.


“Còn có?” Phương Hách nghiêng đầu ngẫm lại, liền nếm thử một miếng, hai mắt sáng ngời: “A Thật giống… giống như là… em không nói rõ được… sau khi uống vào… cảm giác thân thể hết sức thoải mái.”


Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Anh mỗi ngày phát sốt trên người đều cảm thấy khó chịu. Sau khi uống nước này anh cảm thấy khí lực toàn thân đều được bổ sung lại.”
“Quá tốt rồi! Học trưởng uống nhiều một chút đi! Nói không chừng bệnh có thể chuyển biến tốt!”


Hạ Tử Trọng yên lặng gật đầu, đời trước hắn thật là ngu. Kết giao người xấu mà mình cũng không biết! Chẳng trách cuối cùng bị đẩy vào đường ch.ết? Thật đúng là ch.ết vì ngu mà!






Truyện liên quan