Chương 31
Từ Dương theo cẩu cẩu vào phòng khách, sau đó dựa theo yêu cầu của đối phương đi tới đứng trước cửa phòng ngủ. Ánh mắt trong trẻo đen như mực khẽ nâng lên, đầu tiên đập vào mi mắt là một cô bé canh giữ ở bên giường. Cô bé chừng 11, 12 tuổi, cặp mắt đen kịt như ánh mắt của chó nhỏ, lúc này chính là không chớp mắt trừng mắt nhìn cậu, giống như cậu có động tác vượt qua mức cô cho phép, cô sẽ khiến tiểu cẩu cẩu bắt đầu tấn công.
Trong yên lặng, Từ Dương bất động thanh sắc quan sát người đang nằm trên giường bệnh. Người nọ nằm nghiêng, khuôn mặt tái nhợt đối diện cửa, vừa lúc cậu có thể nhìn rõ, đó là một thiếu niên chừng 16 17 tuổi. Từ sắc mặt không có chút máu và vùng lông mày nhíu chặt có thể thấy được, thiếu niên hẳn đã phải chịu nhiều thống khổ khó thể diễn tả được.
Từ Dương trầm mặc nhìn thân hình gầy gò của thiếu niên kia một chút, một lát sau quay đầu nhìn về phía cô bé, cũng thân thể gầy gò yếu ớt như nhau, dường như gió thổi qua là có thể thổi ngã. Đang lúc mắt lưu chuyển, cậu đã hiểu rõ hết tình hình của căn phòng ngủ này, không có thức ăn không có nước, trách không được sắc mặt hai người bọn họ khó coi như vậy, thật không biết làm sao bọn họ cầm cự lâu như vậy được.
Cô bé nhìn cậu thật lâu không có hành động, địch ý trong mắt giảm lại, chỉ là vẫn không có cách nào tin tưởng cậu, thân thể run rẩy không khống chế được nhắc nhở cô, người thanh niên trước mắt này so với cô càng lợi hại hơn, nói không chừng chỉ cần cô hoảng tinh thần, cô và anh trai cũng sẽ bị người này giết ch.ết, tựa như giống với nhóm người kia giết ch.ết cha bọn họ, cho nên một chút cũng không dám phớt lờ.
Thần sắc Từ Dương bình tĩnh chống lại ánh mắt cô bé, im lặng không lên tiếng lấy một ít bánh mì và hai bình nước suối từ trong ba lô phía sau, tiếp tục đặt xuống đất, sau đó nhàn nhạt nói rằng: “Anh ở phòng khách chờ em, nếu như em nguyện ý tin tưởng anh, đến phòng khách tìm anh.”
Nói xong xoay người đi về phòng khách, cậu tin tưởng vào lựa chọn của cô bé, nhưng cần cô bé tự mình lựa. Cậu liền ngồi vào chiếc ghế trong phòng khách, thần sắc lạnh nhạt nhìn cửa phòng ngủ.
Một lát sau, một cái bóng chậm rãi xuất hiện ở cửa, không qua bao lâu, cái bóng liền dần dần đi xa. Từ Dương như có như không mà cong môi, im lặng như trước chờ quyết định của cô bé.
Lại qua một lúc, cái bóng xuất hiện ở cửa lần nữa, Từ Dương nhàn nhạt giương mắt nhìn lên, cô bé kia đã đứng ở cửa, thấy hắn nhìn sang, dùng giọng khàn khàn nói rằng: “Anh trai nói tôi tin tưởng anh, mà tôi tin tưởng anh trai. Chỉ cần anh có thể trị bệnh cho anh tôi, tôi có thể tùy các anh sai xử.”
Từ Dương hơi ngẩn ra, trong thoáng chốc có một loại đau thương không nói thành lời dần dần quanh quẩn bên cậu. Người và người rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào, có lẽ là có người có thể vì sống sót bất chấp luân lí đạo đức, có người lại canh giữ nó như vật báu mà không ngại sinh tử gì
“Bảy người chúng anh hợp thành một tiểu đội Hồng Nhật, nói thật thì, lực chiến đấu của em khá mạnh, nếu như em đồng ý, không bằng hợp vào tiểu đội của chúng anh, chúng ta cùng nhau đi đến một căn cứ an toàn.” Từ Dương nhợt nhạt mà nở nụ cười, mặt mày trong lúc mơ hồ hiện lên một tia gay go dễ thấy.
Cô bé hơi nghiêng đầu, không lên tiếng mà nhìn cậu, một bộ dáng nghiêm túc, nhìn tựa hồ muốn nhận rõ lời của cậu là thật hay giả. Một lúc lâu, cô bé quay đầu nhìn vào trong phòng, sau một lát xoay đầu lại, nghiêm túc gật đầu nhìn Từ Dương.
Tuy rằng cô bé không có lên tiếng, nhưng Từ Dương biết cô bé vừa mới hỏi ý kiến của thiếu niên trên giường kia, lúc này nhìn cô gật đầu, cậu cũng không dài dòng nữa, nói thẳng: “Vậy bây giờ có thể theo chúng anh rời khỏi không? Ở đây không phải nơi an toàn.”
Cô bé lần này không chần chờ chút nào mà gật đầu, Từ Dương thấy cô bé trả lời xong, lập tức đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Lúc này, tuy rằng thiếu niên kia đã tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn không rõ ràng như cũ, mở mắt phân nửa, mơ hồ mà nhìn theo Từ Dương đi vào cùng cô bé, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không có cách nào khác có thể nói, chỉ có thể dùng cặp mắt mang theo tơ máu mà nhìn cậu.
Từ Dương đi tới bên giường, bất động thanh sắc thả ra tinh thần lực dò xét thân thể thiếu niên qua một lần. Đợi khi xác định không có gì trở ngại, không tự chủ được khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô bé, nhịn không được nhẹ nhàng nói rằng: “Yên tâm đi, tiểu đội chúng anh có một chị gái, cô ấy biết được không ít kiến thức y học, hơn nữa chúng anh cũng góp nhặt rất nhiều thuốc, chắn chắn anh trai em sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong, cúi người xuống nhẹ nhàng đem thiếu niên cõng lên vai, sắp xếp cô bé đi theo bên cạnh cậu, sau đó liền đi ra. Đi tới phòng khách, lấy một tay mở cửa phòng khép hờ, Từ Lâm và Đàm Quỳnh Linh canh giữ ở cửa xoay đầu lại, thấy thiếu niên ở trên lưng Từ Dương và cô bé đi theo bên cạnh cậu, trong một lúc đều ngẩn người ra.
Từ Dương vừa nói cùng bọn họ, người trong phòng chỉ cho một mình cậu đi vào thì bọn họ đã cảm thấy rất lạ. Bọn họ chỉ thấy Từ Dương và con chó nhỏ kia giằng co, lại không nghe thấy Từ Dương nói câu nào, đột nhiên nghe được lời này của cậu, thật sự không biết làm thế nào mà Từ Dương có thể liên lạc được với người trong phòng. Chẳng qua bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, ai bảo năng lực Từ Dương so với bọn họ lại mạnh hơn nhiều, thế cho nên rất nhiều việc đều phát triển tự nhiên.
Vì vậy, hai người chờ ở cửa một lúc, vừa mới bắt đầu chỉ nghe được cậu nói vài câu, kế tiếp một lúc sau đều không nghe được một chút âm thanh, hai người canh giữ ở cửa như vậy rất lo lắng, nhiều lần muốn trực tiếp đi vào.
Rốt cuộc bây giờ có thể thấy dáng vẻ hai người bên trong phòng, không nghĩ đến lại là hai đứa nhỏ, hơn nữa trong đó có một cô bé mới 11, 12 tuổi, hai người kinh hãi một chút. Nhìn lại, bệnh tình của thiếu niên kia cũng không nhẹ, đôi mắt cô bé đen kịt cực kì giống với con chó nhỏ vừa rồi chạy ra, sự việc rõ ràng như thế, không cần nhiều lời, hai người ai cũng biết người kia có thể khống chế động vật.
Tuổi còn nhỏ đã có năng lực như thế, ánh mắt hai người Từ, Đàm nhìn cô bé không khỏi lóe lóe sáng. Tiểu đội bảy người bọn họ đều thức tỉnh dị năng, hơn nữa đều là dị năng bất đồng. Hiện tại đã xuất hiện động vật dị năng, nếu như tiểu đội có thêm một đội viên có khả năng khống chế động vật biến dị, thật là một việc rất tốt.
Rất nhanh, mọi người liền trở về chỗ nghỉ tạm, lúc bọn họ trở lại, hai tổ khác đã chờ trong nhà. Bốn người thấy ba người Từ Dương rời khỏi một lần đã thêm hai người khác, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Mấy ánh mắt đều dạo một vòng trên thiếu niên trên lưng Từ Dương và cô bé, tạm thời đều vẫn duy trì trầm mặc.
Từ Lâm theo Từ Dương đi vào một gian phòng, sau đó giúp đỡ thiếu niên trên vai Từ Dương nằm xuống giường, Đàm Quỳnh Linh ở trong bộ đội cùng quân y nhiều năm tiến lên phía trước, lặng lẽ kiểm tr.a một chút. Đợi đến khi xác định thiếu niên chỉ bởi vì trọng thương mà dẫn đến thân thể suy yếu, mọi người đều không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Từ Dương nhìn một chút vẫn không đi ra theo mọi người, lúc này cô bé đang bên giường yên lặng chăm coi thiếu niên, thở dài một tiếng không thể nghe thấy, sau đó từ trong không gian lấy ra một ít băng gạc thuốc cồn, dặn dò Đàm Quỳnh Linh giúp thiếu niên rửa vết thương, sau đó xoay người trở lại phòng khách cùng mấy người Hạ Duyên Phong thảo luận về tình hình điều tra.
“Anh Dương, các anh thật sự nghe được hai người nói như vậy?” Ngô Thiên Hạo nghe được sự việc tổ Từ Dương điều tra, trong lúc nhất thời thật sự có chút khó mà tin được, cho dù hắn ở trên đường đã đụng với không ít người không nỡ giết tang thi mà đem tang thi nhốt trong phòng, nhưng vẫn không nghĩ đến thật có người điên đem người ném cho tang thi ăn, hơn nữa còn thủ đoạn lưu manh đùa giỡn mạng sống con người.
Từ Dương gật đầu, nhìn một dáng vẻ khó tin của hắn, khẽ thở dài nói: “Ở mạt thế rối loạn như thế, không có việc cậu không thấy được, chỉ có việc cậu không nghĩ tới.”
Bọn họ còn một đoạn đường rất dài cần phải đi, mười năm, hoặc là vài thập niên, không ai có thể biết rốt cuộc bọn họ đi đến nơi nào mới có thể dừng lại.
Nếu như may mắn, nói không chừng có được một thời gian dài yên bình, nếu như không may mắn, nói không chừng ngày nào đó liền bất cẩn mà ra đi.
Vận mệnh sau này ra sao, không ai thấy được, cũng không ai dự đoán được. Thế sự vô thường, trong sinh mệnh có hạn, bọn họ có thể làm được rất ít hay rất nhiều.
Mà ở trước mắt, bọn họ nên làm là phải không ngừng kiên trì mà đề cao năng lực của mình, chỉ có bảo vệ tính mạng của mình mới có cơ hội tiếp tục nghĩ đến chuyện khác, mới có thể tiếp tục chờ vào ngày mai.
Đạo lí dễ hiểu như vậy, không ai không biết. Cho nên, vào lúc lời Từ Dương vừa nói ra, tất cả mọi người đều tự lâm vào suy nghĩ. Bọn họ có thể là nhớ đến lúc gặp phải khó khăn trước kia, có thể đang suy nghĩ đến chuyện có thể gặp phải ở tương lai.
Nói chung, mỗi người đều có tư tưởng của mình, bọn họ đang trầm mặc, lại đang suy tư, một lần lâu dài, nghiêm túc suy nghĩ.
Một trận trầm mặc qua đi, Tạ Thiên nhìn về phía Từ Dương trầm mặc không nói, chần chờ một chút mới đề nhị: “Nếu như mọi người không có ý kiến, không bằng bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát, tận lực đem sự việc này giải quyết. Bằng không trời tối, đến lúc đó thật sự không hợp để hành động.”
Mặt ngoài Tạ Thiên nhìn như bình tĩnh, kì thực lòng đã nổi lên một cây đuốc. Bọn họ đã len lén đem tang thi ở nhà đá giải quyết hết, hồi tưởng lại lúc đó nhìn thấy thảm trạng, đến nay nghĩ lại khó có thể tiêu lửa giận.
Trong lòng mọi người đã sớm muốn dạy một bài học cho nhóm người kia, lúc này nghe được một phen này, hiển nhiên tất cả đều không có ý kiến, lúc này gật đầu tán thành, hận không thể chạy như bay đến trước mặt nhóm người kia, sau đó đùng đùng mà đánh mấy người đó, cũng phải để cho bọn họ biết như thế nào là kẻ ác tự có “Kẻ ác” hơn.
Từ Dương nhìn mấy người không thể che giấu được tức giận, trong lúc nhất thời cũng không có lên tiếng, nói thật ra, cậu cũng tán thành việc này, nhưng cậu quyết định trước khi lên đường phải bàn bạc một chút. Nhóm người kia đem người dân Ngưu gia thôn tụ tập cùng một chỗ, ai biết được nhóm người kia sẽ không làm việc gì điên cuồng, việc này thật ra cũng có chút không dễ làm.
Hoàn