Chương 10: Hàng này tuyệt đối có bệnh thần kinh
"Adamantium??"
[Đúng vậy a chủ nhân, cấu tạo nhẫn được làm từ vật liệu chắc chắn nhất trong vũ trụ, không lo lửa đốt hoặc lực va đập quá lớn làm hỏng.
Nhưng mà... nếu chủ nhân ném vào bùn đất thì chẳng ai có thể phát hiện ra bản hệ thống cả vì ngoài chủ nhân không ai có thể nghe thấy giọng nói của chiếc nhẫn phát ra a ~~ (thế nên mong tác giả đại nhân đừng ném bản hệ thống đi) (╥_╥) ]
Mạc Khanh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay tò mò hỏi: "Ta tưởng chỉ có ngọc thạch mới khởi động được không gian thôi chứ, ngươi là kim loại mà cũng sở hữu được??"
Hệ thống hắng giọng tỉ mỉ giải thích: [Bọn chúng là thuộc tính khác do mạn "Thần" tạo ra, ưu điểm là có thể chứa một thế giới thứ 2 đầy đủ đất đai ao hồ cây cối và luyện khí cảnh thích hợp, nhược điểm là dễ bị vấy bẩn bởi phàm tục sau một thời gian nhất định "khí tiên" biến mất thì nó cũng sẽ tan biến theo vậy, trong trường hợp chiến đấu không thể biến thành vũ khí vì con người cũng không thể trốn trong không gian cả đời, cần có dị năng hoặc "khí" để hoạt động. Nên nếu ở trong đó quá lâu có thể sẽ cạn kiệt sức lực hoặc dị năng mà ch.ết.
Còn vật này là do người kỷ nguyên Atlantis đã diệt vong tạo nên, không chỉ tập hợp đầy đủ yếu tố ưu điểm của một vật thuộc mạn "Thần" mà còn có thể biến hóa thành nhiều hình dạng, mở được cổng di tích dẫn đến nơi chứa báu vật vô giá và hoạt động tự do không cần dị năng nữa nên bản hệ thống mới chọn nó để trú ẩn nha.]
Mạc Khanh nghe đến đoạn nó có thể mở được cổng di tích mắt liền sáng rực, cái này là do lúc tìm tư liệu viết cô tham khảo được ở các truyện khác nên quyết định thêm vào [Trùng Sinh Thoải Mái Tiêu Dao Mạt Thế], trong di tích đó chứa rất nhiều các vật phẩm nâng cao kỹ năng sống sót và dị năng của con người, tuy vậy dị năng phải thăng cấp dần thì tương ứng theo đó cánh cổng di tích cũng sẽ mở từ bậc 1 đến bậc 10 thậm chí cao hơn. Hiện nay bậc dị năng lớn nhất mà cô viết cho đến gần chương cuối hai boss mạnh nhất vẫn ở dưới cấp 10 thôi nên chính cô cũng không rõ di tích có bao nhiêu bậc.
Nhưng trước mắt cái cô nên quan tâm là... tại sao lại không vào được?
[ Tại vì chủ nhân từ thế giới thực xuyên vào đây tình tiết truyện sẽ bị thay đổi ít nhiều nên Cấp Trên của bản hệ thống trước khi ủy thác đến đây đã thay đổi lập trình một chút. Chủ nhân gặp được kỳ ngộ không gian ắt sẽ tự mở]
Kỳ ngộ?
Ngộ cái búa á. Bà mày là nhân vật phản diện hứng trọn mọi hắc ám nhất trong truyện chắc đợi Phó Kiệt với Mạc Tố Tâm đẻ một đàn con rồi cái kỳ ngộ gì đó vẫn mất con mẹ nó tích luôn quá. Một đống hàng hóa vật phẩm vẫn nằm nhà đợi bổn tiểu thư về vơ vét đây này, đậu má.
"Có cách nào thúc đẩy không gian mở sớm hơn không?" Mạc Khanh nóng nảy.
[[Bíp bíp... Hệ thống đang load dữ liệu.... Bắt đầu quá trình quét ]] Giọng nói điện tử ban đầu khi chiếc nhẫn nhận chủ vang lên.
Mạc Khanh:... (Còn có cái kiểu quần què này nữa hả?)
[[ Quá trình quét hoàn tất. Đưa ra lựa chọn rút ngắn quá trình mở không gian.
Chơi hay không chơi?]]
Cô trả lời không chút nghĩ ngợi "Chơi"
[[Bíp bíp... Tạch.
Nhiệm vụ bắt buộc: Trong vòng 1 tuần bắt đầu từ giây phút này tổng số giờ thân cận nhân vật nam chính tính trong phạm vi 1m xung quanh đạt 72 giờ không gian sẽ được đặc cách mở sớm. Chúc bạn may mắn]]
Hệ Thống: [... ]
Mạc Khanh:...
Mạc Khanh đau đầu day day trán, mạch máu nổi cộm ở thái dương bày tỏ rõ cô đang muốn vứt cái nhẫn này xuống khe vực sâu nơi không người ở đến mức nào...
Thân cận nam chính tổng 72 giờ?
Lại còn phải đạt phạm vi 1m xung quanh????
Vậy nên dù đụng nhau ở cùng một không gian nếu không trong chỉ tiêu 1m sẽ không tính?
... Con mẹ nó nghiệt súc.
Hệ Thống: [...] – Bảo trì trầm mặc giả ch.ết. (・・;)ゞ
--------------------
" Thưa tiểu thư, buổi trưa ngày mai thiếu gia Phó Kiệt sẽ dùng bữa trưa với Giám Đốc công ty giải trí Tinh Tế đang đứng ra đại diện. Buổi sáng và trưa ngày kia thu âm ca khúc mới, buổi tối tham dự sinh nhật con gái Chủ tịch sau đó ngay hôm sau sẽ xuống thành phố T phía nam biểu diễn từ thiện 3 ngày ủng hộ trẻ em mồ côi."
"Tốt" Mạc Khanh ngồi trên salon cỡ lớn ở phòng khách nghe A Nhất báo cáo xong, ngón tay theo quán tính miết miết Nhẫn Thứ Nguyên đã thu nhỏ kích cỡ và biến đổi hình dáng im lìm nằm ở ngón út tay trái, mắt nheo nheo bâng quơ nhìn ra phía ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất suy nghĩ tìm cách tiếp cận.
"Trưa mai họ sẽ ăn ở nhà hàng nào?"
"Lâu Dương thưa tiểu thư"
Lâu Dương? Mọe, chỗ đó là chỗ quái nào thế? Có nên hỏi lại A Nhất xem nó là chỗ nào không? Lỡ như chủ thể này từng đến đó ăn rồi thì sao?
Nghĩ đến đó Mạc Khanh dứt khoát hỏi hệ thống:
"Thứ Nguyên, ngươi có thể cung cấp các thông tin xã hội cần thiết không?
[Tất nhiên là được, có điều chủ nhân phải chạm vào một thiết bị nào đó có thể cung cấp lượng thông tin kết nối lớn, lúc đó bản hệ thống có dữ liệu rồi sẽ báo cho chủ nhân mọi điều ngài cần]
"Tại sao lại vậy? Trong các tình tiết ta viết chẳng phải lúc Phó Kiệt sử dụng ngươi đã full bộ trang bị rồi sao?"
[Chủ nhân, ngài là nhân vật phản diện không có bàn tay vàng, không có kỳ ngộ, mọi thứ muốn đạt được phải cày, cày và cày a...]
Hay lắm, ta gửi lời chào hỏi nguyền rủa thân thiết đến 18 bậc các Cấp Trên của ngươi cứ hễ đi gieo giống với gái thì cái chỗ đó muôn đời không cứng lên được, còn gặp đàn ông chỉ cần chạm nhẹ phúc tính bay tận mây xanh.
Hệ thống: [... ] – Không sao, không đụng đến mình là được.
Nghe đến thiết bị điện tử cần kết nối mạng, Mạc Khanh liền tự động chạy về phòng nhìn cái laptop và modem wifi, khởi động máy lên xong chạm tay vào cả hai cái rồi hỏi: "Ngươi thử truy cập xem có tác dụng không?"
[[Bíp bíp... Hệ thống đang trong quá trình tải dữ liệu.
Xin hãy đếm ngược cùng hệ thống cho đỡ buồn
1..2..3..........
Quá trình tải hoàn tất. Tịch thu vật phẩm cung cấp dữ liệu để duy trì update. Xin cảm ơn]]
Mạc Khanh:...
Ăn cắp trắng trợn còn cảm ơn lấy le? Đạo đức nghề nghiệp của mi hay quá ha khốn kiếp!!! Phim thần tượng bà đây vừa save 50 tập còn chưa coi đâu dm.
Nén xuống tức giận, Mạc Khanh nghiến răng: "Thứ Nguyên, cung cấp thông tin nhà hàng Lâu Dương"
[ Chủ nhân, Lâu Dương là nhà hàng hiện đại pha lẫn nét cổ điển chuyên phục vụ giới thượng lưu. Dựa theo lịch sử database khách hàng sử dụng thì Phó Kiệt 1 tháng sẽ đến đó 2 đến 3 lần, thường ngồi ở tầng 2 gần cửa sổ. Lâu Dương phục vụ âm nhạc cả ngày, chủ nhân có thể thâm nhập vào đó bằng con đường dễ dàng nhất là khách hàng, đối tác, bồi bàn, bartender, đầu bếp hoặc ca sĩ.]
Mạc Khanh nghe một lượt, bắt được trọng điểm hỏi tiếp: "Vị trí nào đang thiếu người?"
[Một nam bồi bàn, đầu bếp và ca sĩ vì đang hẹn hò lén lút nên bị lây cúm nhau đều sốt trên 39 độ đang liệt giường]
Hẹn hò? Có ba người thì ai đang hẹn hò ai?
"Ngươi xem có cách nào để ta thay thế vị trí ca sĩ không?" Bồi bàn thì cô xin kiếu, tay chân lóng ngóng không đập vỡ mọi thứ thì thôi, đầu bếp thì ở dịt trong khu vực nấu nướng, tiếp cận bằng niềm tin à?
[Có cách... chủ nhân ngài đợi một chút]
Ngay khi thứ nguyên vừa dứt lời, một bảng điện tử trong suốt từ chiếc nhẫn chiếu ra trước mặt Mạc Khanh, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đang kết nối, bên cạnh bảng là một cô gái mô hình cực kỳ nóng bỏng đang thẹn thùng di di ngón chân. Chẳng hiểu sao nhìn nó cô nghĩ ngay ra được đây là hình ảnh tự luyến cực kỳ mất mặt của cái nhẫn ngu ngốc kia.
Tiếng tín hiệu kết nối kéo dài được 6s thì có người bắt máy: "Alo, Mỹ Mỹ, có việc gì sao?"
Mô hình cô gái hắng giọng: [ Quản lý Từ, tôi đang bị ốm giọng rất khàn thực sự không thể nào hát được, tôi có nhờ một cô bạn cùng trường đến thay tôi có được không?]
( ◡‿◡ *)
Mạc Khanh:....
Người được gọi là quản lý kia giọng nói lộ vẻ không vui: "Cô biết rõ ngày mai khách đặt bàn chủ yếu là người ưa thích giọng hát của cô, khi họ đặt chỗ tôi đã báo ngày này cô có biểu diễn, giờ cô nghỉ tôi không chắc họ sẽ không trách nhà hàng làm ăn mất uy tín"
[ Quản lý Từ ngài yên tâm, bạn tôi đang ở đây, để tôi bảo cô ấy hát một đoạn cho ngài nghe trước, sau đó hẵng quyết định nhé. Nào, Tiểu Khanh] (*^.^*)
Mạc Khanh mắt trợn trắng lườm mô hình cô gái của Nhẫn Thứ Nguyên, tuy cô biết hát nhưng giọng ca chưa đạt đến mức làm ca sĩ phòng trà, bây giờ mà cất giọng thà bảo cô đi làm bồi bàn đập vỡ đồ gây ấn tượng với Phó Kiệt còn hơn. Thế nhưng khi cô chưa kịp có thêm phản ứng nào khác, cái mô hình mất mặt kia vênh mặt lên ưỡn bộ ngực cao ngất thoải mái phô bày giọng âm vực khác vừa nãy:
[Anh ơi em yêu anh lắm~
Tai nạn em hứa đi thăm~
Đêm khuya anh nhớ thức tắm~
Và ăn rau muống sau khi xăm~
...
Nếu em có nước trong tay ~
Phòng anh bị cháy không ai biết ai hay~
Sao có thể bạc tình như vậy~
Em vừa đánh răng vừa đứng ngắm anh cháy~] ♡ (˘▽˘>
......
Mạc Khanh:...
Hàng này nó bị thần kinh hả? Có thật nó là Nhẫn Thứ Nguyên đáng tin cậy có năng lực buff sức mạnh ghê gớm nhất trong truyện cô tạo ra không? Tại sao? Tại sao cô không nhớ chút nào mình có tạo một hàng thần kinh cực phẩm khó tìm thích tự biên tự diễn thế này? Ai đó hãy trả lại truyện nguyên bản cho cô đi. Cám ơn.
Quản lý Từ: "Được, Mỹ Mỹ, cô nhớ báo giờ giấc và các thông tin cần thiết khác cho bạn của mình vào buổi diễn ngày mai thay thế cô. Tôi không muốn có bất kỳ sơ suất nào. Tạm biệt"
Mô hình cô gái cười híp mắt: [Cảm ơn Quản lý Từ] ("ε`)♡
Mạc Khanh:...
Được rồi, không cần trả nguyên bản nữa, đập nát tất cả tuyến nhân vật của cô đi cũng được. Cám ơn.
---------------------
Tiểu kịch trường:
Mạc Khanh: Đường Vũ Hán, tôi làm dơ mất cái áo khoác rồi có thấy Thứ Nguyên đâu không để tôi còn thay đồ.
Đường Vũ Hán: (chỉ ra ngoài sân)
Nhẫn Thứ Nguyên trong hình hài cậu bé 6 tuổi: Thuỷ Lam, sao hôm qua em bảo mãi mãi thích tôi cơ mà??
Ngọc Thuỷ Lam trong hình hài cô bé 6 tuổi: Chúng ta chia tay, nửa năm rồi cậu còn chưa mở được di tích bậc 5. Vô dụng.
Nhẫn Thứ Nguyên mặt bánh bao căm phẫn đấm tay vào tường: Cái đệt, vậy mà tôi đã thực lòng yêu cô!!!
Mạc Khanh:.....