Chương 47
Trấn Thạch Tuyền dựa vào sát bên sông, phía Đông trấn có phong cảnh núi non nguyên vẹn sẵn có, ở đây không có gì ngoài phong cảnh thiên nhiên cây cối hoa lá ở ngoài, sâu trong rừng núi có một phong cảnh rất đặc biệt, trong đó có phiến đá chập chùng, sương mù dày đặc, thật sự giống như tiên cảnh trong lời đồn, cho nên hấp dẫn không ít du khách thích ngắm phong cảnh tự nhiên.
Thật là khéo, trong nhiệm vụ cần hộ tống mấy người, chính là vì đến đây dạo chơi một phen, vừa mới từ căn cứ Giang Thành đến trấn Thạch Tuyền để du lịch, ai biết vừa tới đây vài ngày liền xảy ra loại chuyện này. Cũng không biết bọn họ đều nghĩ như thế nào, thời gian tai nạn xảy ra, hiển nhiên không tìm thời cơ thích hợp, sớm rời khỏi trấn Thạch Tuyền, ngược lại ở trên trấn chờ người nhà phái người đến để hộ tống bọn họ quay về căn cứ Giang Thành an toàn.
Lúc nghe được chân tướng từ trong miệng Lý Đại đội trưởng, đoàn người tiểu đội Hồng Nhật đều cảm thấy mấy người này thật sự là không thể hiểu nổi, từng người đều là một thanh niên tuổi trẻ khỏe mạnh, nhưng không có người có lá gan, thật không hiểu được làm sao bọn họ có thể chống đỡ được đến bây giờ. Nghĩ lại vừa nghĩ, chuyện kì lạ trên đời này có nhiều, cũng không chỉ có chuyện này, cho nên cũng liền lười nghĩ nhiều đến nữa.
Trước khi lên đường đã hỏi thăm tuyến du lịch của trấn Thạch Tuyền, đoàn người tiến nhập trấn nhỏ cũng không lãng phí thời gian, chỉ khi nhìn thấy siêu thị nhỏ và cửa hàng tiện lợi mới xem có vật tư có thể thu gom hay không, sau đó lại tiếp tục đi đến trấn phía trước.
Làng du lịch ở phía Đông trấn Thạch Tuyền, trước khi muốn đến khu nghỉ ngơi cần phải đi qua trong trung tâm trấn mới có thể đến. Trước khi tai nạn xảy ra, đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng bây giờ lại gặp phải rất nhiều phiền phức.
Không nói đến những gian hàng đổ sập xuống hai bên đường phố, liền nói đến một đống côn trùng thịt rửa nát trên đường, một đống rác thải chồng chất tản ra mùi hôi tanh, trực tiếp khiến đoàn người chán ghét. Anh em Quý gia tuổi nhỏ hơn thấy một màn như vậy, mặt lập tức trắng bệch, mặc dù là bọn người Từ Lâm thường thấy các loại này cũng có chút không thể chịu được.
Nhìn vết máu rơi vả khắp nơi trên phố, nhìn nhìn lại trấn nhỏ yên lặng giống như ch.ết, thình lình Từ Lâm sợ run cả người, thật có loại cảm giác xông vào một thị trấn ma, nhịn không được run lẩy bẩy nói: “Cũng không biết ngoại trừ mấy người nghỉ ngơi kia ở đây, còn có người sống sót khác hay không.”
Từ Dương lẳng lặng nhìn cửa sổ không có lên tiếng, Hạ Duyên Phong chuyên tâm lái xe cũng đều không có nói, chỉ có Ngô Thiên Hạo nhàn nhạt liếc mắt đến ven đường bẩn loạn, sau đó không yên lòng nói: “Có lẽ là có đi. Tang thi trong trấn nhìn đều giống như là chạy sạch, nói không chừng có người cơ trí, sớm trốn đến địa phương chưa người nào thấy.”
Những lời này nói xong có chút nhẹ nhàng chậm rãi, ba người nghe xong như là không nghe được vậy, ngược lại trầm mặc xuống. Ở phía sau, không ai sẽ mất công tìm chứng cứ có sức thuyết phục rằng cái trấn nhỏ này thật có chỗ như vậy, ngay cả Ngô Thiên Hạo cũng tự nghe lời của hắn chỉ bất quá là một câu an ủi mà thôi.
Thử hỏi, địa phương có tang thi cấp ba và tang thi dị năng động vật thường xuyên có mặt, người may mắn còn sống sót có thể chống đỡ được bao lâu? Mà người chống đỡ được vì sao không nghĩ biện pháp rời khỏi, ngược lại vẫn ở tại chỗ này như trước?
Nghĩ đến đây, mấy người trong tiểu đội không khỏi sinh ra hoài nghi, mấy người trong nhiệm vụ cần hộ tống về căn cứ có còn sống trên đời nữa không?
Dù sao, từ lúc công bố nhiệm vụ đến bây giờ đã có một đoạn thời gian. Nếu nói là khoảng thời gian trước sức chiến đấu của tang thi tương đối ngắn, bọn họ cố gắng còn có thể chống đối lại một… hai…, nhưng hôm nay thế nhưng đối mặt lại là tang thi dị năng cao và tang thi động vật, trước khi không nhìn thấy được mấy người kia, không ai có thể xác định bọn họ có còn sống an toàn hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều giữ vững trầm mặc, trong xe có vẻ cực kì an tĩnh.
Trong lúc đoàn người vẫn đang còn trầm mặc suy nghĩ, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên cuộn trào từ xa đến, lòng Từ Dương cả kinh, quyết đoán bảo Hạ Duyên Phong lập tức dừng xe, liền lập tức phân phó thành viên tiểu đội chuẩn bị sẵn sàng, nhằm cùng nghênh tiếp địch nhân.
Thời gian trôi qua, không chỉ có một mình Từ Dương cảm nhận được nguy cơ, mấy người còn lại cũng đều cảm nhận được nguy cơ chưa từng có đó, đó là cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nhất mà bọn họ thấy được từ trước đến nay, phảng phất quanh thân đều bị một loại nguy cơ quỷ dị vây quanh.
Đoàn người không nói nhảm nữa, dứt khoát xuống xe, trong đầu Từ Dương hiện lên một ý nghĩ, hai chiếc xe đều trong nháy mắt thu vào không gian. Mấy người còn lại không vì vậy mà phân tâm chút nào, trong khoảng thời gian này mọi người đã hình thành một thói quen ăn ý, nhanh chóng đứng ngay vị trí, các khuôn mặt đều nghiêm túc nghênh đón địch nhân đến.
“Bang” một tiếng, âm thanh bất thình lình đánh vào đầu bọn họ, trấn nhỏ yên lặng một lúc lâu rốt cục cũng bị một trận chiến này phá vỡ sự im ắng quỷ dị này.
Ở dưới cái nhìn chăm chú, đột ngột một hàng tường đất chồi lên từ phía dưới, không ngoài suy đoán một quả cầu lửa không có thu thế liền đánh tới phía tường đất, tường đất dày xung đột cùng với tốc độ và sức nóng của quả cầu lửa, do đó hóa giải một nguy cơ của quả cầu lửa.
Có điều, mọi người lại không dám thư giãn chút nào. Quả nhiên, đạo tường đất kia đã chống đỡ thành công bên ngoài quả cầu lửa, nháy mắt hóa thành cát bụi rơi khắp không trung, còn chưa kịp tạo ra một hàng tường đất thứ hai, lại có vài quả cầu lửa theo sát tới.
Mọi người phản ứng cực kì nhanh, lúc hỏa cầu còn chưa lao tới, nên tránh được đã tránh, nên phản kích liền phản kích. Đột nhiên có một vài cột nước lớn nhỏ xông tới, không chút lưu tình nhắm về phía hỏa cầu, trực tiếp dập tắt hết lửa.
Thật đáng tiếc, mặc dù đã thành công dập tắt được nguy cơ của hỏa cầu, nhưng không thể ngăn cản nổi hỏa cầu từ phía sau vượt lên phía trước. Vào lúc này, chỉ cần kẻ đầu sỏ tạo ra hỏa cầu chưa bị tiêu diệt, hỏa cầu vẫn không ngừng mà lao vun vút về phía trước, đây là việc mà tất cả mọi người đều rất rõ.
Trong lúc tất cả mọi người đang tìm ra kẻ đầu sỏ tạo ra hỏa cầu, trái lại nó đã lộ ra diện mạo chân chính, đây không phải là thứ gì khác, chính là dị năng tang thi động vật đã nói qua, lúc này đang nhe răng nhếch miệng chạy đến hướng bọn họ.
Xuất hiện trước mặt mọi người là hai tang thi động vật, hình dáng giống một cỡ với trâu trưởng thành, tốc độ chạy lại nhanh đến bất khả tư nghị, giống như là đang bay đến. Bộ dáng rất quái dị đáng sợ, thân thể máu đầm đìa hoàn toàn không che được những khớp xương trắng toát nhô lên, huyết nhục hiện lên không có cách nào có thể nhận thấy được dáng vẻ lúc trước.
Cho dù lúc trước đã nhìn thấy không ít tang thi động vật lợi hại, lúc này thành viên tiểu đội nhìn thấy hai tang thi động vậtt này không thể phủ nhận được, lần này bọn họ thật sự gặp phải cường địch trước này chưa từng có. Bất kể là hai tang thi động vật có tốc độ nhanh đến không thể tin và móng vuốt sắc bén, không ngờ có thể tạo ra lửa như dị năng giả, không có chỗ nào là không phải loài tang thi động vật cực kì lợi hại.
Đáng ăn mừng chính là, tiểu đội chín người cũng không phải là ngồi không, đến một con, bọn họ giết một con, đến hai, vậy bọn họ sẽ giết một đôi. Chúng nó có hỏa cầu xông tới, bọn họ có tường đất chống lại, cột nước phản kích, chúng nó có móng vuốt cào tới, bọn họ có rồng lửa đốt trụi, tử điện nướng chín…
Nói ngắn gọn, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Chỉ cần thành viên tiểu đội đồng lòng hợp lực, tin tưởng sớm muộn gì hai tang thi động vật này cũng sẽ là vong hồn dưới đao của bọn họ. À, sai rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tan thành mây khói mới đúng. Đây, chính sở vị “Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi thân*”, đợi đánh ngã bọn chúng, thật sự là lẽ trời. (*Nguyên văn 以其人之道, 还治其人之身: nghĩa như là câu “Gậy ông đập lưng ông” của bên mình.
Trên thực tế, tiểu đội Hồng Nhật tuyệt không nghi ngờ chút nào hạ gục hai tang thi động vật, tuy rằng tốn nhiều thời gian hơn so với trước đây, nhưng chiến thắng là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng cũng không vì thế mà bọn họ thấy hài lòng, bởi vì cuộc chiến vừa rồi đã khiến họ hiểu rõ, chuyện cho tới bây giờ, không chỉ có tang thi tiến hóa, cả động vật tang thi cũng đã tiến hóa, mà dị năng giả lại không xuất hiện nhiều.
Hơn nữa, dị năng giả cần thăng cấp, chỉ có hấp thu năng lượng tinh hạch mới có thể thăng cấp. Nhưng hiển nhiên tang thi dị năng không phải tùy tiện là có thể thấy được, hơn nữa tang thi dị năng muốn tăng cấp cũng cần tinh hạch đồng dạng, dị năng giả đoạt được tinh hạch cũng liền ít xuống. Càng làm cho người lo lắng chính là, tang thi dị năng có thể lấy từ trong dị năng giả hoặc trong tinh hạch tang thi, nhưng dị năng giả chỉ có thể hấp thụ từ tinh hạch của tang thi, không thể nghi ngờ, nan đề xảy ra trước mắt tang thi, chỉ có càng ngày càng nhiều, không có càng ngày càng ít.
Giải quyết xong động vật tang thi, Hạ Duyên Phong đứng gần tiến lên lấy tinh hạch ra, lẳng lặng nhìn hai khối tinh hạch màu đỏ thẳm, đưa cho dị năng hỏa duy nhất của tiểu đội là Ngô Thiên Hạo.
Trước đó tiểu đội đã xác định được vấn đề sở hữu tinh hạch, cho nên tất cả mọi người cũng không có ý kiến gì bất đồng, mà Ngô Thiên Hạo cũng không có khách sáo, tiếp nhận tinh hạch, gật đầu với Hạ Duyên Phong, sau đó ném hai quả cầu lửa lớn nóng rực về phía tang thi động vật.
Cho đến khi hai tang thi động vật tang thành tro bụi, Từ Dương mới bình tĩnh nói: “Xảy ra động tĩnh lớn như vậy cũng không có đưa tới hai tang thi cấp ba, tôi nghĩ chúng nó không phải là rời khỏi trấn nhỏ, chính là tìm được địa phương có người sống sót rồi, chúng ta phải mau chóng đến khu nghỉ ngơi kia.”
Mọi người vừa nghe, trên mặt càng có vẻ nghiêm túc, tùy ý quét mắt nhìn hai bên, sau đó đều thu hồi ánh mắt. Chờ Từ Dương lấy xe ra, lần lượt lên xe.
Lần thứ hai trấn nhỏ lâm vào yên lặng, chỉ có hai chiếc xe chạy vội trên đường, để lại tiếng tạp âm càng ngày càng xa, cùng với tro bụi tan biến trong gió.
Hoàn