Chương 7
Editor: Bạch Mai
Beta: Lục Thu, Mai.
Từ Dương nhắm mắt lại, lặng im nghe Hạ Duyên Phong nói, y chỉ biết sự tình không đơn giản như vậy giống y nghĩ. Mọi chuyện đều đã phát triển đến trình độ như bây giờ, vẫn như cũ có người hoài nghi tính chân thực trong đó. Cũng may lời y nói đều là việc có khả năng sắp tới sẽ xảy ra, mà không phải là tang thi sau đó sẽ tiến hóa, việc động vật sẽ biến dị, nếu không, sợ rằng sẽ đụng đến càng nhiều phiền toái không cần thiết.
Từ Lâm mặt thì đen lại một mực lắng nghe, hận không thể đem điện thoại trong tay Hạ Duyên Phong đoạt lấy, trực tiếp cùng đối phương nói lại tỉ mỉ như thế nào là nguy cơ sinh hóa. Nếu như không phải đã tận mắt nhìn thấy một màn phát sinh ngoài cửa, có thể cậu cũng sẽ như người khác cho rằng sự tình sẽ có khả năng giảm bớt. Nhưng cho tới bây giờ, cậu tin tưởng hoàn cảnh cậu nhìn thấy ở của đích thực là mạt thế mà tiểu thuyết đã viết.
Nghĩ vậy, ngực Từ Lâm như là bị một khối đá lớn đè ép, trĩu nặng ép tới cậu không có cách nào thở nỗi. Nhớ tới lúc ở trường bạn học bỗng nhiên biến thành tang thi, giữa hai hàng lông mày dần dần nổi lên nét bi thương không thể che giấu. Tuy rằng ít nhiều không có giao tình cùng những bạn học kia, nhưng dù sao cũng là chung sống học hành mấy nắm, trơ mắt nhìn bọn họ biến thành bộ dáng kia, trong lòng thực không dễ chịu.
Rốt cuộc Hạ Duyên Phong cúp điện thoại, giương mắt nhìn về phía Từ Dương đang nhắm mắt, giọng điệu chầm chậm nói: “Bác Ngô nói ông ấy sẽ đem việc này truyền xuống phía dưới, để cho công chức quân nhân coi trọng việc này cao độ. Ông hỏi tôi rằng Thiên Hạo có phải cùng tôi một chỗ hay không, tôi nói với ông ấy Thiên Hạo tạm thời có việc, phải đến ngày mai mới có thể rãnh liên lạc với ông.”
Từ Dương nghe được lời đó, chậm rãi mở mắt ra, yên lặng chốc lát rồi mới nói: “Ngô Thiên Hạo chưa hẳn có thể liên lạc với ông ấy, chỉ sợ đợi đến khi hắn tỉnh lại, thiết bị thông tin đã bị ảnh hưởng, không có cách nào có thể liên lạc với người khác. Nếu như các cậu có bạn bè nào cần liên lạc, hãy sớm một chút mà liên lạc với bọn họ.”
Nghe xong lời này của Từ Dương, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong rất ăn ý không hỏi nhiều, cầm lấy điện thoại gọi đến từng số của bạn bè, nói cho bọn họ biết tình hình bệnh dịch này sẽ kéo dài với thời gian rất lâu, cần chuẩn bị nhiều lương thực và nước sạch. Nếu có người không tin, bọn họ cũng không dài dòng, trực tiếp cúp máy rồi gọi tiếp số khác.
Sắc mặt Từ Dương không chút gợn sóng mà nhìn hai người bọn họ lục tục gọi điện thoại, không ngại phiền phức mà đều chọn cách diễn đạt, một lát sau im lặng không lên tiếng đứng dậy đi đến trước cửa sổ. Đợi khi y nhờ ánh trăng thấy rõ sự việc hỗn loạn xảy ra ở dưới lầu, bình tĩnh mà quay đầu nhìn về hai người vẫn đang cố gắng gọi xong điện thoại kêu một tiếng.
Nghe được âm thanh của Từ Dương, hai người Từ Hạ lập tức dừng động tác trên tay, nhanh chóng đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Nương theo ánh sáng trăng ảm đạm và ngọn đèn lờ mờ, bọn họ có thể thấy dưới lầu bị hơn mười tang chậm chạp vây quanh. Tuy rằng không có cách nào khác thẩy rõ tình huống phía dưới, nhưng bọn họ vẫn như cũ mà hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ tang thi tìm thấy cầu thang mà leo lên lầu trên.
Từ Dương mặt không thay đổi ngửa đầu nhìn trăng tròn, xem ra đêm nay nhất định không ngủ được, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người vào đêm này mà trở thành cuộc sống chật vật. Phất tay một cái cho hai người Từ Hạ trở lại phòng khách, y đóng rèm của sổ lại. Y ở tầng 13, nếu muốn lặng yên không tiếng động tiêu diệt tang thi ở lầu dưới, đúng là không dễ dàng.
Quay lại phòng khách ngồi xuống, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đều đang thích ứng với một màn vừa mới nhìn thấy, nếu như không phải ở chỗ cao, bọn họ chắc có thể nghe được tiếng tang thi gào thét hưng phấn, hay là còn có thể thấy rõ khuôn mặt tang thi dữ tợn, càng nghĩ càng thấy sợ hãi trong lòng.
Đang vừa nghĩ loạn thất bát tao*, trên lầu chợt vang lên tiếng hét chói tai kinh tâm động phách, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu cứu, tiếng khóc thét, tiếng gõ cửa, nghe chỉ khiến lòng người bàng hoàng. Hai người Từ Hạ không hẹn mà nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, trầm mặt nghe đến tiếng kêu cứu truyền đến từ bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn Từ Dương. (*lung tung
Từ Dương phảng phất dường như việc gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe, giọng nói lạnh nhạt: “Hai người các cậu nhanh chóng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, theo tình huống hiện tại, chuyện ngày mai sẽ càng trở nên bê bết hơn. Nếu như ngày mai Ngô Thiên Hạo không có việc gì, chúng ta liền chuẩn bị lên đường.”
Từ Lâm chỉ trầm mặt trong chốc lát, sau đó cầm lấy di động nhìn thời gian, quả thực không còn sớm, quay đầu nhìn Hạ Duyên Phong một chút, có chút khổ não mà nắm tóc, chợt ngượng ngùng nhìn về phía anh hắn, nhỏ giọng nói: “Anh, quần áo của em Hạ Duyên Phong mặc không vừa, anh có quần áo nào có thể cho hắn mượn mặc một chút không.”
Từ Dương nghe vậy lẳng lặng đánh giá Hạ Duyên Phong, y nhớ rõ hình như Hạ Duyên Phong không sai biệt lắm cao hơn y nửa cái đầu, ít nhất là một mét tám bảy. May mà trước kia đã từng ghé vào cửa hàng quần áo quét sạch một ngày đêm, quần áo thanh niên bốn mùa, mua tròn vài xe, cũng đủ để sau này bọn họ có thể mặc.
“Anh trở về phòng tìm xem, các cậu chờ ở chỗ này đi.” Từ Dương nói xong liền trở về phòng ngủ, đi hai bước liền quay đầu lại, mấy lần nhìn hai người ngồi ở ghế salon thật sâu, chợt có thâm ý khác mà nhìn xuống cửa phòng: “Mạt thế còn tàn khốc khác xa so với mọi người tưởng tượng, có một số việc không thể quản được.”
Cho dù mọi người nghĩ y lãnh huyết vô tình, y vẫn sẽ kiên trì không xen vào việc người khác. Kiếp trước được giáo huấn quá sâu, phảng phất dấu vết như được khác sâu vào lòng y. Y không muốn lại kiếm cho mình thêm nhiều chuyện phiền phức, có chút giáo huấn chỉ cần một lần cũng đủ để cả đời phải nhớ rõ.
Ngoài cửa vẫn thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu khóc như trước, âm thanh đông đảo hỗn loạn cùng một chỗ, cũng không biết là lầu trên hay lầu dưới. Hai người Từ Hạ đều cuối đầ trầm mặc, sau khi nghe một lúc lâu Từ Lâm nhẹ nhàng hỏi: “Duyên Phong, cậu đã xem qua tiểu thuyết mạt thế sao?”
Hạ Duyên Phong ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó gật đầu, thanh âm trầm thấp nói: “Đã từng có một đoạn thời gian rất thích đọc, thoáng cái đã đọc không ít. Lúc đó chẳng qua là cảm thấy có chút hưng phấn và kích thích không rõ, nhưng vẫn nghĩ tiểu thuyết vẫn chỉ là tiểu thuyết mà thôi, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến việc này cư nhiên lại trở thành sự thật.”
Từ Lâm hơi nheo mắt lại, trong mắt rất nhanh hiện lên tia kiên quyết không nhận ra, cậu thật lâu cũng không nói mà nghe thanh âm bên ngoài, thẳng đến dư quang trên khóe mắt xuất hiện hình ảnh của Từ Dương, mới thấp giọng nói: “Tớ tin tưởng anh của tớ, không có qua sự đồng ý của anh ấy, tớ sẽ không tùy tiện làm ra bất kì quyết định gì.”
Một tín nhiệm không có bất kì nghi vấn nào, cảm tình trong lúc đó đã bị hai anh em của bọn họ làm cho hơi rung động. Hạ Duyên Phong không nhịn được lắc đầu cười khổ, Ngô Thiên Hạo và hai vị anh của hắn có quan hệ tình cảm không tồi, chỉ có hắn và con trai của mẹ nuôi là không có tình nghĩa anh em gì đáng nói.
Từ Dương cầm một bộ quần áo mới đi tới phòng khách, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Duyên Phong, nhưng không ngờ lại trùng hợp bắt gặp tia khổ sở thoáng qua trong mắt hắn, trong lúc nhất thời hai người bốn mắt nhìn nha, hết thảy bốn phía như dừng lại, tựa như trong trời đất chỉ có hai người bọn họ xa xa nhìn nhau…
Không biết qua bao lâu, một tiếng ho nhẹ cắt đứng ánh mắt nhìn nhau của hai người. Từ Dương giả vờ trấn định mà dời đường nhìn, kì thực khẩn trương đến tìm đập rộn lên. Trước đây chưa từng có sự tình giống như vậy xông lên đầu, cường liệt khiến y không có cách nào khác bỏ qua, chỉ có thể làm nó lắng xuống đáy lòng, sau đó lặng lẽ chờ đợi nở rộ
Lúc tầm mắt dừng lại ở Từ Lâm, Hạ Duyên Phong vẫn lẳng lặng nhìn y như cũ, thẳng đến khi y cầm quần áo đưa tới trước mắt, Hạ Duyên Phong mới rũ mắt nhìn về phía bộ quần áo mới, chậm rãi động tác nhận lấy quần áo, ở trong nháy mắt khi nhận lấy, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải da thịt mềm nhẵn lạnh lẽo không thuộc về hắn.
Đầu ngón tay chạm nhau trong chớp mắt, một dòng điện từ đầu ngón tay đối phương truyền đến trên người, lòng của Từ Dương lần thứ hai không kiềm chế được mà bang bang nhảy loạn, chờ y khôi phục lại tinh thần, Hạ Duyên Phong đã cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lặng im không nói mà nhìn một chút phương hướng phòng bếp, lãnh đạm trên mặt xưa nay dần dần thêm vài phần nhu hòa.
Khoảng chừng 11 giờ, hai người Từ Hạ đề đã tắm xong, trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Từ gia hiện tại ở trong căn hộ có 3 phòng ngủ, căn phòng Từ Lâm bị Ngô Thiên Hạo chiếm, nên Từ Dương liền nhường cho Từ Lâm phòng của mình, còn lại Hạ Duyên Phong ngủ ở phòng khách.
Từ Dương chờ bọn họ đều trở về phòng, đi tới phòng bếp đem một vài thứ thu vào không gian, sau đó lại trở lại trong phòng. Nhìn Từ Lâm nằm ở trên giường nhưng vẫn chưa ngủ, liền dặn dò: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai mới có thể đảm bảo giữ vững tinh thần.”, sau đó liền tìm bộ đồ ngủ vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra ngoài, Từ Dương vẫn không buồn ngủ, nên liền nằm dài trên giường nhắm mắt lại, để tinh thần tiến vào không gian, nhìn ngoại trừ lương thực ở ngoài, còn có vật tư quan trọng, đến lúc đó bọn họ ra khỏi thành phố cũng tiện đường mà thu thập một ít vật tư.
Không gian Từ Dương rất giống với một vũ trụ nhỏ, có đêm tối có ban ngày. Thời gian trong không gian gấp mười lần bên ngoài, không gian mười ngày thì hiện thực chỉ một ngày. Phạm vi trong không gian rất rộng rãi, y cũng không biết cụ thể lớn bao nhiêu, chỉ biết nhìn thấy xa xa là một ngọn núi xanh lớn, nhìn gần thấy hơn mười mẫu ruộng tốt.
Không gian có tòa nhà tường trắng ngói đỏ, còn có mấy kho hàng độc lập, mà kho hàng đã sớm bị y chất đầy vật tư. Không có gì ngoài thực vật sinh trưởng rất nhanh, đặt ở trong không gian đều bảo trì ở trạng thái lúc đi vào, thế nên y góp nhặt vài xe lương thực, hoa quả thịt để ăn thì tự nhiên không thể thiếu.
Từ Dương nhìn kho hàng nhét đầy đồ, rất hài lòng híp mắt một cái, sau một lúc lai nhìn eo bên phải một chút, áo ngủ che da thịt giấu đi hình xăm đơn giản màu đỏ, mơ hồ có thể thấy được là hình viên ngọc bội. Không gian tồn tại, kì thực cùng viên ngọc bội có quan hệ không hề nhỏ.
Ngọc bội là do năm sinh nhật lần thức mười tám của y, mẹ đã lôi kéo y cùng nhau đi vào cửa hàng ngọc thạch để chọn lựa một thời gian dài rồi mua về. Nhìn sơ qua cảm thấy miếng ngọc bội nhìn rất thuận mắt, hơn nữa khiến cho y có cảm giác thân thiết không thể nói ra được, vì vậy liền nói mẹ mua cho miếng ngọc bội này.
Kiếp trước mạt thế đên bất ngờ, vào thời gian tình hình dịch bệnh bạo phát, y chỉ lo vội vàng mà đi ra bên ngoài thu thập vật tư, sau lại cùng đến lúc thành lập đôi ngũ rời khỏi thành phố C, căn bản không có thời gian cẩn thận thu thập vật tư trong nhà.
Sống trở về ngày đó, y liền tìm hơn nửa ngày, nhìn có thứ gì đáng tiền liền dùng để đổi chút tiền, để có thể thu thập được nhiều vật tư cần thiết. Từ giá sách hiện ra miếng ngọc bội, không cẩn thận tay bị thương, máu rơi vào trong miếng ngọc, sau đó liền có được không gian này.
Hoàn