Chương 81
Nghe tiếng Phương Hách, bạch cầu cho dù không muốn cũng phải lắc người đi vào, ôm tinh hạch dưới thân mới vừa ‘ra tay’ cướp của từ dây leo đột xuất trở về không gian – nó vừa mới cướp được bốn viên, bên ngoài còn có vài viên tinh hạch tang thi cấp hai đó! Hu hu hu, thật muốn lấy hết à.
Trong nháy mắt bạch cầu lách vào không gian, Phương Hách cũng kéo chốt lựu đạn, ném vào giữa phòng, rồi chạy vào không gian.
Hạ Tử Trọng thì lùi về phía sau, nhìn mấy người Quách Binh chờ cách đó không xa hét lớn: “Lùi về sau! Sắp nổ!”
“Ầm ầm, ầm ầm ầm…” Một trái lựu đạn dẫn đốt năm, sáu bó thuốc nổ, căn nhà chứa mấy gốc thực vật kia liền nổ bay! Biến dị thực vật bị nổ nát bét.
Lực trùng kích cực lớn làm Hạ Tử Trọng nhào xuống đất, còn đám người tiểu đội Luân Hồi ở trong xe được nếm thử một lần cảm giác như bị quay, may là xe của bọn họ tương đối rắn chắc, xe chỉ nhảy tại chỗ mấy lần, cũng không sứt mẻ gì, chỉ là cả người có chút chóng mặt.
Nửa ngày sau, Hạ Tử Trọng mới chậm rãi bò dậy, trên người đều là bụi đất. Quay đầu lại, mấy gian nhà phía sau đã nổ thành một cái hố lớn, không nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Mất công tốn sức ngồi dậy được, Hạ Tử Trọng nhìn về phía xe mình – không thể không nói, xe cải tạo chống đạn đúng thật là trâu bò, ngoại trừ thân xe có một lớp bụi đất phủ ngoài, cơ hồ không có bất cứ vấn đề gì.
Mọi người trong tiểu đội Luân Hồi trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chăm căn phòng kia, chỉ lo mấy gốc thực vật cổ quái từ bên trong lại bò ra, ngoại trừ Trần Ninh, không có ai chú ý tới Hạ Tử Trọng đứng dậy đi ra phía sau tòa nhà đó.
Bạch cầu trước tiên bị Hạ Tử Trọng gọi ra, mang Phương Hách theo, Phương Hách vừa ra tới liền bận bịu kiểm tr.a trên người Hạ Tử Trọng.
Bởi vì biến dị thực vật có quá nhiều dây leo, dị năng hệ kim của Hạ Tử Trọng đều dùng để vào vũ khí, cho nên trên người chịu một ít thương tổn, hơn nữa lúc nổ có vài khối đá, tạp vật nhiệt độ cao đập trúng hắn, khó tránh khỏi nhiều thêm một ít vết thương, quần áo cũng bị đốt ra mấy cái lỗ to nhỏ không đồng đều.
Môi mím chặt, Phương Hách không nói một lời vận chuyển dị năng, luồng ánh sáng màu trắng lướt qua da thịt liền lành lặn như ban đầu. Cho đến khi xử lý xong một đống vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người Hạ Tử Trọng, Phương Hách mới thở phào một hơi, ôm chặt lấy hắn.
Hạ Tử Trọng cũng vòng tay ôm cậu, thấp giọng hỏi: “Có bị thương không?”
Phương Hách khẽ lắc đầu, vẫn tựa vào ngực hắn, một lát sau, mãi đến khi nghe tiếng mở cửa xe của ai đó mới thấp giọng nói: “Trở về phải đổi nhiều thuốc nổ mới được!”
Biến dị thực vật thực sự quá khó chơi, dùng năng lực của bọn họ bây giờ không có cách nào dùng dị năng hoặc quyền cước để giết được nó. Vẫn là thuốc nổ dùng tốt hơn! Trực tiếp ném vào chúng rồi chạy vào không gian là được.
Hai người đang điều chỉnh tâm lý, chợt thấy hình như có cái gì đó không đúng – “Bạch cầu đâu?” Bạch cầu mang Phương Hách ra xong bây giờ chạy đi đâu mất rồi!
Liếc mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà mặt mày tối sầm nhìn đống phế tích, bạch cầu… e rằng đã đi chỗ đó.
Biết rõ bản tính bạch cầu, hai người đoán không sai, không quá nửa phút sau, hai người liền cảm giác được một cách rõ ràng – quả cầu nào đó đã về tới không gian. Thông qua ý thức liền thấy nó đang trôi lềnh bềnh giữa không trung.
“Không đúng, ánh sáng trên người nó sáng hơn bình thường! Nhanh, lấy vài thứ ra. Không được, về xe mới lấy ra được!” Hạ Tử Trọng biến sắc vội vã kéo Phương Hách chạy ra ngoài, xui xẻo sao bọn Quách Binh lúc này cũng đi tới, không có cách nào khác hắn chỉ có thể để Phương Hách chạy về xe trước – “Em đi coi thử xe chúng ta còn chạy được nữa không?”
Nói rồi, hắn mới đi đến nói chuyện với Quách Binh.
“Vừa nãy là… lựu đạn?” Quách Binh vô cùng khiếp sợ, lực phá hoại kia cũng không nhỏ, lựu đạn thông thường có thể mạnh như vậy sao?
Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Còn có thuốc nổ, tốc độ của Phương Hách nhanh, là em ấy ném vào.” Hành động của Phương Hách có thể không bị người nhìn thấy, nhưng vì để tránh phiền phức hắn vẫn nói một nửa sự thật.
“Nổ ra cái hố to như thế, cậu ta khẳng định ném không ít vào đi, nếu như sơ ý một chút… Cậu ấy không sao chứ? Cậu thì sao? Có bị thương không?”
“Không có chuyện gì.” Hạ Tử Trọng ứng phó vài câu, thấy Phương Hách đã bình tĩnh ngồi vào ghế phó lái, hẳn đã lấy những vật cần thiết ra rồi, mới đề nghị với Quách Binh: “Vừa nãy tiếng nổ quá lớn, tôi sợ sẽ dẫn tới rất nhiều tang thi.”
Quách Binh cũng nghiêm mặt, gật đầu nói: “Không sai.” Nói rồi xoay tay chỉ huy người phía sau: “Chuẩn bị lên xe, rút khỏi chỗ này!”
Mọi người dồn dập trở lại xe, sau khi Quách Binh lên xe rồi Trần Ninh mới hỏi: “Sao không kiểm tr.a gian phòng kia một chút.”
Trong xe có tổng cộng bốn người ngồi, người lái xe phía trước chính là Triệu Long, phó lái là Yên Nhạc, hai người Quách Binh và Trần Ninh ngồi ở ghế sau thấp giọng thảo luận.
Nghe hỏi, Quách Binh lắc đầu một cái: “Căn nhà đó là bọn họ làm nổ, nếu họ không đề nghị đi vào kiểm tr.a thì chúng ta cũng không thể vào được. Hơn nữa anh sợ vạn nhất những thứ kia chưa ch.ết hẳn…”
“Cũng đúng, loại biến dị thực vật này quá phiền toái, không biết có phải giống như…” Trần Ninh cau mày nhìn về phía căn nhà còn đang bốc khói.
Tiếng nổ mạnh cơ hồ dẫn toàn bộ tang thi quanh vùng M thị tới, bọn chúng đều tập trung về trung tâm vụ nổ, đoàn người Hạ Tử Trọng lại tăng tốc chạy ra hướng khác.
“Lấy đồ ra hết chưa?” Hạ Tử Trọng leo lên xe thoáng kiểm tr.a một chút – xe này rất rắn chắc, lúc hai người vừa nhảy ra ngoài thì cái xe này bị đám dây leo ném xuống đất, vậy mà không bị ném hỏng! Chỉ có buồng xe phía sau lộn xộn vài thứ, nhưng cũng không tạo thành vấn đề lớn lao gì.
“Dạ rồi, em tận lực lấy được vài thứ, không biết qua bao lâu mới thăng cấp xong nữa.” Không gian ghế sau gần nhồi đầy: “Nước, thức ăn, gạo, thực phẩm đóng gói tất cả đều có.”
Hai bình nước giếng, nửa bình nước thường, một túi gạo hai mươi cân, rau dưa khô, thịt bò khô, cá khô, đều để ở chỗ tiện tay.
Hạ Tử Trọng quét mắt nhìn một vòng, thấy rất toàn diện, mà cũng không nhiều đến khoa trương, cho dù lần này không gian thăng cấp tới nửa tháng, bọn họ cũng tuyệt đối có thể chống đỡ: “Được, trước hết để ở phía sau đi, chờ không gian sử dụng được thì cất vào lại.”
Bọn họ không chỉ để thức ăn và nước ở trên xe, mà biệt thự trong căn cứ cũng để một ít, phòng ngừa tình huống bất trắc xảy ra. Từ khi không gian xuất hiện sương mù, Phương Hách liền chuẩn bị tất cả mọi thứ để vào một góc riêng, một khi thấy không gian muốn thăng cấp, thì lấy mấy thứ này ra.
Quả nhiên, không lâu sau, tinh thần lực của hai người không thể tiến vào không gian được nữa.
Chuyện như vậy không vội vàng được, biết bạch cầu có liên hệ đặc thù với không gian, hai người không cần phải lo lắng vì nó còn trong đó, tập trung chú ý tránh né đám tang thi đang đi về phía trung tâm.
“Dùng thuốc nổ đối phó những thực vật này rất tiện á. Lần trước nếu chúng ta có thuốc nổ thì cũng không cần phải tránh đi.” Phương Hách nhớ tới chuyện vừa rồi bỗng nhiên nói, tâm tình buộc chặt cũng thả lỏng.
Hạ Tử Trọng gật đầu nói: “Ừ, khi về chúng ta đổi một ít phòng ngừa, lựu đạn rất có tác dụng.” Bây giờ bọn họ không thiếu vật tư, đổi thuốc nổ về đối phó với thực vật biến dị là được nhất. Từ phản ứng lúc nãy của bạch cầu, hẳn là trong thân thực vật biến dị cũng có tinh hạch.
Bên ngoài thỉnh thoảng có đủ loại tang thi gào lên vọt tới cạnh xe, cho dù chịu công kích của thực vật biến dị và trận nổ nhưng chiếc kỵ sĩ mười lăm này vẫn vô cùng vững chắc, mặc cho tang thi nhào tới cũng không xuất hiện một vết lõm, chỉ là bề ngoài xe so với lúc mới lấy về cách biệt quá xa.
Đoàn xe một đường điên cuồng vọt tới địa điểm mục tiêu, còn cách khu triển lãm ở trung tâm một khoảng thì dừng xe bắt đầu thanh trừng tang thi.
Khoảng nửa giờ sau, tang thi xung quanh khu triển lãm bị thanh lý hết, đoàn người dừng xe, trừ mấy đội viên tiểu đội Luân Hồi đi thu thập tinh hạch ra, những người còn lại lần thứ hai tụ tập một chỗ thảo luận – làm cách nào đi vào.
Đương nhiên, kỳ thực vấn đề chủ yếu là… bên trong có loại thực vật biến dị kia hay không?
Này giống như là một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, dù sao mọi người mới trải qua một trận chiến quỷ dị như vậy, nếu không phải Phương Hách lợi dụng bàn tay vàng đúng lúc dùng thuốc nổ nổ banh đám thực vật đó, thì chưa chắc bọn họ đã có thể đứng đây nói chuyện.
Nhưng bây giờ, bàn tay vàng của Hạ Tử Trọng và Phương Hách tiến nhập trạng thái nghỉ phép, nếu bọn họ gặp phải tình huống giống khi nãy thì chưa chắc có thể chạy thoát.
Đương nhiên, thuốc nổ, lựu đạn các thứ trên xe bọn họ cũng không thiếu, bọn Quách Binh cũng vậy.
“Chia làm hai tổ, điện thoại lúc nào cũng phải giữ liên lạc, lựu đạn phân cho mọi người đều phải cầm theo hết.” Thảo luận một chút, Quách Binh đứng ra tổng kết, rồi nhìn hai người Hạ Tử Trọng: “Lần này tốt nhất là đội viên chủ lực đi vào dò đường, một khi lấy được đồ liền nhanh chóng rút lui…” Dựa theo thực lực chiến đấu, Hạ Tử Trọng và Phương Hách đều là hai đội viên có lực chiến đấu chủ chốt, hơn nữa tốc độ di chuyển rất nhanh, cho nên lần này hai người bọn hắn đương nhiên cũng đi theo.
Suy tư một chút, nhìn thấy kiên định trong mắt Phương Hách, Hạ Tử Trọng đành phải gật đầu nói: “Tụi tôi không thành vấn đề.” Không có không gian làm đường lui, Phương Hách càng không muốn để hắn tự mình đi mạo hiểm, đặc biệt là bên trong nói không chừng còn có thực vật biến dị.
Người của tiểu đội Luân Hồi tự chia tổ, Quách Binh mang theo hai dị năng giả hệ không gian Trần Ninh, Yên Nhạc đi theo lấy đồ, tổng cộng dẫn theo mười đội viên vào trung tâm triển lãm tìm hạt giống.