Chương 60

Từ lúc tai nạn bạo phát tới bây giờ, tựa hồ đã qua một khoảng thời gian rất dài, tại những năm đó phải vật lộn để sống sót, không ai biết được trong một đêm rốt cuộc có bao nhiêu người trở thành tang thi, càng không ai biết được số tang thi đã tăng thêm bao nhiêu.


Đối với người sống sót còn tồn tại mà nói, tang thi đến vĩnh viễn đều là cơn ác mộng không thể nào quên của bọn họ. Nếu như trên đời này không xuất hiện loại quái vật này, đa số mọi người đều mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi như trước.


Mà giờ phút này, bọn họ sinh sống trong một hoàn cảnh nguy hiểm cao, cả ngày lẫn đêm đều chờ đợi trong lo lắng bất an, rất sợ hơi sơ ý một chút, hoặc là đột nhiên đụng với một sóng tang thi, hoặc là đột nhiên bị đoàn quân tang thi bao vây thành công chiếm. Nhưng mặc kệ sinh sống có gian khổ làm sao, mọi người vẫn ôm mong muốn như cũ, tin tưởng có một ngày nào đó nhân loại sẽ chiến thắng được quái vật vô cảm này.


Ra khỏi tiểu khu, trên đường phố dần dần ầm ĩ tấp nập, trên đường gặp không ít người sống sót vẻ mặt ch.ết lặng, nhìn từng cái dáng thon gầy vàng như nến, Từ Dương không khỏi trầm mặc, thật lâu cũng không mở miệng, một lúc sau, cậu khẽ nhắm mắt một cái, bất động thanh sắc xóa sạch tâm tình phức tạp ẩn trong đáy mắt.


Đời trước, mỗi lúc thấy hình ảnh một màn giống như vậy, cậu luôn có xúc động không kiềm chế được, mà giờ phút đó, từng có người nói với cậu rằng: Sống ở mạt thế, mọi người đều gặp cùng một khốn cảnh, tục ngữ nói Thiên nhiên chọn lọc, thích ứng ắt sống. Nếu bọn họ đã lựa chọn trốn tránh, cần gì phải quản bọn họ nhiều như vậy.


Có thể vừa mới bắt đầu cậu có chút không phục, mà khi cậu tận mắt nhìn những người thân mất đi ở trước mắt, vừa cảm nhận được sâu sắc mình bị người hại, cậu mới hiểu được những lời này thật sự là đúng đắn. Chính khi trải qua sinh ly tử biệt này, cho nên hiện nay khó có được mà sống lại một đời, cậu sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ này nữa.


available on google playdownload on app store


Giờ đây, khi một đôi mắt bao hàm kì vọng cầu xin rơi xuống trên người bọn cậu, cậu nhìn như không thấy mà hạ xuống ánh mắt, lòng bình tĩnh không có chút gợn sóng, dường như không có chú ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài.


Giống với Từ Dương, Hạ Duyên Phong làm như không thấy loại ánh mắt này, mặt hắn không đổi nhìn về phía trước, chỉ từ từ đuổi kịp bước đi của Từ Dương, bỗng nhiên giương mắt nhìn tình huống có chút hỗn loạn xung quanh, sau đó dùng thanh âm trầm thấp mà từ tính hỏi: “Có muốn đi nhìn khu giao dịch một chút hay không?”


Bước đi Từ Dương thoáng chậm, khẽ mím môi mỏng hồng hào chìm vào suy nghĩ, một lát sau khẽ gật đầu một cái, nhìn như tùy ý nói: “Đi thôi. Nhìn xem có thứ gì hữu dụng để đổi được, thuận tiện xem có thể hỏi thăm một ít tin tức khác hay không.”


Tuy rằng đêm qua mấy người Tạ Thiên đã nói tin tức cho bọn họ, nhưng Từ Dương vẫn cảm thấy bọn họ vẫn có rất nhiều phương diện chưa nghe được, cho nên thừa dịp lúc này rảnh rỗi, tiện đường lại cẩn thận hỏi thăm một chút, cũng dễ dàng chuẩn bị tốt kế hoạch.


Nhiệt độ không khí hôm nay lại giảm xuống vài độ, nếu còn giảm như vậy nữa, sợ rằng không quá mấy ngày, hôm nay sẽ thật sự chuyển lạnh. Mặc dù trước mạt thế cậu đã chuẩn bị rất nhiều quần áo mùa đông và chăn bông, nhưng lúc này lấy ra một lượng lớn nữa nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi, dù sao bắt đầu mạt thế là vào mùa hạ, ở đâu mà lại có nhiều đồ dùng mùa đông để cậu thu gom đây


Vì vậy, cậu mong muốn sớm ra ngoài một chuyến, tận khả năng thu gom nhiều vật tư hơn nữa, nhớ loáng thoáng cách căn cứ L không xa có một phường công nghiệp ở bên ngoài thành, nơi đó có các khu nhà xưởng, trong đó có không ít đều là cửa hàng quần áo và đồ dùng hàng ngày, nếu như bọn họ có thể thu gom những vật đó trở về, khẳng định mùa đông không cần phải lo nữa.


Nhưng điều lo lắng bây giờ, là không biết trong căn cứ đã có người thu gom vật tư ở phường đó chưa, nếu như đã có người đi qua nơi đó rồi, nếu thấy nhiều đồ như vậy, khẳng định không ai cam lòng buông bỏ. Chỉ có điều, nếu như bọn họ không có cách nào thu gom những vật tư này về, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những thứ này rơi vào trong tay người khác.


Nghĩ như thế, lòng Từ Dương nhẹ nhàng không ít, trước có người đi qua hay không cậu cũng mặc kệ, chỉ cần nơi đó còn lưu lại đầy đủ vật tư, cậu sẽ không có khả năng buông tay, nếu như có thể thu gom đồ trở về, sau này ngày nào đó lấy ra đồ dùng mùa đông, bọn người đó cũng không có khả năng lại hoài nghi.


Đi tới khu giao dịch của căn cứ L, xa xa hai người liền thấy từng nhóm người tới lui gần khu giao dịch. Khu giao dịch của căn cứ L có quy mô lớn hơn so với căn cứ Giang Thành, chủng loại vật phẩm giao dịch và số lượng cũng nhiều gấp trăm lần.


Bất đồng với lúc trước là đi tới nơi này, Từ Dương liền mơ hồ cảm nhận được một sóng dị năng như có như không, có tận lực phóng ra cường thế, cũng có ôn hòa thu liễm. Người trước cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được cỗ uy hϊế͙p͙, người sau lại chỉ có dị năng giả có cấp bậc khá cao mới có thể cảm nhận được sóng yếu ớt này.


Trong mạt thế, đa số người nhiễm bệnh độc đều trở thành tang thi, trong đó chỉ có thiểu số thức tỉnh dị năng. Mà hiện tại cậu có thể cảm nhận được cỗ dị năng này, cũng không biết là vận khí cậu có cái gì tốt. Chỉ có điều, khu giao dịch hỗn loạn như vậy, chỉ cần không cố ý gây chuyện thị phi, ai cũng có thể đến, có dị năng giả đi lại ở chỗ này cũng chỉ là chuyện thường mà thôi, cũng giống như chính cậu vậy.


Khoảng thời gian trước, mọi người còn không biết tinh hạch có tác dụng gì, nhưng cho tới bây giờ, tinh hạch đã phát triển trở thành tiền thông dụng. Đương nhiên, tinh hạch giống như tiền vậy, cũng không phải mỗi người đều dùng được. Mà cầm để làm tinh hạch giao dịch, trên cơ bản đều là tinh hạch cấp thấp, rất ít thấy tinh hạch dị năng.


Trong lúc hai người chuẩn bị tiếp tục đi vào trong khu giao dịch, một tia chớp điện màu tím hiện lên trước mắt hai người, hai người theo bản năng dừng bước, kích động nổi lên trong mắt tự nhiên tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng kia. Chỉ trong chốc lát, hai người liền thấy được nơi ánh sáng phát ra.


Chỉ thấy một sạp nhỏ bên phải bọn họ, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi nôn nóng mà bàn luận cái gì đó với ông chủ vẻ mặt gian xảo, lòng Từ Dương khẽ trầm xuống, bất động thanh sắc lắng nghe đối thoại của bọn họ.


“Ôi chao, ông anh này, không phải là tôi không muốn đổi cùng anh, chỉ cần anh cầm tới thứ gì đó cho tôi thấy tốt, tôi đảm bảo và trao đổi với anh. Nhưng tinh hạch này của anh không có ích lợi gì đối với tôi, tôi cũng không giống với những dị năng giả các anh, có thể ra ngoài thành chém tang thi lấy tinh hạch kiếm tiền, nếu tôi muốn ăn no, chỉ có thể dựa vào những thứ thuốc này để đổi chút lương thực về, đây chính là mạng của tôi đó, làm sao tôi có thể đổi với tinh hạch chẳng có tác dụng gì được đây”


“Không vô dụng đâu, đây chính là tinh hạch cấp bốn, lúc ông đổi tinh hạch, chỉ cần là một dị năng giả, nhất định bọn họ sẽ nguyện ý trao đổi lương thực với ông, hơn nữa rất có thể còn nhiều thuốc hơn nữa.”


“Tôi nói này anh em Đừng cho là tôi không có dị năng thì liền lừa tôi, tinh hạch anh cầm là màu tím đó Tôi đã nghe nói, tinh hạch màu sắc này tựa hồ có cái gì mà, à, lôi hệ, đúng, có dị năng giả hệ lôi mới có thể sử dụng. Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua trong căn cứ có dị năng giả hệ lôi, tôi đổi với anh, vậy tôi đổi với ai đây hả. Đi đi, đừng cản trở tôi buôn bán, bằng không hôm nay chắc tôi ăn gió bắc quá.”


Người đàn ông cao lớn Hàn Ngạn Hổ cũng không có rời đi, hắn dùng cặp mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào các loại thuốc trong sạp, một ý nghĩ mãnh liệt liên tục cuồn cuộn trong lòng, hắn tựa hồ kiềm chế lúc lâu, quả đấm chặt nổi lên gân xanh, trong không khí mơ hồ sinh ra một tia máu nhàn nhạt, quanh thân không thể khống chế phóng ra một uy áp mãnh liệt.


Chủ sạp vừa mới nhanh mồm nhanh miệng thoáng chốc bị cỗ uy áp này chấn nhiếp lạnh run, hai tay hai chân không tự chủ được bắt đầu run rẩy, môi run run như muốn nói, nhưng lại phát hiện bị cỗ uy áp này làm cho không nói được gì, chỉ có thể thấp thỏm lo âu trợn tròn hai mắt.


Uy áp cấp ba đỉnh tiếp tục khuếch tán bốn phía, người đi đường qua lại bị cỗ uy áp này chấn nhiếp khiến toàn thân phát lạnh, người có sức chống mạnh hầu như đều té xuống, về phần người không có năng lực chống cự, hai chân đã nhũn ra từ lâu, trực tiếp ngã xuống đất.


Hàn Ngạn Hổ hoàn toàn không nhìn xung quanh, một đôi mắt âm trầm nhìn mấy loại thuốc, giữa lúc hắn chuẩn bị tiến lên ra tay, một gã thanh niên cao tráng giống hắn bỗng chốc bước ra chắn trước mặt, một loại uy áp thuộc về cường giả khiến hắn không tự chủ lui về phía sau một bước, trong lòng hắn bỗng nhiên kinh hoàng, chẳng bao giờ nghĩ tới cư nhiên lại gặp phải một dị năng giả mạnh hơn nhiều so với hắn, nhưng cặp mắt kia vẫn không sợ hãi như cũ trừng mắt nhìn gã Trình Giảo Kim* ngăn cản hắn.


(* Trình Giảo Kim – hay còn là Lô quốc công Trình Tri Tiết (589—665, tự Nghĩa Trinh. Vì sinh nhai, Trình Giảo Kim đi làm cướp đường, về sau cùng mười tám hảo hán tụ nghĩa lập trại, phản kháng chống lại nhà Tùy. ông là người có tinh thần trượng nghĩa, sức khỏe hơn người, chuyên dùng búa làm vũ khí.


Do thế nên dù có tính trượng nghĩa, hay muốn giúp đỡ người, nhưng mọi người lại đều coi ông là người có tật thích xía mũi vào chuyện của người khác. đa số không giúp được tới nơi tới chốn, mà chỉ hay làm rối ren, phá bĩnh.


Vì vậy về sau này, mỗi khi người ta muốn nói về một kẻ hay nhảy ra chặn đường, hoặc hay chõ mũi, phá bĩnh chuyện của người khác là Trình Giảo Kim.- Theo nguồn bachhopthuquan.com


Hạ Duyên Phong thong dong bình tĩnh đón nhận ánh mắt đầy tơ máu kia, mi cong hơi nhíu một chút, tiện đà chậm rãi mở ra, nhìn gã đàn ông đang trừng mắt này, nhàn nhạt mở miệng: “Anh cần thuốc sao? Chúng tôi có thể đổi cùng anh.”


Hàn Ngạn Hổ nghe được chữ “Thuốc” hắn đang cần, vẻ giận dữ cũng dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Hạ Duyên Phong cản hắn, thật lâu mới có chút không xác định mà hỏi thăm: “Lời nói của cậu là thật sao?”


Hạ Duyên Phong hơi nhíu mày, trong lòng biết chỉ thuận miệng nói chỉ sợ người này không tin tưởng, dứt khoát lấy vài loại thuốc từ trong túi đeo, lúc đến trước mắt liền hoãn, sau đó lại liền để lại trong túi:”Nếu như đồng ý giao dịch, chúng ta tìm một chỗ để bàn bạc đi.”


Mặc dù chỉ xuất hiện trước mắt một chút, nhưng ánh mắt vô cùng nhạy bén của Hàn Ngạn Hổ cũng thấy rõ trong đó là những thứ thuốc hắn cần, hắn trầm mặc nhìn Hạ Duyên Phong một chút, sau đó quyết đoán gật đầu. Chỉ cần bọn họ nguyện ý đổi thuốc mà hắn đang cần, hắn không ngại đổi tất cả tinh hạch cho họ, chỉ là không biết bọn họ có để vào trong mắt hay không.


Hoàn






Truyện liên quan